TruyenHHH.com

[BL - OG] Tôi cùng bạch nguyệt quang của tra công HE mất rồi!!!

Chương 8: Hào môn nam thê (8)

DUONGDUONGTEAM

Edit: Mật
Beta: Đậu, Mật

Trình Thúc Văn đương nhiên không tin lời Kim Diệu nói, không phải do gã tin tưởng Vương Vị Sơ mà là gã cảm thấy Vương Vị Sơ nào có gan dám làm vậy?

Hơn nữa sự ngưỡng mộ mà Vương Vị Sơ đối với gã hồi đó cũng không thể giả được.

"Anh phải tin tôi." Kim Diệu nhớ lại lời của Vương Khánh Chí lúc ở bên ngoài trung tâm thương mại, càng thêm chắc chắn hơn: "Đêm nay Vương Vị Sơ chắc chắn không về nhà."

Trình Thúc Văn nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi.

Vương Vị Sơ không phải ở Vương gia?

Hay là vì Sầm Nghiêu mới trở về nên cậu mới cố ý giả vờ ở trước mặt Kim Diệu... Là để cho gã ghen?

Chân mày Trình Thúc Văn càng nhíu chặt.

Trong lòng lại có giọng nói đó không phải là tính cách của Vương Vị Sơ.

Trình Thúc Văn lạnh giọng: "Kim Diệu, cậu lại muốn giở trò gian trá gì đây? Không thì nói thẳng ra đi."

Kim Diệu nghẹn họng một cái.

Không phải Trình Thúc Văn chướng mắt Vương Vị Sơ à?

Tại sao bây giờ lại tin tưởng Vương Vị Sơ như vậy chứ?

"Trình tổng, tôi chưa nói một câu nói dối nào cả! Vương Vị Sơ với Sầm thiếu thông đồng với nhau! Thật đó!"

Trình Thúc Văn nghe xong, trong đầu nổ ầm lên.

Nhưng gã liền tỉnh táo trở lại, cười nhạo nói: "Cậu soạn lời nói dối, cũng phải soạn cho hợp lý chứ. Kim Diệu, cậu không phải muốn quyến rũ tôi à?"

Kim Diệu: "..."

Lần đầu tiên Kim Diệu hoài nghi, trong đầu Trình tổng anh tuấn nhiều tiền đang nghĩ cái gì, toàn dùng quyết sách giả bộ sáng suốt uy phong nhưng cũng chỉ là rơm rạ.

Trình Thúc Văn nghiêm mặt lạnh lùng cúp điện thoại.

Gã tiếp thu thông tin này xong, ngược lại làm tâm tình gã càng trở nên không ổn.

Vương Vị Sơ và Sầm Nghiêu... Ha.

Mặc dù trong lòng gã chế nhạo Kim Diệu không có não, sau đó lại bỏ cậu ta vào danh sách đen, nếu không như vậy sẽ cho đối phương thêm cơ hội thông đồng.

Nhưng lời Kim Diệu nói, vẫn như nhánh rễ bám trong lòng gã.

Trình Thúc Văn nhíu mày, dứt khoát đi xuống lầu. Đứa nhỏ mới tới kia, nói chuyện thật sự êm tai hơn...

Kim Diệu ở đầu bên kia điện thoại tức giận đá một đạp vào đầu giường,

Cậu ta có chỗ nào muốn quyến rũ Trình Thúc Văn chứ?

Cậu ta còn chưa quyến rũ Sầm Nghiêu nữa!

Một phía khác ở Sầm gia.

Sầm Nghiêu chậm rãi lên lầu, hắn đè tay nắm, đẩy cửa vào.

Vương Vị Sơ nghe thấy tiếng mở cửa, cứng ngắc quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Nói xong rồi à?"

Sầm Nghiêu nhìn cậu chằm chằm.

Hốc mắt Vương Vị Sơ hơi phiếm hồng, trong mắt lại chứa sự kiên cường bình tĩnh, nhưng nhìn qua lại giống như vật nhỏ sắp bị vứt bỏ vậy.

"Ừm." Sầm Nghiêu chân dài, hai ba bước đã đi tới bên cạnh cậu.

Trái tim Vương Vị Sơ trùng xuống. Cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Sầm Nghiêu, nhưng không nhìn ra được cảm xúc gì.

Vương Vị Sơ khó khăn mấp máy môi: "Tôi phải rời đi đúng không?"

"Rời đi đâu?"

"Rời khỏi Sầm gia đó."

Sầm Nghiêu sờ mái tóc mềm mại xõa trên đầu Vương Vị Sơ, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Em còn muốn trở về Trình gia?"

Vương Vị Sơ mím môi, muốn nói dối: "Ừm." Nhưng mà suy nghĩ lại, cậu vẫn là nói ra ý nghĩ trong lòng: "Không muốn... Bọn họ chắc cũng không muốn."

Vậy mà cậu lại nghĩ muốn ở lại Sầm gia.

Chưa nói đến việc sẽ gây thêm phiền toái cho Sầm gia, mà lòng cậu cũng sẽ không yên mà rất dày vò.

Sầm Nghiêu thản nhiên nói: "Vậy đừng đi đâu cả."

"Hả?" Vương Vị Sơ quay đầu nghi hoặc mà nhìn hắn.

"Ở lại Sầm gia."

Vương Vị Sơ mím môi, trái tim đập mãnh liệt, có hơi vui vẻ, nhưng lại không khỏi có chút chua xót không yên, cậu nhỏ giọng hỏi: "Nhưng còn ba mẹ anh..."

"Tôi đã xử lý tốt rồi."

Vương Vị Sơ ngây ngẩn cả người: "Nhanh như vậy?"

"Ừm."

Vương Vị Sơ có hơi khó tin.

Có lẽ là Sầm Nghiêu muốn an ủi cậu chăng?

Vương Vị Sơ bất giác liếm môi dưới, có hơi ngơ ngác.

Sầm Nghiêu thấy vậy thì nhịn không được hôn môi cậu, sau đó vỗ nhẹ lưng cậu, hỏi: "Muốn đọc sách không?"

Vương Vị Sơ thành thật nói: "Không muốn, có hơi quá sức."

"Vậy mời giáo viên tới được không?"

Vương Vị Sơ kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Sầm Nghiêu, lẩm bẩm lặp lại: "Mời giáo viên?"

"Ừm... Cho dù em có thông minh thì cũng cần có giáo viên hướng dẫn."

Không phải. Trong lòng Vương Vị Sơ nói, đây không phải điều khiến cậu kinh ngạc. Mà là... Mà là Sầm Nghiêu quá bình thản tùy ý, mang theo hương vị cuộc sống. Thật giống như, giống như bọn họ đã ở cùng một chỗ rất lâu rồi.

Vương Vị Sơ không lên tiếng trả lời.

Sầm Nghiêu cũng không nhắc lại, đổi chủ đề nói: "Xem phim đi, chờ tiêu thực rồi đi tắm."

"Ừm."

Sầm Nghiêu mở máy chiếu, tùy tiện chọn một bộ hài kịch không hao phí não, ấn phát rồi đưa tay ôm Vương Vị Sơ vào lòng.

Vương Vị Sơ mới đầu còn chưa thích ứng lắm.

Cậu rất ít thân thiết như vậy với người khác.

Càng đừng nói là ở nơi như trên giường, cứ lặng lẽ kề sát đối phương như vậy.

Nhưng lại thoải mái thật đó.

Vương Vị Sơ nói thầm trong lòng, sau đó bất giác nắm lấy tay áo Sầm Nghiêu, chậm rãi thả lỏng tay chân.

Phim diễn ra cái gì, Vương Vị Sơ hoàn toàn không nhớ rõ, cậu mơ mơ màng màng giống như đang ngủ, Sầm Nghiêu cũng không có gọi cậu dậy.

Sau đó lại giống như cậu đang nằm trên giường?

Vương Vị Sơ mơ màng nghĩ.

Chớp mắt một cái đã qua ngày hôm sau.

"Tỉnh?" Sầm Nghiêu xoay người, ngón tay đặt trên cà vạt, khẽ động một cái đã đeo xong.

"Một lát nữa tôi phải đi công ty, em ở nhà được không?" Sầm Nghiêu đến gần nói.

Vương Vị Sơ không ngờ sẽ phải một mình ở lại Sầm gia, nhưng cậu lại không muốn tạo phiền phức cho Sầm Nghiêu, vì thế gật đầu. Trong lòng nghĩ chờ Sầm Nghiêu đi rồi thì sẽ tránh ba Sầm mẹ Sầm lặng lẽ rời đi... Cậu không muốn trở về Trình gia, về Vương gia trước vậy.

Sầm Nghiêu đi đến bên giường, lại hôn má Vương Vị Sơ: "Nếu cần cái gì, thì phân phó người hầu."

Sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Sầm Nghiêu đi rồi, Vương Vị Sơ ở trên giường một lúc nữa.

Rồi cậu đứng dậy mặc áo tắm đi rửa mặt, mới phát hiện ở trên sô pha lại để một bộ quần áo mới.

Vương Vị Sơ không có quần áo khác, vậy nên cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc vào.

Lúc này đã là 10h40' phút sáng.

Ở Trình gia, thời gian đó đã không còn ăn bữa sáng nữa rồi.

Vương Vị Sơ kéo vạt áo, một bên đẩy cửa đi xuống dưới, một bên nghĩ không thì bây giờ đi luôn?

Đi ra bên ngoài ăn sáng.

Kết quả Vương Vị Sơ mới xuống đến lầu một đã bị gọi lại.

"Vị Sơ."

Dạ?

Vương Vị Sơ ngơ ngác quay đầu, đã thấy mẹ Sầm đứng dậy khỏi sô pha, đang đi đến chỗ cậu.

"Rời giường?" Mẹ Sầm cười nói.

Bà thầm nghĩ muộn như vậy mới rời giường, nhất định là bị Sầm Nghiêu gây sức ép cực kỳ hung ác rồi. Ui, Nghiêu Nghiêu thật là lợi hại. Ớ không phải...Vị Sơ thật là đáng thương.

Vương Vị Sơ khô khan mà trả lời: "Vâng."

Trong lúc nhất thời không hiểu được thái độ của mẹ Sầm.

Mẹ Sầm vội vàng nói: "Phòng bếp nấu cháo gà, hầm rất mềm, rất thơm. Con ăn một chút không? Có muốn thêm món gì không? Có ăn chả giò chiên không? Sủi cảo thì sao?"

Vương Vị Sơ: "???"

Cậu hoàn toàn rơi vào mờ mịt.

"Cái gì cũng, cũng được ạ." Vương Vị Sơ nén giọng nói.

Mẹ Sầm nhìn vẻ mặt cứng đờ của cậu, trong lòng cảm thấy hơi không vui.

Không sao.

Sầm gia đối xử tốt với cậu, thái độ của cậu chắc chắn sẽ thay đổi.

Mẹ Sầm đưa Vương Vị Sơ vào nhà ăn, một lát sau món ăn đều được đưa lên.

Vương Vị Sơ cầm lấy thìa, có hơi ngơ ngác mà cúi đầu ăn.

Mẹ Sầm ngồi một bên, còn nói chuyện với cậu: "Hôm nay ba ba của Nghiêu Nghiêu phải đi đánh gôn với người ta, Nghiêu Nghiêu thì phải bàn công chuyện, bác bình thường không nhúng tay vào, không hiểu lắm... Đợi Nghiêu Nghiêu bàn chuyện xong trở về sẽ mang quà cho con."

Trong lòng Vương Vị Sơ cảm thấy kỳ quái.

Cảm giác cứ như gia đình vậy.

Lúc trước cậu ở Vương gia cũng được, ở Trình gia cũng được, bọn họ đi ra ngoài làm cái gì, cũng chưa bao giờ nói với cậu.

Bởi vì bọn họ đều ngầm thừa nhận cậu không phải là một phần của gia đình.

Vương Vị Sơ hơi lắp: "Mang, mang quà ạ?"

"Ừ." Mẹ Sầm nói xong liền mỉm cười: "Nghiêu Nghiêu từ sau khi trở về nước thì vô cùng tri kỷ. Con đừng thấy mặt Nghiêu Nghiêu lạnh nhạt, thật ra thằng bé rất tốt. Nó đi ra ngoài bàn công chuyện, lúc trở về còn mang quà về cho chúng ta đó..."

Mẹ Sầm đắc ý đến lông mày cũng khẽ nâng.

Vương Vị Sơ: "...Dạ, dạ."

Cậu vẫn có hơi ngơ ngác.

Nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã ăn xong bữa sáng, dạ dày ấm áp, còn có hơi no.

"Hôm nay không có việc gì làm à?" Mẹ Sầm hỏi.

Mẹ ruột của cậu lúc cậu 12 tuổi đã qua đời, cậu thật sự đã nhiều năm chưa tiếp xúc với trưởng bối nữ hòa nhã như vậy.

Vương Vị Sơ không rõ thái độ của mẹ Sầm, nhưng vẫn mềm mại mà đáp: "Không có ạ."

"Vậy đi ra ngoài với bác có được không?" Mẹ Sầm cười nói.

Chỉ cần có người đối tốt với cậu, cậu rất khó từ chối.

Vương Vị Sơ mím môi, gật đầu.

Mẹ Sầm mang theo Vương Vị Sơ lên xe, một lát sau đã đến trước một ngôi nhà được trang trí theo phong cách quán trà.

Bọn họ đi vào phòng riêng, trong phòng đã có người ngồi, là một đôi vợ chồng già, cùng với một người đàn ông trung niên.

Đôi vợ chồng già ăn mặc trang nhã, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn(1), đeo kính mắt, khuôn mặt trang nghiêm.

Khi bọn họ vừa vào cửa, người đàn ông trung niên liền ngạc nhiên hỏi: "Sư muội, đây là?"

"À." Trong lòng mẹ Sầm cảm thấy có cái gì đó không đúng, nếu như bà không giúp Nghiêu Nghiêu giữ chặt người, lỡ người chạy mất thì sao đây? Mẹ Sầm cười nói: "Người của Nghiêu Nghiêu đó, dẫn đến đây cùng uống trà."

Vương Vị Sơ như bị một tia sấm chớp đánh một cái.

Hôm nay, từ lúc cậu rời giường, trong đầu vẫn luôn ngoại trừ dấu chấm hỏi vẫn là dấu chấm hỏi.

"Lại đây ngồi đi." Mẹ Sầm vội vàng quay lại gọi cậu: "Sợ cái gì? Đây là bà ngoại và ông ngoại của Sầm Nghiêu, cũng chính là ba mẹ bác."

Vương Vị Sơ: "!!!"

"Còn có đây là học trò của ba mẹ bác, sư huynh của bác. Bây giờ đang làm tiến sĩ giám sát tại Đại học Bắc Kinh."

Vương Vị Sơ trừng lớn mắt, suy nghĩ khiếp sợ nãy giờ của cậu đều bị dẫn tới người đàn ông trung niên kia.

Đại học Bắc Kinh...

Tiến sĩ...

Ngay cả Vương Vị Sơ đã bỏ học trước khi thi vào đại học, cậu cũng biết những lời như vậy có nghĩa là gì, đó là điều mà trước đây cậu chưa bao giờ có thể tiếp xúc được.

Vương Vị Sơ đang hướng tới việc học cao hơn.

Đó là cách duy nhất giúp cậu thoát khỏi trạng thái túng quẫn.

Người đàn ông trung niên kia trong mắt cậu, không thể nghi ngờ đã biến thành một viên pha lê lấp lánh, vô cùng hấp dẫn.

Vương Vị Sơ cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, cứ như chỉ cần tiếp xúc với người như vậy một chút, cậu cũng có thể cảm nhận được khí chất học thức, lại càng cảm thấy thỏa mãn.

Bên kia, Trình Thúc Văn gọi đến Sầm thị, đầu bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào từ quầy lễ tân: "Xin lỗi, hôm nay Sầm tổng không rảnh."

Sắc mặt Trình Thúc Văn trầm xuống, không thể không tự hỏi những câu nói của Kim Diệu.

Có khả năng... ư?

_________________________________

Chú thích:
(1) Tôn Trung Sơn:


Mật: Ba mẹ Sầm cute ghê á. Nghiêu ca nhanh gọn lẹ thiệc =))) Mong chờ màn ngược tra công ghê... ựa vì đã quá lâu khum giao chương mới nên có mí bạn tưởng bọn mình drop, nhưng thực chất là do deadline dí nên mớ vậy á mn =((, nên mong mn thông cảm, vì chị Đậu đang bận lắm nên tui sẽ giúp chị beta luôn, có chỗ nào lấn cấn mn cứ góp ý với mình nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com