TruyenHHH.com

Bl Viet Thien Hoa Giua Dong Ngan Hoan Thanh

Sau vụ tai nạn xe cộ cách đây vài năm, Kim Thoa bị mất thính lực và suy giảm sức khỏe nghiêm trọng. Chị không còn khả năng làm việc, nhưng vì không muốn trở thành gánh nặng cho em gái nên vẫn lang thang khắp nơi để xin làm giúp việc cho các gia đình. Một năm trước chị trở bệnh nặng, chủ tìm người mới thế vào ngay, hơn nửa năm nay Thoa không tìm được việc cứ ở nhà bện vòng hoa để bán. Đợt này có người quen giới thiệu vào làm giúp việc cho nhà anh Khánh Thi, chị mừng như bắt được vàng, bất chấp đường xá xa xôi nhận lời ngay lập tức.

Nhà chủ mới đều là người tri thức. Một người là giám đốc tài chính của doanh nghiệp lớn, một người là viên chức kiêm giáo sư, nhà khoa học có nhiều đóng góp cho xã hội. Ban đầu Thoa ngỡ họ mướn mình về để quản lý nhà cửa, đâu ngờ mục đích chính lại không phải vậy, mà là chăm sóc cho vị giáo sư đang mang thai một tháng kia. 

Nhìn cách anh cứ lao đầu vào công việc bất kể ngày đêm như thế, Thoa cũng hiểu được tại sao lại cần thuê một người giúp việc đỡ chân đỡ tay cho.

Vì nhà xa, chị Thoa được nhà chủ cho một căn phòng ngay trong nhà để sinh hoạt. Theo thói quen cũ, chị thường dậy lúc năm giờ để chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Vậy mà từ khi đến đây, chưa bao giờ chị có cơ hội để vào bếp buổi sớm như vậy cả. Lần nào vị người nhà làm giám đốc kia cũng dậy sớm hơn, cũng tự chuẩn bị đồ ăn thức uống cho bạn đời của mình. Hắn chỉ nhờ tới chị Thoa vào những ngày mình qua đêm ở công ty hoặc phải đi công tác đột xuất mà thôi. Ngoài ra tuyệt nhiên không khiến ai làm thay hết.

Hàng ngày Thoa lên thực đơn gì cho giáo sư, giám đốc đều nhắc chị báo cáo lại cho hắn. Có món gì hơi lạ, hắn sẽ hỏi kỹ thành phần. Nếu có gì giáo sư không dùng được, cả hai người sẽ cùng nghiên cứu tinh giảm hoặc thay thế bằng những món khác. Đây không phải lần đầu chị Thoa chăm người bầu bí, nhưng kỳ công như thế chắc chỉ có những người này.

Không nỡ phụ lòng tâm huyết của giám đốc, có lần Thoa cũng từng hỏi nếu như hắn cần chị hỏi cảm nhận của giáo sư. Vậy mà giám đốc lại nói không cần, vì chắc chắn anh sẽ không phản ứng. Quả thật là như thế. Giáo sư thường ăn trong phòng riêng, lúc xong xuôi thì tự mình dọn dẹp, cả ngày có thể không nói chẳng rằng, lặng lẽ như một cái bóng.

"Trước đây anh ấy không vậy." Giám đốc dùng thủ ngữ để nói chuyện với Thoa, nét cười buồn bã vô cùng. "Là vì tôi không đối xử tốt với anh ấy."

"Tôi thấy hiện tại cậu đang làm rất tốt."

Chị Thoa nói. Giả như không có hệ quy chiếu nào, chị thật lòng cảm thấy sự cẩn thận, sự ân cần của giám đốc dành cho chồng chẳng có gì để chê trách. Giám đốc không chỉ quan tâm chế độ dinh dưỡng của giáo sư mà còn tranh thủ từng giây từng phút rảnh rỗi để ở bên bầu bạn. Hắn sẽ dành ngày cuối tuần đưa giáo sư đi chơi hoặc nghỉ dưỡng, ngoài đó ra còn rất nhiều hoạt động giúp giáo sư khuây khỏa. Nếu chị Thoa lấy được chồng bằng một nửa giám đốc như thế, đó sẽ là hạnh ngộ của đời chị.

Vậy mà giám đốc lại nói:

"Bao nhiêu liều thuốc của hiện tại mới cứu vãn được một vết thương sâu từ trong quá khứ? Tôi nghĩ là không có đủ đâu."

Chị Thoa không hiểu được cách nói cao siêu này. Tại sao giám đốc lại ví những hành động của bản thân là liều thuốc? Nhưng chị không hỏi, bởi có hỏi cũng không hiểu được. Giống như việc chị không nghe thấy tiếng khóc nào giữa đêm, nhưng đến sáng lại luôn thấy giáo sư tìm khăn lạnh để chườm đôi mắt sưng đỏ. Giống như việc chị chưa từng thấy giáo sư ra ngoài khám bệnh, nhưng mỗi khi dọn phòng lại tìm được rất nhiều vỏ thuốc đủ sắc màu. Giống như việc chị chưa bao giờ thấy đôi vợ chồng này nói cười với nhau, trái ngược hoàn toàn với sự yêu thương mà một người nào đó luôn cố gắng biểu hiện.

Là một người ngoài không liên quan, chị Thoa cố gắng nghe theo lời em gái mình và tránh quan tâm thái quá hết mức. Dẫu vậy, chị cũng chỉ là một con người, mà con người lại có thói xấu là rất dễ tò mò.

Có một đêm nọ, trong căn nhà cô quạnh bỗng có tiếng đổ vỡ. Lớn đến mức... một người điếc như chị Thoa cũng phải giật mình.

Chị tất tả chạy lên tầng xem, bất ngờ phát hiện ra vốn chẳng có gì vỡ ở đây cả: chỉ có một người đàn ông đang vừa khóc vừa đẩy chồng mình ra khỏi phòng, trên tay là một tờ giấy xét nghiệm nhàu nát. Chị không biết họ đang nói gì, nhưng có lẽ họ đều đang hét lên.

Giám đốc giữ lấy tay giáo sư cố gắng khuyên ngăn, giáo sư lại không nghe, nước mắt đầm đìa chảy xuống khuôn mặt hốc hác. Đây là lần đầu tiên chị Thoa nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lãnh đạm lạnh nhạt của anh. Cả hai dường như không để ý tới chị, qua một hồi tranh cãi thì giám đốc đầu hàng. Hắn buông tay anh rồi quay đầu rời đi ngay lập tức. Thời điểm bắt gặp chị Thoa ở cầu thang, hắn cũng chẳng nói gì, cứ thế cúi đầu xuống tầng và biến mất phía sau cánh cửa im lìm.

Dù chỉ chạm mắt nhau một giây rất ngắn ngủi song vẫn đủ để chị nhìn thấy sự đau khổ chực trào ra khỏi đôi ngươi dị sắc ấy.

Chị tiến lại gần để đỡ giáo sư, tiện tay nhặt tờ giấy nhàu dưới đất lên. Đính kèm tấm ảnh siêu âm là phiếu kết quả nói rằng thai nhi được chẩn đoán là thai vô sọ. Đây là bệnh lý mà thai nhi không có sọ não. Dị tật này xảy ra do đột biến không phải di truyền, và vì bất thường quá nặng, em bé dù giữ được đủ tháng cũng sẽ mất ngay sau khi sinh ra.

Có quá nhiều điều để nói, mà cũng chẳng có gì để nói cả.

"Cậu Thi." Chị Thoa lau nước mắt cho giáo sư, cố gắng không để âm lượng giọng nói mình quá lớn. "Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi... Tôi sẽ ở đây với cậu."

"...Cảm ơn chị."

Chị Thoa không nghe được sự nghẹn ngào trong câu cảm ơn này, không nghe được tiếng thở dài của giáo sư...

Không nghe được những tiếng rên rỉ đau đớn lúc rạng sáng.

Khi chị giật mình thức dậy vì những cái vỗ yếu đuối lên vai, giáo sư đã gần như lịm đi trên giường. Tấm ga trắng thấm đẫm máu đỏ tươi.

***

Cách thời điểm Khánh Thi chết 7 ngày.

Khánh Thi sảy thai.

Nguyên nhân sảy thai giống nguyên nhân gây ra đột biến, là do pheromone của hai người cha bài xích nhau quá mạnh. Không có phương pháp hay bài thuốc nào để giải quyết vấn đề này, kể cả phát minh sáng giá của chính anh.

Buổi chiều ngày hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh Khánh Thi chỉ có một người giúp việc, tuyệt nhiên không có bất cứ người thân nào.

***

Cách thời điểm Khánh Thi chết 3 ngày.

Khi chị Thoa mua hoa quả tươi đến phòng bệnh của Khánh Thi, anh đang ngồi gấp sao giấy để thả vào lọ thủy tinh đặt bên cửa sổ. Khóm hoa trên đầu tủ vẫn là hoa từ hôm trước, xem ra Nhật Anh vẫn chưa đến.

Quá trình "tự chữa bệnh" quá dài khiến Khánh Thi trở nên kháng rất nhiều loại thuốc. Anh nằm viện mà cứ càng ngày càng ốm yếu, thoạt trông như chiếc lá héo hon chỉ chờ một cơn gió thoảng là rụng khỏi cành. Những ngón tay kia đã gầy đến mức không thể đeo nhẫn cưới được nữa.

"Cậu Thi." Chị nhập văn bản vào điện thoại rồi bật phát âm thành tiếng thay lời nói chuyện. "Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Chắc là cậu Nhật Anh có lý do bất khả kháng nên giờ này mới chưa đến được. Bình thường cậu ấy làm gì cũng sẽ thông báo cho cậu biết mà."

"Không đâu." Khánh Thi đáp lại bằng thủ ngữ. "Cậu ta thông báo mới là bất thường. Tôi... Thật ra cũng không quan tâm đến vậy đâu. Chị đừng lo."

Đó là lần đầu tiên chị Thoa được nghe những suy nghĩ của người đàn ông nội liễm này về cuộc hôn nhân mà chị ngỡ như mơ.

"Dương Nhật Anh làm gì cũng giỏi, cũng xuất chúng. Vậy mà cậu ta lại đâm đầu vào thứ mình kém nhất, ấy là diễn xuất. Cậu ta muốn diễn vai một người chồng yêu thương bạn đời, nhưng đến bản thân còn không lừa được thì khán giả nào tin cho nổi? Có lẽ là cậu ta hối hận nên chạy mất rồi."

"Con người cậu ta... Mãi mãi cũng không biết thế nào là yêu thương đâu."

***

Cách thời điểm Khánh Thi chết 1 ngày.

Nhật Anh đã đón Khánh Thi về nhà được gần hai ngày, họ cho chị Thoa về phép, xem như bù khoảng thời gian chị hết lòng túc trực trong bệnh viện. Ban đầu chị Thoa không nỡ đi vì Khánh Thi vẫn còn yếu, nhưng trước hoàn cảnh gia đình phức tạp thế này, chị khăng khăng đòi ở lại cũng chẳng phải phép.

Nhật Anh muốn đưa chị ra bến xe nhưng vì vấn đề sức khỏe nên không thể cầm lái. Hỏi ra mới biết những ngày qua hắn cũng nhập viện, phải lọc máu và lọc thận vì ngộ độc. Chị Thoa nghe vậy bèn nhắc hắn thành thật với Khánh Thi, đáp lại chị chỉ là cái gật đầu khiên cưỡng. Chị không dám quá phận khuyên bảo nữa, ngay buổi chiều hôm ấy chị rời đi.

Đó cũng là lần cuối cùng chị gặp họ. Bởi vì ngay ngày hôm sau, Khánh Thi đã tự sát.

***

Buổi chiều tan tầm, Nhật Anh bắt gặp Khánh Thi ở công viên gần nhà. Khi ấy anh đang đung đưa trên một chiếc xích đu cũ mèm, vừa nói vừa cười với một cô bé ngồi ở ghế bên cạnh. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy anh rạng rỡ và hạnh phúc đến thế. Hắn không dám hỏi anh bất cứ điều gì, càng không thể nói lên suy nghĩ của bản thân, bởi hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao bi kịch của đời anh lại bị đẩy tới đỉnh điểm như thế.

Là vì hắn. Từ đầu đến cuối đều là vì hắn.

Vì hắn mà anh mất đi đứa con đầu tiên, mất cả khả năng mang thai lần nữa.

Hắn cứ đứng phía sau nhìn bóng lưng anh thật lâu, đến tận khi đứa trẻ kia đã rời đi và sân chơi chỉ còn lại một mình anh mới chậm rãi tiến lại gần.

"Khánh Thi."

Nhật Anh quỳ một chân xuống trước mặt anh, trên môi hằn một nét cười bất lực và tuyệt vọng.

"Em cõng anh nhé?"

Khánh Thi nghe vậy thì gật đầu, sau đó dang tay ôm lấy cổ hắn, đặt toàn bộ sức nặng cơ thể mình lên tấm lưng rộng rãi kia.

Khi ấy, Nhật Anh đã nghĩ anh thật nhẹ. Giống như chẳng có chút trọng lượng nào vậy.

Hiện tại đứng trước tiểu quách làm bằng sứ của anh, hắn lại cảm thấy chúng thật quá nặng nề. Một mình hắn không nâng lên được. Cái cuộc đời ngắn ngủi toàn khổ đau này của anh, hắn không nâng lên được.

Và hắn hạ anh xuống, để anh ngủ yên vĩnh hằng.

***

Nhật Anh trở về nhà để thu dọn di vật của chồng cũ một mình.

Sau ngày anh đi, mọi cánh cửa dường như đã khép lại. Chỉ trừ một.

Một cánh cửa đã dẫn họ đến vô số bi kịch, đồng thời mở ra vô số kỳ vọng mỏng manh.

"Tại sao lúc rời đi cậu lại quay đầu?"

Nhật Anh nhìn thứ đang chất vấn mình, trong lòng nặng nề như bị đá tảng ngàn cân đè nghiến. Hắn đáp:

"Vì tôi nợ anh ấy một cuộc đời hạnh phúc."

"Khoản nợ này không phải thứ chỉ ngày một ngày hai là trả được." Thứ ấy nói. "Cậu sẵn sàng đánh đổi bao nhiêu nếu như được cho cơ hội?"

"...Các vị có thể lấy của tôi bao nhiêu... Thì tôi sẽ đổi hết bấy nhiêu."

Có tiếng cười thật khẽ trước câu trả lời này, chẳng biết là tiếng ai.

Có lẽ là thanh âm của Thế Giới.

Cứ như thế, ở nơi tình yêu chết đi, một kỳ vọng mong manh đã được sinh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com