TruyenHHH.com

Bl The Next Prince Vuot Qua Bau Troi De Den Ben Em Ceo Ft Ennice



"Thực ra, tôi nghĩ... trong số các thành viên trong câu lạc bộ Đấu kiếm, cậu vẫn còn rất nhiều điều cần luyện tập thêm."

"Tôi cần luyện tập thêm sao?"

Dù đã vài ngày trôi qua, câu nói của người đàn ông đó vẫn vang vọng trong tai Kanin.  Cậu nhìn thẳng vào bố của mình, tay cầm thanh kiếm đã sẵn sàng chiến đấu.

Kanin đứng nghiêm trang, nét mặt đầy quyết tâm chuẩn bị luyện tập, nhưng tâm trí cậu lại đang rối tung cả lên.

Tattanai cảnh báo ông sẽ bắt đầu khiến tâm trí đang bay bổng của cậu phải quay trở lại và cố gắng tập trung vào trận đấu sắp tới.

Cậu nhanh chóng lách người sang trái, né tránh chiêu thức đầu tiên, rồi lại khéo léo xoay người để tránh mũi kiếm sắc bén lao đến từ bên phải.

Kanin lợi dụng khoảnh khắc này, cậu giơ thanh kiếm lên tấn công vào mục tiêu. Nhưng có lẽ vì không đủ tập trung nên mọi thứ diễn ra không như cậu mong đợi. Cậu nhận ra bản thân mình đã đâm trượt, thất vọng hơn khi đòn kiếm của cậu trượt vô cùng nhẹ nhàng.

"Nin."

Tín hiệu tính điểm vang lớn, theo sau đó là tiếng rút kiếm. Biểu cảm lo lắng và nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt Kanin. Cậu biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"..."

"Con có nhận ra rằng con không tập trung không?"

Tattanai nói với giọng dứt khoát, quay lại rút dây khỏi bộ giáp. Sau đó, ông tháo chiếc mặt nạ kim loại nhìn thẳng vào đôi mắt của Kanin.

"Con biết rằng con mất tập trung, thưa bố." Kanin nghĩ mình không nên đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào bây giờ. Cậu thở dài, bực bội với bản thân vì đã để ai đó ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.

Tại sao kẻ điên đó lại dám nói rằng cậu có khuyết điểm? Ai cho hắn có quyền nói đội trưởng của câu lạc bộ cần phải vượt trội hơn những người khác? Từ đó đến giờ chưa bao giờ có ai dám chỉ trích cậu như vậy.

"Điều gì khiến con mất tập trung?"

"Một điều vô nghĩa thôi ạ."

"Kanin, nếu thứ vô nghĩa đó có thể làm rối loạn tâm trí con, con sẽ thất bại. Con có biết điều đó không?"

Tattanai gọi tên thật của cậu cho thấy tình huống nghiêm trọng đến mức nào. Kanin không trả lời nhưng cậu hiểu rõ ý mà bố muốn truyền đạt.

Do dự và thiếu chính xác sẽ không bao giờ dẫn đến chiến thắng mà chỉ có thất bại đang chờ đợi cậu.

"Con nên ở một mình để tự suy ngẫm lại."

"Bố, nếu con cố gắng điều chỉnh tư thế và không di chuyển vai trái trước khi rút kiếm, con có thể đánh bại bố phải không?"

"Hửm?" Ông thốt lên, ánh mắt nghi ngờ hướng về phía con trai.

"Thôi... quên đi." Kanin nhắm mắt, cậu xoa tay cho đến khi cảm thấy tỉnh táo trở lại. Nhận ra mình đã lỡ miệng, cậu định kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng phản ứng của bố cậu lại không như vậy.

"Lặp lại... câu vừa rồi, con nói lại cho ta nghe."

"À thì... con đã nói rằng nếu con cố gắng điều chỉnh tư thế và không di chuyển vai trái trước khi rút kiếm thì bố thấy có được không ạ?" Cậu lặp lại, nín thở chờ đợi phản hồi từ bố. Thời gian dường như kéo dài, căng thẳng bao trùm khi cậu chờ đợi câu trả lời của bố.

"Bố cũng nghĩ như vậy." Ánh mắt vốn lạnh lùng của ông giờ đây ánh lên sự hài lòng, khiến trái tim Kanin đập mạnh một phát.

"..."

"Nin, bố rất mừng vì con đã nhận ra khuyết điểm của mình."

Rầm!

Một tia sét đánh xuyên qua tâm trí của Kanin. Cậu không kịp nhận ra biểu cảm của mình, đôi mắt mở to, miệng há hốc kinh ngạc, cuối cùng chỉ kịp nở một nụ cười gượng, phản chiếu những suy nghĩ trong lòng.

"Bố nói vậy có nghĩa là..."

"Trong quá khứ, bố biết được hướng tấn công của con khi rút kiếm là bởi vì vai trái của con đã di chuyển."

"Vậy có nghĩa là nếu con điều chỉnh động tác, con sẽ có khả năng đánh bại được bố sao?"

"Chính xác."

Nghe xong câu khẳng định của bố, cậu có cảm giác như vừa bước ra từ dòng nước sôi.

"Không, điều đó không thể..." Cậu nhíu mày quay đi, cố gắng chối bỏ những suy nghĩ đó. Nhưng với trí thông minh sắc bén, Tattanai dễ dàng nhận ra sự bối rối của cậu.

"Ai đã nói với con điều này?"

Thực ra Tattanai không chắc chắn, nhưng ông biết Kanin chưa bao giờ giấu ông điều gì, vì thế hiện tại ông cảm nhận được cậu bé đang cố gắng che dấu điều gì đó.

"Không có ai nói cả." Khanin bướng bỉnh trả lời, cậu quay mặt đi với tay lấy chai nước gần đó để uống, cố gắng bình tĩnh lại. Cậu tránh ánh nhìn của bố, nhưng trong thâm tâm, mọi thứ cậu cố che giấu lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Kanin chưa bao giờ nói dối Tattanai.

"Vậy làm sao con biết được?"

"Là con..."

"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời cha." Câu nói như một nhát búa đập tan lớp mặt nạ bảo vệ của Kanin. Cậu hít sâu, đôi môi khẽ chúm lại.

"Một người lạ ạ." Khanin lẩm bẩm nhìn vào đôi mắt của bố.

"Nhưng chỉ nói thôi thì không vĩ đại chút nào đâu ạ. Anh ta chỉ biết chỉ trích con."

"Chỉ trích? Thế cậu ấy đã chỉ trích con như thế nào? Nói cho bố nghe nào con trai."

Lần này, Tattanai tỏ ra hờ hững. Ông quay lưng cầm lấy chai nước uống, giọng điệu ông bình thản vì ông hiểu rõ tính tình của con trai mình hơn bất kỳ ai khác.

Nếu ông tỏ ra rất muốn biết, cậu con trai cứng đầu kia sẽ càng chống đối. Vì vậy, đôi khi... Tattanai phải áp dụng kỹ thuật trong kiếm thuật của mình vào việc nuôi dạy con cái. Ông sẽ dừng lại im lặng, quan sát và chờ đợi.

"Anh ta nói rằng con đã di chuyển vai trái trước khi rút kiếm, điều đó khiến đối thủ có thể biết trước hướng đi của con. Anh ta còn nói rằng con phải cẩn thận hơn vì có người còn giỏi hơn cả con, hưm... thật nực cười."

Vài chữ cuối cùng cậu nói rất nhỏ nhưng đầy châm biếm. Kanin nhìn bố rồi cúi đầu xuống, thầm nghĩ gương mặt cứng đờ kia có đang che giấu cậu điều gì không.

Gương mặt căng thẳng và những tiếng lẩm bẩm chửi thầm của cậu, giờ đây hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Tattanai.

Ông nghe thấy Kanin tự lẩm bẩm với chính mình. Tattanai mỉm cười nhẹ nhàng hắng giọng để kéo Kanin ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Vậy Nin, con có nghĩ cậu ta nói đúng không?"

Ông hỏi ý kiến của con trai nhưng giọng điệu Tattanai không phải là một câu hỏi ý kiến. Ông cảm thấy biết ơn lời nói của người kia, nhưng dường như người đó đã chạm vào điểm nhạy cảm của cậu bé, khiến Kanin nhìn thấy khuyết điểm của bản thân.

"Con không biết nữa ạ."

"Nếu con không biết, thì con phải đi tìm câu trả lời cho điều đó!" Tattanai nói xong liền quay lại đặt chai nước xuống. Ông lấy chiếc mặt nạ của mình đeo vào và đốt lửa để trận đấu tiếp theo bắt đầu.

"Con có nhớ lý thuyết mà cha đã dạy con không?" Ông đứng dậy gửi tín hiệu, Kanin dường như phản ứng liền ngay lập tức.

"Con sẽ thắng bố." Giọng nói chắc chắn vang lên qua chiếc mặt nạ. Cậu đưa tay trái ra sau nắm chặt chuôi kiếm, trong khi tay phải cầm lấy cán kiếm, mắt anh tập trung vào đối thủ của mình. Trên chiến trường của cuộc thi, họ sẽ không còn là bố con nữa.

Cậu tự tin nếu khuyết điểm của mình là chuyển động của vai trái thì những lời mà bố đã dạy sẽ phát huy tác dụng, dù đối thủ chính là bố của mình...

"Bố đã nghe con nói như thế này suốt rồi." Tattanai nói với một nụ cười mỉm. Thái độ của ông càng làm khơi dậy sự hăng hái trong lòng Khanin nhiều hơn.

"Lần này con nhất định sẽ không thua."

"Vậy thì chứng minh đi xem nào."

Bầu không khí trong phòng tập luyện trở nên thoải mái hơn. Kanin không còn căng thẳng, cậu tập trung và quyết tâm chiến thắng trong trận đấu này.

Trong mắt Tattanai, cậu con trai nhỏ trông rạng rỡ hơn, cậu hoàn toàn không nhận ra rằng vai trái từng là vấn đề của cậu nhưng giờ đây nó đã chuyển động khéo léo hơn.

Tattanai mỉm cười khi chứng kiến kết quả, Kanin bướng bỉnh nhưng không phải là một đứa trẻ cứng đầu không nghe lời. Suốt quá trình luyện tập, cậu rất cẩn thận và quyết đoán, dù có những lúc cậu vẫn còn do dự nhưng hiện tại cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn.

Mọi hành động đối lập hoàn toàn với gương mặt ngọt ngào, đáng yêu của cậu. Kanin giống như một bé mèo con có bộ móng vuốt sắc bén, nhưng lại khoác lên mình lớp lông mềm mại của một bé thỏ.

Đôi mắt của người kiếm sĩ trung niên nhìn lướt qua cậu bé, hồi tưởng về khoảng thời gian Kanin còn bé, khi ấy cậu có thói quen theo bố đi khắp mọi nơi. Bất cứ điều gì bố nói, cậu bé đều vâng dạ nghe theo.

"Bố làm được, con cũng sẽ làm được."

Từ khi còn bé cho đến tận bây giờ...

"Bố làm được, con cũng sẽ làm được..."

Đứa trẻ từng đeo bám theo chân bố ngày hôm qua, hôm nay đã trưởng thành rồi.

Tiếc là bố không còn nhiều thời gian để ở bên con nữa...

Tattanai chỉ hy vọng rằng thời gian sắp tới, cậu con trai bé nhỏ của mình sẽ tìm thấy niềm vui trong những điều đơn giản, hoặc ít nhất cậu sẽ nhớ đến ông khi nhìn thấy món ăn mà cậu phàn nàn không thích mỗi ngày.

Bởi vì có lẽ chính ông sẽ nhớ Kanin rất nhiều... Dù đó là một việc không nên.

...

"Engarde."
"Paet."
"Allez."

Tiếng còi của trọng tài vang lên, cả hai đội lập tức bắt đầu ghi điểm một cách quyết liệt, không ai nhường ai.

Tiếng tính điểm liên tục vang lên. Đội đỏ thể hiện kỹ năng vượt trội bằng cách đâm trúng đối thủ hai lần liên tiếp và thế là đội đỏ giành chiến thắng dù trận đấu bắt đầu chưa được lâu.

Nin, đại diện của đội đỏ, cậu tháo mặt nạ ra và mỉm cười nhìn về phía bảng điểm, nhưng khi quay lại cậu giấu đi nụ cười của mình rồi đáp lại cái bắt tay thân thiện của đối thủ phía bên kia.

Cậu mỉm cười trò chuyện với đội xanh, bỗng dưng tâm trạng của cậu thay đổi một cách chóng mặt. Đôi mắt sáng ngời được ẩn giấu sau biểu cảm căng thẳng của cậu. Sự chú ý của cậu không còn dừng trên đối thủ mà chuyển sang một mục tiêu khác.

Đôi môi màu hồng ngọt, gương mặt đáng yêu của cậu trở nên căng thẳng khi bóng dáng uy nghi của ai đó xuất hiện trong tầm mắt.

Người đó lại đến nữa...

Có lẽ vì trận đấu hôm nay giành cho những thành viên muốn thi đấu cấp thành phố nên câu lạc bộ đã mở cửa cho người ngoài vào xem như một cuộc thi chính thức. Trận đấu được diễn ra vào đêm trăng tròn, người đến vô cùng tấp nập nhưng giữa đám đông, ánh mắt của Kanin dừng lại ở một người nào đó... khác biệt.

Người đàn ông có làn da trắng và mái tóc đen tuyền nổi bật, ánh mắt anh ta giao với đôi mắt sáng ngời của Kanin.

Anh khoanh tay trước ngực và chỉ nhìn duy nhất một vị trí. Anh chỉ đứng yên và im lặng, không di chuyển, không biểu cảm, thậm chí đôi mắt còn không xê dịch một chút nào cứ như một bóng ma vậy.

Kanin thầm mắng người trong lòng. Cậu cúi đầu chào đối thủ trước khi bước ra khỏi đám đông. Ban đầu, cậu định không quan tâm đến anh ta nhưng bỗng nhiên cậu lại muốn đối mặt với anh ta.

Cậu tháo bộ giáp bó sát ra đứng đối diện với người đàn ông cao lớn kia, cậu khoanh tay để trước ngực và nhìn anh với ánh mắt bén như dao. Họ đối đầu với nhau tạo nên sự im lặng không khác gì một cuộc chiến tâm lý nặng nề kéo dài gần ba phút cho đến khi Kanin quyết định tiến lên.

"Anh đến để gặp tôi à?"

"..."

"Không muốn trả lời thì tùy anh."

Cậu nhún vai không quan tâm liệu Charan có trả lời hay không.

"..."

"Tôi đến chỉ để cho anh biết rằng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn là người giỏi nhất trong câu lạc bộ."

"..."

"Dù trong mắt anh kỹ năng của tôi có kém cỏi như thế nào thì trong mắt mọi người và trên bảng điểm thì chúng đáng giá hơn lời nói của một người bình thường nhiều, anh có thấy như vậy không?" Kanin mỉm cười nhưng đôi mắt thì sắc lạnh như băng.

Câu nói của đối phương từng khiến cậu đau lòng nên đây là những lời mà Kanin dùng để trả thù người này. Cậu nhìn người đối diện với ánh mắt đầy căm ghét.

"À, nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã giúp tôi học được một bài học dù cho tôi không hề nhờ vả gì đến anh."

"..."

"Nhưng lần sau anh không cần phải làm thế nữa."

Cậu bị anh ta nói những lời như vậy, nếu là người khác có lẽ họ đã đứng dậy và cho anh vài đấm rồi. Nhưng, giọng điệu hùng hồn của cậu dần bé lại, khoé miệng Kanin khẽ giật khi bóng dáng cao lớn đứng dậy tiến lại gần.

Đôi mắt đen láy hạ xuống làm bật lên khoảnh cách chiều cao của họ. Kanin theo quán tính lùi lại một bước, tay buông thõng không biết nên để vào đâu.

Người kia cứ bước lại gần, gần như chạm vào cậu làm cậu cảm nhận được mùi hương thoang thoảng... từ cơ thể của người đó.

"Cậu biết không, ngoài việc vai của cậu di chuyển thì khi cậu lùi lại, cậu còn có thói quen kéo lê chân..."

"..."

"Nếu gặp người giỏi hơn những thành viên trong câu lạc bộ, cậu có thể thua."

"Nhưng bây giờ tôi..."

"Đứng đầu ở hiện tại không có nghĩa cậu sẽ mãi là người đứng đầu."

...

"Tớ ghét cái tên bác sĩ đó."

"Sao cậu lại ghét anh ta, Nin? Chẳng phải cậu nói rằng anh ta đã đưa ra lời khuyên để cậu có thể cải thiện kỹ năng sao?"

Paul nghiêng người và thì thầm vào tai cậu, đưa một đĩa cơm đẹp mắt cho cậu, có thể thức ăn ngon sẽ làm cho người bạn này khá hơn.

Gần một giờ đồng hồ trôi qua, nhưng Kanin vẫn không thể bình tĩnh lại được. Bởi vì cậu biết sâu thẳm trong lòng thì những lời đó đều là sự thật nên sự hổ thẹn trong lòng không hề dễ dàng tiêu tan. Dù đang ngồi giữa tiếng cười nói của mọi người nhưng tâm trạng và suy nghĩ của cậu thì u ám như bầu trời đầy mây đen vậy.

Nếu có ai đáng trách, thì chỉ có thể là cái bức tượng đá đó.

Kanin uống hết cả cốc nước để làm dịu cảm xúc đang sôi sục. Cậu đang ngồi trong nhà hàng Thái ở Soho, một nhà hàng nổi tiếng với hương vị đậm đà mà Paul đã mời họ ăn mừng chiến thắng sau ba trận đấu.

"Thường thì mình không thấy cậu sẽ suy nghĩ nhiều như vậy."

"Nhưng lần này không giống bình thường."

"Cậu nói gì cơ?" Miệng Paul hỏi nhưng ánh mắt lại dán vào các món ăn mà ba nhân viên nhà hàng đang dọn ra cho Kanin.

Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy bực bội, nặng nề hơn trước.

"Vì bố mình tán thành với những gì bác sĩ đó nói."

Không phải Kanin không chấp nhận sai sót và khuyết điểm của mình,  lý do khiến cậu khó chịu nhất là lời nói phát ra từ người cậu ghét nhưng lại được người cậu tin tưởng nhất ủng hộ.

"Bố cậu sao? Vậy tốt quá còn gì, bố cậu thông minh lắm, cậu còn lo gì chứ."
Alex ngồi bên cạnh bỗng thốt ra ý kiến của mình sau khi im lặng lắng nghe một lúc lâu.

"..."

"Khi bố cậu dạy dỗ Paul, Paul đã tiến bộ lên rõ rệt, cậu không nhớ à? Nếu không, chúng ta đã không có cơ hội ngồi đây thưởng thức bữa ăn chiến thắng này rồi."

"Đúng vậy, mình đồng ý với Alex, có lẽ bác sĩ đó thực sự giỏi... Ý mình là, những lời phán xét đôi khi không hẳn là lời tồi tệ mà đúng không?"

Lúc này, bạn bè của cậu dường như thay đổi thái độ và chuyển sang ủng hộ tên đó, khiến cậu bất ngờ đến mức nín thở. Cậu cố gắng kiềm chế cảm giác rạo rực trong lòng.

"Này cậu là con lai của Emmaly đúng không Nin?" Một người lên tiếng khi thức ăn đã vơi đi gần một nửa.

"Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Bạn mình hỏi là ở vương quốc đó trẻ con phải luyện kiếm mỗi ngày nên chúng có thể sử dụng kiếm thuần thục hơn cả dao nĩa từ khi ba tuổi rồi."

"Mình còn nghe nói ở đó, khi chọn quốc vương mới thì con cháu của họ phải thi đấu kiếm. Mình xem trên YouTube thấy vậy đó."

Một người khác nữa lên tiếng, vì tiếng ồn trong quán khá lớn, nên Kanin không chắc lời đó là của ai.

"Ôi vãi... Người từ nước đó luôn vào được đến chung kết Olympic. Họ cực kì tài giỏi mà bố họ cũng vậy."

Câu nói là của Kevin, một người nước ngoài mắt xanh. Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao về chủ đề này khiến Kanin chuyển sự chú ý đến đây.

"Mình không biết người khác như thế nào nhưng bố mình bắt mình luyện kiếm mỗi ngày." Cậu nhún vai và cười nhẹ, nghĩ đến mệnh lệnh của bố là phải luyện tập đấu kiếm như một phần quan trọng trong cuộc sống mà Kanin không thể bỏ qua. Bố cậu nói đó là "truyền thống của họ."

Còn về những câu hỏi trước đó, Kanin không thể trả lời. Cậu sinh ra và lớn lên ở Anh nên chưa từng đến Emmaly. Nếu có điều gì để trả lời, thì có lẽ sẽ dựa trên những lời kể của bố cậu mà thôi.

Bản thân Kanin cũng cho rằng những gì bạn bè cậu nói là đúng.

Emmaly đã đào tạo trẻ em sử dụng kiếm từ khi vừa sinh ra đời... có khi còn phải sử dụng thuần thục trước khi được dùng nĩa nữa...

Bố của Kanin không chỉ yêu cầu cậu tập trung vào đấu kiếm mà còn thúc đẩy cậu phải giỏi ở nhiều lĩnh vực khác. Như là phải học thêm piano, ca hát, xã hội học, kinh tế, thậm chí còn phải học thêm những ngôn ngữ ít người ngờ tới như tiếng Thái, tiếng Trung, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Ả Rập.

Paul thật sự nể phục khi Kanin học được nhiều như vậy, anh tự hỏi cậu sẽ lấy đâu ra thời gian để tìm bạn gái chứ. Đừng nói đến tình yêu, ngay cả khoảng thời gian để tận hưởng cuộc sống cũng trở nên vô cùng hiếm hoi với Nin.

Cuộc sống của Kanin được bố cậu sắp đặt một cách tỉ mỉ. Dù ông không gây áp lực đến mức khiến cậu ghét việc học, nhưng Kanin lại không thể có sự tự do và tuổi thơ như những gì một đứa trẻ đáng lẽ phải có.

Không ít lần Kanin tự hỏi bản thân và cũng không ít lần cậu ngẩng đầu lên về phía bầu trời để tìm câu trả lời. Cậu không hiểu tại sao cậu cần phải vẹn toàn mọi thứ như vậy, nhưng cậu có thể cảm nhận được bố cậu không giống như những người bình thường. Cậu phải đối mặt với vô vàn những thử thách khó đòi hỏi tư duy và hiểu biết sâu rộng. Bố cậu, Tattanai luôn gieo hạt và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cậu tự mình nở rộ.

"Bố đang rèn luyện con trở thành một kiếm sĩ thực thụ, nhưng đấu kiếm cuối cùng cũng chỉ là một môn thể thao. Nó rồi sẽ kết thúc trong một khoảng thời gian nhất định. Vậy con nghĩ sau này bản thân nên hướng đến con đường như thế nào?"

Lời nói của bố đêm qua lại hiện về trong tâm trí Kanin.

"Liệu con có thể hạ gục một đối thủ giỏi hơn mình trong một khoảng thời gian có giới hạn và con phải tuân thủ mọi quy tắc?" Ông dừng lại cho Kanin có thời gian suy ngẫm. Cậu bắt đầu cau mày và chìm vào những suy nghĩ hỗn loạn.

"Có hai cách." Kanin đáp, thanh kiếm trong tay vẫn ở tư thế sẵn sàng. Cậu nhìn thẳng vào bố qua chiếc mặt nạ, một nỗi lo lắng vô hình ùa về khi nghĩ về những gì sắp nói.

"Con cứ nói đi." Bố cậu thúc giục.

Kanin đứng lặng trong giây lát, sau vài phút im lặng, cậu hít một hơi sâu và nói ra điều ấp ủ.

"Cách đầu tiên là tập luyện để biết hướng tấn công của đối thủ, tìm ra điểm yếu và đánh bại họ. Cách thứ hai là... làm cho đối thủ phạm quy. Khi đó, con sẽ thắng."

Nói đến đây Kanin bỗng buốt đau cổ họng, nhận ra điều không đúng trong lời mình vừa thốt ra.

Những gì cậu nói có vẻ không khác gì gian lận nhưng Kanin chỉ đang giải một bài toán mà bố đã đặt ra, cậu tính toán những khả năng có thể xảy ra. Nếu phải chạy đua với thời gian thì đôi khi, cách duy nhất để đạt được mục tiêu nhanh nhất là buộc đối thủ phạm phải phạm quy rồi bị loại khỏi cuộc chơi.

"Bất kì dù là môn thể thao nào, con cũng không thể làm như vậy, nếu cố ý làm đối thủ phạm quy con sẽ biến thành kẻ gian lận." Tattanai nghiêm giọng, nhấn mạnh để Kanin thấu rõ thêm về những gì bản thân vừa nói.

"Nếu đó không phải là cuộc thi, con có thể làm thế... đúng không?"

Kanin mở to mắt ngạc nhiên trước những suy nghĩ chớp nhoáng vừa lướt qua đầu mình. Vào khoảng khắc các suy nghĩ đang đối nghịch nhau, cậu đã đâm trượt...

Qua chiếc mặt nạ kim loại, cậu có thể thấy bố mình đang nở một nụ cười.

"Đúng vậy, nhưng con hãy nhớ không chỉ riêng con có những suy nghĩ như vậy. Vì thế, con phải luôn cẩn trọng và tỉnh táo, phải cân nhắc kỹ lưỡng từng cái lợi cái hại và quan trọng nhất con phải hiểu mục đích của người khác, con hãy tự trả lời các câu hỏi- họ định làm gì, vì ai, lý do là gì. Bởi trong cuộc sống, chúng ta không thể biết ai đang âm thầm phá luật chơi, hãy nhớ chỉ cần một chút sơ suất cũng đủ khiến con thất bại."

"..."

"Ghi nhớ kỹ rằng trong mọi cuộc chơi chỉ có duy nhất một người chiến thắng. Con phải quan sát tất cả những người tham gia và cách họ tiếp cận trận đấu như thế nào."

"Và cũng đừng quên rằng trên thế giới này không ai là giống ai. Sẽ có nhiều người sẵn sàng gian lận để giành chiến thắng vì họ cho rằng đó là con đường dễ dàng hơn là cạnh tranh công bằng." Tattanai vào tư thế chuẩn bị.

Kanin bây giờ đã hiểu... bố không dạy cậu gian lận, mà ông dạy cậu nhận thức được cách xã hội này hoạt động. Tự phụ, tự cho mình hơn người sẽ khiến cậu thất bại. Bố đang muốn cậu mở rộng tầm mắt nhìn được sâu xa hơn.

Dù có chút đau lòng, nhưng Kanin không thể phủ nhận sự thật rằng tối hôm đó cậu đã thắng bố một điểm nhờ vào việc biết điều chỉnh động tác và giảm bớt di chuyển vai trái, điều đó khiến cha không thể đoán trước được nước đi của cậu. Dù không thoải mái nhưng cậu không thể phủ nhận lời nói của bức tượng người kia.

Nhận ra sai lầm của bản thân, mỗi khi Tattanai tấn công vào vai trái, cậu tự bản thân điều chỉnh từng chút, từng chút một cho đến khi cậu gần như không còn di chuyển vai nữa.

"Những gì người đó nói là sự thật..."

Nhưng thế thì sao chứ, cậu và vị bác sĩ đó sẽ không gặp lại nhau nữa sau khi cậu tốt nghiệp. Kanin dự định tạm rời khỏi câu lạc bộ, vị trí đội trưởng sẽ được giao cho Alex, cuộc sống của cậu sẽ trở lại như trước, vô tư và không còn gặp lại người khiến cậu phiền lòng nữa. Vĩnh viễn không gặp lại.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?

Kanin đứng lặng người sau khi chia tay Paul, cậu cố gắng tìm kiếm chút bình yên về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng tại sao nhiều chuyện khó hiểu cứ đến với cuộc đời cậu? Cậu cau mày thầm mắng người viết nên số phận của mình.

Cậu nhìn qua cửa sổ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...

Chú thích:
Một trận đấu sẽ diễn ra trên thảm hình chữ nhật rộng khoảng 1,5 đến 2 mét, dài khoảng 14 mét. Đấu thủ ghi được 5 điểm trước sẽ giành chiến thắng. Trong các cuộc thi chính thức, vũ khí của đấu thủ sẽ được kết nối với máy tính điểm. Khi chạm trúng, đèn sẽ sáng lên và tích điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com