TruyenHHH.com

Bl The Next Prince Vuot Qua Bau Troi De Den Ben Em Ceo Ft Ennice




Âm thanh của cuộc trò chuyện thì thầm hòa quyện cùng tiếng bước chân, tạo nên một không khí đầy căng thẳng.

Charan đứng đó bất động, tâm trí anh bị chia cắt giữa hai suy nghĩ thiện và ác. Cảm giác như bản thân đang đứng trên bờ vực buộc phải đưa ra một quyết định quan trọng. Một phần trong anh nói những gì mình đang làm là sai trái, nhưng phần còn lại lại bị cuốn vào sự say mê, lạc lối trong hương thơm quyến rũ và hơi ấm của người bên cạnh.

Sự mơ hồ trong suy nghĩ dần trở thành cái cớ rõ ràng, một lý do mạnh mẽ. Bảo vệ Hoàng tử Kanin, chăm sóc cho cậu ấy, đó chính là trách nhiệm của anh... Nếu vậy, thì những gì anh đang làm lúc này cũng có thể xem là một phần trong nhiệm vụ của mình đúng không?

Những suy nghĩ đó lướt qua tâm trí, Charan chợt nhận ra nhóm phóng viên, hai người đàn ông và một người phụ nữ đang tiến gần tới họ.

Anh đưa một tay lên chống vào tường tạo thành một bức tường vững chãi, giữ chặt hình bóng nhỏ bé trong vòng tay mạnh mẽ của mình. Đôi tay anh siết chặt quanh eo cậu, kéo cậu lại gần hơn như sợ rằng chỉ cần một giây lơi lỏng người con trai nhỏ bé này sẽ biến mất.

Charan tham lam anh đẩy nhẹ môi mình vào môi Kanin, môi họ chạm nhau lần nữa.

Kanin mở to mắt, nhịp đập trong lồng ngực trở nên mãnh liệt đến nỗi cậu không thể xác định được cảm giác của mình, đó là âm thanh ồn ào do nhạc từ xa hay do chính nhịp đập của trái tim mình.

Bàn tay nhỏ bé của Kanin nắm chặt lấy áo trên ngực Charan, cảm nhận được hơi ấm mang lại một cảm giác an toàn và bình yên giữa cơn bão.

"Ôi!... Đi thôi, họ đi hướng khác rồi." Giọng nói của một người trong nhóm phóng viên vang lên. Họ che mắt rồi nhanh chóng đẩy nhau ra khỏi nhà vệ sinh.

Chờ đến khi chắc chắn rằng không còn ai khác, Kanin mới từ từ đẩy Charan lùi lại một chút.

Cảm giác dịu dàng từ sự chạm nhẹ trên đôi môi vẫn vương vấn như một giấc mơ đẹp.

"Xin lỗi hoàng tử." Charan lấy lại bình tĩnh, dứt khoát lên tiếng.

Kanin chớp mắt, cố gắng tìm một cách để chuyển chủ đề.

"Những phóng viên... Họ đi rồi phải không?" Cậu lẩm bẩm, cảm giác hồi hộp và lo lắng tràn ngập. Mặc dù chính mình là người khởi xướng cho nụ hôn này, nhưng giờ đây, Kanin không biết nên làm gì tiếp theo.

"Camera an ninh... ngài đeo khẩu trang vào trước đã."

Kanin hiểu rằng Charan luôn cẩn thận, cậu không do dự đeo khẩu trang lên mặt trước khi muốn nói về điều quan trọng.

"Em có chuyện muốn thảo luận..."

"Không phải ở đây." Charan cắt ngang, giọng điệu quyết đoán.

"Nhưng..."

"Chúng ta đi thôi..." Charan không cho phép sự phản đối, nắm chặt cổ tay Kanin và dẫn cậu đi.

Kanin muốn phản kháng, nhưng ánh mắt cậu thấy một người đang chạy về phía họ.

"Hoàng tử Kanin... Ôi, Charan."

Ông quản gia thấp bé nói gấp gáp.

Charan đã tự hỏi làm thế nào Kanin lại có mặt ở đây. Có lẽ Chakri đã giúp gì đó.

"Chakri, ta đã bảo ngươi không được vào mà ở bên ngoài mà."

"Ôi... Là vì Ngài đi lâu quá hoàng tử của tôi ơi..."

"Đừng nói kính ngữ nữa Chakri."

"Vâng...."

" Chakri ông ra ngoài bằng cửa chính..." Charan dường như là người điềm tĩnh nhất nhanh chóng gửi tin nhắn cho người bạn thân đang chờ ở bàn.

"Tôi sẽ dẫn hoàng tử về bằng cửa khác, chúng ta sẽ gặp lại ở cung điện." Charan đưa ra quyết định ngắn gọn. Anh dừng lại sắp xếp cho Chakri rồi quay sang nhíu mày nhìn Kanin.

"Anh nhìn em như vậy làm gì?"

"Đi thôi..." Charan không trả lời mà dẫn Kanin quay lại góc tối quen thuộc, đẩy cậu ẩn nấp sau phông nền cũ kỹ đã bị vứt đi.

"Không chịu..."

"Xin người hãy im lặng và chờ ở đây."

"Cái quái gì đã xảy ra vậy, Ran?"
Từ chỗ ẩn nấp, Kanin không thể nhìn rõ cuộc trò chuyện giữa Charan và người kia.

"Tớ có việc gấp phải giải quyết. Tớ có thể mượn con xe yêu của cậu một lát không? Xe của cậu đậu trong khu VIP phía sau đúng không?"

"Đúng, nhưng... lúc nãy cậu bảo sẽ không về nhà mà?"

"Xin lỗi... Tớ có việc gấp cần giải quyết. Để tớ gọi Narong đến đón cậu nhé..."

"Này, không cần đâu. Tớ có thể tự về. Tớ sẽ ở đây thêm một chút nữa."

Charan không nói gì, chỉ ra hiệu cho Kanin rời khỏi chỗ ẩn nấp. Họ cùng đi về phía cửa sau dẫn đến bãi đậu xe.

Charan vừa cúi đầu vừa bước đi, không hề quay lại nhìn Kanin. Cho đến khi Kanin đề cập đến một chủ đề khiến Charan dừng lại.

"Em thắc mắc... mọi người ở đây đều sẽ ngại khi hôn sao?"

Hả!

"..." Bước chân của Charan dừng lại. Anh đứng như tượng đá, không thể nhúc nhích được.

"Hoàng tử, không có gì đâu."

"Thật đấy, tai anh đỏ quá. Anh có bị dị ứng gì không? Để em xem thử."

Kanin tiến lại gần, đầu ngón tay lạnh chạm dái tai của Charan. Charan đứng bất động, dòng điện mạnh mẽ dội thẳng vào từng giác quan, lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.

"Đừng..."

"Anh... ngại sao?" Kanin thì thầm vào tai Charan.

"Mang nón vào đi, Hoàng tử..." Charan chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ nguy hiểm nào, cho dù là kiếm, súng hay thậm chí cái chết. Anh có thể dũng cảm đối mặt với mọi thứ, ngoại trừ lời nói và ánh mắt của Kanin.

Anh đi thẳng đến chiếc xe máy lấy mũ bảo hiểm mà không dám quay lại nhìn Kanin một lần nào nữa.

Kanin nhíu mày, hít một hơi sâu khi thấy người này lại tiếp tục lảng tránh mình.

"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em..."

"Xin phép..."

Charan quay lại, nhìn thẳng vào mắt Kanin rồi mang nón bảo hiểm cho cậu.

Cậu cảm thấy như đây có thể là một cảnh lãng mạn trong phim. Nhưng bây giờ lại nhìn chẳng khác gì anh đang cố gắng mặc áo cho một con mèo không chịu hợp tác.

Kanin nhíu mày, miệng nhếch lên đầy bất mãn trách Charan tại sao cứ xây một bức tường ngăn cách họ.

"Hoàng tử đi thôi..."

"Không, em sẽ không đi cho đến khi chúng ta nói chuyện rõ ràng."

Charan leo lên xe máy, chân nâng cao, nghiêng người. Ánh mắt nghiêm túc của anh cho thấy đây không phải chuyện đùa.

"Không phải ở đây... Nếu họ thấy và chúng ta bị phát hiện thì có thể chúng ta sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa."

...

Nhiệt độ ở Emmaly giảm xuống vào ban đêm, chiếc xe motor lao nhanh qua gió lạnh khiến người ngồi phía sau cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Kanin cố gắng bám chặt vào một thứ gì đó, nhưng chiếc xe máy cứ lao tới với tốc độ đáng sợ.

"Bám chặt nhé."

"Hả?" Giọng nói của Charan bị át đi bởi gió. Cậu phải nghiêng người lại gần để nghe anh nói gì.

"Giữ chặt vào..."

"..."

Sau vài lần lặp lại mà vẫn chưa nhận được phản ứng, Charan bất ngờ nắm lấy cổ tay mảnh mai của người đang ngồi sau, kéo về phía eo mình. Anh siết chặt tay như đang bảo vệ một điều gì đó vô cùng quý giá.

Khoảnh khắc đó, Kanin bỗng lặng người.
Tốc độ của chiếc motor buộc Kanin phải bám chặt vào vòng eo rắn chắc của người ở trước. Lý trí và trái tim cậu bắt đầu đấu tranh, cảm xúc như dâng trào mà chính cậu cũng không biết mình phải làm thế nào.

"Giữ chặt." Charan nhắc thêm lần nữa, giọng nói trầm lặng nhưng ấm áp.

Kanin khẽ cau mày, ánh mắt không rời khỏi Charan. Cậu cảm thấy mâu thuẫn khi vừa thấy tức giận vì sự thờ ơ lạnh nhạt của người kia. Còn rối rắm hơn khi được giờ bỗng nhận sự quan tâm dịu dàng.

Chiếc xe lướt vào khu vực Cung Điện, ánh đèn mờ ảo rọi xuống làm khung cảnh thêm phần huyền bí.

Kanin ngồi sát vào lưng Charan không muốn rời xa hơi ấm này. Khi xe dừng lại, cậu miễn cưỡng rời khỏi tấm lưng ấy, tay buông lơi nhưng lòng thì vẫn chưa nguôi.

Charan đứng thẳng, ánh mắt dõi về phía Kanin như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Anh đưa tay lên ngực trái, cúi đầu một cách cung kính.

Kanin lặng người, ánh mắt vẫn dõi theo từng bước đi của Charan. Cậu cảm nhận được sự bình tĩnh giống như chẳng điều gì có thể làm lay động tâm hồn anh.

Charan len lỏi qua những hành lang dài, bước chân vững chãi dẫn Kanin đến trước phòng của cậu, nơi duy nhất không có ai khác ngoài họ.

Charan dừng lại trước cửa, ánh mắt nhìn Kanin. Trong giây lát, ánh mắt ấy dường như nói lên tất cả những gì mà lời nói không thể truyền đạt.

Charan muốn kết thúc mọi thứ ở đây, bỏ lại tất cả sau lưng. Nhưng lần này, Kanin không muốn mọi thứ kết thúc dễ dàng như vậy.

"Anh lại định trốn đi sao?" Giọng nói của Kanin vang lên, chắn ngang lối đi của Charan. Cậu đứng đó không để anh dễ dàng rời đi mà chờ đợi Charan đáp lại.

Charan đứng im lặng, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt nhưng đối với người đã ở cạnh anh đủ lâu, Kanin có thể nhận ra một chút xao động le lói trong đôi mắt sắc bén của anh.

"Làm sao em biết anh ở đó?" Cuối cùng, khi không còn cách nào để trốn tránh.

Điều Charan thực sự muốn biết là làm sao Kanin lại tìm ra nơi anh đang ở...

"Em đã đến m Morpheus... Quản gia của anh, Khun-Narong đã cho em biết anh ở đấy." Kanin trả lời không chút giấu giếm hay vòng vo. Rồi cậu kéo khuôn mặt bướng bỉnh của mình đến gần hơn, để Charan không thể trốn tránh.

"Quản gia sao?"

"Đúng vậy."

Kanin đáp lại với một ánh mắt pha chút nghịch ngợm, nhận ra đôi lông mày rậm của Charan nhíu lại một cách khó chịu. Ánh mắt ấy đã đủ để cậu hiểu rằng lời tiếp theo của người kia chắc chắn sẽ là...

"Đừng như vậy nữa rất nguy hiểm."

"Vậy anh đừng trốn tránh nữa... Nếu không muốn em sẽ mạo hiểm lần nữa." Cậu đã đoán trước câu trả lời này, và điều đó càng khiến Kanin quyết tâm hơn.

Nếu là ai khác, cậu có thể dễ dàng đối phó, nhưng với Charan mọi thứ dường như lẩn quẩn không lối thoát. Kanin bị mắc kẹt trong thứ cảm xúc mơ hồ.

"Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi đi." Charan vẫn kiên định như cũ điềm tĩnh như tảng đá trước sóng gió.

"Em không phải là đứa trẻ mà phải đi ngủ trước bốn giờ sáng... anh không tò mò em tìm anh để làm gì sao?" Ánh mắt nâu sâu như biển đêm làm trái tim người đối diện khẽ chùng xuống.

Charan vẫn im lặng, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chỉ để mặc cho sự im lặng lấn át.

"Để tham gia cuộc thi, em cần tuyển thành viên cho đội... ông em đã tìm một số người để em lựa chọn, nhưng em chỉ cần một người em có thể tin tưởng..."

"Xin lỗi, anh sẽ không tham gia bất kỳ đội nào."

Charan không đợi cậu nói hết mà lạnh lùng cắt ngang, lời từ chối dứt khoát như lưỡi dao sắc bén cắt qua từng hy vọng mỏng manh của Kanin.

"Dễ dàng từ chối vậy sao? Em còn chưa nói hết nữa... Còn lời hứa của anh đâu? Chẳng phải chính anh đã nói sẽ bảo vệ, sẽ chăm sóc... chính anh đã bảo em nên tham gia cuộc thi này, vậy giờ anh đang làm gì vậy?"

Lời nói của Kanin vừa là nỗi đau, vừa là nỗi tức giận. Giữa họ chỉ còn lại những cảm xúc chưa được giải tỏa.

"..."

"Anh... thật sự vô tâm." Giọng Kanin nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu, từng chữ vang lên như muốn xé rách lớp mặt nạ của anh.

"Anh là người đã mang em về đây, rồi bỏ mặc em, biến mất không một lời nào... Có bao giờ anh tự hỏi em sẽ ra sao khi không có anh ở bên cạnh?" Giọng nói của cậu không còn chỉ là một lời trách móc, mà còn thấm đẫm mệt mỏi của một tâm hồn đã chất chứa nhiều thất vọng.

Kanin nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, ánh nhìn đầy tổn thương. Cậu chưa từng nghĩ rằng im lặng lại có sức mạnh tàn phá đến thế, nhưng giờ đây, cậu cảm thấy rõ ràng, chính sự im lặng của Charan đang bào mòn trái tim mình, từng chút một.

"Có thể anh không nhớ, nhưng em sẽ nhắc lại. Bây giờ, trong thế giới của em, không còn ai em có thể tin tưởng... em chỉ còn lại mỗi anh thôi." Câu nói không lớn, nhưng sức mạnh của nó dội thẳng vào lòng Charan, giọng nói cậu vang khắp tâm trí, khắc sâu vào từng ngóc ngách trong trái tim của anh.

"Kanin..."

"Xin lỗi. Hoàng tử Kanin... Khun Charan." Một giọng nói khác bỗng vang lên, phá tan sự căng thẳng khiến cả hai giật mình.

"Có chuyện gì không?" Kanin cố lấy lại vẻ điềm tĩnh, rời ánh mắt khỏi Charan, ép mình quay lại với vẻ mặt bình thản như chưa từng có điều gì xảy ra.

"Thái tử Tarin đã triệu kiến ngài ngay lúc này, thưa hoàng tử."

"Hiểu rồi. Tôi sẽ đi ngay." Kanin đáp lại, rồi lập tức quay người đi quyết tâm bỏ lại sau lưng tất cả.

Cậu nhớ lời bố đã từng dạy... Với một số người, thời gian là điều quan trọng nhất.

Kanin vẫn nghĩ mình hiểu lòng người, nhưng với Charan cậu lại hoàn toàn lạc lối, không biết phải làm sao.

Nếu cuối cùng người ấy vẫn không quay về, có lẽ cách duy nhất là quên đi tất cả. Xem như cuộc thi từ giờ chỉ vì Tanattai. Quên đi những lời nói dối của kẻ vô tâm, hãy để nó tan biến trong ký ức.

Dù cho trước đây, ngươi ấy từng là hơi ấm giúp cậu vượt qua cái lạnh giá.

....

Lối đi đến phòng của Tarin trở nên dài hơn bao giờ hết trong cảm xúc của Kanin. Dù chỉ cách nhau một tầng, cậu vẫn thấy khoảng cách đó thật xa vời. Cậu bước đi và dừng lại trước cánh cửa đôi lớn.

"Hoàng tử Kanin, ngài đã đến."

Cánh cửa gỗ lớn mở ra từ từ, để lộ một căn phòng thanh lịch với tông màu trắng và nâu trầm. Ánh sáng từ những chiếc đèn màu cam tỏa ra ánh sáng dịu dàng, bao phủ căn phòng trong không khí ấm áp, khác biệt so với những căn phòng lạnh lẽo khác trong cung.

Trung tâm phòng là bộ sofa Louis màu kem nâu sang trọng và chiếc kệ sách lớn toát lên vẻ uy quyền của chủ nhân căn phòng. Trên kệ sách là hàng loạt cuốn sách từ cũ đến mới và nhiều vật phẩm quý giá. Nếu tính giá trị, có lẽ bộ sưu tập này sẽ vượt qua tất cả các đèn chùm rực rỡ trong cung điện cộng lại.

"Con ngồi đi."

Tarin trong bộ trang phục lụa nâu sẫm, bước ra từ một cánh cửa nối liền với phòng ngủ. Kanin cúi đầu, thể hiện sự kính trọng đối với bậc trưởng bối, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

"Cảm ơn cha."

"Hãy nhấp một ngụm... Nó sẽ làm ấm lòng con." Giọng nói của Tarin dịu dàng, từng cử chỉ thể hiện rõ sự chân thành trong từng lần gặp mặt. Tarin rót trà hoa nhài thơm ngát vào một chiếc tách trắng tinh, hơi nước bốc lên quyện với hương thơm thanh nhã, rồi nhẹ nhàng đưa tách trà sang phía Kanin.

Trà hoa nhài vốn không phải loại yêu thích của Kanin, nhưng sự tinh tế trong cách mà Tarin mời khiến cậu không thể từ chối.

"Cảm ơn cha." Kanin đón lấy tách trà, khẽ nâng lên môi, nhấp một ngụm nhỏ và để hương vị ấm áp lan tỏa. Nếu buổi gặp hôm nay là để nhắc đến việc cậu lén lút ra ngoài cung, Kanin đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận.

"Lần này về muộn, có phải là đi chơi vui lắm không?"

Bàn tay cậu khẽ run, dừng lại giữa chừng khi nghe câu hỏi bất ngờ. Đôi môi cậu khẽ mím, cố giấu đi sự ngạc nhiên. Dù đã đoán trước lý do Kanin vẫn bất giác lúng túng khi câu chuyện đột ngột chuyển hướng như vậy.

"À... con..."

"Nếu muốn ra ngoài nhớ mang theo người đi cùng. Nếu không biết nói với ai, hãy nói với cha. Đừng chỉ dựa vào Chakri, con không thể ra ngoài chỉ với hai người. Thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm mà con không lường trước được đâu."

"..."

Kanin im lặng, cảm nhận sự lo lắng dịu dàng đằng sau lời khuyên ấy. Không phải là một lời cấm đoán cứng nhắc mà cậu lo sợ, Tarin chỉ đơn giản đưa ra một giải pháp khác, khiến cậu an tâm phần nào.

"Trước đây con sống thế nào, cha không bận tâm. Nhưng giờ đây, khi con mang trên vai trọng trách của chiếc vương miện... con cần phải cẩn trọng hơn, suy nghĩ xa hơn, và để ý từng bước chân của mình. Vì nếu có chuyện gì xảy ra, không chỉ mình Chakri sẽ chịu hậu quả, mà còn có những người quan tâm con sẽ mất ăn mất ngủ vì lo lắng."

Dù mang giọng điệu trách móc, lời nói của Tarin lại ẩn chứa sự dịu dàng. Ông đặt tách trà xuống bàn, ánh mắt thoáng vẻ buồn bã khiến Kanin cảm thấy hối lỗi.

"..."

"Con có hiểu những gì cha nói không?"

"Vâng, thưa cha." Chakri kể Thái tử Tarin luôn đi ngủ trước canh ba. Vậy mà giờ đây, trời đã sang canh tư, Tarin vẫn còn thức.

"..."

"Lần tới, con sẽ báo với cha." Cậu không muốn nói dối khiến Tarin bất giác mỉm cười.

"Còn có lần sau sao?"

"Vâng... có thể sẽ có ạ."

"Được rồi khuya rồi, con nghỉ ngơi đi."

"Vâng, cảm ơn cha..." Kanin đứng dậy, cúi đầu.

Sâu thẳm trong lòng, cả hai đều nuôi hy vọng rằng bức tường ngăn cách giữa họ sẽ dần dần xóa nhòa đi trong một ngày không xa...

....

Sáng nay, Cung điện vẫn diễn ra như thường lệ, Thawan, Mahadlek và Madam đều chăm chỉ thực hiện công việc của mình. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là Hoàng tử Atsawathewathin.

Kanin dậy sớm và nhanh chóng chuẩn bị trước khi quản gia quen thuộc đến. Cậu đã sẵn sàng cho việc học mà không do dự, bởi cậu cảm thấy hơi áy náy với Chakri về sự cố hôm qua, khi cậu vô tình ép buộc Chakri phải tuân theo mệnh lệnh mà ông không muốn.

Cậu tập trung vào việc học để giảm bớt gánh nặng cho Chakri trước khi mặt trời lên cao, sau đó, cậu sẽ cho phép Chakri nghỉ ngơi.

Gần trưa, gia sư dạy khiêu vũ bước lên, giới thiệu những bước nhảy đơn giản và giải thích về các điệu nhảy dân gian của Emmaly. Chakri giải thích rằng người Emmaly rất coi trọng khiêu vũ. Do đó, nó trở thành một phần không thể thiếu trong các buổi lễ.

"Hoàng tử, ngài cần tiến thêm một bước về phía trước rồi bước sang bên phải."

"Thế à?"

Chakri đóng vai bạn nhảy nữ, Kanin cũng bắt chước theo. Cậu nắm chặt tay ông.

"Vâng, thưa ngài."

"Được rồi." Cậu tập trung và cố gắng bắt chước phong cách nhảy của Chakri... và cậu vô tình dẫm lên bàn chân lớn của người quản gia.

"Cẩn thận nào, ôi..." Chakri nâng chân lên.

Kanin mở to mắt ngay lập tức xin lỗi. Cậu cúi xuống kiểm tra bàn chân bị thương của ông.

"Ta xin lỗi, rất xin lỗi, Khun Kri, có đau không..."

"Tôi không sao... Không sao đâu, thưa ngài." Ông không dám nhận lời xin lỗi của hoàng tử, biểu cảm của ông giờ dường như còn đau đớn hơn cả lúc bị dẫm lên chân.

"Để ta xem nào..."

"Không cần đâu, thưa ngài... Ngài nên cẩn thận hơn nếu không có thể lại dẫm lên chân của các bạn nhảy. Buổi lễ càng trang trọng chúng ta càng phải chính xác... Nếu có sai sót, đó sẽ là một sai lầm lớn."

"Ta xin lỗi." Khi thấy Chakri trở nên nghiêm khắc. Gương mặt đáng yêu của cậu bối rối.

"Ta xin lỗi vì đã gây khó dễ cho ông hôm trước và hôm qua... ta đã làm ngươi không thoải mái, phải không? Tôi có xúc phạm hay làm ngươi tổn thương không?"

Kanin nhớ lại việc mình đã bị cha phát hiện thì Chakri cũng không thể thoát khỏi việc đó.

Ánh mắt của Chakri bỗng nhiên thay đổi. Từ sự bối rối ban đầu, giờ đây trở nên kiên định khi ông lại gần và nói.

"Không sao cả, ngài không cần cảm thấy tội lỗi."

"Ai đã khiển trách ngươi?"

"Là Bệ hạ, thưa ngài..."

"Ông nội đã nói gì?" Kanin hiểu rằng mình chính là nguyên nhân khiến mọi người bận tâm.

"Bệ hạ biết tất cả những gì đã xảy ra hôm qua, thưa ngài. Ngài có mệnh lệnh yêu cầu tôi phục vụ tốt hơn... và còn yêu cầu tôi tập trung vào buổi lễ của Hoàng tử."

Cậu nhớ lại mệnh lệnh từ ông nội, yêu cầu cậu phải có một màn trình diễn để thể hiện tài năng của cậu trong phần giới thiệu sắp tới. Ông nội cho phép cậu có thể làm mấy màn trình diễn đơn giản.

Nhưng nếu cậu làm quá đơn giản thì Atsawathewathin sẽ mất điểm m ngay lập tức trong trò chơi này.

"Quản gia đừng lo lắng, hãy tin tưởng ta."

"..."

"Tôi đảm bảo lần này sẽ gây ấn tượng mạnh với mọi người."

Lịch trình cho buổi tập khiêu vũ không chỉ áp dụng cho Kanin. Evaa và Ramil cũng cần luyện tập để tránh sai sót trong ngày biểu diễn.

Điều đó không khó đối với Evaa, nhưng với Ramil... anh ta xem buổi tập nhảy là việc tầm thường không có gì thú vị.

Ramil không hợp tác khiến giáo viên đến dạy phải bỉ cuộc. Petai lén lút quan sát rồi thở dài một cách im lặng.

"Thưa ngài, ngài không tập trung vào buổi tập." Âm thanh nhẹ vang lên trong căn phòng vắng vẻ.

Ramil quay ánh mắt khỏi màn hình điện thoại và nhìn người dám thách thức mình.

"Tại sao lại phải tốn công tập luyện? Ngươi biết rõ ta có thể nhảy ngay cả khi nhắm mắt."

"Dù ngài có thể nhảy nhưng việc tuân theo lịch trình là điều cần thiết. Đó là nghĩa vụ của một hoàng tử..."

"Nghĩa vụ của hoàng tử... Thật nhàm chán..." Ramil phản đối, đứng dậy từ chiếc ghế dài ở một bên phòng và tiến về phía người vừa nói.

"Ngài làm gì vậy?" Petai nghiêng người cánh tay to của Ramil ngăn cậu không thể thoát khỏi.

"Tôi chỉ muốn tìm thứ gì đó thú vị hơn để làm." Một nụ cười nghịch ngợm xuất hiện nơi khóe miệng Ramil.

"Cửa..."

"Đã khóa."

Gương mặt Ramil khựng lại một thoáng, rồi anh nghiêng người khẽ áp đôi môi ấm áp của mình lên môi người kia.

"Ôi..." Bàn tay ấm áp đã siết chặt khiến Petai không thể rút lui. Cậu nén lại, phát ra một tiếng rên nhẹ, cho phép người kia thoải mái thưởng thức vị ngọt ngào của khoảnh khắc này.

Peltai căng thẳng vội vã tăng âm lượng của bài hát từ chiếc máy phát đĩa.

"Ưm..."

"Không cần phải tăng âm lượng... Dù gì cậu cũng không thể rên to hơn nó được đâu."

Âm thanh vang vọng ra từ cánh cửa phòng hát khiến Kanin, người vừa đi ngang qua phải nâng một bên lông mày lên.

"Bật nhạc lớn vậy không bị nổ tai sao..." Cậu tự hỏi.

"Phii Kanin." Mặc dù chỉ cách nhau vài tuổi và mới gặp gần đây, nhưng Evaa dường như đã nhanh chóng thích nghi và cảm thấy thoải mái với sự hiện diện của anh

"..."

"Phii Ramil đang tập nhảy bên trong."

"Thật vậy sao?"

"Nếu có điều gì em có thể giúp... có thể nói nhé." Câu nói của Evaa ngừng lại đột ngột khi ánh mắt cô bắt gặp Rachata và bốn người lính theo sau đang tiến lại gần.

"Mọi việc diễn ra thế nào? Cậu luyện tập đến đâu rồi?"

"Vẫn tốt thưa Ngài"

"Thật sự cậu chỉ cần không làm bẽ mặt hoàng gia là đủ."

Evaa không mấy hài lòng với những lời châm biếm của Rachata. Tuy nhiên, Kanin vẫn giữ thái độ thờ ơ.

"Tôi cảm ơn sự quan tâm của ngài. Ngài không cần phải lo lắng, tôi lo liệu mọi thứ được."

Kanin đáp lại một cách lịch sự, câu trả lời này khiến Rachata cảm thấy bối rối.

"Ừm..." Ông muốn nói thêm nhưng không tìm ra lời nào phù hợp.

Trước khi cơn giận của trưởng gia đình Puchongpisut bùng nổ, cánh cửa phòng mở ra.

Ramil xuất hiện, theo sau là hình bóng quen thuộc... hôm nay, Kanin cảm thấy rằng người kia dường như kỳ lạ hơn mọi khi.

"Buổi tập diễn ra thế nào?" Rachata ngay lập tức chuyển sự chú ý đến con trai mình. Ông ta nhìn Ramil rồi nhìn Petai, trước khi cảm nhận có điều gì đó không ổn.

Ramil có vẻ vui vẻ hơn so với những lần gặp trước. Trong khi đó, Petai vẫn là người ít nói, nhưng có điều gì đó khác biệt ở cậu.

Cậu bé nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, đánh giá tình hình trước khi nhận ra điều khác biệt hôm nay là vẻ thanh thoát của Petai... Đúng vậy, bình thường Petai luôn mặc những bộ quần áo phẳng phiu không có nếp nhăn.

Tuy nhiên, lần này cậu không gọn gàng như thường lệ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com