Black Clover
YamiWill sau một hồi ngâm lâu vcl của tui đây. Tui nghỉ một khoảng lâu vl lâu rồi mới viết tiếp nên đọc cảm giác không được liền mạch cho lắm 🥲👉🏻👈🏻Nói chung là Yami đang quẹt tìm người yêu trên một app na ná Tinder theo lời Julius dặn vì sợ thằng chả ế lòi không ai thương..
.
.
.
.
Yami bước đến một phòng trà. Buồn cười làm sao khi gã cứ ngỡ bản thân sẽ chẳng bao giờ bước đến nơi này trước đây, sự thanh tĩnh nơi này không hợp với gã tẹo nào. Nhưng mọi sự đã khác, gã nhẩm nhớ lại tin nhắn trên ứng dụng hẹn hò nọ tối qua, hệt như được định mệnh dẫn dắt vậy.Yami thử mày mò nó sau khi nghe lời khuyên, hoặc gần như là ép buộc từ Julius - cha gã - khi con trai ông sắp bước sang tuổi ba mươi mà phòng vẫn trống không, còn tim gã thì chưa hề rung động lần nào. Yami lại cho rằng, gã sẽ chẳng bao giờ tìm được một cô gái, hay chàng trai nào chấp nhận tính tình cộc cằn thô lỗ của gã. Và việc rước về một người hệt như gã sẽ chỉ góp phần hủy luôn căn nhà của Julius, ông chắc chắn sẽ không bao giờ mong điều đó, một Yami là quá đủ rồi. Gã nghĩ thế, và lướt xem ứng dụng cho có lệ.Gã dừng lại trước một tài khoản có tên William Vangeance, ảnh đại diện là một mầm cây nhỏ. Phần ảnh lạ kỳ khiến gã dừng lại trong chốc lát và tìm thêm vài tấm ảnh phía sau. Một chàng trai da trắng nhợt và đôi môi căng mọng. Chà, tính riêng phần môi thì đúng là rất đẹp. Gã chỉ nhìn được bấy nhiêu, tất cả những tấm ảnh đều bị che đi phần trên gương mặt, và Yami bắt đầu thấy tò mò.Vì cũng chả mất mát gì ngoài thời gian, Yami gửi yêu cầu được kết nối với chàng trai ấy.Không quá năm phút, phía đối phương đã chấp nhận, một lời chào ngắn gọn được gửi đến. Và Yami dành cả đêm đó để trò chuyện cùng William. Julius hạnh phúc vô cùng khi ý tưởng của mình thành công. Yami bám lấy cái điện thoại suốt từ đêm hôm đó, và không lúc nào ông không ngừng nghe âm báo tin nhắn mới phát ra từ điện thoại cậu con trai. Yami từ chối nói cho ông biết gì cả, nhưng Julius không nản lòng. Ít nhất con trai ông sẽ được nếm trải rung động đầu đời, và với ông thế là đủ.Yami và William ngày càng thân thiết, họ trò chuyện với nhau gần như mỗi ngày, mỗi khi rảnh rỗi. Tuổi tác có đôi chút cách biệt, tình tình lẫn sở thích và gu người yêu cũng chẳng giống nhau, nhưng cả hai vẫn hoà hợp đến lạ kỳ. William bận rộn hơn Yami, vì thế đa phần các cuộc trò chuyện đều bắt đầu từ gã, và kết thúc bằng lời tạm biệt của William.[Anh gọi cho em được chứ?]Yami lấy hết can đảm, gửi cho William một tin nhắn như thế. Đã hơn một tháng trôi qua từ ngày đầu tiên họ bắt đầu trò chuyện, và dù chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng Yami biết mình đã đến lúc nên tiến thêm một bước.[Tất nhiên rồi.] William gửi lại số điện thoại của mình, và Yami lập tức gọi đến. Vẫn là một lời chào ngắn gọn như lần đầu gặp mặt, nhưng giọng William gần sát bên tai mang lại cho Yami cảm giác thích thú."Giọng của em nghe hay quá." Yami mở lời và nghe được tiếng cười khúc khích phía đầu dây bên kia.William đang vui, vì thế anh đã cười.Yami vui theo, gã cũng bật cười."Còn giọng anh thì lại thật trầm." William nhận xét. Và anh phải thừa nhận là giọng của Yami vô cùng đặc biệt, đối với anh.Họ kể với nhau mọi thứ, cười đùa và trêu ghẹo nhau. Yami nghĩ so với nhắn tin, gã thích được trò chuyện như thế này. Mỗi tội, William vẫn từ chối gửi rõ ảnh mặt bản thân, dù gã có nài nỉ bao nhiêu lần."Khi nào em sẵn sàng đã nhé." William chỉ nói thế, giọng anh nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ con. Thêm ba tháng trôi qua, Yami ngày càng chia sẻ nhiều thứ trong cuộc sống của mình với William. Gã sẽ chụp lại ngôi nhà có hàng cây xanh và tổ chim nho nhỏ gửi cho anh, gã biết anh thích chim. Đôi lúc, gã lại than thở về công việc, và William sẽ an ủi gã bằng vài đoạn piano được anh tấu. Anh kể rằng mình là một nghệ sĩ piano đã tốt nghiệp học viện nhưng vẫn chưa có tiếng tăm nhiều và làm việc cho một phòng trà nọ. Yami không thường nghe nhạc, nhưng gã cảm nhận được cảm xúc của William qua cách anh đánh đàn.[Khi nào anh có thể gặp em?]Yami gửi một tin nhắn như thế. Đã gần một năm trôi qua, tỏ tình cũng đã rồi và gã được William chấp nhận, nhưng Yami vẫn chẳng thể nhìn thấy mặt anh. Niềm vui và nỗi buồn ập đến cùng một lúc làm gã chán chường.[Gương mặt em không ưa nhìn.]Mất một lúc lâu để William trả lời, anh đã đắn đo rất nhiều. Anh vẫn đang phân vân và lựa chọn kĩ lưỡng từng từ để không hủy đi mối quan hệ đang tốt đẹp của cả hai.[Anh đã yêu em từ trước khi nhìn gương mặt đó rồi. Em vẫn lo anh chỉ nhìn vẻ ngoài của người khác thôi ư?][Em chỉ sợ anh thất vọng.]Và cả hai im lặng. Yami im lặng vì muốn làm nguội cơn nóng giận của mình, gã bực bội biết bao khi người yêu lại tự ti về ngoại hình và cho rằng gã lại là người như vậy. William im lặng vì anh lo mình đã làm tổn thương Yami.Ngập ngừng, anh chầm chậm gõ từng chữ lên màn hình.[Ngày mai, lúc 8 giờ tối hãy đến phòng trà này. Em sẽ đợi anh.].
___
.Và vì thế, Yami nhìn lại dòng tin nhắn một lần nữa để chắc chắn mình không đến nhầm chỗ, tìm một góc trong phòng trà và ngồi đợi. Gã còn cẩn thận để lại tin nhắn miêu tả chỗ ngồi của mình vì không muốn William phải đi tìm. Phòng trà dần kín chỗ vì lượng khách đến khá đông. Yami đoán rằng William hẹn gã đến đây vì muốn gã ngồi thưởng thức tiếng đàn của anh, sau đó mới bắt đầu gặp mặt trực tiếp. Vì tự ti về ngoại hình nên anh muốn tạo ấn tượng đầu như thế chăng?Đèn xung quanh chỗ ngồi của khách tắt dần, chỉ mỗi khu sân khấu là vẫn còn sáng. Như bao người, Yami cũng dõi mắt về hướng ấy, với tâm trạng được gặp người mình thương. Bước lên đầu tiên là một cô gái trẻ mặc bộ váy đỏ, không phải người gã muốn tìm. Người thứ hai, thứ ba,... Vẫn vậy. Yami đợi mãi đến phát ngán, gã muốn lén chuồn ra ngoài hút thuốc, nhưng lại sợ khi gã đi rồi cũng là lúc William bước ra, gã đành ngồi lại đợi.Đèn ở sân khấu vụt tắt, ngược lại, chỗ khách ngồi lại bừng sáng lên. Yami nhìn xung quanh, ai cũng tỏ vẻ hào hứng khác thường."Người này đàn rất hay, giọng hát cũng rất đẹp. Tuy tôi không biết vì sao phải tắt hết đèn đi, nhưng vẫn không thể cản được sức hút trong giai điệu ấy." Vị khách ngồi gần đó tốt bụng trả lời như thế khi Yami mở lời hỏi. Nhưng khi chưa kịp nghe hết câu, gã đã lạc trong giai điệu quen thuộc văng vẳng nơi bóng tối sân khấu. Gã biết giai điệu ấy. Nhẹ nhàng và tinh tế hệt như người gã thương, gã đã nghe đến hàng nghìn lần. Yami nhìn chăm chú lên sân khấu như thể mắt gã có thể nhìn xuyên qua bóng tối kia, tim gã đập rộn ràng đầy mong đợi.Bản nhạc kết thúc và ánh đèn bật sáng trở lại, nhưng nơi sân khấu đã chẳng có người nào. Yami nhìn quanh quất. William có thấy gã chứ? Anh sẽ đến chỗ gã ngay, hay gã phải đi tìm anh giữa hàng tá người này. "Buổi tối tốt lành." Lời chào quen thuộc như mọi lần gã trò chuyện cùng William vang lên phía sau. Yami vội xoay người nhìn, nhanh đến nỗi chiếc ghế đã nghiêng và gần như ngã xuống. May thay, William đã kịp giữ lại, chiếc ghế ngã chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những người khác rất nhiều. Anh nhìn Yami một lượt, gã trai này hãy còn đang ngỡ ngàng nhìn anh, William mỉm cười và cất lời chào một lần nữa. Lúc hoàn hồn, Yami kéo chiếc ghế ra khỏi tay anh, rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ hơn ấy, gã bước đến gần và ngắm nhìn anh. William thấp hơn Yami một cái đầu, anh chỉ đứng tới vai gã, cả người gầy và khung xương cũng nhỏ hơn, da trắng nhợt, tóc cũng trắng nốt. Gương mặt anh có một vết sẹo lớn quá nửa, xám xịt nhăn nhúm. Dưới ánh sáng yếu của căn phòng, vết sẹo lại càng tối màu thêm, nhưng đôi mắt tím ấy vẫn rực sáng lạ kỳ. William có một vết sẹo lớn, nhưng anh vẫn đẹp.Ánh mắt, hàng mi, cánh mũi, đôi môi, mái tóc. Mọi thứ đều đẹp cả. Chúng thu lấy ánh nhìn của Yami, khiến gã chỉ muốn nhìn mãi."Em đẹp quá." Gã chợt thốt lên.Giây phút ấy, William mở to đôi mắt tím. Hàng mi anh run run. Và dù hơi khó nhìn bởi vết sẹo, nhưng gò má anh đỏ ửng, lan đến tận mang tai. William đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy ánh mắt thất vọng của Yami, nhưng nghe gã nói thế, anh đã rất bất ngờ.William luôn là người xuất sắc trong học viện, những lời khen ngợi về tài năng của anh nhiều không kể xiết, nhưng William chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này. Yami, người anh yêu, khen anh xinh đẹp, một lời khen thật từ tận đáy lòng, trực giác mách bảo anh như thế. "Cảm ơn anh... vì lời khen. Em cứ nghĩ là anh sẽ rất sốc." William ngượng nghịu nói, và càng ngượng hơn khi Yami đưa tay chạm lấy gương mặt anh.Gã xoa nhẹ lên vùng da mặt mềm mại, nơi có sẹo thì hơi xù xì. Yami xót xa, gã muốn hỏi nguyên nhân của vết sẹo, nhưng lại không nỡ gợi lại nỗi đau trong anh. William kéo gã ra ngoài để tránh làm phiền các vị khách. Tay cả hai lồng vào nhau, tay gã to lớn, thô ráp, còn của William lại mềm mại hơn nhiều. Đây là bàn tay đáng được nâng niu của người nghệ sĩ. Yami chép miệng, càng siết chặt thêm bàn tay ấy. Bên ngoài trời đã lất phất mưa, cả hai cùng bước đến bãi đỗ xe của phòng trà để trò chuyện. Yami kể lại ấn tượng đầu của gã về tài khoản của anh, tấm ảnh đại diện là cái cây nhỏ ấy, cả những tấm ảnh bị che đi nửa trên gương mặt. "Nếu không nhờ tấm ảnh kì lạ đó, anh cũng sẽ không tò mò mà gửi kết nối với em." Yami nói, gã cười và Will cũng cười. "Em cũng đã rất ngạc nhiên. Anh và em gần như chẳng có điểm chung nào cả. Nhưng giờ thì ta đã yêu nhau hơn một năm rồi." William đáp lời, anh vui đến nỗi không giấu được sự hào hứng trong giọng nói.Hẳn rồi. Yami nhìn William đầy say đắm. Họ đã bên nhau hơn một năm ròng, Yami chẳng nhớ nổi trái tim gã đã đập lỡ nhịp biết bao lần từ khi William xuất hiện trong cuộc đời gã. Chàng trai xinh đẹp và dịu dàng ấy đến với gã một cách quá đỗi tự nhiên, đến khi nhìn lại, Yami mới nhận ra gã đã yêu anh nhiều đến nhường nào. William như một hạt mầm đầy sức sống gieo vào mảnh hồn cằn cỗi của gã, và tình yêu giữa họ vun đắp cho hạt giống ấy nảy mầm, lớn nhanh và bao trùm phủ xanh khoảng đất nọ. Gã trai suýt bước qua tuổi ba mươi đã biết yêu lần đầu, và cũng là một tình yêu đẹp biết bao. Yami vẫn hoài miên man trong suy nghĩ, gã chẳng nhận ra mình vẫn luôn không rời bàn tay của William. Anh khẽ đưa mắt nhìn xuống, mười ngón tay đan khít vào nhau, chẳng có lấy một kẽ hở, trông hoà hợp đến lạ kì. William nâng tay lên, kéo theo bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Yami, và đặt lên đó một nụ hôn. Bờ môi phớt nhẹ trên mu bàn tay thô ráp, như mớ bông mềm nhét đầy trái tim luôn đập loạn của Yami.Nhưng có lẽ William chẳng e ngại gì cả, vì khiếm khuyết ở gương mặt mà anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều, nhưng giờ đây khi đã gặp được Yami rồi, anh chẳng những không muốn buông tay mà còn phải cùng gã tiến xa hơn nữa. Nghĩ thế, William nhón chân, kéo Yami kề sát vào mình, và đặt lên cằm gã một nụ hôn nhẹ. Yami giật mình ngạc nhiên, rồi vội vàng cúi người xuống hòng được chạm nhiều thêm đôi môi nọ. Ấy thế mà, William chợt đẩy gã ra, rồi mỉm cười thì thầm bằng chính đôi môi căng mọng hãy còn đọng nước ấy."Nếu anh muốn tiếp tục được hôn như thế, thì nhanh chóng đưa em đến nơi thích hợp hơn đi nào."
.
.
.
.
Yami bước đến một phòng trà. Buồn cười làm sao khi gã cứ ngỡ bản thân sẽ chẳng bao giờ bước đến nơi này trước đây, sự thanh tĩnh nơi này không hợp với gã tẹo nào. Nhưng mọi sự đã khác, gã nhẩm nhớ lại tin nhắn trên ứng dụng hẹn hò nọ tối qua, hệt như được định mệnh dẫn dắt vậy.Yami thử mày mò nó sau khi nghe lời khuyên, hoặc gần như là ép buộc từ Julius - cha gã - khi con trai ông sắp bước sang tuổi ba mươi mà phòng vẫn trống không, còn tim gã thì chưa hề rung động lần nào. Yami lại cho rằng, gã sẽ chẳng bao giờ tìm được một cô gái, hay chàng trai nào chấp nhận tính tình cộc cằn thô lỗ của gã. Và việc rước về một người hệt như gã sẽ chỉ góp phần hủy luôn căn nhà của Julius, ông chắc chắn sẽ không bao giờ mong điều đó, một Yami là quá đủ rồi. Gã nghĩ thế, và lướt xem ứng dụng cho có lệ.Gã dừng lại trước một tài khoản có tên William Vangeance, ảnh đại diện là một mầm cây nhỏ. Phần ảnh lạ kỳ khiến gã dừng lại trong chốc lát và tìm thêm vài tấm ảnh phía sau. Một chàng trai da trắng nhợt và đôi môi căng mọng. Chà, tính riêng phần môi thì đúng là rất đẹp. Gã chỉ nhìn được bấy nhiêu, tất cả những tấm ảnh đều bị che đi phần trên gương mặt, và Yami bắt đầu thấy tò mò.Vì cũng chả mất mát gì ngoài thời gian, Yami gửi yêu cầu được kết nối với chàng trai ấy.Không quá năm phút, phía đối phương đã chấp nhận, một lời chào ngắn gọn được gửi đến. Và Yami dành cả đêm đó để trò chuyện cùng William. Julius hạnh phúc vô cùng khi ý tưởng của mình thành công. Yami bám lấy cái điện thoại suốt từ đêm hôm đó, và không lúc nào ông không ngừng nghe âm báo tin nhắn mới phát ra từ điện thoại cậu con trai. Yami từ chối nói cho ông biết gì cả, nhưng Julius không nản lòng. Ít nhất con trai ông sẽ được nếm trải rung động đầu đời, và với ông thế là đủ.Yami và William ngày càng thân thiết, họ trò chuyện với nhau gần như mỗi ngày, mỗi khi rảnh rỗi. Tuổi tác có đôi chút cách biệt, tình tình lẫn sở thích và gu người yêu cũng chẳng giống nhau, nhưng cả hai vẫn hoà hợp đến lạ kỳ. William bận rộn hơn Yami, vì thế đa phần các cuộc trò chuyện đều bắt đầu từ gã, và kết thúc bằng lời tạm biệt của William.[Anh gọi cho em được chứ?]Yami lấy hết can đảm, gửi cho William một tin nhắn như thế. Đã hơn một tháng trôi qua từ ngày đầu tiên họ bắt đầu trò chuyện, và dù chưa có kinh nghiệm yêu đương, nhưng Yami biết mình đã đến lúc nên tiến thêm một bước.[Tất nhiên rồi.] William gửi lại số điện thoại của mình, và Yami lập tức gọi đến. Vẫn là một lời chào ngắn gọn như lần đầu gặp mặt, nhưng giọng William gần sát bên tai mang lại cho Yami cảm giác thích thú."Giọng của em nghe hay quá." Yami mở lời và nghe được tiếng cười khúc khích phía đầu dây bên kia.William đang vui, vì thế anh đã cười.Yami vui theo, gã cũng bật cười."Còn giọng anh thì lại thật trầm." William nhận xét. Và anh phải thừa nhận là giọng của Yami vô cùng đặc biệt, đối với anh.Họ kể với nhau mọi thứ, cười đùa và trêu ghẹo nhau. Yami nghĩ so với nhắn tin, gã thích được trò chuyện như thế này. Mỗi tội, William vẫn từ chối gửi rõ ảnh mặt bản thân, dù gã có nài nỉ bao nhiêu lần."Khi nào em sẵn sàng đã nhé." William chỉ nói thế, giọng anh nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ con. Thêm ba tháng trôi qua, Yami ngày càng chia sẻ nhiều thứ trong cuộc sống của mình với William. Gã sẽ chụp lại ngôi nhà có hàng cây xanh và tổ chim nho nhỏ gửi cho anh, gã biết anh thích chim. Đôi lúc, gã lại than thở về công việc, và William sẽ an ủi gã bằng vài đoạn piano được anh tấu. Anh kể rằng mình là một nghệ sĩ piano đã tốt nghiệp học viện nhưng vẫn chưa có tiếng tăm nhiều và làm việc cho một phòng trà nọ. Yami không thường nghe nhạc, nhưng gã cảm nhận được cảm xúc của William qua cách anh đánh đàn.[Khi nào anh có thể gặp em?]Yami gửi một tin nhắn như thế. Đã gần một năm trôi qua, tỏ tình cũng đã rồi và gã được William chấp nhận, nhưng Yami vẫn chẳng thể nhìn thấy mặt anh. Niềm vui và nỗi buồn ập đến cùng một lúc làm gã chán chường.[Gương mặt em không ưa nhìn.]Mất một lúc lâu để William trả lời, anh đã đắn đo rất nhiều. Anh vẫn đang phân vân và lựa chọn kĩ lưỡng từng từ để không hủy đi mối quan hệ đang tốt đẹp của cả hai.[Anh đã yêu em từ trước khi nhìn gương mặt đó rồi. Em vẫn lo anh chỉ nhìn vẻ ngoài của người khác thôi ư?][Em chỉ sợ anh thất vọng.]Và cả hai im lặng. Yami im lặng vì muốn làm nguội cơn nóng giận của mình, gã bực bội biết bao khi người yêu lại tự ti về ngoại hình và cho rằng gã lại là người như vậy. William im lặng vì anh lo mình đã làm tổn thương Yami.Ngập ngừng, anh chầm chậm gõ từng chữ lên màn hình.[Ngày mai, lúc 8 giờ tối hãy đến phòng trà này. Em sẽ đợi anh.].
___
.Và vì thế, Yami nhìn lại dòng tin nhắn một lần nữa để chắc chắn mình không đến nhầm chỗ, tìm một góc trong phòng trà và ngồi đợi. Gã còn cẩn thận để lại tin nhắn miêu tả chỗ ngồi của mình vì không muốn William phải đi tìm. Phòng trà dần kín chỗ vì lượng khách đến khá đông. Yami đoán rằng William hẹn gã đến đây vì muốn gã ngồi thưởng thức tiếng đàn của anh, sau đó mới bắt đầu gặp mặt trực tiếp. Vì tự ti về ngoại hình nên anh muốn tạo ấn tượng đầu như thế chăng?Đèn xung quanh chỗ ngồi của khách tắt dần, chỉ mỗi khu sân khấu là vẫn còn sáng. Như bao người, Yami cũng dõi mắt về hướng ấy, với tâm trạng được gặp người mình thương. Bước lên đầu tiên là một cô gái trẻ mặc bộ váy đỏ, không phải người gã muốn tìm. Người thứ hai, thứ ba,... Vẫn vậy. Yami đợi mãi đến phát ngán, gã muốn lén chuồn ra ngoài hút thuốc, nhưng lại sợ khi gã đi rồi cũng là lúc William bước ra, gã đành ngồi lại đợi.Đèn ở sân khấu vụt tắt, ngược lại, chỗ khách ngồi lại bừng sáng lên. Yami nhìn xung quanh, ai cũng tỏ vẻ hào hứng khác thường."Người này đàn rất hay, giọng hát cũng rất đẹp. Tuy tôi không biết vì sao phải tắt hết đèn đi, nhưng vẫn không thể cản được sức hút trong giai điệu ấy." Vị khách ngồi gần đó tốt bụng trả lời như thế khi Yami mở lời hỏi. Nhưng khi chưa kịp nghe hết câu, gã đã lạc trong giai điệu quen thuộc văng vẳng nơi bóng tối sân khấu. Gã biết giai điệu ấy. Nhẹ nhàng và tinh tế hệt như người gã thương, gã đã nghe đến hàng nghìn lần. Yami nhìn chăm chú lên sân khấu như thể mắt gã có thể nhìn xuyên qua bóng tối kia, tim gã đập rộn ràng đầy mong đợi.Bản nhạc kết thúc và ánh đèn bật sáng trở lại, nhưng nơi sân khấu đã chẳng có người nào. Yami nhìn quanh quất. William có thấy gã chứ? Anh sẽ đến chỗ gã ngay, hay gã phải đi tìm anh giữa hàng tá người này. "Buổi tối tốt lành." Lời chào quen thuộc như mọi lần gã trò chuyện cùng William vang lên phía sau. Yami vội xoay người nhìn, nhanh đến nỗi chiếc ghế đã nghiêng và gần như ngã xuống. May thay, William đã kịp giữ lại, chiếc ghế ngã chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến những người khác rất nhiều. Anh nhìn Yami một lượt, gã trai này hãy còn đang ngỡ ngàng nhìn anh, William mỉm cười và cất lời chào một lần nữa. Lúc hoàn hồn, Yami kéo chiếc ghế ra khỏi tay anh, rồi nắm lấy bàn tay bé nhỏ hơn ấy, gã bước đến gần và ngắm nhìn anh. William thấp hơn Yami một cái đầu, anh chỉ đứng tới vai gã, cả người gầy và khung xương cũng nhỏ hơn, da trắng nhợt, tóc cũng trắng nốt. Gương mặt anh có một vết sẹo lớn quá nửa, xám xịt nhăn nhúm. Dưới ánh sáng yếu của căn phòng, vết sẹo lại càng tối màu thêm, nhưng đôi mắt tím ấy vẫn rực sáng lạ kỳ. William có một vết sẹo lớn, nhưng anh vẫn đẹp.Ánh mắt, hàng mi, cánh mũi, đôi môi, mái tóc. Mọi thứ đều đẹp cả. Chúng thu lấy ánh nhìn của Yami, khiến gã chỉ muốn nhìn mãi."Em đẹp quá." Gã chợt thốt lên.Giây phút ấy, William mở to đôi mắt tím. Hàng mi anh run run. Và dù hơi khó nhìn bởi vết sẹo, nhưng gò má anh đỏ ửng, lan đến tận mang tai. William đã chuẩn bị tinh thần để nhận lấy ánh mắt thất vọng của Yami, nhưng nghe gã nói thế, anh đã rất bất ngờ.William luôn là người xuất sắc trong học viện, những lời khen ngợi về tài năng của anh nhiều không kể xiết, nhưng William chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này. Yami, người anh yêu, khen anh xinh đẹp, một lời khen thật từ tận đáy lòng, trực giác mách bảo anh như thế. "Cảm ơn anh... vì lời khen. Em cứ nghĩ là anh sẽ rất sốc." William ngượng nghịu nói, và càng ngượng hơn khi Yami đưa tay chạm lấy gương mặt anh.Gã xoa nhẹ lên vùng da mặt mềm mại, nơi có sẹo thì hơi xù xì. Yami xót xa, gã muốn hỏi nguyên nhân của vết sẹo, nhưng lại không nỡ gợi lại nỗi đau trong anh. William kéo gã ra ngoài để tránh làm phiền các vị khách. Tay cả hai lồng vào nhau, tay gã to lớn, thô ráp, còn của William lại mềm mại hơn nhiều. Đây là bàn tay đáng được nâng niu của người nghệ sĩ. Yami chép miệng, càng siết chặt thêm bàn tay ấy. Bên ngoài trời đã lất phất mưa, cả hai cùng bước đến bãi đỗ xe của phòng trà để trò chuyện. Yami kể lại ấn tượng đầu của gã về tài khoản của anh, tấm ảnh đại diện là cái cây nhỏ ấy, cả những tấm ảnh bị che đi nửa trên gương mặt. "Nếu không nhờ tấm ảnh kì lạ đó, anh cũng sẽ không tò mò mà gửi kết nối với em." Yami nói, gã cười và Will cũng cười. "Em cũng đã rất ngạc nhiên. Anh và em gần như chẳng có điểm chung nào cả. Nhưng giờ thì ta đã yêu nhau hơn một năm rồi." William đáp lời, anh vui đến nỗi không giấu được sự hào hứng trong giọng nói.Hẳn rồi. Yami nhìn William đầy say đắm. Họ đã bên nhau hơn một năm ròng, Yami chẳng nhớ nổi trái tim gã đã đập lỡ nhịp biết bao lần từ khi William xuất hiện trong cuộc đời gã. Chàng trai xinh đẹp và dịu dàng ấy đến với gã một cách quá đỗi tự nhiên, đến khi nhìn lại, Yami mới nhận ra gã đã yêu anh nhiều đến nhường nào. William như một hạt mầm đầy sức sống gieo vào mảnh hồn cằn cỗi của gã, và tình yêu giữa họ vun đắp cho hạt giống ấy nảy mầm, lớn nhanh và bao trùm phủ xanh khoảng đất nọ. Gã trai suýt bước qua tuổi ba mươi đã biết yêu lần đầu, và cũng là một tình yêu đẹp biết bao. Yami vẫn hoài miên man trong suy nghĩ, gã chẳng nhận ra mình vẫn luôn không rời bàn tay của William. Anh khẽ đưa mắt nhìn xuống, mười ngón tay đan khít vào nhau, chẳng có lấy một kẽ hở, trông hoà hợp đến lạ kì. William nâng tay lên, kéo theo bàn tay vẫn luôn nắm chặt của Yami, và đặt lên đó một nụ hôn. Bờ môi phớt nhẹ trên mu bàn tay thô ráp, như mớ bông mềm nhét đầy trái tim luôn đập loạn của Yami.Nhưng có lẽ William chẳng e ngại gì cả, vì khiếm khuyết ở gương mặt mà anh đã bỏ lỡ rất nhiều điều, nhưng giờ đây khi đã gặp được Yami rồi, anh chẳng những không muốn buông tay mà còn phải cùng gã tiến xa hơn nữa. Nghĩ thế, William nhón chân, kéo Yami kề sát vào mình, và đặt lên cằm gã một nụ hôn nhẹ. Yami giật mình ngạc nhiên, rồi vội vàng cúi người xuống hòng được chạm nhiều thêm đôi môi nọ. Ấy thế mà, William chợt đẩy gã ra, rồi mỉm cười thì thầm bằng chính đôi môi căng mọng hãy còn đọng nước ấy."Nếu anh muốn tiếp tục được hôn như thế, thì nhanh chóng đưa em đến nơi thích hợp hơn đi nào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com