Bl The Next Prince Vuot Qua Bau Troi De Den Ben Em Ceo Ft Ennice
Những đám mây đen tụ trên bầu trời Cung điện, mang đến một không khí u ám. Bản tin thời tiết sáng nay dự báo giông bão khiến buổi học cưỡi ngựa của Kanin phải hủy bỏ. Quản gia lo lắng thời tiết này có thể làm cho tâm trạng của Hoàng tử trở nên buồn bã hơn.Dù lịch thi đấu đang đến gần, Kanin vẫn còn nhiều điều phải học. Lịch trình của cậu khá kín, nhất là vào những buổi chiều thứ Bảy như hôm nay.Chakri từng nói rằng Emmaly không thường di chuyển bằng ngựa. Nhưng với những người mang dòng máu hoàng tộc, cưỡi ngựa là kỹ năng bắt buộc để chuẩn bị cho những dịp đặc biệt khi gia đình "cùng chơi" bên nhau.Charan đã có mặt ở đây từ sáng sớm, anh và Kanin hầu như không có thời gian trò chuyện cho đến khi cậu có thời gian nghỉ hiếm hoi.Lịch trình buổi chiều thay đổi, Kanin đứng bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực đôi mắt đăm chiêu hướng ra xa. Có một chút bướng bỉnh, một chút suy tư trên khuôn mặt thanh tú của cậu. Chỉ có hai người ở đây. Charan ngồi thoải mái trên chiếc sofa lớn màu kem, đôi mắt lo lắng dõi theo từng biểu hiện của Kanin, như đang bảo vệ một kho báu quý giá."Jae-Jirat." Kanin nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng lại chứa đựng một sự tò mò."Cậu ta là diễn viên." Charan lmỉm cười nhẹ khi thấy Kanin nghiêng đầu đôi mắt mở to như muốn biết thêm thông tin từ anh. Cậu ngồi xuống sofa bên cạnh Charan muốn lắng nghe thêm tin tức mà anh đã biết."Vậy sao? Cũng khá thú vị." Kanin gật gù, đôi mắt sáng lên.Charan nhìn Kanin. "Chúng ta không biết cậu ta là ai. Có thể cậu ta là gián điệp của một gia tộc khác thì sao?" Kanin chỉ nhẹ nhàng cười khúc khích, đôi môi hồng nhạt khẽ cong lên, cậu chẳng mấy quan tâm đến những lời cảnh báo từ anh."Nhưng cậu ấy thật tài giỏi!" Kanin nghiêng người về phía Charan, đôi mắt lấp lánh, rồi đưa tay lấy chiếc iPad trên bàn.Mùi dầu gội ngọt ngào từ mái tóc mềm mại của Kanin thoảng qua, khiến Charan như bị mê hoặc. Anh thoáng cau mày nhưng đồng thời cũng mỉm cười, thầm nghĩ rằng Kanin có lẽ còn ngây thơ hơn cả những gì anh tưởng tượng."Cậu ta không quá đáng tin cậy.""Ai là người không đáng tin, Khun Jae sao?" Kanin hỏi với giọng ngây ngô, đôi mắt to tròn mở lớn trông đáng yêu vô cùng. Nhìn cậu bé dễ thương trước mặt khiến Charan không khỏi bật cười. Dường như khoảng cách giữa hai người ngày càng ngắn lại và bức tường vô hình giữa họ cũng dần tan biến.Charan không ngừng phân tích từng bước đi, từng hành động của Kanin. Anh không muốn Kanin gặp rắc rối nào, anh vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn."Ồ...""Không đáng tin cậy, nhưng lại rất thú vị.""...""Nếu cậu ta là con sâu trong quả táo thì sao?" Câu nói của Kanin đầy tính khiêu khích, nhưng cũng làm dấy lên lòng kiêu hãnh của Charan. Anh hơi lùi lại để giữ khoảng cách an toàn, nhưng Kanin vẫn không ngừng áp sát, ánh mắt không rời khỏi anh."Vậy chúng ta sẽ ký một thỏa thuận bảo mật, hãy thử lòng nhau một lần, nếu có ai đó phản bội chúng ta sẽ sớm biết ai là con sâu trong quả táo.""...""Nếu may mắn, chúng ta sẽ có được một người trung thành sẵn sàng gia nhập đội. Còn nếu không, cùng lắm chúng ta cũng chỉ mất đi một kẻ thù. Dù sao thì có thể ta sẽ nắm bắt được động thái của đối thủ.""...""Lý lịch của cậu ta không khó để điều tra. Sau cuộc thi hôm qua, tôi đã nhờ Chakri tìm vài thông tin cơ bản. Theo như Chakri tìm được, thì sau khi rời đi hôm qua, cậu ta lập tức trở về quê. Hiện tại cậu ta đang ở homestay."Charan cầm lấy iPad, nhìn sơ qua lý lịch của Jae-Jirat mà Chakri đã thu thập, ánh mắt trầm ngâm. Ông sắp xếp tiểu sử của chàng diễn viên trẻ một cách chi tiết và dễ hiểu. Tuy nhiên, lý lịch của Jirat không có điểm nào nổi bật; ngoài thành tích diễn xuất, cậu ta chẳng có gì đáng chú ý, kỹ năng kiếm thuật cũng chỉ ở mức bình thường."Lý lịch của cậu ta chẳng có gì nổi bật.""Lý lịch của cậu ta không có gì nổi bật, nhưng kỹ năng lại vượt trội? Có lẽ cậu ta đang che giấu khả năng kiếm thuật của mình.?""Anh sẽ để Vetis kiểm tra kỹ lại lý lịch của Jirat.""Nhưng Nin muốn tự mình đi tìm cậu ta... Ừm... Ý em là... em muốn đi gặp cậu ta ngay hôm nay."Cách xưng hô của Kanin thay đổi liên tục khiến đôi mày rậm của Charan hơi giật nhẹ. Anh nhìn xuống đôi môi hồng nhạt của Kanin."Sao em lại tự xưng là Nin?""Ừm." Kanin tránh ánh nhìn của Charan, chăm chú vào chiếc iPad trên tay, nhưng Charan không có ý định bỏ qua.Charan thoáng mỉm cười, cảm thấy một sự rạo rực trong lòng khi thấy Kanin lảng tránh ánh nhìn của mình. Càng thấy Kanin mím môi và nhìn đi chỗ khác, anh càng cảm thấy lòng mình ngứa ngáy khó tả.Có lẽ từ thời điểm nào đó, mọi thứ đã bắt đầu trở nên khác lạ. Trước đây, anh không thích ai đó đến gần hay tỏ ra thân mật quá mức.Nhưng giờ đây, anh nghĩ... nếu Kanin gọi tên anh và xưng hô là "Phii" (anh)... thì thật dễ thương."..."Charan suy nghĩ lung tung, vô tình bật cười khẽ khi nhận ra cử chỉ kỳ quặc của cậu."Haha."Ừm... thật đáng yêu."Sao lại cười? Có gì buồn cười à?" Kanin nhíu mày, ánh mắt cau lại như một bé mèo tức giận."Nếu anh không đưa em đi, em sẽ tự mình đi một mình đó." Charan phải tạm thả "bé mèo con" ra.Bé mèo con đã tỉnh dậy đúng lúc rồi..."Nếu anh đưa em đi, hãy hứa với em là không bướng bỉnh, không chống đối và tin tưởng anh, được không?""Được rồi, em hứa, sẽ không bướng bỉnh hay chống đối, đưa em theo đi mà, đi mà, đi mà..."Có thể vì đã quen chiều chuộng đứa trẻ này rồi, giờ đây Charan càng dễ bị cậu bé này thuyết phục hơn."Được rồi, từ đây đến nhà Jirat không quá xa." Kanin chăm chú nhìn ra cửa xe, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cung điện trong giây lát.Thực ra, Charan không thích mạo hiểm đưa Kanin đi vào những ngày có khả năng mưa, nhưng Kanin lại muốn như vậy thì anh sẽ chiều theo.Khi chiếc Mercedes-Benz màu xám đậm dừng lại, hoàng tử bé hào hứng nhảy xuống, dang rộng tay đón nhận làn gió mát. Kanin hít một hơi thật sâu, đôi mắt vui vẻ của cậu quét qua cảnh vật xung quanh.Phía trước là một ngọn núi hùng vĩ, theo sau là những ngôi làng nhỏ. Dọc con đường là những biển hiệu homestay chỉ dẫn đường đi."Thời tiết thật tuyệt... khác hẳn với sự ồn ào ở trung tâm thành phố Daveen.""Cẩn thận, bên ngoài nguy hiểm lắm. Lần sau không được tự mở cửa nha, anh sẽ xuống mở cho em." Anh nói với giọng nghiêm khắc. Nhưng Kanin chỉ quay lại mỉm cười ngọt ngào đôi mắt cún con ngước lên nhìn anh."Em nhớ rồi mà, đừng giận nhé?""Chúng ta chưa có cãi nhau mà."Thấy anh thở dài, Kanin chuyển sang chủ đề khác. "Đi thôi.""À, theo hướng này." Anh giơ tay mời hoàng tử của mình đi trước"Mấy cặp đôi yêu nhau không ai làm như vậy hết." Thay vì đi về phía trước, Kanin nắm chặt tay Charan và đan những ngón tay vào nhau, thân hình cao lớn của Charan giờ đây dường như lạc lối."..."Người đứng đầu gia tộc Phitakthewa không thể nhịn được cười, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận sự nghịch ngợm của cậu.Nhưng có một điều Kanin chưa biết, đây không phải là nhiệm vụ; mà là những cảm xúc chân thật của anh.Họ tiến thẳng về phía biển hiệu ghi "Nirand Homestay".Charan quét mắt quanh hành lang nhỏ. Sau khi bước qua cổng, họ thấy một khu vực dành riêng để chào đón du khách. Bên trong homestay yên tĩnh, các món đồ trang trí theo phong cách cottage, nội thất trắng và nâu tương phản với màu xanh tươi tốt của thiên nhiên tạo ra bầu không khí dễ chịu.Phía trước họ là một quầy gỗ dài không có người phục vụ, trên bàn có một chiếc chuông vàng nhỏ, kèm theo một biển hướng dẫn sử dụng.'Gõ chuông để được phục vụ.'Đinh, đinh.Tiếng chuông vang lên ngay khi Charan vừa đọc xong hướng dẫn. Khi anh quay lại để tìm nguồn gốc âm thanh phát ra, anh thấy vị hoàng tử của mình đang cầm chiếc chuông ấn liên tục."Chúng tôi đến gặp Jae-Jirat... Anh ấy có ở đây không?""Um... Có chuyện gì vậy? Jae... anh ấy không muốn gặp ai vào lúc này." Vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ trung niên khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của những vị khách cao cấp."Chào Khun Charan... Chào... Hoàng tử Kanin.""Chào, không cần phải quá khách sáo, hãy thoải mái đi." "Các bạn đã đặt phòng chưa?" Cả hai đều dè dặt nhìn chủ homestay."Chúng tôi đến gặp Jae-Jirat... Anh ấy có ở đây không?""Ừ... Tôi có thể giúp gì không? Jae... không muốn gặp ai lúc này." Là một người mẹ, sự lo âu của bà thể hiện rõ."Tôi có một vấn đề quan trọng muốn thảo luận với anh ấy. Nếu hôm nay không gặp, tôi sợ rằng anh ấy sẽ bỏ lỡ một cơ hội quan trọng."Ngoài việc học cách giao tiếp khéo léo, Kanin còn thành thạo việc giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.Cậu đi thẳng vào vấn đề mà không cần phải vòng vo, nhưng lại khéo léo gợi ý mục đích của cuộc gặp hôm nay..."Vậy...""Chờ một chút!!" Jirat vừa bước ra từ phòng với ánh mắt ngạc nhiên, anh tưởng rằng mình đã bị từ chối vì kết quả thua cuộc ngày hôm qua"...""Ngài... Tôi đây... Xin lỗi vì đã để các vị phải đợi." Cậu vội vàng bước xuống cầu thang, đáp lại yêu cầu của Kanin.Nam diễn viên trẻ hổn hển, gần như ngã xuống, hình ảnh rạng rỡ của cậu chạy và dừng lại sau lưng mẹ mình."Tôi đã sẵn sàng để nói chuyện, hãy bắt đầu, tôi rất vui." Gương mặt của Jirat ánh lên niềm hy vọng."Được rồi... Nếu vậy, hãy tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi và trò chuyện." Kanin nở nụ cười giúp xoa dịu không khí căng thẳng trước đó.Jirat nhanh chóng ra hiệu cho cả hai đi thẳng vào phòng tiếp tân."Tôi sẽ không nói vòng vo." Kanin đặt tách trà do mẹ Jirat chuẩn bị lên bàn nhỏ trước khi chuyển sang chủ đề quan trọng."Thưa Điện hạ." Ánh mắt háo hức của Jirat ánh lên vẻ mong đợi làm Kanin cảm nhận rõ nét hơn nhiệt huyết trong cậu.Có người tài trong đội đã là điều đáng quý, nhưng khi người đó vừa tài năng vừa tận tụy, họ thực sự trở thành một thành viên đáng gờm."Lý do tôi đến đây hôm nay là để mời anh gia nhập đội của tôi. Không biết anh Jirat có muốn trở thành một phần trong đó không." Charan im lặng, ngồi yên với cánh tay khoanh trước ngực, giữ đúng vẻ mặt điềm đạm."Um... Được... Vâng, Điện hạ, tôi rất vinh dự." Đôi mắt Jirat rơm rớm lệ chấp nhận lời mời, nhanh chóng đáp lại với niềm vui rạng rỡ."Tuy nhiên, nếu muốn tham gia, anh phải tuân thủ một số điều kiện của chúng tôi." Giọng nói của người lãnh đạo Phitakthewa cắt ngang nụ cười vừa hiện trên khuôn mặt Jirat, khiến nó dần nhạt đi."Điều kiện gì, thưa Điện hạ?" Anh rụt rè hỏi lại, chút lo lắng thoáng qua trong mắt nhưng rồi biến mất nhanh chóng."Cậu sẽ phải ký thỏa thuận bảo mật, không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến Hoàng tử Kanin hay các vấn đề trong cung Atsawathewathin. Ngoài ra, cậu phải chấp nhận để người của Phitakthewa theo dõi và giám sát nơi ở 24/24 cho đến khi cuộc thi kết thúc. Không ai được phép ra vào mà không báo cáo với tôi hoặc không có sự cho phép của tôi. Mọi hành động sau khi ký hợp đồng phải minh bạch...""...""Nếu cậu vi phạm bất kỳ điều khoản nào hoặc đi ngược lại thỏa thuận, cậu phải rời đội ngay lập tức và chúng tôi sẽ tiến hành kiện cáo theo đúng hợp đồng." Giọng điệu nghiêm nghị của Charan khiến không khí căng thẳng thêm, Kanin thầm nghĩ anh ấy chưa từng dùng giọng điệu như vậy với mình bao giờ.Jirat nuốt khan, không phải vì cậu có gì phải che giấu, mà vì lời cảnh báo của Charan khiến cậu chùn bước, đến nỗi Kanin phải can thiệp."Anh nghĩ sao, Jirat?"Jirat không tranh cãi về các điều khoản vì hiểu rằng mọi chi tiết đã được xem xét cẩn thận. Charan đã đặt ra quy định để giảm thiểu rủi ro, điều này cũng tốt cho chính cậu."Thưa Điện hạ, tôi không có gì phải lo lắng, tôi tin rằng mình đủ minh bạch." Sự kiên định trong lời nói khiến Kanin hài lòng với thành viên mới."Vậy tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo hợp đồng và gửi qua. Khi nào anh ký xong, anh có thể đến cung điện ngay. Tôi sẽ báo trước cho quản gia. Rất hân hạnh được đón tiếp anh..." Kanin mỉm cười, kèm theo lời mời chính thức.Jirat nắm tay đối phương, khẽ siết nhẹ và ngay sau đó vội rút lại khi cảm nhận một luồng khí lạnh khác lạ thoáng qua lúc cậu chạm tay Kanin.Ánh mắt của Khun Charan sắc bén nhìn cậu. Chỉ một cái chạm nhẹ với Hoàng tử Kanin cũng đủ khiến khí chất đáng sợ của anh lan khắp căn phòng."Tôi hiểu rõ rồi, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ... nếu được phép." Giọng cậu chậm lại, đôi chút do dự khi nhận ra không khí lại trở nên căng thẳng."Tất nhiên rồi.""Ngài có nhắc đến việc sắp xếp người chăm sóc cho cha mẹ tôi. Liệu... liệu tôi có thể xin một người đủ tin cậy để đảm nhiệm việc này không? Tôi không muốn họ cảm thấy bất an. Vì... vì họ đã lớn tuổi rồi.""Chắc chắn rồi." Charan đáp ngay."Thực ra, cuộc sống của chúng tôi ở homestay khá đơn giản. Hầu hết thời gian chỉ ở trong nhà, nhưng mỗi ngày cha mẹ đều đi chợ mua nguyên liệu cho bữa sáng và tối. Chúng tôi luôn có món phở bò và tom yum với cơm..."Jirat tranh thủ giải thích về nếp sống hàng ngày của cha mẹ mình, giúp họ hiểu rõ hơn. Tuy nhiên, Kanin dường như bị thu hút bởi một chi tiết khác."Phở bò?""Thưa Điện hạ... đó là món phở bò đặc trưng ở homestay chúng tôi.""À, nghe thú vị thật. Được rồi công việc đã hoàn tất. Đi thôi, anh Ran." Cuộc trò chuyện khép lại đột ngột. Kanin đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa lớn, định trở về, nhưng ngay lúc đó, một âm thanh khẽ vang lên trong không gian yên tĩnh.Cậu bé có làn da sáng khẽ đỏ mặt, nở nụ cười tinh nghịch và xoa nhẹ bụng, mùi phở bò thoảng qua, làm cồn cào dạ dày một người trong phòng."Um... không biết có quá đáng không nếu mời Hoàng tử và Khun Charan ở lại dùng bữa tối tại nhà trước khi rời đi?""...""Phở bò cho bữa tối sắp xong rồi. Từ đây vào thành phố cũng phải vài tiếng xe. Nếu Hoàng tử không phiền..."Charan nhìn ánh mắt sáng rỡ của Kanin, rõ ràng tâm trí cậu đang hướng về món phở bò."Em đói lắm rồi đúng không?" "Không... em đâu đói.""Nhưng bụng em vừa kêu đấy." Anh không giấu nổi nụ cười mỉm. Charan hiểu sự lém lỉnh của Kanin, và điều đó càng khiến anh thích thú khi trêu chọc cậu."...""Em phải quyết định đi. Nếu không đói thì em trở về và tập luyện tiếp..." "Em đói. Em đói, chúng ta ở lại ăn phở bò trước đã."...Ánh nắng chiều dần khuất sau những tầng mây, Calvin Li thả ánh mắt lơ đãng nhìn xuống con đường phía dưới với vẻ chán chường. May mắn là anh không bị ràng buộc bởi lịch trình nào vào lúc này, có thể thoải mái lãng phí chút thời gian vào những điều vụn vặt.Anh nhấm nháp ly trà nóng và ngắm nhìn mặt trời từ từ chuyển hướng từ một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố.Calvin nhẹ nhàng đưa tách trà lên nhấp môi, thầm nghĩ rằng mình chẳng có việc gì để làm vào lúc này dù thực ra thì anh vẫn còn một nhiệm vụ quan trọng — tìm kiếm đội ngũ mà anh muốn tài trợ."Tôi đã gửi thông tin của các đội tham gia cho ngài, thưa Điện hạ." Giọng nói của Ben, vang lên giữa không gian yên tĩnh buổi chiều, lọt vào tai Calvin."Cảm ơn." Calvin khẽ lướt ngón tay mở tệp thông tin mà Ben đã chuẩn bị. Đội Puchongpisut thực sự là một đội đầy triển vọng, mỗi thành viên đều là nhà vô địch của Meenakarin.Đội kiếm của Atsawathewathin, có điều gì đó không đồng nhất ở đây."Không có thông tin nào về các kiếm sĩ của Atsawathewathin sao?" Dù thuộc dòng dõi hoàng gia, gia tộc Atsawathewathin lại không có một kiếm sĩ nào trong đội.Thật kỳ lạ..."Gia tộc Atsawathewathin chưa có thông tin nào về kỳ tuyển chọn kiếm sĩ, thưa ngài. Chỉ có tin đồn rằng... Hoàng tử Kanin có thể sẽ mua cả câu lạc bộ.""..." Thông tin từ Ben khiến Calvin trầm ngâm. Tin đồn về việc mua cả câu lạc bộ nghe có vẻ kỳ quặc, có thể ẩn chứa một mục đích nào đó."Nhưng còn một điều nữa, thưa Điện hạ." "Nói đi.""Jae-Jirat, hôm qua cậu ấy đã tới thăm dinh thự của Khun Charan và sáng nay, cả Hoàng tử Kanin và Khun Charan đã cùng đến nơi ở của Jirat trong thành phố."Calvin nhíu mày, đôi mắt dò xét hướng về thông tin anh vừa nhận được.Nếu nhớ không lầm, Jirat có một homestay nhỏ trong thành phố. Việc Kanin đến đó cùng một người bạn có thể chỉ là chuyến thăm bình thường. LDiễn viên ấy là bạn thân của hoàng tử gia tộc Atsawathewathin...?Liệu điều này có liên quan gì đến tin đồn về việc mua người trong câu lạc bộ không...?"Kiểm tra giúp tôi lịch sử đấu kiếm của Jae." Calvin ra lệnh, trực giác mách bảo anh phải làm rõ điều này dù anh chưa hoàn toàn chắc chắn."Điện hạ, tôi đã đính kèm tệp thứ hai." Ben vẫn luôn là người tinh tế, anh ấy đã lường trước rằng Calvin sẽ cần đến nó.Calvin lướt qua thông tin, Jirat thật sự có nền tảng đấu kiếm khá tốt nhưng lại không có gì vượt trội. Vậy tại sao cậu ấy lại dính dáng đến hai người này?Có lẽ vẫn còn những thông tin anh chưa biết hoặc chưa thể tiếp cận."...""Liên hệ với gia tộc Atsawathewathin, bảo họ rằng chúng ta muốn xem danh sách đội của họ để cân nhắc việc tài trợ.""Dạ, thưa ngài.""Nếu Jae-Jirat có trong danh sách của họ, chúng ta sẽ tài trợ cho Atsawathewathin trong năm nay."...Trong văn phòng của Rachata, Ramil ngồi một mình trên chiếc ghế bành xanh lớn, tay đan chặt trên mặt bàn, mắt mờ mờ trong cơn buồn ngủ.Rachata không có mặt, bởi ông còn vướng vào cuộc họp dài lê thê với các bộ trưởng, kéo dài hàng giờ, thậm chí cả ngày hôm sau.Ramil lúc này như một ngọn núi lửa ngủ yên, chỉ chờ thời điểm để bùng nổ."Từ khi nào?" Cuối cùng, thời gian chờ đợi cũng đến hồi kết. Giọng nói quyền lực của Rachata kéo tâm trí Ramil về thực tại, buộc anh phải đối diện với thực tế. Trong ánh mắt của Ramil, Rachata như nhìn thấy hình ảnh thời trai trẻ của mình."Cha đã làm gì?" Ramil mở lời, dõi theo bóng cha bước qua mình và tiến đến chiếc ghế quyền lực phía sau bàn. Rachata lặng lẽ làm việc, đôi mắt sắc bén nhưng không biểu hiện chút cảm xúc, chỉ chờ đợi câu trả lời."Ta đã làm gì?" Rachata không tỏ ra bối rối, ông điềm nhiên cầm tập hồ sơ trước mặt, mở ra đọc, hoàn toàn phớt lờ căng thẳng ngầm trong ánh mắt Ramil."Cha không có quyền làm vậy." Ramil từ đầu đã không có ý định nghe cha biện minh. Anh bước thẳng đến bàn làm việc, trút hết những cảm xúc trong lòng, khiến Rachata không thể lờ đi."Con đang nói gì?""Chúng ta đã hủy bỏ hình phạt vô lý đó từ lâu rồi, cha không có quyền làm điều này.""Đó là nhiệm vụ của cậu ấy.""Không. Nhiệm vụ của Petai không phải là chịu đựng hình phạt thay cho kẻ khác." "...""Đừng can thiệp vào chuyện của Petai nữa. Đây là lời cảnh cáo của con, nếu không con không thể đảm bảo điều gì sẽ xảy ra, thưa cha."Ramil định rời khỏi sau khi nói hết mọi điều, nhưng cơn giận trong lòng vẫn âm ỉ cháy, khó mà nguôi ngoai."Con nghĩ mình sẽ làm gì, Ramil? Dùng đầu óc mà tự hỏi xem con là ai, trách nhiệm của con là gì!" Rachata cố gắng giữ bình tĩnh, không áp đặt quyền lực lên con trai như cách mà ông từng phải chịu đựng.Ramil không phải là ông..."Con không quan tâm! Nếu cha còn dính líu đến chuyện của Petai...""Con...""Con sẽ tự tay hủy hoại gia tộc này." Thực sự khác biệt...Không khí lạnh lẽo bủa vây. Ramil quay lưng rời khỏi văn phòng, chẳng cần nghe thêm lời nào nữa từ cha mình.Trong căn phòng ở tầng trên cùng, Petai vẫn lặng lẽ chờ đợi bóng dáng cao lớn của người kia trở về, đôi môi mím chặt khi nhớ lại những gì họ đã nói với nhau hôm qua.Anh giận bản thân vì không thể... kiểm soát một người cứng đầu đến thế.Tiếng rung từ điện thoại trong túi kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn. Petai rút chiếc điện thoại nhỏ ra, ban đầu định tắt máy, nhưng khi thấy số hiện lên, anh đổi ý."Mọi việc thế nào rồi?"[Không có gì bất thường, thưa ngài.]Anh chàng thở dài, cúp máy, không muốn kéo dài thêm."Vậy thì... cứ tiếp tục theo dõi, đừng lơ là."Petai không muốn tự mình mạo hiểm theo dõi Charan nữa, nên đành phải dùng cách này thay thế.Tiếng cửa mở ra từ phía sau, bóng dáng cao lớn mà Petai chờ đợi bước vào. Cả hai im lặng nhìn nhau, không khí căng thẳng bao trùm."Em còn đau không?"Ngón tay ấm áp chạm vào bên má, nhưng sự ấm áp ấy lại len lỏi vào tận sâu thẳm trái tim. Petai chớp mắt, cúi nhìn xuống và khẽ thở dài để chuyển chủ đề."Giờ thì ổn rồi... Còn chuyện thi đấu thì sao? Em nghe nói Atsawathewathin có ý định mua đứt cả câu lạc bộ để sở hữu các tuyển thủ giỏi.""Chuyện đó không đời nào xảy ra. Không ai điên đến mức làm vậy." Ramil nhún vai, mỉm cười nhẹ. Đa số người ta sẽ chọn thuê thay vì mua đứt tuyển thủ, vừa tiết kiệm chi phí, vừa không phải gánh trách nhiệm ràng buộc với vận động viên."...""Trừ khi có một lời tài trợ." Sự im lặng của Petai cho thấy anh đồng ý với ý kiến của Ramil.Tuy nhiên, một tin nhắn bất ngờ từ Sivakorn khiến Ramil thay đổi rõ rệt cả về thái độ và nét mặt, khiến Petai cảm thấy có điều gì đó không ổn."Có chuyện gì vậy?""Sivakorn báo rằng Hoàng tử Calvin muốn tài trợ cho đội Kanin." Không khí trong phòng trở nên căng thẳng."Liên hệ với Sivakorn để sắp xếp việc mua cầu thủ ở câu lạc bộ."Cậu bé Atsawathewathin chắc chắn đang chơi một trò chơi phòng thủ. Mặc dù Kanin hiện tại không có hành động gì, nhưng giờ đây anh cần xem xét lại nhân vật này.Nếu bên đối thủ có nhà tài trợ và thực sự mua cầu thủ từ câu lạc bộ, những kiếm si mà anh đã chọn có nguy cơ lớn bị mua lại."Có thể điều đó không đúng, Atsawathewathin vẫn chưa có kiếm sĩ nào trong đội, vậy tại sao Hoàng tử Calvin lại muốn tài trợ cho họ?""Vì họ là Atsawathewathins." Gần như chỉ một câu đã giải thích mọi thứ, dòng dõi từng đứng đầu luôn thu hút hơn đội khác."Nhưng chúng ta vẫn chưa biết liệu Hoàng tử Calvin có thực sự tài trợ cho Atsawathewathin không.""Sivakorn chưa bao giờ đưa ra thông tin sai." Thông tin từ phía bên kia gần như hoàn hảo và vì vậy Ramil bắt đầu cảm thấy hồi hộp, giống như Petai."Đôi khi, vấn đề này có thể phức tạp hơn thế. Charan sẽ không để Kanin làm điều này."Vì anh hiểu rõ tính cách của Charan, Petai cảm thấy có điều gì đó không đúng..."Em biết về Charan rõ quá ha, anh ta ở cạnh Kanin với vai trò giống như em vậy. Anh ta có bao giờ cầm kiếm chưa?" Charan không tham gia vào bộ môn kiếm thuật, và ai cũng biết điều này. Cuối cùng, Petai không thể tranh luận được nữa."...""Dù sao đi nữa, chúng ta cần phải giải quyết vấn đề này. Kiếm sĩ cho thuê là quyền của câu lạc bộ. Nếu họ thực sự có ý định mua, chúng ta sẽ mất tất cả những tuyển thủ mà chúng ta đã chọn.""Còn ngân sách thì sao?""Nếu chúng ta không giữ vững các tuyển thủ mạnh làm sao chúng ta có thể đảm bảo sẽ chiến thắng?""Nhưng Charan..." Cậu liên tục nhắc đến tên ai đó khiến lông mày của Ramil nhíu lại."Thế nào? Em muốn Charan thắng đúng không?"Hai bên trao đổi ánh mắt, Petai cuối cùng nhượng bộ và đáp lại."Anh cứ làm những gì anh muốn." Cậu không thể phủ nhận rằng Kanin thực sự đáng sợ và cách của Ramil có vẻ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.Ramil với tay ra gọi cho Sivakorn, truyền đạt mệnh lệnh.[Hoàng tử, ngài không cần phải mua câu lạc bộ đâu. Kiếm sĩ mà ngài muốn mua từ trước đến nay đã thuộc về Puchongpisut rồi.]"Có chuyện gì vậy..."....Ở vùng ngoại ô, trước lúc hoàng hôn buông xuống, không khí se lạnh hơn nhiệt độ bình thường ở thủ đô. Cỏ cây đung đưa trong gió, Jirat đề nghị Kanin và Charan ra ngoài thưởng ngoạn khung cảnh xung quanh khu nghỉ dưỡng trước bữa ăn.Họ không có kế hoạch ở lại lâu, nhưng sau khi bị thuyết phục ở lại dùng bữa tối họ đã không từ chối. Một lý do khác là Kanin muốn nhân cơ hội này để uống rượu, bởi những dịp như vậy rất hiếm hoi.Hai người bước đi nhẹ nhàng trên con đường nhỏ. Kanin hít một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có họ ở đây, không có ai khác ngoài họ.Đôi mắt sáng ngời lướt qua nhau, Charan vẫn luôn vững chãi theo sau. Kanin nhận ra rằng nếu không phải ở những chỗ đông đúc hay vào những thời điểm bất ngờ, người kia sẽ không chủ động lại gần mình.Có vẻ như Charan đã quen với việc để Kanin đi trước, anh luôn giữ thái độ cảnh giác. Mỗi khi Kanin chậm lại, Charan cũng chậm lại theo khiến họ không thể đi cạnh nhau.Kanin cảm thấy hơi đau đầu vì điều này."Sao em lại đi chậm vậy?""?""Em đi chậm?""Em có muốn anh đi cạnh không?" Chỉ trong chớp mắt, anh đã bước lại gần Kanin hơn."Có." Kanin chỉ gật đầu, không nói nhiều, rồi hít một hơi không khí trong lành vào lồng ngực. Cảm giác ấm áp hơn khi có người đứng bên cạnh thay vì chỉ đứng sau như trước."Em có thích phở bò không?" Thấy bầu không khí xung quanh quá tĩnh lặng, Charan chủ động bắt chuyện. Anh hy vọng sẽ thấy khuôn mặt hưng phấn của Kanin, nhưng điều đó lại không xảy ra."Không.... Em ghét các món nước." Kanin lắc đầu, kèm theo nụ cười nhẹ và đôi mắt nâu sẫm hướng ra xa, "Món này khiến em nhớ đến bố.""Tanattai?""Uhh... Ở London, bố thường nấu ăn cho em. Có khi chỉ là cơm trắng, có khi là thịt hầm... em rất thích thịt hầm. Dễ ăn bằng dĩa và lại rất ngon. Bố bảo ông làm các món nước để em tập dùng đũa. Trước đây, em chỉ biết dùng dĩa để ăn."Bầu không khí lặng lẽ khiến Charan trở nên cẩn trọng hơn. Có vẻ như anh đang vô tình chạm vào những kỷ niệm của cậu. Vì vậy, anh chọn im lặng, tạo cơ hội cho Kanin đắm chìm trong quá khứ của mình."Em đã không ăn món này lâu rồi, kể từ đêm đầu tiên em đến đây. Em không chỉ cảm thấy đói, mà em còn nhớ nó rất nhiều.""Ông ấy thật sự rất tài năng.""Em chưa có cơ hội để xin lỗi, để nói rằng em yêu bố. Em chỉ luôn đổ lỗi cho người khác, cho cả anh nữa. Bây giờ em mới hiểu những gì bố đã làm cho em..."Charan nhẹ nhàng vỗ vai Kanin, nhìn vào gương mặt đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại chứa đầy nỗi đau. Anh muốn truyền cho cậu ấy chút sức mạnh, anh muốn nhắc nhở rằng anh vẫn luôn bên cạnh cậu."...""Nếu em muốn trút bầu tâm sự, em có thể nói cùng anh.""Em từng tự hỏi tại sao mình lại sinh ra. Nếu em không tồn tại, liệu người khác có cần phải chịu đựng, có cần phải hy sinh bản thân? Anh sẽ có cuộc sống riêng của mình, và bố hiện tại có lẽ sẽ ở trong cung sống cuộc sống mà ai cũng mơ ước. Em không thể tìm ra câu trả lời cho chính mình, nên em chỉ có thể nói rằng việc em vẫn còn sống đã là điều tốt rồi phải không?"Kanin miễn cưỡng mỉm cười nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt của Charan, người đang nhìn thấu tâm can cậu.Charan vỗ nhẹ vào vai Kanin, để cậu biết rằng anh vẫn ở đây, đây là lần thứ ba anh chứng kiến những giọt nước mắt của hoàng tử, và mỗi lần lại mang đến cho anh một cảm xúc khác biệt. Anh thành thật nói rằng anh rất vui vì được lắng nghe, vui vì Kanin sẵn sàng mở lòng với anh, nhưng nếu được chọn...Cạu bé này không nên khóc, ngay cả một giọt nước mắt cũng không được; nụ cười rạng rỡ mới thật sự xứng đáng với gương mặt xinh đẹp của cậu."Thật tốt khi anh vẫn còn ở đây..." "...""Thật tốt khi chúng ta đã gặp nhau." Charan đưa tay ra, chạm vào má Kanin, anh dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt, để cho những cảm xúc yếu đuối được tự do chảy ra.Kanin trầm tư, tự nhủ rằng ít nhất cậu vẫn còn Charan bên cạnh. Dù khởi đầu có phần khó khăn, nhưng người này đã luôn bên cậu từ London cho đến giờ. Charan là người duy nhất mà Kanin cảm thấy muốn mở lòng chia sẻ...Khi ánh mắt họ giao nhau, Kanin vô tình nghiêng mặt gần lại bàn tay to lớn ấm áp của anh.Charan dùng cả bàn tay nâng niu má của cậu. Hành động nhẹ nhàng ấy khiến Kanin từ từ nhắm mắt lại, đắm chìm trong khoảnh khắc bình yên của cả hai.Có lẽ do bầu không khí ấm áp, cả hai đều không bận tâm đến việc họ trông có kỳ quặc hay không. Charan nhẹ nhàng giữ má Kanin như vậy trong một thời gian dài, cho đến khi cảm thấy cậu đã ngừng khóc, rồi mới từ từ tiếc nuối rút tay lại."Anh có thấy phiền không? Khi em đã cố chấp, bướng bỉnh với anh suốt thời gian qua." Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên với đôi mắt còn vương chút nước mắt. Chiếc mũi đỏ au của Kanin làm cho Charan khẽ bật cười.Nhìn cậu như một bé mèo mít ướt cầu chút an ủi vậy.Kanin nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng."Lần sau, em sẽ bớt bướng bỉnh hơn, em hứa đấy."Câu nói của cậu khiến Charan bật cười, bầu không khí căng thẳng dần được giải tỏa sau cuộc trò chuyện nặng nề vừa rồi."Em có muốn khóc lần nữa không?""Ai mà khóc chứ? Chỉ là bụi bay vào mắt em thôi." Cậu từ chối, giả vờ lau mặt trông đáng yêu vô cùng."Vậy bụi đó cũng hư thật đấy.""Lại chuyển đề tài nữa, em vừa nhận ra anh cũng có mặt như vậy đấy. Thôi thì... tốt hơn là chúng ta hãy ngắm nhìn phong cảnh ở đằng kia." Cậu chỉ bằng ngón út về một ngôi nhà xa xa, nơi có nhiều người đang xếp hàng chờ mua đồ, nhìn giống như một tiệm bánh hơn là một điểm ngắm cảnh."Đi đi." Dù vậy, Charan không bận tâm và để Kanin tự do làm theo ý mình. Giữa đám đông ở vùng quê, ngón út của Charan nhẹ nhàng đan vào ngón áp út của Kanin.Hành động nhỏ bé nhưng lại làm chao đảo trái tim anh.Họ tiếp tục đi theo hướng mà Hoàng tử đã chỉ. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một sự việc bất ngờ đã xảy ra...Thình thịch!"Ôi..."Tại ngã tư, một người nào đó vội vàng lao về phía Kanin, bên kia một người khác cũng chạy nhanh về phía Charan, nhắm vào anh và cố ý đẩy anh ngã. Tuy nhiên, Charan đã phản ứng nhanh hơn, anh lập tức bảo vệ Kanin, và trong khoảnh khắc anh nhìn thấy vật gì đó lấp lánh trong tay trái của người đó. Ánh sáng phản chiếu từ vật sắc nhọn khiến Charan mở to mắt, nỗi sợ hãi dâng trào trong tim anh như chưa bao giờ có trước đây."Cẩn thận!""Tránh ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com