Bl Viet Thien Hoa Giua Dong Ngan Hoan Thanh
Vì lượng pheromone Alpha tiết ra do rối loạn quá lớn, tất cả Omega và Beta gen O đều được yêu cầu ra khỏi phòng bệnh, trong đó bao gồm cả Quỳnh Anh. Song dù không bị buộc rời đi, có lẽ Quỳnh Anh cũng không có đủ can đảm để ở lại nhìn anh trai mình quằn quại trong đau đớn.Khánh Thi được chẩn đoán ngộ độc rượu đang quỳ trên giường bệnh, ôm bụng cúi đầu nôn thốc nôn tháo, nhưng tất cả những gì anh có thể đào thải ra lúc này chỉ còn chút dịch dạ dày. Nước mắt sinh lý đầm đìa chảy xuống khiến anh không thể nhìn rõ là ai đang cố gắng giữ tay mình, nhưng anh không thể nằm yên một chỗ được, chỉ có thể chật vật giãy dụa."Anh Thi, bình tĩnh nào."Khánh Thi ngẩng đầu lên ngay khi nghe được giọng nói quen thuộc này. Quán Nam đang dùng khăn giúp anh lau mặt, đôi chân mày nhíu chặt lại đầy bất an. Anh bèn níu lấy tay gã, thấp giọng khẩn khoản cầu xin:"Nam... Cậu... Cậu nói bác sĩ cho tôi thuốc ngủ được không? Một chút thôi cũng được. Tôi... Đau quá-""Không được đâu anh." Quán Nam thở dài rồi lấy chai nước điện giải trên bàn đưa cho Khánh Thi. "Anh còn chuyển động nữa là vết thương lại rách ra đấy."Vết thương... Khánh Thi nghĩ rồi cúi đầu nhìn xuống sườn mình. Chẳng biết từ lúc nào, máu đỏ đã loang ướt cả một vùng trên áo bệnh. Anh chạm tay lên ấy, không đau, có lẽ thuốc tê vẫn chưa hết hiệu lực. Nếu như cơn đau bụng này không kết thúc trước, Khánh Thi không nghĩ mình có thể chịu được sự giày vò từ cả hai phía.Anh thấy ruột gan mình đảo lộn, đầu óc quay cuồng. Anh gạt tay Quán Nam không nhận chai nước kia, theo bản năng cắn nghiến lấy chiếc khăn vừa dùng để lau mặt mình để chống chọi với đau đớn. Khánh Thi cứ ngất rồi lại tỉnh, tỉnh lại nôn, đến khi quá mệt thì lả đi, một vòng lặp khốn khổ như thế chẳng biết kéo dài bao lâu. Bác sĩ nói anh có tiên lượng rất nặng, sau khi bù dịch xong sẽ phải tiến hành lọc máu để thải methanol ra ngoài, trước mắt cần nhập viện đã. Sau khi hoàn thành các thủ tục, hai vợ chồng Quỳnh Anh mới thấy Nhật Anh xuất hiện. Nét mặt hắn tái xanh, sự sợ hãi như chực trào ra từ đáy mắt. Trên dải băng trước trán hắn cũng có vết máu."Người gọi cứu thương là Khánh Thi. Anh ấy nhờ nhân viên phục vụ trước khi sự việc xảy ra."Nhật Anh ảm đạm nói. Nghe vậy, Quỳnh Anh chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Có lẽ anh ấy biết mình đã bị ngộ độc methanol.""...Đúng, anh ấy biết." Nhật Anh nhìn xuống chân rồi tuyệt vọng cười ra một tiếng. Hắn đưa tay đỡ trán, bàng hoàng nói tiếp. "Anh ấy biết hết. Anh ấy biết đám người ấy chẳng có gì tốt đẹp, biết chúng có thù hằn với tớ. Anh ấy biết bản thân sẽ xảy ra chuyện.... Quỳnh Anh, tại sao cậu không trách tớ?"Thời điểm ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh mắt xa lạ của Quỳnh Anh, hơi thở như đóng băng.Đáng lý ra, Quỳnh Anh phải lao vào xé hắn thành từng mảnh mới phải. Hắn đã hứa gì nào? Hắn đã hứa sẽ làm Khánh Thi hạnh phúc, sẽ làm cuộc sống anh bình yên, sẽ khiến tương lai của anh trở nên đáng mong chờ. Đây là cách hắn báo đáp cho sự giúp đỡ vô điều kiện của Quỳnh Anh sao? Đẩy Khánh Thi tới bờ vực cái chết? Quỳnh Anh phải đánh hắn, mắng chửi hắn, nguyền rủa hắn, nhưng tại sao lại không làm thế?Tại sao lại chỉ nhìn hắn như vậy?"Cậu cũng biết à?"Nhật Anh hỏi, để rồi lại thất thần trước cái gật đầu của người bạn thân nhất này.Quỳnh Anh biết."Cậu... Biết gì rồi? Cậu biết những gì?""Tớ biết cậu trước cả khi cậu xuất hiện." Bằng một giọng nói gần như đã mất tất cả động lực sống, Quỳnh Anh đáp lời hắn. "Tớ biết cậu sẽ đến đây, đến thế-giới này."
***
James Paul Guy từng nói: "Với mỗi chúng ta, cuộc đời chẳng phải là gì khác, ngoài tấm chăn vải vụn được khâu từ những tư tưởng, lời nói, đối tượng, từ các sự kiện, hành động và sự tương tác trong các diễn ngôn". Thật ra tôi vốn không tin. Thử tưởng tượng có người dám bước ra ngoài đường hét lên "Thế giới này thực chất chỉ là Diễn ngôn" xem vô lý nhường nào? Trái Đất nặng nề dưới chân chúng ta được tạo nên từ những hạt vật chất hữu hình và nó chỉ có một mà thôi, đó là thiết lập mặc định với mỗi người rồi.Ấy vậy mà chỉ với một sự hiện diện duy nhất mà tôi đã phải thay đổi suy nghĩ ấy. Chỉ một tồn tại mà ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã ngay lập tức hoài nghi rằng cả cuộc đời của mình có lẽ chỉ là sự mô tả của một ai đó.Tồn tại ấy chính là Cao Khánh Thi.Đúng một năm sau ngày anh trai tôi cất cánh tới Seoul để du học, tôi bắt gặp "Cao Khánh Thi" ở công viên gần trường mình. Năm ấy tôi học lớp Bảy.Thoạt tiên tôi nghĩ mình điên rồi, chưa gì đã nhớ anh ấy đến mức gặp ảo giác; và cũng có lẽ là do sợ hãi thúc đẩy, tôi đã chọn con đường khác để về nhà. Dù khá chắc rằng anh có nhìn thấy tôi, nhưng tuyệt nhiên anh chưa bao giờ tìm đến tôi cả. Bất kể nắng mưa, tôi luôn thấy anh ngồi trên xích đu một mình, ngơ ngẩn nhìn mấy đứa trẻ con đuổi nhau giữa khoảng sân trống.Cho đến một ngày tôi quyết định đến bắt chuyện với anh.Anh ngẩng đầu nhìn tôi rồi mỉm cười. Đó là nụ cười của riêng anh Thi không ai có thể bắt chước được. Đó là khoảnh khắc tôi phát hiện ra, anh đúng là anh trai tôi, nhưng không phải anh trai tôi trong thế-giới này.Tôi không có cái tên nào để phân biệt hai người anh, nhưng vì anh ấy có một hình xăm dãy số [1543] trên cổ tay trái, tôi quyết định gọi anh là 1543.Anh trai thật hơn tôi sáu tuổi, còn 1543 thì chẳng bao giờ già đi. Năm tôi lớp Bảy, anh ấy học lớp Mười Một. Năm tôi lớp Mười, anh ấy vẫn học lớp Mười Một. 1543 nói vốn dĩ anh không thuộc về thế-giới này, cho nên dòng thời gian và cốt truyện của nó không tác động được lên anh."Vậy thế giới này... Chỉ là một câu chuyện?"Khi nghe được sự thật này từ 1543, trong lòng tôi vô cùng hỗn loạn, quá nửa là bất tin. 1543 cũng không ép tôi tin, bởi có là câu chuyện hay không là câu chuyện, một thế giới vẫn là một thế giới. Nếu như câu chuyện phải là một thể hoàn chính có bắt đầu và kết thúc, thì thế giới sẽ không có phần kết. "Nói chính xác hơn, thế giới của anh và em là dòng chảy mang theo những sự kiện đã được tính toán từ trước, rồi nhất định sẽ xảy ra tại một thời điểm nào đó.""Kể cả việc anh xuất hiện?"1543 lắc đầu: "Không. Việc anh xuất hiện là lỗi. Dòng chảy sẽ cuốn trôi tất cả những thứ không nằm bên trong dòng của của nó, được gọi là Cơ chế tự sửa chữa của Thế Giới. Đến khi anh trai của em trở về, thế giới sẽ xem việc có hai bản thể của một người đang cùng tồn tại là một lỗi, theo đó nó sẽ tiến hành sửa chửa lỗi này. Nhiều khả năng là đào thải anh, vì anh không thuộc về nơi đây.""... Anh sẽ trở về thế giới của anh?" Tôi dè dặt hỏi lại anh ấy. Đáp lại tôi là nụ cười buồn bã tột cùng, và anh nói:"Có thể. Nhưng anh hy vọng là không."1543 nói, ở thế giới của 1543, anh ấy đã mất tôi.Đúng hơn, 1543 mất tất cả mọi thứ mà anh ấy trân trọng khi chỉ mới mười-sáu tuổi. Anh không có gia đình, người thân duy nhất anh có là tôi - đứa em gái đã mất vì biến cố không đáng có. Anh bị trầm cảm nặng và không có động lực sống. Tôi thật không dám tưởng tượng người thiếu niên dịu dàng và hiền lành trước mặt mình đã tự sát bất thành tới ba lần.Có lẽ vì thương hại sự cô đơn khốn cùng của 1543, tôi bảo anh cứ xem mình là người em đã mất của anh. Nhưng anh nói không cần thiết, bởi anh vẫn luôn xem tôi là người thân ruột thịt, chẳng phải thay thế ai.Anh đúng là Cao Khánh Thi thật. Đúng là người anh vẫn luôn yêu thương tôi vô điều kiện.Vì anh trai tôi ở thế giới này đã đi du học nên 1543 chẳng cần phải quá dè chừng ai. Dù sao tôi cũng không có bạn bè, sẽ chẳng ai nhận ra hay để ý nếu tôi có lang thang với một ai đó trông-có-vẻ-giống ông anh đang ở nơi phương xa xứ lạ kia. 1543 không ngại bày tỏ tình cảm với tôi. Anh thường đón tôi sau giờ học, dắt tôi đi ăn hết thảy những thứ của ngon vật lạ, mua quần áo cho tôi, lại đưa tôi đi công viên trải trí. Có trời biết anh lấy đâu ra lắm tiền thế, nhưng kể từ khi bắt đầu nghĩ "Thế giới này là Diễn ngôn", vấn đề logic không còn là thứ mà tôi bận tâm nên tôi chẳng hỏi, cứ thế nhận hết tất cả những gì anh trao cho.Mỗi khi chúng tôi đi chơi như vậy, trông anh thật sự vui vẻ và điều ấy khiến tôi cảm thấy hạnh phúc lây.Thật ra tôi thích 1543 hơn anh trai tôi bên cạnh việc chúng tôi gần tuổi nhau nên dễ làm thân, thì còn vì yếu tố khác là ngoại hình. Năm tôi 15, anh trai tôi đã 21 tuổi, đã bước một chân vào thế giới của người trưởng thành chững chạc; nhưng 1543 là anh của tuổi 16, vẻ đẹp của anh rơi đúng tầm sở thích của lứa học sinh cấp ba hơn. Cứ hễ 1543 lẻn vào trường tìm tôi, mấy đứa con gái thấy anh đều nháo nhào cả lên, lần nào tôi cũng tự hào đến phổng cả mũi.1543 mặc áo đồng phục cũ của anh tôi vừa khít. Đôi mắt nâu luôn cong lên cười, mái tóc đen được cắt gọn sát gáy tạo cảm giác năng động trẻ trung. Ấy vậy mà dẫu anh trông thật yêu đời, tôi vẫn lờ mờ cảm nhận được những mất mát không thể bù đắp nơi anh.Có lần tôi hỏi 1543 rằng anh có điều gì muốn thực hiện mà chưa làm được không để có thể giúp. Anh chỉ cười:"Được tâm sự với em là điều anh mong mỏi nhất đời rồi. Vả lại khi tới đây, anh đã tìm được đáp án cho nghi vấn của bản thân. Anh chẳng luyến tiếc gì cả."Nghi vấn gì?Anh nhìn tôi, sắc nâu như chocolate nóng chảy trong đôi ngươi dịu đi, sâu như đại dương thăm thẳm cuốn người khác chìm xuống."Tại sao anh lại chết và tại sao anh lại sống."Sau tôi biết được, thế giới của tôi không phải thế giới duy nhất 1543 từng đặt chân tới.Anh ấy là một nhà du hành đã đi qua hàng ngàn thế giới - hay theo lời anh là đi theo những Dòng Chảy.Mỗi khi có ai đó mở ra lối dẫn đến Dòng Chảy khác, 1543 sẽ lén lút đi theo họ. Anh chẳng có quyền năng gì trong tay để nhào nặn lại định mệnh mà chỉ đứng quan sát xem lần này mọi thứ sẽ đi đến đâu. Anh muốn biết tại sao họ lại phải tạo ra nhiều Dòng Chảy; tại sao họ cần quá nhiều thế giới có cùng một cốt truyện như vậy.Sau anh biết được về khái niệm của thứ gọi là Thế Giới Phái Sinh."Dòng Chảy thực chất là con đường kết nối các Thế Giới Phái Sinh, tức là thế giới được sinh ra từ một thế giới cơ sở."1543 cố gắng giải thích cho tôi hiểu."Thế giới nơi anh đến, và thế giới này của em, đều là sự phái sinh của một thế giới gốc."Tôi mơ hồ hỏi lại: "Vậy ý là... câu chuyện của cả anh và em dù ở hai thế giới khác nhau... về cơ bản là chung một nguồn?""Chính xác là như thế.""Tại sao?""Tại sao gì?""Tại sao lại có Thế Giới Phái Sinh? Tại sao lại có người mở đường đến các Dòng Chảy khác?"
1543 nhìn tôi, sau đó nhún vai:
"Em có thể nghĩ là..."
"Có ai đó ở thế giới gốc không hài lòng với câu chuyện của họ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com