Bl Han Novel Cau Hon La Con Duong Song Duy Nhat
Trước tiếng hét gay gắt của Shinyeon, Seol Ijun lạnh lùng liếc nhìn cậu rồi không nói một lời, đạp ga cho xe lao vút đi."Shinyeon à, tôi biết cậu đang tuyệt vọng, cũng hiểu cậu làm vậy là vì gia đình. Nhưng mà... khi bọn tôii vẫn ở đây, hai đứa sẽ không để cậu phải ra đường thật đâu."Ji Wonmin vừa nói, vừa ôm lấy Shinyeon, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đầu tựa lên vai cậu trong khi ánh mắt trầm xuống, suy nghĩ sâu xa."...Hay là cậu đính hôn với một trong hai đứa đi?""...Gì cơ?"Shinyeon ngẩng lên, bắt gặp nụ cười dịu dàng của Wonmin."Dù không đủ một trăm tỷ, bọn tôi cũng có thể giúp được phần nào. Tụi tôi cũng không đến nỗi nghèo mà.""Cậu đang nói linh tinh gì đấy! Seol Ijun, sao cậu lại im lặng vào lúc này hả?!"Bị hoảng loạn bởi lời đề nghị không tưởng, Shinyeon đẩy Wonmin ra và la lên. Khi ấy, Ijun mới lên tiếng, với vẻ mặt nghiêm túc:"Cũng đâu sai. Ít nhất thì như vậy, cậu và bố mẹ sẽ không phải ra đường. Nếu tình hình thực sự tới mức không còn đường lui, thì cưới một trong hai đứa là cách tốt nhất đấy.""Điên rồi à mấy người?! Sao có thể cưới nhau vì... tình bạn chứ?!"Shinyeon hét lên, kinh hãi vì ý tưởng phi thực tế đó. Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề. Không ai trong hai người—Wonmin hay Ijun—lên tiếng phủ nhận. Cả hai chỉ lặng lẽ nhìn cậu.Trong sự im lặng đó, Seol Ijun khẽ cười, mắt liếc qua gương chiếu hậu:"Từ 'bạn bè' lên 'người yêu', rồi thành 'vợ chồng' là chuyện thường mà. Hay từ hôm nay gọi nhau là 'cưng' nhé?""Thứ vớ vẩn! Nói như phim truyền hình ấy! Mà cậu thì dẹp phim đi hộ tôi cái!""Thường bạn thân mới thành đôi đấy."Shinyeon bỗng thấy mọi chuyện như trò đùa và cũng lờ mờ hiểu cảm giác bất lực mà Seo Kyoshin từng có khi đối diện với mình.Một lúc sau, Seol Ijun dừng xe trước một toà nhà lớn. một bảo tàng mỹ thuật."Gì đây? Sao lại đến đây?""Chị lớn của tôi có bạn mở triển lãm tranh, nhờ đến chúc mừng hộ. Bên cạnh có quán ăn ngon lắm, ăn ở đó luôn nhé."Trước lời giải thích của Ijun, Shinyeon cúi xuống nhìn bộ đồ nhàu nhĩ mình đang mặc, hoảng hốt quay sang Wonmin.Hai người kia đều ăn mặc đẹp, chỉnh tề, trang nhã."Sao không nói sớm! Biết vậy tôi đã ăn mặc cẩn thận hơn!"Wonmin chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu:"Dù không ăn diện thì Shinyeon vẫn đẹp mà.""...Hai người có âm mưu làm tôi xấu hổ, rồi hả hê khi dìm tôi xuống chứ gì?!""Bọn tôi đâu có làm vậy."Shinyeon sắp nổi cáu đến nơi thì thấy Ijun mở cốp xe, lấy ra một túi shopping lớn.Cạch.Cậu ta mở cửa sau xe, dúi túi mua sắm vào lòng Shinyeon đang gầm gừ với bộ lông dựng đứng như một con mèo xù lông, rồi nói:"Mặc cái này vào đi. Ji Wonmin, xuống xe."Sau khi Wonmin xuống, Shinyeon cũng lục đục bước xuống xe không lâu sau đó."Muốn gây chuyện với tôi đấy à?"Shinyeon bị bao phủ bởi chiếc áo lông cừu phối với áo len đen, trừng mắt nhìn Seol Ijun. Với chiều cao 187cm và thân hình của một Alpha trội, đồ của Ijun rõ ràng là quá rộng với Shinyeon thấp hơn tận 14cm."Dạo này mốt là oversize mà, không sao đâu. Lại đây, tôi xắn tay áo cho."Trước phản ứng đầy bực bội của Shinyeon, cả Ijun và Wonmin đều bật cười, bước tới chỉnh lại quần áo cho cậu rồi cùng nhau tiến vào sảnh triển lãm.Seol Ijun cầm theo giỏ hoa và túi quà đến chỗ nhân vật chính của buổi triển lãm hôm nay—một người bạn của chị gái cậu ."Bọn mình đi xem tranh thôi."Ji Wonmin vòng tay qua vai Shinyeon, dìu cậu bước vào không gian triển lãm đông đúc.Khi tiến sâu vào bên trong, họ bắt đầu chiêm ngưỡng những bức tranh khổ lớn treo trên bức tường kem tinh tế. Ở phía trong, một bức tường đen nổi bật dựng lên giữa không gian, trên đó là các tác phẩm mang tông màu rực rỡ, đầy sức sống và cá tính."Wow... Tranh trừu tượng đẹp thật đấy.""Ừ, dù màu sắc mạnh nhưng vẫn hài hòa nên nhìn mãi không thấy mệt."Càng tiến sâu vào khu vực trưng bày, họ càng gặp nhiều tác phẩm lớn choáng ngợp, bao trùm cả bức tường. Ban đầu chỉ nghĩ toàn là tranh trừu tượng đầy màu sắc, nhưng rồi một bức tranh thủy mặc đậm chất phương Đông, với sắc mực thâm trầm và khoảng trống nghệ thuật, lại khiến người ta không thể rời mắt.Đi men theo tác phẩm lớn ấy, họ đến gần khu vực bên trong, nơi Seol Ijun đang trò chuyện vui vẻ với một người phụ nữ khoảng giữa ba mươi, toát lên khí chất thanh lịch.Shinyeon vẫn còn đang dõi theo Ijun đang trao hoa và quà cho nữ chủ nhân buổi triển lãm—thì......Ơ, khoan đã?Tại gian trưng bày bên trong, Seo Kyoshin với vóc dáng cao hơn đám đông một cái đầu xuất hiện.Bình thường cậu luôn chỉ thấy anh trong những bộ suit gọn gàng, lịch thiệp, hôm nay lại khác: chiếc áo len ôm nhẹ phô bày hình thể, bên ngoài là áo khoác da thời thượng. Kiểu tóc cũng được thay đổi đôi chút, mang phong thái tự nhiên hơn, khiến nét điển trai của anh càng rực rỡ."Anh Kyoshin hay đi xem triển lãm tranh thế này sao?""Lâu lâu, nếu có thời gian rảnh, hoặc nếu đó là triển lãm của một người quan trọng thì tôi sẽ ghé qua."Đứng cạnh Kyoshin là một người đàn ông trẻ, ăn mặc lịch thiệp trong bộ suit nâu ấm, tay cầm áo khoác và mỉm cười nhẹ nhàng. Ánh mắt rạng rỡ, không khí xung quanh như bừng sáng bởi vẻ dễ thương và dịu dàng đặc trưng của một Omega trội.Vẻ đẹp thu hút, thân hình mảnh dẻ đặc trưng, giống Kim Shinhee đến kỳ lạ.À...... Thì ra lời bạn bè nói không sai.Seo Kyoshin thực sự muốn cưới Kim Shinhee.Shinhee chính là hình mẫu lý tưởng của anh ấy.toàn thân Shinyeon bỗng cứng đờ. Tim cậu nhói lên như bị kim châm, từng chút từng chút một.Chắc... trông mình buồn cười lắm nhỉ.Sự cố gắng khổ sở của một đứa nhóc, với Kyoshin, chắc hẳn chỉ là một trò đùa tầm thường, một màn giãy giụa đáng thương.Nghĩ đến đó thôi mà cơn nhục nhã liền dội thẳng lên tận đỉnh đầu.Shinyeon cúi đầu, lấy tay che mặt, lẩm bẩm trong cơn tuyệt vọng:"Thật sự ghét bản thân mình..."Mới vừa bước vào tuổi hai mươi, sao cuộc đời lại trở nên khắc nghiệt đến thế này?Cậu ngẩng lên, nhìn thấy Omega kia đang khoác tay Seo Kyoshin, rồi ánh mắt hai người họ bất chợt chạm nhau.Kyoshin đang mải xem tranh liền quay đầu lại khi phát hiện ra cậu. Đôi mắt anh khẽ mở to một chút.Shinyeon lập tức xoay người, quay lưng bỏ đi.Wow... Không ngờ con người ta có thể cảm thấy thảm hại đến mức này.Đúng là, làm người trưởng thành... chẳng dễ dàng gì cả.Lúc Shinyeon đang chầm chậm bước về phía Ji Wonmin vẫn đang mải ngắm nhìn một tác phẩm khác, từ sau lưng, tiếng bước chân vội vã bất chợt vang lên, rồi một cánh tay to lớn phủ lên vai cậu.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu thoáng nghĩ có phải là Kyoshin đuổi theo không, liền giật mình ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn rõ người vừa đến, đôi vai cậu bất giác trùng xuống."Xong việc rồi. Giờ sang tòa bên cạnh ăn thôi."Seol Ijun vừa choàng tay qua vai cậu, khẽ luồn tay vào mái tóc Shinyeon, xốc lên nghịch ngợm một chút, rồi cúi đầu xuống, mắt chạm mắt với cậu."Sao lại trông như sắp khóc thế kia? Đói à? Hay xúc động vì tranh đẹp? Shinyeon nhà mình cũng biết rung động như người ta hả?""Đói thật mà... đi nhanh đi.""Không lạnh chứ? Đi, dẫn cậu đi ăn món ngon.""Ừ..."Dù Shinyeon cố gắng lảng tránh, Seol Ijun vẫn nhẹ nhàng chiều theo. Cả hai cùng quay lại, kéo theo Ji Wonmin vừa xem xong tranh xong rời khỏi phòng triển lãm, bước sang toà nhà bên cạnh viện mỹ thuật.Trên đường đi, Shinyeon ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy tuyết đang lặng lẽ rơi trong cơn gió lạnh, khẽ thở dài.Mỗi lần tuyết rơi, mình đều nhắn tin bảo hôm nay trời đẹp... Mình đúng là đồ ngốc."Chắc mình thật sự làm chuyện ngu ngốc rồi.""Biết vậy thì dừng đi. Trên cổ cậu là cái đầu, không phải cái nồi đất đâu.""Lời Ijun nói đúng đó. Shinyeon à, hay là tụi mình thử nghĩ cách khác? Trước khi cưới thì thử hẹn hò xem sao?"Wonmin nắm lấy tay Shinyeon, mỉm cười dịu dàng."Hẹn hò thì thôi đi. Có khi bỏ học đại học, kiếm việc luôn, còn thực tế hơn.""Những chuyện đó để sau đi, ăn no đã rồi tính."Shinyeon để mặc cho hai người bạn thân kéo mình vào nhà hàng.Vừa ngồi xuống bàn gần cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, hai kẻ háu ăn kia đã tự động gọi món như thể đọc được tâm ý của nhau.Seol Ijun đặt thực đơn đồ uống trước mặt Shinyeon."Uống gì nào?""Mình uống rượu nha?""tôi còn phải lái xe đấy. Cho một chai sâm panh không cồn nhé."Shinyeon đưa mắt nhìn ra cửa sổ, hình ảnh Omega đi cùng Seo Kyoshin ban nãy bất chợt hiện lên trong đầu cậu. Người nọ có gương mặt rất giống với anh trai.Dù là ai đi nữa, chỉ cần liếc qua cũng sẽ biết đó là một Omega được nuôi nâng niu, xinh đẹp và toả ra khí chất dịu dàng đáng yêu. Một Omega như thế, bảo sao Alpha không xiêu lòng cho được?Seo Kyoshin... rốt cuộc cũng đi xem mắt rồi sao.Dù gì thì cũng đâu có thật sự hủy hôn với anh mình.Càng nghĩ, cậu càng chắc chắn một điều: Kyoshin hẳn đã biết chuyện anh cậu mang thai rồi trốn đi cùng bạn trai. Nếu không thì lý gì lại đi xem mắt?Cũng có thể anh đã lờ mờ đoán ra từ lâu rồi—từ ánh mắt bối rối của ba mẹ, từ thái độ đột ngột bám riết lấy anh mà đòi kết hôn của chính cậu. Có lẽ tất cả đều là sơ hở mà cậu không thể che giấu được."...Nếu có một Omega phân hóa yếu, nhỏ hơn mình mười tuổi, bất ngờ lao đến đòi kết hôn, thì hai người sẽ cảm thấy thế nào?"Ngay khi lời Shinyeon vừa dứt, hai Alpha trội đang ngồi đối diện đồng loạt nhăn mặt. Seol Ijun không nói không rằng, đưa tay túm lấy vài sợi tóc của Shinyeon, giật nhẹ:"Kim Shinyeon, cậu có chắc cái này là tóc chứ không phải cái nồi đất đội trên đầu không? Nói bậy bạ nữa là tôi đập bể đấy.""Chắc là đói nên đầu óc mới vậy. Ăn ngon vào rồi sẽ không nghĩ mấy chuyện tào lao nữa."Giữa lúc đang ăn bánh mì khai vị bị nhét vào miệng và nghe hai người bạn thân mắng yêu, cánh cửa nhà hàng bất chợt mở ra—Seo Kyoshin bước vào....Tại sao người đó cũng đến đây?Vóc dáng nổi bật cùng ngoại hình quá đỗi điển trai khiến anh lập tức thu hút ánh nhìn của cả căn phòng. Anh nhẹ nhàng giữ cửa cho Omega đi cùng bằng một tay."Cảm ơn anh."Omega ấy bước ngang qua Kyoshin, nở nụ cười e lệ. Ánh mắt dịu dàng ấy khiến lòng Shinyeon lặng đi.Lại một lần nữa, ánh mắt của cậu chạm phải ánh nhìn của Seo Kyoshin, anh vốn đang mỉm cười với Omega bên cạnh.Shinyeon vội quay mặt đi, cố ý là người rời mắt trước. Cậu quay sang nhân viên vừa mang sâm panh không cồn ra bàn, khẽ nói:"Cho tôi xem thực đơn rượu.""Cậu định uống à?""Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com