TruyenHHH.com

Bl Viet Thien Hoa Giua Dong Ngan Hoan Thanh

Nhật Anh nhìn qua mắt mèo rồi trút ra một tiếng thở dài nặng nề. Như nghe được nỗi lòng của hắn, người đàn ông phía bên kia cánh cửa lại gõ thêm một tiếng nữa:

"Nhật Anh, cậu có nhà không?"

Không có... Nhật Anh ôm mặt trượt xuống trước thềm cửa. Tâm trạng chỉ vừa khá lên đã lại bị kéo tụt xuống. Không phải do anh, không phải do sự xuất hiện bất ngờ này của anh - mà là do chính hắn thôi. Do Nhật Anh không biết làm gì với cảm xúc của bản thân, do hắn thấy tuyệt vọng quá.

Không nghe được hồi đáp, Khánh Thi cũng không nói thêm gì. Qua vài phút, Nhật Anh thấy một mẩu giấy được chuyền qua khe cửa. Nét chữ ngay ngắn của anh vẫn đẹp như trong trí nhớ của hắn, nói rằng anh được đồng nghiệp tặng cho khá nhiều bánh gai và bánh gấc, vì vẫn nhớ hắn thích mấy món này nên đem qua. Ngoài ra tờ giấy còn ghi chú rằng anh biết được địa chỉ là vì lúc đi gặp mặt đồng nghiệp gần đây, cô Thạch Thảo có vô tình nhắc đến. Khánh Thi để tâm nên mới gặng hỏi, không phải do cô ấy muốn như vậy. Người đàn ông bao đồng này luôn thế, cho dù là chuyện gì cũng sẽ nhận trách nhiệm về mình đầu tiên.

Lần tiếp theo Nhật Anh nhìn vào mắt mèo, bóng dáng Khánh Thi đã biến mất, chỉ còn lại một túi giấy lớn đựng các loại bánh được gói bằng lá chuối khô. Hắn không mở cửa ngay mà chần chừ đến cả chục phút mới bước ra ngoài. Ngay khoảnh khắc mùi thuốc lá đắng nghét xộc tới, Nhật Anh lập tức biết cảm giác bất an của mình là đúng.

Hắn cũng xem như quá hiểu anh rồi đi.

"Xin lỗi."

Khánh Thi, người đang ngồi nép ở một góc bậc thang, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên môi là nụ cười chẳng có hề gì là áy náy như lời anh cả.

"Tôi lại làm người xấu rồi."

Nhật Anh bất lực nhìn anh rồi nghĩ: Đúng, anh xấu lắm, anh lừa tôi phải đối diện với anh như thế này thật sự rất xấu xa; và cũng chỉ thế, chỉ dám nghĩ, chẳng dám trách móc anh thành lời.

"Anh lại hút thuốc rồi."

"Có hút đâu." Khánh Thi dập thuốc ngay lắp lự. "Tôi đốt lửa sưởi ấm thôi. Gió đêm lạnh mà."

Trong hành lang chật chội của khu chung cư thu nhập thấp kín như bưng, lọt thỏm giữa những tòa nhà cao cả chục tầng của một thủ đô xa hoa tấp nập, Nhật Anh thật không nghĩ ra gió ở đâu lọt được vào để khiến anh lạnh tới mức phải đốt lửa sưởi ấm nữa. Chẳng muốn so đo với trò trẻ con của anh, hắn xách túi bánh anh đem tặng lên rồi thỏa hiệp nói điều anh muốn nghe:

"Anh vào ngồi chơi một lúc ạ."

Như chỉ chờ điều này, Khánh Thi đứng phắt dậy, trên môi là nụ cười vui vẻ rạng rỡ. Nhật Anh hệt như con mèo cáu kỉnh bị sự nhiệt tình của chú cún lớn làm tan chảy khối băng dày trong tim, không bực cũng chẳng trách được, chỉ đành cụp đuôi đi trước dẫn đường cho đối phương.

Căn phòng chưa tới 30 mét vuông này khi chỉ có một mình Nhật Anh đôi khi còn thấy rộng, vậy mà hôm nay mới ních thêm một người đàn ông cao gần một mét chín đã cảm thấy rất chật chội rồi. Hắn đành để anh ngồi trên giường còn mình thì ngồi dưới đất lật đật bóc bánh ra ăn thử. Không phải là Nhật Anh không hiếu khách, anh đã nhọc nhằn đường xá tới tặng quà cho mình mà lại để anh ngồi thinh như vậy, mà vì hắn mời cái gì anh cũng từ chối. Nói thật ra, Nhật Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tiếp khách ở căn phòng nhỏ như cái chuồng chó này của mình, thành ra tạm bợ trong tủ lạnh chỉ còn mấy lon Cola và bánh gấu. Ừ phải, đến bình nước lọc cạn đáy từ hôm qua hắn còn chưa buồn đổi cơ, Khánh Thi trông chờ được gì chứ.

Thấy hắn định mang Cola ra mời mình, Khánh Thi đã xua tay từ lúc chưa ngồi xuống giường rồi. Anh nói bản thân vừa uống rượu, lại uống thêm cả Cola nữa chắc chắn sẽ say không đứng nổi.

Nhật Anh nhìn người đàn ông đang nhìn mình ăn bánh, ngại ngùng nói:

"Đáng lẽ... Anh nên gọi em trước. Em sẽ... Đi mua nước."

"Nếu tôi gọi thì cậu sẽ nghe à?"

"... Thì anh phải gọi..."

"Không, tôi đang hỏi cậu đấy. Nếu tôi gọi, cậu có nghe không?" Khánh Thi chống tay lên nệm giường, thân mình hơi ngả về phía sau. Có lẽ anh đã thật sự uống rượu. "Tôi đứng trước cửa nhà cậu gọi cậu còn không muốn trả lời. Cậu có chắc cậu sẽ nhấc máy tôi chứ? Nếu cậu có, vậy thì tôi sẽ gọi điện."

Nhật Anh muốn hỏi nếu như hắn không nhấc máy thì sao, nhưng có lẽ hắn đã biết câu trả lời rồi. Nếu hắn không nhấc máy, anh sẽ không gọi, cũng sẽ không phiền phức nhắn tin. Anh sẽ giống như hai mươi phút trước, sau hai lần gõ cửa không có hồi đáp thì sẽ dừng lại; anh sẽ lặng lẽ ngồi đó chờ đến khi nào Nhật Anh mở cửa, cho dù anh chẳng biết bản thân phải chờ đợi bao lâu.

Cứ như thể anh có thời gian của cả vũ trụ vậy.

"Nếu là chuyện quan trọng..." Nhật Anh nhìn xuống miếng bánh gai trong tay mình. "...Thì em sẽ nghe."

Chuyện như thế nào là quan trọng?

Khánh Thi nhìn hắn rồi cười. Đó là một nụ cười dịu dàng thâm sâu không ai bóc tách được ý nghĩa thật sự, kể cả người tự cho là đã rất hiểu anh. Có lẽ anh đang nghĩ, "chuyện quan trọng" trong lời Nhật Anh nhất định phải là chuyện liên quan đến tính mạng hoặc chí ít tiệm cận mức độ ấy, bởi vì nếu không... bọn họ quả thật chẳng có tư cách gì, vai trò gì trong đời nhau để gọi điện cho người kia cả.

Cũng có lẽ là anh chẳng nghĩ gì cả. Anh chỉ thấy vui vì men cay đã làm mềm đi tất cả gai nhọn lởm chởm vây quanh sự cô đơn nửa tháng nay của mình, và việc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhật Anh lại càng khiến niềm vui ấy được nhân lên gấp bội.

Hai cánh tay Khánh Thi nặng nề kéo thân mình ngã xuống giường. Anh thả nửa chân dưới đất, tay đan vào nhau đặt lên bụng. Thẳng tầm mắt anh là một chiếc quạt tường cũ kỹ tuổi đời có khi đã lên tới hai con số, cố chấp níu lấy mảng tường nứt nẻ đã tróc cả sơn như da người mùa khô hanh. Mỗi khi điện lượng truyền tới, những động cơ già cỗi phải phát ra một tràng âm thanh 'phật phật' rời rạc mới bật lên được. Mất đến nửa phút cánh quạt mới bắt đầu quay. Nhật Anh đã mua quạt đứng nên chẳng dùng thứ này nữa, dù sao nó cũng không có tác dụng làm mát; chỉ là nó thuộc về căn phòng nên Nhật Anh không bỏ đi. Song nếu không thay, sớm muộn có ngày nó sẽ rơi bổ vào đầu người khi nằm trên giường.

Thanh sắc hoen ố của lớp sơn bên ngoài vỏ quạt trước mắt Khánh Thi bỗng bị thay thế bởimột cặp màu xám và đen trong veo. Rõ là người con đất Việt, vậy mà chẳng hiểu sao mỗi khi nhìn vào mắt Nhật Anh, Khánh Thi đều không khỏi nhớ đến bầu trời đầy sương của Luân Đôn. Ảm đạm, ủ dột, buồn bã. 

Khánh Thi thật muốn biết tại sao hắn luôn như vậy.

"Anh say à?" Chẳng biết từ lúc nào Nhật Anh đã đứng dậy, hắn đứng bên giường nhìn xuống anh như thế.

"Không hẳn." Khánh Thi lắc đầu. "Tôi hơi buồn ngủ thôi, chắc vâ·."

"Anh đến đây bằng cách nào?"

"Đồng nghiệp đưa tới... Chắc tôi sẽ gọi xe về. Ừm. Dạo này cuộc sống của cậu thế nào?"

Nhật Anh khoanh tay nhìn anh mò mẫm điện thoại trong túi áo. Đến lúc này rượu đã ngấm, chắc chắn anh say rồi. 

Khi say, Khánh Thi không nghĩ nhiều như lúc tỉnh, dù lúc tỉnh anh cũng hiếm khi nghĩ nhiều như hắn. Sự thật ấy khiến Nhật Anh chẳng dè chừng thân phận của mình nữa, hắn chống nạnh đáp với giọng châm biếm:

"Tốt lắm ạ. Kiểu gì cũng tốt hơn anh."

"Haha. Tôi sống không tốt chỗ nào?"

"Anh lại hút thuốc, anh lại uống rượu." Nhật Anh chậc lưỡi thất vọng. "Anh đã tìm được người hiến tạng để đến lúc phổi và gan hỏng hết thì có sẵn nội thất thay thế rồi à? Hay anh là siêu nhân mình đồng da sắt?"

Khánh Thi im lặng vài giây, sau đó vừa cười vừa đáp: "Cậu nói chuyện hết dễ thương rồi. Tôi không thích người mắng tôi."

"Em không mắng anh."

"Cậu đang mắng tôi còn gì." Khánh Thi vờ vịt thở dài. "Không chỉ mắng tôi, cậu còn bỏ tôi một mình. Ở chung cư ai cũng hỏi cậu đâu rồi, tại sao cậu lại đi, tôi bảo cậu muốn đi thì đi thôi, họ đều cho rằng tôi đã làm gì đó nên tội khiến cậu bực không chịu nổi phải chuyển nhà đấy."

Nói tới đây, Khánh Thi đột nhiên ngồi dậy. 

"Nhật Anh à, cậu cảm thấy tôi là một gã vừa xấu xa, vừa tồi tệ mà cũng vừa ngu ngốc, dễ bị lừa gạt lắm đúng không?"

"..."

"Tại sao chỉ vì Phan Trần Quán Nam từng quen Quỳnh Anh mà tôi lại không thể làm giám sát viên của cậu nữa, chỉ bằng mấy cái lý do thân thích rồi là trực hệ gì kia mà nghĩ thuyết phục được tôi à?" Khánh Thi cúi đầu vò tóc, giọng nói tỏ rõ sự mệt mỏi cùng bất lực. "An Cô Hôi nói đúng, tôi sẽ không bao giờ hiểu được trò chơi của những người có tiền các cậu, càng không nên dây vào làm gì. 

Nhưng giờ tôi đã biết, kể từ ngày họ giao hồ sơ của cậu vào tay tôi, tôi đã trở thành một phần trong kế hoạch của các cậu rồi. Tôi không phải người ngoài."

Nhật Anh không nói gì, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm khác thường nào khi nghe Khánh Thi vạch trần kế hoạch của mình, trái ngược hoàn toàn với ánh mắt khổ sở của Khánh Thi thời điểm anh ngước lên nhìn hắn lần nữa.

"Các cậu không muốn tôi biết Túc Duyên không phải con của cậu đúng không? Tôi hỏi này, Nhật Anh, tôi hỏi này." Anh hít vào một hơi sâu. "Chuyện năm năm trước... Cậu có làm không?"

"Có thì sao mà không thì sao?"

"Cậu trả lời đúng trọng tâm đi. Có hay không?"

Nhật Anh không muốn trả lời. Hắn khoanh tay trước ngực, dùng một ánh mắt lạnh lùng nhìn anh:

"Vậy thì em cũng có điều muốn hỏi anh, anh quan tâm em nhiều đến thế để làm gì? Không có ai xem vở kịch tốt bụng của anh cả, mà anh cũng chẳng đạt được điều gì ở một kẻ tù tội không còn gì để mất như em hết. Anh... cố gắng đối tốt với em để làm gì?"

"Vì-"

Khánh Thi chớp mắt, tựa hồ những gì Nhật Anh vừa hỏi kia, mỗi một câu đều hiển nhiên như Trái Đất quay quanh Mặt Trời.

"Vì tôi thích cậu. Tôi thích cậu nên mới muốn quan tâm cậu, đối xử tốt với cậu. Vì tôi thích cậu nên tôi mới muốn biết sự thật. Lý do này đã đủ thuyết phục chưa?"

Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy biểu cảm này ở Nhật Anh.

"Cậu thì sao?"

"Tại sao cậu phải sống cuộc đời như thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com