TruyenHHH.com

Bl Edit Tieu Hoa Yeu Tinh Te

Cẩn Sơ cảm thấy Diệp Duệ Thăng không ổn, rất là không ổn luôn!

Người này vừa rồi còn ôm cậu thật chặt, nói rất nhiều câu "Rất xin lỗi", tự nói bản thân là thằng khốn, còn nói cậu muốn trừng phạt anh ra sao thì anh cũng cam tâm tình nguyện.

Cẩn Sơ cảm thấy bản thân là người chỉ nói đạo lý, sao có thể giữ lấy chuyện quá khứ mãi không chấp nhận hay không buông tha chứ, hơn nữa cậu nói chuyện này chính là để xả một hơi rồi thôi, xong thì sau này mọi người sẽ sống yên ấm hoà thuận bên nhau mà.

Không ngờ lại khiến người này đau lòng tự trách dữ đến vậy.

Đành phải an ủi anh ngược lại: "Không sao cả mà, em không phải đã nói rồi hả, đều qua hết trơn rồi."

Cậu âm thầm chửi trong lòng, sớm biết sẽ thành ra chuyện như vậy thì thà không đề cập đến còn hơn. Nói chứ người này đâu có yếu ớt đến thế, cái bộ dạng chịu tổn thương nặng nề là sao vậy ba.

Diệp Duệ Thăng im lặng chốc lát, rồi vô cùng trang trọng và nghiêm túc nói như lập lời thề: "Cẩn Sơ, anh nhất định đối xử thật tốt với em, anh phụ trách cho em."

Câu này nghe sao cũng cảm giác hơi quái quái?

Trong não tên này xác định không có suy nghĩ chuyện gì kỳ quặc đấy chứ?

Cẩn Sơ nghĩ ngợi, quyết định vẫn nên dời đề tài dần trở nên kỳ lạ này đi: "Chỉ chớp mắt cũng đã ngẩn ngơ ở đây nhiều ngày vậy rồi, giờ Quả Quả cũng ra ngoài được, ngày mai đi về thôi."

Diệp Duệ Thăng nhìn cậu chằm chằm: "Em cũng về với anh hả?"

"Tất nhiên."

Diệp Duệ Thăng cười, nếu mà giờ Cẩn Sơ nói ở lại một mình, chính anh sẽ kiên quyết ở lại đây. Diệp Duệ Thăng cảm thấy chính mình sẽ không màng tất cả để ở lại bên cậu, hết thảy thế giới bên ngoài cũng không thèm để ý nữa.

Anh lại ôm chặt cả người cậu, may mắn cậu đã tha thứ cho anh, may mắn cậu không trách gì anh nữa.

Diệp Duệ Thăng ôm thật lâu, tới nửa đêm mới luyến tiếc nhẹ nhàng buông Cẩn Sơ ra.

Cẩn Sơ phát hiện, mơ mơ màng màng nói: "Anh đi đâu?"

Diệp Duệ Thăng không nỡ nhìn cậu thêm nữa: "Anh đi làm một chuyện, em ngủ tiếp đi."

Cẩn Sơ giật mình một cái hoàn toàn tỉnh lại. Biểu cảm này của Diệp Duệ Thăng không đúng lắm, cậu lặng lẽ theo sau, sau đó nhìn thấy, người nọ chạy tới khiêu chiến con báo đen.

Chà, mấy ngày trước Diệp Duệ Thăng thỉnh thoảng sẽ cùng đám dị thú đánh nhau, lũ dị thú đó nhàn đến phát chán, cũng rất hoan nghênh anh tới. Đặc biệt là con báo này khá hiếu chiến, thái độ với đối thủ loài người thoạt nhìn có vẻ yếu ớt, kỳ thật thực lực cũng rất mạnh nên cảm thấy hứng thú vô cùng.

Rồi sao, anh chỉ đi đánh nhau một trận, vì sao phải tỏ ra dáng vẻ sinh ly tử biệt làm gì?

Cẩn Sơ lắc lắc đầu nghĩ, ông xã nhà cậu nhất định hỏng mất dây thần kinh nào rồi.

Diệp Duệ Thăng tràn trề vui vẻ đánh một trận, mấy ngày này anh thật sự đi đánh nhau thành sở thích luôn, tiến bộ nhanh vùn vụt, anh cũng quý trọng những cơ hội như thế.

Trong mắt anh hừng hực nỗi khát vọng mạnh lên như ngọn lửa thiêu đốt.

Anh đã từng làm ra chuyện tệ bạc đó, thì anh nhất định phải phụ trách đến cùng. Anh muốn trở nên mạnh hơn, nếu có thể bảo vệ Cẩn Sơ, anh cũng muốn sống lâu hơn, muốn được cùng Cẩn Sơ mãi bên nhau thật lâu thật dài. Từ đó tới giờ tất cả nguyện vọng ban đầu đã bành trướng đến cực hạn chỉ trong đêm hôm nay, có lẽ anh đã không thể chịu nổi sự nhỏ yếu của bản thân nữa.

Dựa vào sự hùng tâm tráng chí*, đêm nay Diệp Duệ Thăng vượt xa sự phát huy bình thường. Thế công sắc bén thẳng tiến không lùi, đến cuối cùng thậm chí thân hình nhanh lẹ sắp không thấy rõ nữa, không, không phải nhanh, là anh đã dịch chuyển, biến mất ở một chỗ, ngay sau đó đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác.

*Hùng tâm tráng chí, hay còn gọi là hùng tâm khí: là để chỉ một người không những quả cảm, dũng mãnh, lại còn có khí phách anh hùng và ý chí mạnh mẽ.

Tinh thần lực của anh, nếu nó vốn giống như dòng sông, hiện tại tựa như biển rộng, dùng mấy vạn tấn nước biển, đập xuống đầu báo đen một phát.

Không nắm được quỹ đạo của đối thủ, uy áp của tinh thần lực lại nặng nề, đòn công kích của báo đen lại thành ra không có hiệu quả, động tác trở nên chậm chạp, cuối cùng nó bị đánh bại.

"Gràoo—" Báo đen ngơ ngác, Cẩn Sơ cũng ngác ngơ.

Mấy trận lúc trước, hai đứa này đánh nhau, Diệp Duệ Thăng vẫn luôn bị đè lên đánh, hơn nữa vẫn kiên trì giằng co mà chật vật vô cùng, kết quả chỉ chớp mắt thôi anh đã giành được thắng lợi ư?

Vậy có phải tiến bộ nhanh quá không.

"Phù—" Quần áo Diệp Duệ Thăng đều rách hết, cả trên mặt với trên người toàn vết máu do bị vuốt báo cào. Trận chiến này anh thắng nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh lại rất vui vẻ, ánh mắt anh thay đổi, khí thế trên người anh cũng thay đổi.

Anh đột phá.

Đột phá từ cấp SS!

Diệp Duệ Thăng từng nghĩ, cấp SS là cực hạn của con e, vậy sau khi đột phá cực hạn thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Hiện giờ anh đã biết, sau khi đột phá cực hạn, là có thể làm được chuyện mà con người không làm được.

Ví dụ như dịch chuyển.

Giống như cho rằng mình lớn lên đủ cao rồi, đột nhiên đỉnh đầu đâm vỡ tấm kính thủy tinh, thấy không trung còn rộng lớn hơn, mới phát hiện trước đó mình vẫn chỉ lớn lên trong một túp lều lớn.

Hiện giờ Diệp Duệ Thăng đã thấy được không trung cao rộng xa vời đó.

Đột nhiên anh nhìn thấy Cẩn Sơ, lòng mới chợt nghĩ, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt cậu: "Cẩn Sơ."

Giơ tay ôm lấy cậu ngay.

Trời ơi, sao lại bế lên luôn vậy?

Nhưng Cẩn Sơ không thắc mắc vẩn vơ chuyện đó nữa, cậu ngạc nhiên vui mừng nói: "Anh mạnh lên à?"

"Ừm."

"Vừa nãy không phải anh đi bộ như bình thường đúng không?"

"Không phải, anh chỉ nghĩ đến cạnh em, xong anh liền trực tiếp ở đây rồi." Giống như xuyên qua lỗ giun, không cần phải trung thực đi theo một con đường có hai điểm đầu cuối, mà là chạm đến sự huyền bí gì đó, tìm thấy lối tắt.

"Ha ha ha, vậy là anh đã chạm đến sự bí ẩn của không gian rồi." Cẩn Sơ vỗ vỗ bờ vai anh, lợi hại quá nha ông xã của em!

"Sự bí ẩn của không gian?" Hai mắt Diệp Duệ Thăng hơi sáng lên.

"Ừm, thật ra em cũng không rõ như nào, chỉ biết là điều đó tồn tại, có thể tùy ý dịch chuyển trong không gian." Cẩn Sơ cũng từ những truyền thừa trong trí nhớ mới biết được.

"Vậy còn em?"

"Em hả, em cũng chỉ mới chạm đến lớp ngoài thôi."

Hiện tại cậu chỉ biết hai chiêu trên phương diện này. Một là dời hành tinh chuyển nhà, đây cũng là một loại di động trong nháy mắt giữa không gian. Còn có một cái chính là không lâu trước đây cậu đã thiết lập một phân thân, ở chỗ xa xôi cậu cũng có thể truyền mọi vật giữa phân thân và cơ thể thật. Ví dụ là lúc trước cậu chỉ ở một chỗ đã vượt khoảng cách một ngân hà đưa hợp kim cho Tiểu Hoa Tinh.

Nghe tới cũng vẻ là ghê gớm đó, nhưng đây đều là chiêu thức được truyền thừa trong trí nhớ, cũng không phải tự Cẩn Sơ nghĩ ra, cho nên cậu cảm thấy Diệp Duệ Thăng không thầy dạy cũng biết dịch chuyển, là chuyện vô cùng lợi hại.

Ô đúng rồi, lại nói tiếp, Tiểu Miêu Miêu có thể ngao du giữa vũ trụ, thật ra cũng coi như là một biểu hiện của sự bí ẩn không gian. Nó có thể sinh tồn, bay lượn trong hoàn cảnh chân không, không phải bởi cơ thể nó mạnh cỡ nào, mà là nó mở một lớp ngăn cách giữa bản thân với vũ trụ xung quanh, hình thành một lớp cách ly an toàn.

Diệp Duệ Thăng nghe xong Cẩn Sơ có thể làm được trình độ đó, mà cũng xem như chỉ chạm đến lớp ngoài, còn con mèo kia cũng rất có thành tựu trong lĩnh vực này, lập tức cảm thấy chút điểm đột phá của mình không đáng kể chút nào.

Bầu trời trên đầu quả nhiên lại cao hơn xa hơn rồi.

Đột nhiên anh hỏi: "Đã có sự bí ẩn của không gian, vậy có sự bí ẩn của thời gian không?"

"Cũng có á. Hiểu rõ bí ẩn của không gian, có thể mặc tất cả không gian, tùy ý dịch chuyển bóp méo. Còn hiểu rõ bí ẩn của thời gian, vậy thì thời gian cũng không thể giữ nổi anh, có thể trở lại quá khứ, cũng có thể đi đến tương lai." Cẩn Sơ nói rồi dừng lại một chút, "Có điều đó chỉ là truyền thuyết, không biết có phải sự thật không nữa."

Nói không chừng chỉ là các tổ tiên của cậu nhàn rỗi đến nỗi chán quá mới bịa ra. Dù sao các tổ tiên cũng không có nổi một người có thể làm đến trình độ đó.

Cẩn Sơ có hơi vô dục vô cầu. Cậu cũng không muốn mình phải lợi hại hơn, cho nên thái độ kiểu được chăng hay chớ, cũng chỉ nghiên cứu sự bí ẩn của không gian tương đối đơn giản thôi, càng khỏi nói đến bí ẩn của thời gian. Còn nữa, ký ức truyền thừa của cậu không được đầy đủ, muốn thực hiện mấy thứ đó phải tự vùi đầu nghiên cứu, Cẩn Sơ không cảm thấy bản thân có năng lực ấy.

Diệp Duệ Thăng cảm thấy bầu trời phía trên đầu mình lại xuất hiện thêm một mảnh trời khác, chẳng qua là do quá xa xôi, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Anh chỉ cần biết rằng, khoảng cách của mình với Cẩn Sơ lại gần thêm một bước là đủ rồi.

Một nhà ba người phải rời khỏi Tiểu Hoa Tinh, Cẩn Sơ tạm biệt mọi người, Diệp Duệ Thăng lo cậu không nỡ rời đi, mới an ủi: "Đừng luyến tiếc nha, nhanh thôi chúng mình sẽ quay lại, sau đó anh lại đi cùng em."

"Em có luyến tiếc gì đâu, em phải đến hành tinh quặng tiếp tục vận chuyển lô khoáng thạch mới, chuyển xong sẽ quay lại ngay." Cẩn Sơ nói.

Thời gian vừa qua đã chậm trễ một chút, mấy lô quặng chắc chắn đã bị trễ. Có điều khoảng thời gian vừa rồi Tiểu Dung Dung chỉ lo trông chừng Quả Quả, cũng chưa hấp thu hết khoáng thạch, cho nên khoáng thạch trên Tiểu Hoa Tinh vẫn đủ dùng.

Diệp Duệ Thăng: "......"

Suýt chút nữa quên chuyện đó luôn, xem ra anh phải nhanh bay về giải quyết chuyện trên sao Burfield.

Không muốn tách ra với Cẩn Sơ, một giây cũng không muốn.

Nhưng mà dù anh có không muốn, Cẩn Sơ vẫn muốn đến hành tinh quặng. Mà tính từ trước với sau anh đi, anh đã rời sao Burfield gần ba tháng rồi, cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài cũng hơn hai tháng, anh không thể không về một chuyến. Nên Cẩn Sơ điều khiển Đoá Hoa Nhỏ lên không, đưa anh về sao Burfield, cũng tính để anh đi ngay, còn mình thì cùng Quả Quả đến hành tinh quặng.

Diệp Duệ Thăng bị nhét vào phi hành khí của cậu, vẻ mặt ai oán.

Cẩn Sơ cảm thấy mình giống hệt tên sở khanh: "Nếu không thì chờ em lấy đủ khoáng thạch, lại bay về đây, đến khi anh xử lý hết công việc xong, em đi đón anh nhé?" Nói xong cậu lại phủ định, "Cũng chỉ đi lấy khoáng thạch, tới tới lui lui cũng không có vui gì, còn lãng phí thời gian, thôi quên đi."

"Không, anh nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật nhanh, em nhất định phải ở đây chờ đấy." Diệp Duệ Thăng nói hai lần nhất định để biểu đạt mong muốn mãnh liệt của mình.

"Chậc, được thôi, vậy anh cũng đừng nóng vội hay đừng để mệt quá." Nếu trên hành trình có anh ở bên, Cẩn Sơ cũng rất vui.

Diệp Duệ Thăng ôm Quả Quả hôn hôn. Nhóc này, gần đây đã hạn chế ăn thịt rồi, dù không ăn chay giống ba nó, nhưng thật ra cũng không được ăn nhiều thịt. Ăn vậy làm người khác lo là có đủ dinh dưỡng hay không, dù sao nó cũng không tăng cân nữa, cũng không nói chuyện được. Rõ ràng hai chân đã phát triển rất khỏe, chỉ là không chịu tự đi, một hai phải bắt người khác bế. Điều đó khiến Diệp Duệ Thăng với Cẩn Sơ đều thấy hơi lo lắng.

"Con phải ngoan ngoãn đấy nhé, nhớ nghe lời của ba, ba sẽ nhanh về cùng hai ba con các con." Diệp Duệ Thăng hiện tại nói chuyện với Quả Quả, cũng đều tự xưng là ba từ câu này đến câu khác, trước kia cũng đâu có như vậy. Cẩn Sơ cũng là ba, anh cũng là ba, cũng may Quả Quả thông minh, cũng không bị loạn não.

"Nha nha!" Quả Quả đáp lại, quơ chân múa tay rất là hưng phấn, ai cũng không biết nó đang hưng phấn chuyện gì. Mấy lúc như này, nó thật sự rất giống với đứa nhóc nửa tuổi loài người, chẳng những giống về kích thước cơ thể, mà còn giống về khoản ngốc nghếch nữa, không hổ là có gen con người.

"Được rồi, đi nhanh đi." Cẩn Sơ cảm thấy đúng là Diệp Duệ Thăng còn dính người hơn so với Quả Quả, trên đoạn đường đi nếu có thể không buông tay cậu thì tuyệt đối sẽ không buông tay. Sắp tới còn không phải chỉ tạm xa nhau mấy ngày thôi sao, làm như phải lâu lắm mới không được thấy mặt ấy.

Diệp Duệ Thăng nhìn cậu, ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên đặt Quả Quả xuống đất, ôm chầm lấy Cẩn Sơ, hôn môi một cái.

Vốn dĩ Cẩn Sơ muốn kháng cự lại, nhưng thế công của người đàn ông này quá mãnh liệt. Cậu giãy giụa hai lần cũng không tránh được, mà cậu dùng sức thì Diệp Duệ Thăng cũng dùng sức. Dù sức cậu lớn hơn rất nhiều, nhưng nếu thực sự muốn tránh khỏi anh, trừ khi phải ra tư thế đánh nhau. Bất đắc dĩ, Cẩn Sơ chỉ có thể từ bỏ, mà vừa từ bỏ xong, rất nhanh đã bị Diệp Duệ Thăng kéo vào trầm luân.

Chờ một lúc lâu sau tách ra, cả người cậu giống như trên mây, mãi sau mới cảm giác được đùi mình ấm nóng, cúi đầu xuống nhìn. Quả Quả đang ôm chân cậu đứng, ngửa đầu, khuôn mặt bụ bẫm trợn mắt há hốc mồm, nước miếng chảy xuống ròng ròng cũng không biết. Mặt cậu lập tức đỏ bừng.

"Diệp Duệ Thăng!" Cậu thẹn quá hoá giận, vọt lại bế Quả Quả lên, chạy đến chỗ phi hành khí, xua như xua đuổi ruồi bọ, "Đi mau đi mau!"

Diệp Duệ Thăng mặt mày hớn hở cười tươi: "Đừng quên quang não nhá, tới hành tinh quặng nhớ nhắn tin cho anh."

"Còn chưa đi nữa!"

Diệp Duệ Thăng đành phải lưu luyến đóng cửa phi hành khí, bay ra khỏi phi thuyền, một mình bay về cảng vũ trụ.

Anh ngồi vào chỗ ngồi, khẽ chạm đôi môi, dư vị của cái hôn vừa rồi, vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối, dù đã nói là tới hành tinh quặng mới liên hệ, nhưng bây giờ anh đã nhịn không nổi mà gọi cho Cẩn Sơ.

Cẩn Sơ nhận được thông báo gọi, còn tưởng anh có phải rớt gì xuống không, vội đáp: "Sao thế?"

Mặt Diệp Duệ Thăng xuất hiện trên màn hình, thở dài: "Không có gì, chỉ là nhớ em thôi."

Cẩn Sơ: "..." Tên mắc bệnh tâm thần này! Quả nhiên não hư chỗ nào rồi.

Nhưng nhiệt độ trên mặt cậu mới vừa hạ xuống, lại đang có xu hướng lên tiếp rồi.

。。。。。。。。

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com