[BL/EDIT] Kí túc xá của đám con trai có thể gay đến mức nào?!
Ngoại truyện - 4
Tôi cho mọi người xem ảnh:
___Tuần sau là lễ tình nhân thứ ba của Trình Cảnh Ngữ và Đồng Thanh Nhất. Hai người tới tháng sáu năm nay là sẽ tốt nghiệp, bây giờ đang là nghiên cứu sinh rồi. Trình Cảnh Ngữ thì được tuyển thẳng, còn Đồng Thanh Nhất sau nửa năm khắc khổ miệt mài cộng thêm sự giúp đỡ nhiệt tình của anh thì cũng đỗ được. Vốn dĩ kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp là để thư giãn và nghỉ ngơi sau chuỗi tháng ngày áp lực, nhưng giáo sư hướng dẫn của Trình Cảnh Ngữ đã bắt đầu nghiên cứu trước, ngày nào cũng bắt vài cô cậu nghiên cứu sinh đi theo mình vào phòng thí nghiệm nguyên ngày. Đồng Thanh Nhất chỉ về nhà đúng một tuần sau khi bắt đầu nghỉ hè, đơn giản là vì cậu muốn dành nhiều thời gian hơn cho Trình Cảnh Ngữ. Dù sao thì từ trường cậu về nhà cũng chỉ mất có hơn ba tiếng ngồi cao tốc, khá là tiện. Hai người không muốn ở trong kí túc xá trường nữa nên đã thuê một căn chung cư nhỏ bên ngoài, một phòng ngủ một phòng khách, vừa đủ cho hai người ở. Đồng Thanh Nhất vốn chẳng để ý gì tới mấy ngày lễ cả. Năm đầu tiên đón lễ tình nhân cùng nhau, tất cả đều là do Trình Cảnh Ngữ một tay chuẩn bị cho cậu hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhưng mãi sau này cậu mới nhận ra được đó là ngày lễ tình nhân. Năm thứ hai thì đỡ hơn, lúc Đồng Thanh Nhất với Trình Cảnh Ngữ cùng nhau ra ngoài đi dạo, cậu mua cho anh một chiếc đồng hồ. Mà hôm đấy trùng hợp thế nào mà lại là kỉ niệm 500 ngày yêu nhau, coi như trời xui đất khiến mà tặng anh như một món quà. Yêu nhau lâu như vậy, ngày đặc biệt duy nhất Đồng Thanh Nhất có thể nhớ chỉ có sinh nhật của anh. Tuy rằng bạn trai cậu chẳng để tâm, nhưng Đồng Thanh Nhất vẫn cảm thấy vô cùng ái ngại. Năm nay, nhờ ơn Nguyễn Nhứ nhắc nhở mà Đồng Thanh Nhất mới ý thức được rằng sắp đến ngày lễ tình nhân rồi, sau đó lại rơi vào vòng luẩn quẩn lo âu không biết nên tặng gì.Đối với Đồng Thanh Nhất thì việc tặng quà hay chuẩn bị bất ngờ cho bạn trai có chút khó khăn. Bình thường lúc đi dạo phố, nếu cậu thích hay thấy gì đó hợp Trình Cảnh Ngữ là vung tiền mua luôn, cho nên đến sát gần ngày lễ rồi mà cậu vẫn chưa biết nên mua gì cho anh. Làm thế nào để tặng quà cho bạn trai, Đồng Thanh Nhất nằm trong phòng nguyên buổi chiều hôm ấy chỉ để tra mạng: Lịch sử tìm kiếm: "Làm thế nào để tặng cho bạn trai một món quà khó quên?" "Con trai thích gì nhất?""Món quà nào khiến con trai không thể quên được?" Đồng Thanh Nhất tham khảo hàng chục bài đăng trang web rồi, lại còn tưởng tượng ra viễn cảnh Trình Cảnh Ngữ khi nhận quà của cậu nữa khiến lưng cậu khẽ rợn lên, cảm thấy chẳng có cái nào phù hợp cả. Kết thúc buổi thí nghiệm, Trình Cảnh Ngữ về nhà. Vừa bước vô phòng anh đã thấy Đồng Thanh Nhất như biến thành con đỉa, điên cuồng vặn vẹo trên giường, thi thoảng còn phát ra tiếng động vô cùng khó hiểu nữa. Anh hỏi: "Đói rồi à?" Nghe được giọng nói, Đồng Thanh Nhất nghiêng đầu nhìn thoáng qua, yếu ớt cất tiếng trả lời: "Bạn trai, anh về rồi." Cách xưng hô "bạn trai" này là do Trình Cảnh Ngữ khởi xướng trước. Ban đầu Đồng Thanh Nhất không thích lắm, nhưng sau hằng ha sa số cuộc tẩy não thì cậu cũng bắt đầu gọi anh theo cách này, dần dần rồi cũng quen miệng luôn. Nhưng bình thường cậu vẫn hay gọi cả họ cả tên của anh, chỉ khi nào gặp khó quá thì mới vô thức gọi anh như vậy mà thôi. Trình Cảnh Ngữ nghe vậy thì hơi nhướng mày, cười nhạt: "Sao vậy? Có phải vướng chuyện gì rồi không?" Đồng Thanh Nhất như con cá chép lộn thẳng dậy, lắc đầu nguầy nguậy: "Không có gì! Em thì vướng chuyện gì cơ chứ? Em đói rồi, hôm nay ăn gì đây?" "Dắt em đi ăn quán đồ Thái mới khai trương gần trường kia, không phải hôm qua bảo muốn ăn à?" "Vậy thì đi thôi!" Đồng Thanh Nhất nhảy thót từ trên giường xuống, chạy vội vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trình Cảnh Ngữ nhìn dáng vẻ của cậu, chỉ biết lắc đầu cười trừ. Quán mới khai trước nên rất đông, Trình Cảnh Ngữ đã đặt bàn trước rồi nên chỉ phải chờ một lúc đã đến lượt bọn họ. Đang ăn, Đồng Thanh Nhất bỗng chỉ vào quán kem bên kia đường: "Trình Cảnh Ngữ, em muốn ăn kem." "Không được, trước em ăn hai cây kem ốc quế nhà này xong về lại tái phát bệnh dạ dày đấy." "Nhỡ chỉ là trùng hợp thôi thì sao? Kem nhà này ngon mà, trước anh cũng ăn rồi còn gì nữa." Trình Cảnh Ngữ đang lấy khăn ướt lau đũa của cả hai, nghe cậu nói vậy mới ngẩng lên, gạt phắt lời cậu: "Anh chưa ăn." "Chưa ăn bao giờ?" Đồng Thanh Nhất cản tay Trình Cảnh Ngữ đang lau đũa lại, trừng mắt: "Hôm ấy em vừa ăn nốt miếng kem cuối thì anh đột nhiên hôn em, lúc ở dưới sảnh ý, còn dám chối nữa không?" Nửa câu sau, cậu cố ý hạ thấp giọng lại, sợ người ta nghe được nên mới phải ghé sát vào Trình Cảnh Ngữ. Anh hơi sững lại, sau đó khẽ cười một tiếng, đáp: "Quả thực là anh đã nếm qua rồi, rất ngọt." Mãi sau này Đồng Thanh Nhất mới ý thức được câu nói của mình ái muội đến mức nào, cậu vội rút tay lại, tai ửng đỏ, thì thầm: "Không mua thì thôi, hứ." "Mua được chưa, nhưng chỉ được ăn một cái thôi đấy." Giọng nói của Trình Cảnh Ngữ vẫn mang theo chút cợt nhả, anh xoa xoa mái tóc cậu, đứng xếp hàng chờ mua kem. Ăn được nửa, Đồng Thanh Nhất bỗng nhớ đến một chuyện. "Bạn trai, gần đây anh có muốn gì không?" Trình Cảnh Ngữ ngẩng lên nhìn cậu một cái, gắp miếng tôm đã lột sạch vỏ vào bát cậu rồi nói: "Muốn lão Ninh nhanh nhanh chóng chóng duyệt bản báo cáo thí nghiệm của anh để anh được thở." Lão Ninh là giáo sư hướng dẫn của Trình Cảnh Ngữ. Khóe miệng Đồng Thanh Nhất bỗng trề xuống, đỡ trán bất lực mà nói: "Này em không có đủ năng lực, muốn gì đó thực tế chút đi." "Để anh nghĩ đã." Nhìn anh thật sự đang nghĩ khiến Đồng Thanh Nhất cũng mong chờ theo. Nếu có gì đó mà Trình Cảnh Ngữ thích thì may quá, cậu sẽ không cần phát sầu cả ngày vì không biết nên tặng gì cho anh nữa rồi. Chờ suốt mấy phút rồi vẫn không thấy câu trả lời, Đồng Thanh Nhất không nhịn được mà hỏi: "Nghĩ kĩ chưa?" Trình Cảnh Ngữ gật đầu, đáp: "Anh không muốn gì cả." Cậu đợi nguyên nửa ngày mà chỉ nhận được duy nhất một câu trả lời như vật, tức đến nỗi phải lườm anh mấy cái cho hả giận. Ngày lễ tình nhân càng lúc càng đến gần, Đồng Thanh Nhất thật sự không nghĩ nổi nên tặng gì cho anh, bất lực lắm mới phải đi hỏi Nguyễn Nhứ. Nguyễn Nhứ gửi cậu vài cái tin thoại, tỉ mỉ kể lại kế hoạch em đã chỉn chu sắp xếp cho ngày lễ tình nhân. Túm cái váy lại là em định sáng rủ Bách Hướng Sáo đến thủy cung chơi, tối đi xem bộ phim nào đó dễ thương chút, thế là xong. Nghe xong tất cả, Đồng Thanh Nhất thẳng thừng nói toạc ra sự thật: "Thực ra tất cả đều dựa theo sở thích của cậu, đúng không?" "Ha ha, đã yêu nhau rồi thì việc chiều theo sở thích của người kia cũng là một dạng của hạnh phúc mà." Nghe xong những lời này, Đồng Thanh Nhất chính thức rơi vào trầm tư. Buổi tối, Trình Cảnh Ngữ về nhà. Anh còn mang theo một hộp kem to, là loại mà lần trước cậu phải năn nỉ ỉ ôi mãi mới được anh mua cho. Đồng Thanh Nhất nhận quà của anh, không ăn mà hỏi: "Sao mà vui thế?" "Lão Ninh duyệt báo cáo thí nghiệm của anh rồi, giờ mới thở được." "May quá!" Đồng Thanh Nhất mừng ra mặt: "Cuối cùng cũng có thể tạm thời thoát khỏi sự tra tấn của con đường học vấn rồi!" Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, ghé sát vào tai anh rồi hỏi: "Hè này anh muốn về nhà à?" Câu hỏi này có chút ngu ngốc nên Đồng Thanh Nhất vừa hỏi xong đã thấy có gì đó sai sai, vội vàng sửa lời: "Không đúng, ý em là bao giờ anh về?" "Anh không biết, chưa có kế hoạch cụ thể." "Ồ." Đồng Thanh Nhất như nghĩ nghĩ cái gì đó, gật đầu: "Muốn đi du lịch không?" "Cũng được nhưng mà đi đâu?" "Điểm đến em sẽ tự thu xếp, anh cứ chuẩn bị lên đồ đi."Nhìn ánh mắt không hề tin tưởng của Trình Cảnh Ngữ, Đồng Thanh Nhất vỗ vai anh ra vẻ ông cụ non: "Đừng lo lắng như vậy, dù sao đây cũng là nơi mà anh rất rất muốn đến." Trình Cảnh Ngữ nghĩ ngợi một chút, dạo gần đây anh thật sự không có bất cứ địa điểm du lịch nào muốn ghé đến cả. Lúc vẫn còn học đại học, anh với cậu đã đi hết nhưng nơi muốn đến cùng nhau rồi. Nhưng cuối cùng, Trình Cảnh Ngữ vẫn gật đầu đồng ý lời mời của cậu, thu dọn đồ đạc. Hôm sau, hai người không hẹn mà tỉnh lại cùng lúc. Đồng Thanh Nhất cũng không ngủ nướng nữa, trợn mắt, bật dậy xuống giường vệ sinh cá nhân. Chờ cả hai thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài ăn sáng thì Đồng Thanh Nhất gọi Trình Cảnh Ngữ lại, lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Tiếng chuông thông báo vang lên, cậu giơ điện thoại ra trước mặt anh, ý bảo anh mau xem đi. Trên màn hình là hai vé tàu cao tốc, điểm đến là thành phố G - nhà cậu. Hai vị hành khách tên là Trình Cảnh Ngữ và Đồng Thanh Nhất"Chuẩn bị xong chưa? Về ra mắt gia đình em." Trình Cảnh Ngữ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, anh không phản ứng gì cả. Không gật đầu, cũng chẳng lộ ra chút cảm xúc hân hoan nào. "Này, anh sao thế? Có phải vướng chuyện gì rồi không?" Đồng Thanh Nhất nói xong thì cất điện thoại đi, "Nếu chưa chuẩn bị xong thì để em----" Cậu còn chưa kịp dứt lời thì tay đã bị anh giữ chặt lại. Lúc này Trình Cảnh Ngữ mới nhìn về phía Đồng Thanh Nhất. Khi hai người mặt đối mặt rồi cậu mới chợt phát hiện ra, trong đáy mắt anh lúc này đây chỉ chứa toàn niềm vui sướng hạnh phúc mà chẳng ai có thể che đậy nổi. Tim Đồng Thanh Nhất như lỡ mất một nhịp, yêu nhau lâu như vậy rồi, cậu vẫn chẳng tài nào thôi rung động trước gương mặt này, trước ánh mắt này của Trình Cảnh Ngữ. Cậu vươn tay ra, vuốt ve gò má anh, vờ hỏi: "Ai đây mà đẹp trai thế này?" Sau đó lại rướn mình hôn lên má anh một cái, tự hỏi mà cũng tự đáp: "À, hóa ra là bạn trai em." Trình Cảnh Ngữ nắm lấy tay kia của cậu, mười ngón tay đan chặt vào nhau, khoảng cách giữa hai người giờ đây chẳng còn quá một centimet. Từng câu từng chữ anh nói ra, hơi thở như cố ý phả vào khóe môi của Đồng Thanh Nhất, vừa nóng lại vừa ngứa. Trình Cảnh Ngữ nói: "Đi thôi, cùng em về nhà."----Tạm thời đến đây là hoàn truyện rồi!!! Ba năm sau có ra thêm chương 21 không thì mình chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com