Blazeice Sweet
Mùa mưa ưu sầu phiền phức lần nữa vẫy chào các học sinh quý mến, hễ cứ đến cái mùa mà mưa suốt ngày, liên miên không dứt, sáng tối trời cứ đổ mưa ào ào, nhìn trời chỉ thấy một màu xám xịt và một không gian che kính bởi những giọt mua trĩu hạt rơi lộp bộp không ngừng... Thì chả ai là không than thở cả. Mùa mưa rất phiền phức và rất chán, Blaze cực kì ghét, anh ghét không khí ẩm mốc và ghét phải ngửi mùi đất bốc lên thoang thoảng trên dãy hành lang hoặc ngay trong lớp học. Blaze ghét thời tiết se se lạnh bởi những đợt mưa kéo dài như muốn bão, ghét nhất là vì trời mưa, anh không thể hoạt động chân tay và chạy nhảy ngoài sân được. Anh ngứa ngáy tay chân lắm rồi, nhớ trái bóng trắng đen tròn tròn đầy hơi, nhớ sân cỏ và khung lưới sân banh, nhớ hương bùn đất cỏ dại mỗi khi anh té ngã, nhớ nhất là cảm giác có đầy người hò reo hoan hô anh mỗi lần Blaze ghi điểm. Giờ thì chán lắm, ngày dầm mưa đến trường, chiều dầm mưa về nhà, tối nằm nhà nhìn mưa. Cứ thế mà Blaze chìm vào một nỗi sầu muộn dai dẳng không dứt. Đứng ngay hành lang nhìn ra bên ngoài, sân trường đã ngập trong nước mưa rồi, hôm nay trời mưa to, ầm ầm như cái trống không khác gì tâm tình bức bối của Blaze. Mà thường những cơn mưa như này chả ma nào dám đứng ngay dãy hành lang mà đón những trận gió quật kèm theo ti tỉ hạt mưa bắn lên người, ướt cả đồng phục. Blaze ỷ mình có sức khỏe mà đứng ngây ra đây như muốn dằn mặt ông trời vậy. Ai đi ngang qua cũng chả dám lên tiếng kêu anh vào lớp cả, nhìn anh ta như thất tình đứng dưới mưa sao ấy, với bản mặt hầm hồ khó ở nữa, học sinh hay giáo viên cũng lướt qua lẹ lẹ để kịp vào lớp nghỉ ngơi trước khi tiết học chiều bắt đầu. Chỉ là... Luôn luôn có một loại người không bị dọa sợ bằng cái mặt như muốn đồ sát của Blaze. Ngược lại với Blaze, Ice thích những lúc trời mưa ầm ĩ như này, thích cảm giác lành lạnh mà cơn mưa mang đến, thích không khí dễ chịu mỗi lần mưa quét qua, đó là thứ không khí sạch sẽ đã được cơn mưa vét đi khói bụi, yêu những lúc trời tối sầm như kéo rèm che đi ánh sáng. Ice thích trời mưa, nó dễ ngủ. Nhưng Ice cũng ghét những lần mưa ngày qua ngày không dứt, lí do cũng như Blaze vậy, không thể đi đâu được ngoài trường và nhà. Trưa nay lại lần nữa thấy Blaze đứng trước những đợt gió quật mạnh, ánh mắt anh ánh lên màu cam của ngọn lửa hừng hực, chắc là đang muốn đốt nhà ông trời qua lớp mây đen trên trời rồi. - Blaze. Cậu đến gần, hô lên tên con người ướt nhẹp như chuột lột kia, giọng cậu nhỏ nhẹ không lớn, dễ dàng bị tiếng mưa lấn át. Nhưng chả bao giờ Blaze không nghe thấy Ice gọi cả. Một lần gọi tên của Ice thôi Blaze đã nghe rõ mồng một, nghe rõ hơn cả tiếng mưa lộp độp trên mái hiên. - lại cậu? Tôi nói là tôi ổn mà, đứng đây xíu thôi, đừng kêu tôi vào trong lớp nữa. Blaze nổi nóng, thật ra ngày nào anh cũng đứng đây đón gió, và cậu từ ngày thấy anh đứng hứng mưa ngay đây đều luôn lại khuyên bảo. Nói là khuyên bảo cũng không đúng, Ice chỉ nói một câu, nếu Blaze từ chối, thì cậu chả để tâm thêm mà đi ngang qua Blaze luôn. - thuộc làu luôn rồi? Ice nói nghe có vẻ ngạc nhiên, nhưng anh chắc chắn dưới chiếc mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa mặt kia của cậu chả biểu hiện vẻ ngạc nhiêu đâu, một chút cũng không. Tính tình tên này không phải Blaze không biết, dù có vẻ hai đứa là người dưng chỉ quanh co vài câu những lúc mặt chạm mặt khi Ice đi ngang qua hành lang này một lần nữa như lúc này đây. Hỏi thì hỏi cho vui thôi, ngày nào gặp Blaze cậu chả thốt lên câu " vào lớp đi kẻo bị cảm lạnh ", rồi lại nghe Blaze nói " tí nữa vào " và cho đến lúc tiết học chiều bắt đầu thì Blaze vẫn đứng ngay hành lang dằn mặt ông trời. Nhiều khi nghĩ đến con người nhiệt huyết trên sân cỏ này thật có tính nhẫn nại, nói hoa mĩ là vậy, nói trắng ra là cứng đầu. Mà kiểu gì đi nữa mỗi lần rảnh rang là Blaze sẽ đứng như trời trồng ở khúc hành lang này, dọa sợ không biết bao học sinh vì nghĩ anh là tên đầu gấu. - ờ, đến nỗi trong đầu tôi nhớ rõ khoảng thời gian cậu sẽ đi ngang qua đây và lặp lại câu đó. Blaze vẫn còn tâm tình đùa cợt, ờm thì đứng mãi cũng chán cũng mỏi, không hiểu sao anh vẫn kiên trì đứng ở đây đến giờ, hai ba ngày đầu đứng cho người ta thấy mình bồng đột, nhưng thời gian sau lại vẫn ngoan cố đứng đấy chả hiểu sao. Nhiều khi Blaze không hiểu bản thân bị sao nữa, nhưng thấy đứng từ đầu mùa đến giữa mùa mưa mà vẫn chưa cảm thì anh cũng phải cảm thán sức khỏe trâu bò của mình. " vù--- "Một cơn gió lớn đột ngột quét qua, tung nước mưa bắn lên người Blaze lẫn Ice, gió lớn mang đến cảm giác lạnh thấu xương dù chỉ trong giây lát, ấy vậy ai dính phải đều rung cầm cập và không muốn nhớ đến cảm giác lạnh tê tái đó. Nhất là lúc này đây, Blaze chỉ độc nhất áo sơ mi đồng phục của trường bị cơn gió làm lung lay ý chí sắt đá của mình, song không hiểu vì sao anh vẫn cứng đầu đứng lại đây. Còn Ice với lớp áo khoác dày ấm áp, nhìn cậu mặc ấm đến nỗi trông giống như một người sống ở xứ lạnh quanh năm, trước cơn gió bất ngờ đó, Ice chỉ hơi rùng mình một chút, chép miệng cảm thán trời hôm nay rõ lạnh. Mà nhìn tên điên Blaze đi kìa, đầu ngón tay tím ngắt cùng khuôn mặt cắt không còn giọt máu, Ice có thể thấy được Blaze đang gồng mình chịu đựng, cơ bắp trên cánh tay đang bắt đài cứng lên chứng tỏ anh đang cố gồng, và trông như đang cố thể hiện vậy. Thể hiện cho ai chứ? Ngốc thật sự... - vào lớp đi, tôi có mang đồ thể dục, cho cậu mượn tạm. Ice nói mà làm Blaze ngạc nhiên không thôi, mắt cam tròn ra nhìn cái tên rõ lạnh lùng suốt ngày chỉ đi ngang qua anh, nay đứng đây kêu cho anh mượn đồ mặt. - hả? Nhưng tôi... H-hắt xìii--Lần đầu tiên đứng mưa Blaze hắt xì đấy, anh kinh ngạc mà cậu cũng kinh ngạc, song chỉ có Ice cười hì và quay lưng đi, ra hiệu cho cả Blaze cùng theo. - nói rồi, cảm rồi thấy chưa, mau theo tôi. Một tiếng cười nhẹ trong không gian đầy âm thanh hỗn loạn từ mưa như phá hết cái gọi là dây thần kinh cứng đầu của Blaze. Anh ngẩn ngơ trước giọng cười nhẹ nhàng ấy, hoảng hốt khi nhận ra mình đã rời chỗ từ lúc nào chả hay. Blaze muốn đấm bản thân thật sự chỉ vì một tiếng cười bởi một thằng con trai anh còn chưa biết tên mà đã lủi thủi đi theo người ta rồi. Blaze với suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đã đứng đợi trước lớp Ice để cậu ta lấy quần áo rồi lại đi theo Ice mượn phòng y tế để thay đồ. - xong chưa? Đều là con trai với nhau nhưng Ice khá lịch sự, quay lưng kéo rèm để Blaze có không gian riêng. Chỉ là tên đầu óc tròn như trái bóng của Blaze thì thấy điều đó khá dư thừa, anh nhanh chóng đổi bộ đồ ướt của mình bằng bộ đồ thể dục của Ice sau khi lau người sơ qua. - xong rồi đây.. Thứ mà anh cảm nhận đầu tiên khi mặt đồ người lạ thay vì mấy thằng bạn của mình là... Chật. Như đồ của Thorn vậy, trồng không vô, của Taufan còn mặc được chút nhưng của Ice đây mặc vào là thấy size cỡ cỡ Thorn rồi. May rằng đây là đồ thể dục chứ không chơi sơ mi là cài áo không vô luôn. Blaze chú ý đến bản tên dính trên áo thể dục, nãy là biết người ta học lớp kế bên, giờ biết được tên của cậu bạn ngày nào cũng kêu anh sẽ bị cảm - Ice. Ơ khoan, sao Ice biết tên anh mà đến giờ anh mới biết tên Ice??? Blaze kéo rèm đi ra, trông anh có vẻ hơi khó chịu với bộ đồ, lúc này Ice mới sực nhớ cỡ người của cả hai khác nhau nhiều như cậu với hai thằng bạn suốt ngày ganh đua nhau vậy. - chật hả? Chịu đi... OápIce ngáp dài, giờ lẽ ra cậu phải lăn ra ngủ cùng mấy đứa bán trú rồi, giờ tự dưng dắt theo một tên nóng bỏng tay này đi thay đồ nên cậu không thể ngăn được cái ngáp này. Mà nghe vào tai Blaze, lần đầy anh nghe rõ giọng của Ice, cậu ta luôn nói nhỏ như sợ tốn hơi ấy nên chỉ là một cái ngáp thôi đã làm Blaze hơi mơ màng. Lẽ nào buồn ngủ lây được? Nhưng mà chất giọng ngái ngủ ấy của Ice làm Blaze hơi buồn cười. Anh nhếch miệng làm ra cái cười tinh nghịch lâu rồi không thấy. - buồn ngủ thì ngủ đây luôn đi, cũng đã mượn giáo viên phòng y tế rồi! Chật thì chịu thôi chứ biết sao, bộ đồ thể dục vốn là đồ thun và khá phồng nên mặc vào sẽ không có chuyện anh lỡ xoay người mạnh quá và nó rách y như lúc Thorn cho Taufan mượn áo sơ mi vậy. Nghe Blaze nói có lí, Ice cũng không chần chừ gì, cậu cởi cái lớp áo khoác dính nước mưa ban nãy mà treo cùng bộ đồng phục của Blaze, bên trong Ice cũng mặt rất ấm, áo tay dài trong chiếc áo sơ mi trông ấm áp hẳn, nhìn Ice giống một con thú bông vậy. Cậu cũng bỏ chiếc mũ lưỡi trai của mình ra, Blaze lần nữa trải nghiệm cảm giác lần đầu cùng với cái con người này. Đó là một thằng con trai xinh đẹp, với mái tóc nâu sậm để bừa cùng với khuôn mặt nhỏ trắng hồng không bắt nắng, cảm xúc trên khuôn mặt đó như mùa mưa vậy, một thứ gì đó lạnh nhạt và chán chường hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của Ice, cùng theo đó là đôi mắt thu hút lấy kẻ rực lửa là Blaze đây. Ice có một đôi mắt xanh dương, thay vì nó có màu xanh thẳm như bầu trời, mắt Ice là một màu xanh nhạt của phiến băng lạnh giá, mờ ảo và phờ phạc, thế mà khi đôi mắt ấy nhìn anh, Blaze có thể thấy ảnh ngược của bản thân cùng với đó là màu mắt đỏ cam rực lửa của mình, cháy trong ánh mắt xanh đó... Một đôi mắt hoàn toàn ngược với anh, nhưng vì sở hữu sự ngược ngạo ấy, anh không ghét đôi mắt đó, mà còn ngẩn người ra ngắm nhìn. Ice bị nhìn cũng hơi bối rối, bạn cậu cũng toàn cực phẩm nên nhiều người sẽ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hai tên Halilintar và Solar hơn thay vì để ý đến một khuôn mặt khác luôn giấu dưới mũ lưỡi chai để thấp quá đà. Dù trong lòng hơi hơi có ý muốn né tránh ánh nhìn của Blaze, xong cậu bị khuôn mặt của anh hấp dẫn. Blaze cũng là một cực phẩm, Ice biết điều đó rất lâu, nếu không phải nhờ đám fangirl của cậu ta hét ầm lên tên cậu trên sân bóng thì còn lâu Ice mới biết đến một Blaze cứng đầu như này. Nhìn gần, khuôn mặt Blaze mang nét trẻ con hơn là vẻ đẹp trai vốn có của anh, cậu chú ý đến ý cười còn đọng lại trên khóe miệng Blaze suy đoán rằng anh là một người hay cười, cũng là một mái đầu nâu sậm ấy, nhưng với Blaze thì nó trông thật bù xù và có chút ngắn so với cậu - tên lười cắt tóc. Khuôn mặt Blaze thì cậu không còn gì để nói nữa, chỉ có thể so sánh nó với một ngày nắng đẹp rạng rỡ mà thôi. Mà... Tình cảnh này xấu hổ thật, Ice quyết định phá vỡ nó trước khi cậu bị nhìn đến đỏ mặt. - cậu.. Ăn kẹo không? - hửm? Có. Được mời thì đương nhiên nhận rồi! Chỉ thấy Ice lục trong túi quần ra bọc kẹo nhỏ, hẳn là cậu thích ăn kẹo lắm mới mang theo bên mình một túi kẹo. Ice lấy ra một viên kẹo màu cam, vứt ra cho Blaze rồi nói. - kẹo vitamin, ăn rồi thì đừng cảm lạnh đấy. Nghe hơi ngứa đòn, tính Ice vậy mà, mỗi câu đều mang chút gì đó độc mồm, nhưng ý tứ của cậu không thể giả được. Blaze không quen biết Ice đủ lâu, nhưng lần nữa anh lại không ghét cách nói chuyện của cậu, ngược lại anh mong Ice nói nhiều lên một chút... - được được, cậu quan tâm tôi vậy sao tôi lăn ra bệnh được! Blaze nở nụ cười, tiếng cười của Blaze không trong trẻo như Ice, nó có chút khàn và nhiều hơn đó là bộc lộ rõ mặt trẻ con của Blaze. Anh lấy kẹo khỏi vỏ và ngậm vào miệng, khoang miệng lâu ngày toàn ăn đồ cay nóng nay có một hương vị ngọt ngào xen kẽ vào làm Blaze cảm thấy rất thích. Hương cam cực thơm, Blaze yêu thích những vị mạnh nên một hương vị cam gay gắt như bây giờ đây thật sự là sảng khoái cả người, kẹo không quá ngọt, chủ yêu là vị đậm và có thể lưu hương lâu, nhờ vậy Blaze sẽ không ngán vì ngọt quá đà. - à quên, cậu cần ngủ nhỉ? Lại đây. Blaze sực nhớ, tranh thủ trèo ngay lên giường bệnh, nhích qua nằm một bên, tay vỗ vỗ chỗ giường trống anh chừa nó cho cậu, mắt ngậm ý cười nhìn Ice. Chỉ là hai thằng đàn ông với nhau mà thôi... Thầm nghĩ vậy, Ice cũng cởi giày trèo lên giường chung với Blaze, được anh nhường cho chiếc gối đầu duy nhất của giường, còn anh thì gác tay nằm một bên. Blaze cũng không làm phiền Ice nữa, lâu rồi không ngủ trưa nên vừa đặt mình xuống giường trong tình trạng thoải mái nhất, anh đã bắt đầu hít thở đều đều rồi. Chỉ còn mỗi Ice còn đang rối bời chư ngủ, câu cậu vừa thầm nghĩ trong lòng không thể lập lại lần nữa khi tim cậu đập càng nhanh theo tiếng thở đều của người nằm bên. Ice chú ý đến Blaze đủ lâu, đủ để cậu mỗi ngày đền quan tâm anh ta mà không biết chán. Cậu chỉ mong rằng đó là sự quan tâm nhất thời vì lòng từ bi của mình mà thôi. Nhưng cho đến lúc nằm cạnh cái người này, Ice cảm thấy không kiểm soát được da mặt mình nữa, nó đã bắt đầu đỏ lên rồi. Cậu nhìn khuôn mặt người kia gần trông gan tấc, chỉ cần mình nhướng người lên một chút... Nghĩ nhiều, mệt, ngủ cho khỏe. Ice lạnh nhạt quay lại, ôi tên lười này chỉ giành một hai phút suy nghĩ thôi, còn hành động thì để sau. Cậu tìm một tư thế thoải mái cho mình, tay rất tùy tiện gác lên bụng người ta, coi Blaze như cái gối ấm áp để cậu dễ dàng đi vào giấc ngủ. Hương cam vẫn lưu hương đâu đây, mùi thơm và ngọt nhẹ đưa hai đứa chìm vào một giấc ngủ ngắn ngủi chỉ đủ để nhớ suốt đời. Ngoài kia còn mưa, mưa day diết không ngừng, vẫn luôn nặng hạt để không gian không bao giờ chìm trong yên tĩnh rợn người, sẽ không để người khác nghe thấy tiếng thở đều của hai tên tiện nghi chiếm giường phòng y tế. Chúng nó ngủ không biết trời trăng gì và ngủ rất đã khi trưa không mang theo cái nóng và cái nắng của mặt trời, vùi mình trong giấc trưa, Blaze sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình thích mùa mưa đến vậy. Thích nhất là khi mưa này qua đi ánh sáng trở lại, bên cạnh anh vẫn xuất hiện một cơn mưa khác, lạnh và yên tĩnh nhưng luôn đưa anh vào giấc ngủ ngọt ngào bình yên của cậu... [ End 1 ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com