TruyenHHH.com

Blank: Điền vào chỗ trống, Câu từ yêu thương

Văn Án

_ng0cmei

"Chỉ còn một tiếng nữa là đến lễ cưới của chúng ta; em không thể làm thế này được, Khun Nueng."

Ngay cả chú rể mà tôi sắp cưới cũng gọi tôi là "Khun" một cách kính trọng. Đây có phải là người sẽ ngủ bên cạnh tôi và làm chủ gia đình không? Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta, mỉm cười nhẹ, giữ bình tĩnh và hỏi lại anh ta...

"Anh có xứng đáng không?"

Cuộc sống của những người bình thường sẽ giống như một biểu đồ với các đỉnh và đáy; họ sẽ trải qua niềm vui và nỗi buồn, chẳng hạn như cảm giác hồi hộp khi một đứa trẻ mới chào đời, nỗi thất vọng nặng nề trước sự ra đi của ai đó, niềm vui tột độ khi được người mình yêu đáp lại và nỗi đau đớn tột cùng khi bị phản bội do ngoại tình. Nhưng đó là cuộc sống của những người bình thường...

Không phải của tôi, người chưa bao giờ thất vọng về cuộc đời này.

Đúng là như vậy. Tôi chưa bao giờ chán nản hay thất vọng với bất cứ điều gì trên thế giới này. Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, có địa vị. Hơn nữa, tôi có một tước hiệu cao quý là 'Mom Luang' (M.L.*) Mặc dù những tước hiệu này không có ý nghĩa đặc biệt trong thời đại ngày nay, nhưng khi nghe chúng, mọi người đều hiểu rằng tôi là người có uy quyền, tiếng tăm và phải kính nể.

(*M.L, viết tắt của 'Mom Luang', là danh xưng của những hậu duệ hoàng gia và quý tộc cuối cùng còn giữ được danh hiệu như bá tước, công tước, tử tước...)

Đúng... Vì mọi người nghĩ về tôi như thế, tôi cũng nên tỏ ra xứng đáng với tước hiệu của mình.

Tôi sinh ra trong một gia đình danh giá nên tôi phải sống có nề nếp hơn những người khác. Mọi thứ phải hoàn hảo. Từ lúc tôi có nhận thức, tôi đã được nuôi dạy để tin rằng không có giới hạn nào cho những gì tôi có thể đạt được. Dường như kiếp trước tôi đã làm rất nhiều điều tốt nên kiếp này tôi sinh ra với ngoại hình và bộ não hoàn hảo. Kết quả là tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng.

Không bao giờ...

Có lẽ là do bà nội đã nuôi dạy tôi trở thành người cầu toàn từ khi tôi mới sinh ra. Giống như bộ não của tôi được lập trình để luôn tự nhủ:

Cao quý, cao quý, cao quý

Vì thế cho nên tôi luôn nghĩ chẳng có ai xứng đáng với mình cả. Rồi một ngày nọ, bà nội ép tôi kết hôn, còn tôi thì muốn chống đối lại bà. Thế là tôi đồng ý rồi bỏ chạy giữa buổi lễ, xé nát nhân phẩm của bà thành từng mảnh. Và đúng vậy... ngoài bà tôi ra, người cũng bị tổn thương sâu sắc trước hành động của tôi chính là chú rể, con trai thủ tướng mà bà nội đã cẩn thận "chọn lựa" cho tôi.

"Anh có xứng đáng không..."

Đó là câu hỏi mà từ trước đến nay không ai có thể trả lời được. Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, tất cả những người đã từng thổ lộ tình cảm của họ với tôi đều lùi bước trong sự hổ thẹn khi tôi hỏi họ câu hỏi này.

Trên đời này không có ai xứng đáng với tôi. Và tôi cũng không có ý định quan hệ với bất cứ ai.

Đó là tôi.

M.L. Sippakorn.

Tôi rời khỏi cung điện và bước ra đời để tích lũy kinh nghiệm sống. Thành thật mà nói, tôi không có tham vọng gì lắm trong cuộc sống. Ngay cả với công việc mình muốn làm, tôi cũng cảm thấy nó "không xứng đáng". Nhưng tôi có một số kỹ năng vẽ nên tôi đã thử dùng chúng để kiếm sống. Và nó làm cho cuộc sống của tôi trở nên thú vị hơn. Có ngày, tôi kiếm đủ để sống, có ngày thì không.

Người từng sống trong cung điện hoành tráng giờ phải sống trong một căn phòng thuê với giá chỉ vài nghìn baht mỗi tháng. Nhưng dù cuộc sống không dễ dàng, tôi cũng không hề lo lắng. Tôi hoàn toàn không hiểu sao có những người tự tử khi bị phá sản. Tôi muốn một lần trong đời được cảm thấy thất vọng... nhưng lại không được. Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại hành hạ bản thân như thế này... tôi đoán là để trả thù bà. Tôi muốn bà luôn phải bận tâm về tôi. Tôi muốn bà đau buồn vì không thể kiểm soát mọi thứ như trước đây. Và một phần nguyên nhân khiến tôi tiếp tục là những gì đã xảy ra với Song*.

(*Khun Song: em gái của Khun Neung, chị của Khun Sam, do chịu quá nhiều áp lực nên đã treo cổ tự tử.)

Bà nội đáng bị trừng phạt và gánh hậu quả về những gì đã xảy ra... Liệu trên đời này có điều gì có thể khiến tôi đau buồn không? Tôi rời cung điện để hành hạ bản thân như thế này, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không biết phiền não là gì.

Không nếm trải qua đau khổ thì sẽ không có được hạnh phúc... Tôi cũng muốn cảm nhận được hạnh phúc đến mức tim đập thình thịch. Liệu điều đó có bao giờ đến với tôi không?

"Ar-Nuenggg."

"Huh?"

Tôi liếc nhìn một cô bé mặc đồng phục học sinh, có lẽ ít hơn tôi đến chục tuổi. Cô bé chống tay lên cằm, nhìn tôi bằng đôi mắt ngọt ngào như mật. Đây có thể là lần thứ một trăm chúng tôi gặp nhau trong tháng này rồi. Kể từ sau lần tôi vẽ chân dung cho cô nhóc, đứa trẻ này cứ quanh quẩn gần tôi và nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt đó, bất kể tôi có làm gì.

Điều làm tôi thấy khó chịu là cô nhóc cứ liên tục nói: “Em yêu dì, Ar-Nueng.”

Thế nhưng... cô bé này lại là người đầu tiên và duy nhất khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được "thất vọng" và hiểu được "tình yêu" là gì.

Cô bé tên là ANueng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com