Bl Edit Beyond The Horizon
Adam giật mình bừng tỉnh, cậu cảm thấy toàn thân mình nóng bức một cách khó chịu. Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, cậu tự hỏi chính bản thân mình lại ở đây. Rõ ràng là cậu nhớ mình đang ở trong rừng kia mà? Adam cố gắng nhổm người dậy, hơi thở của cậu có chút mệt nhọc. Adam cảm thấy một thứ gì đó ẩm ẩm đang ở trên trán mình, cậu từ từ lấy nó xuống. Thì ra nó là một chiếc khăn, cậu thở dài, cả người cậu đau nhức đến kì lạ. Adam thầm nghĩ bản thân mình do có thói lăn qua lăn lại khi ngủ nên chắc đập vào đâu đó nên giờ mới như vậy. Quả thật, nghe có chút kì lạ nhưng kể cả khi ốm thì cậu cũng có thể lăn qua lăn lại. Tuy vậy, cũng chỉ có một chút chứ không đến nỗi khiến cơ thể đau như thế này. Bỗng nhiên, có tiếng "lạch cạch" phát ra từ phòng bếp, cậu liền phòng thủ, tay nắm chặt lấy chiếc dao găm. "A-Ai ở đó!!?" Adam chuẩn bị bước xuống giường thì có một chiếc tai cùng một cái đuôi đang lộ ra. Khi này Micheal mới ngó vào bên trong, mặt mũi thì tèm lem. Đằng sau hắn thì là ba chú thỏ, vừa thấy cậu tỉnh, chúng liền vội vàng chạy đến bên giường. Micheal cũng vội vàng chạy đến đỡ cậu, hắn nở một nụ cười trông vô cùng ngốc nghếch. "Ngươi đã sốt liên miên hai ngày rồi đấy, có ổn không?" "Ngươi sốt nặng lắm, mới nãy thì còn hạ chứ hôm qua sốt cao lắm đấy" "Mà ngươi biết lũ nhóc này ở đâu không?" Adam chỉ lắc đầu mà không nói gì thêm. Thấy cậu có vẻ không muốn trả lời, Micheal liền đổi sang chủ đề khác. "À ta có làm cháo cho ngươi đó, ngươi ăn chứ?" "Ừm..." Micheal lạch bạch đi vào bếp lấy ra một tô cháo nóng hổi. Hắn hí hửng ngồi ngay cạnh giường cậu, tay cầm bát, tay thì cầm thìa. Hắn múc từng muỗng nhỏ, thổi nhẹ cho nó bớt nóng rồi đút cho Adam. Mặc dù Adam đã cố gắng tránh nhưng hắn vẫn quyết tâm đút cho cậu. "Ta tự ăn được..." "Không được! Ngươi đang mệt lắm, lỡ như mệt quá rồi lại vô tình làm rơi bát cháo thì sẽ nguy hiểm lắm!" Adam thật sự không biết phải nói gì thêm, chỉ đành cam chịu để cho hắn đút cho. Vừa ăn một miếng, mắt cậu liền sáng lên. Adam đưa mắt lên nhìn Micheal, theo góc độ của Micheal mà nói thì cậu y như một con mèo con vậy, đáng yêu vô cùng. Micheal cứ vô thức đút cho Adam, còn cậu thì cứ ăn liên tục. Kẻ ăn người đút cứ thế mà hết bát cháo lúc nào chẳng biết. Adam giờ đây mới nhìn kĩ tướng quân trước mắt mình, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy quen thuộc đến kì lạ. Kẻ đó tựa như có vài nét giống đứa bé đó vậy. Nhưng hiện tại thứ đang cố gắng có sự chú ý của cậu lại là mấy chú thỏ nhỏ nhỏ đáng yêu. Adam xoa đầu chúng, cố gắng chừa ra một chỗ trên giường cho chúng lên ngồi cùng cậu. Chợt cậu nhận ra có một đứa nhóc bị nhiễm sắc tố da, chỗ nâu chỗ trắng không mấy hài hoà. Adam nhẹ nhàng sờ lên má đứa nhóc đó, nó chợt giật mình mà lùi người ra sau. Nó lấy hai tay che đi khuôn mặt của mình, một đứa tóc đen tiến đến xoa xoa lưng nó. "Con trông quái quỷ lắm đúng không ạ? Con biết mà... mẹ con cũng nói thế" Đứa nhóc lên tiếng. Adam như nhìn thấy bản thân mình ngay trước mặt, cậu xoa đầu nó một cách dịu dàng. Cậu cố gắng cười muốn an ủi đứa nhóc, cậu chỉ nhẹ nhàng nói. "Không không, con không phải một loại quái thai hay quỷ gì cả, con chỉ không giống những kẻ khác mà thôi..." Không chỉ riêng đứa trẻ mà cả hai đứa còn lại cũng bất ngờ mà hai mắt mở to. Đứa nhóc đó như muốn khóc tới nơi, nó vồ lấy cậu mà ôm chặt. Có lẽ cậu hiểu những gì đứa nhóc này đang gặp phải. Bầu không khí bây giờ đang tràn ngập sự đau buồn. Bỗng nhiên, một đứa nhóc ngã thẳng từ trên giường xuống dưới đất. Nó ôm mông mà than đau đớn, làm cho cả đứa nhóc đang ôm vậy và cả đứa còn lại đều cười phá lên. Nó ngượng ngùng chạy ra ôm cậu mếu máo. "Hu hu mama! Hai anh trêu con" Bị gọi là mẹ khiến cho Adam hoảng loạn vô cùng, cậu không biết nói gì thêm chỉ đành để cho đứa nhóc ôm. Khi này, Micheal cũng từ bếp đi ra, đứa bé đang ôm cậu liền chạy ra ôm chân hắn. "Papa, anh hai với anh ba trêu con..." Giờ đây bầu không khí hiện tại không đơn thuần là như mọi ngày nữa, mà nó là một cảm giác vô cùng ngượng ngùng. Micheal cầm sau cổ áo của đứa nhóc đang ôm chân mình mà trên gương mặt lại có một chút phấn hồng. "Ta không phải cha của ngươi mà..." "Ư ư không chịu đâu, người phải là papa của con! Nếu không thì tại sao người lại chăm sóc cho mama thế ạ?" "T-Thực ra người thân cũng có thể chăm sóc cho nhau, cả bạn bè cũng vậy" Micheal giờ đây có chút bất lực Nhìn đứa nhỏ bị nhấc lên, Adam vội vàng giương tay ý muốn bế đứa nhóc. Nhưng Micheal có vẻ cố tình không hiểu mà chỉ bế nó rồi ngồi ngay cạnh cậu. Đứa nhỏ không ngừng tỏ ra phụng phịu mà phồng hai má lên trông rất đáng yêu. Adam giờ mới nhận ra có vẻ hình như cậu vẫn chưa được biết tên của mấy đứa nhỏ. Micheal như biết được Adam đang muốn hỏi gì liền hỏi trước cậu. "À phải rồi, mấy đứa tên gì ý nhỉ?" "Con tên Varsha" Đứa nhỏ mang màu tóc bạch kim Micheal nói. "Còn con tên Lucian, kia là Atlas ạ!" Đứa bé trong lòng Adam cũng cởi mở hơn mà giới thiệu. "Cha ơi cha tên gì thế?" Varsha kéo nhẹ áo của Micheal. Hắn chỉ cười một cái rồi lại hớn hở nói ra tên của mình "Ta á? Ta tên Micheal Trystal!" Adam nghe đầy đủ tên của hắn, trong lòng cố gắng nhớ cái tên này. Y đảo mắt sang nhìn lũ nhỏ, nó khiến cậu nhớ đến Asto và Alice. Từ lúc cả hai bị phát hiện là điểu nhân và trốn chạy được thì cậu lại chẳng nhận được bức thư nào từ cả hai. Trong khi đang bận suy nghĩ thì Micheal lại chọt má cậu một cái làm cho cậu giật mình. Hắn véo má cậu, mí mắt thì cong lên tỏ ra thích thú. Vì trời cũng đã tối, Micheal đề ra ý kiến ở nhờ khu thư viện cũ kĩ này mấy hôm, nhằm muốn chăm cậu cho đến khi cậu khoẻ lại. Với cả dạo này hắn cũng chẳng có nhiệm vụ gì. Hắn với lấy trên bàn một cuộn len, có vẻ như hắn đang đan dở một thứ gì đó. Hàng giờ trôi qua, Adam cố gắng vỗ về lũ nhóc cho chúng ngủ, may là chúng đã biến thành thỏ rồi. Không thì cậu không biết bản thân sẽ ngủ như thế nào nữa. Bầu không khí ảm đạm cứ thế bao trùm lấy cả thư viện, nó im lặng đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của đối phương vậy. Cậu quay sang định nói gì đó đã bị Micheal đứng trước mặt quấn một thứ gì đó lên cổ rồi. Khi nhìn xuống thì Adam mới nhận ra đó là một chiếc khăn, cậu nhìn nó rồi lại ngước lên nhìn hắn với gương mặt đầy câu hỏi. "Trời sắp lạnh rồi ngươi nên quàng khăn đi" "Nhưng còn ngươi?" "Ầy đừng lo cho ta, ta khoẻ mà"
"À...ừm... nhà ngươi có còn chăn không?"
Adam giật mình, liền tìm kiếm dưới gầm giường nhưng có vẻ là không có, cậu có chút ngượng mà gãi gãi cằm "thật xấu hổ quá, ta có mỗi một cái đang đắp..."
Micheal chẳng chê bai hay xia xói mà chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười. Adam vốn là một kẻ ít nói nhưng khi hắn đưa cho cậu chiếc khăn thì lòng cậu lại nhói một cái. Như thể nó bảo cậu nên giữ hắn thật kĩ vậy. Adam vốn luôn tin vào trực giác của mình nên mới chấp nhận mở lời với hắn. Thấy hắn định lấy chiếc ra nằm trên đất, cậu vội xua tay không đồng ý.
"Ngươi luôn nằm đất thế này sao?"
"À ừ, ta luôn nằm đất cạnh ngươi tiện chăm sóc luôn"
"Ngươi không cần phải nằm đất đâu, tuy giường ta hơi nhỏ nhưng vẫn có thể vừa hai người cùng lũ nhóc!"
"Nếu vậy thì phiền quá-"
"Không phiền!"
Micheal có chút bất ngờ với lời đề nghị này nhưng hắn cũng không từ chối. Hắn đặt chiếc chiếu trên tay xuống, vội vàng chạy đi lấy nước vào trong một cái xô. Micheal đem cái xô cùng một chiếc khăn đến giường Adam, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu. Hắn lấy chiếc khăn ấm nhúng vào nước rồi vắt nó ra, từ từ lau qua người cho cậu. Những chỗ như mặt, cổ, tay, chân thì hắn lau cho cậu, tuy có chút rùng mình nhưng nó cũng khá dễ chịu. Lau xong, hắn đưa cho cậu cái khăn ý muốn cậu tự lau nốt phần bụng và ngực của mình. Adam không muốn lau trước mặt kẻ khác, cậu vừa định quay ra nói thì Micheal đã quay đi chỗ khác. Để yên tâm, cậu còn quay người hướng mặt về phía tường. Xong xuôi, Micheal cẩn thận cất chúng đi.
Trước khi ngủ, hắn còn không quên kiểm tra thân nhiệt cho cậu. Nhìn gương mặt bất ngờ của hắn, cậu có chút khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi. Thực ra, nhiệt độ của cậu lại giảm đáng kể hơn so với hôm qua nên Micheal có chút bất ngờ.
Adam nhích người ra phía tường nhường chỗ cho Micheal. Hiện tại, cả hai đang xấu hổ vô cùng, Adam thì nằm ngửa, còn Micheal thì nằm nghiêng về hướng cậu. Adam có chút căng thẳng nên trằng trọc mãi không ngủ được, cậu quay qua nhìn Micheal thì thấy hắn cũng như vậy. Cậu liền nghiêng người về phía hắn, mặt đối mặt, ánh mắt của cả hai vô tình chạm nhau.
"Ngươi chưa ngủ được à?"
"Ừm...hơi khó ngủ"
Micheal choàng tay qua người Adam mà ôm lấy cậu, giọng nói của hắn trở nên trìu mến.
"Ngủ đi, khó ngủ thì để ta ru ngủ cho"
Micheal vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng cậu làm cho Adam có chút hoảng loạn. Nhưng cũng chẳng nói gì thêm, Adam mặc hắn muốn làm gì thì làm. Dù gì hắn cũng chẳng có ý xấu thì cậu cũng không nên lo lắng nhiều. Chỉ có điều ôm ấp như vậy với người mới quen vài ngày có chút không tự nhiên. Tuy vậy, Adam lại thiếp đi trong lòng Micheal lúc nào không hay.
Adam y như một con mèo con vậy, nằm lọt vào trong lòng Micheal. Hắn rất muốn cưng nựng cậu nhưng dường như không thể, vì mới gặp người ta mà làm như vậy thì chẳng phải rất kì lạ sao? Micheal chỉ có thể nhân lúc Adam thiếp đi mà xoa đầu cậu. Hắn nhẹ nhàng thả tay mình ra khỏi người Adam, chân thì di chuyển chậm nhất có thể để tránh gây ra tiếng động lớn. Nhưng chân vừa mới chạm đất thì lại có một bàn tay nắm lấy cổ tay Micheal. Hắn giật mình quay ra sau, Adam đang nắm lấy tay hắn, hơi thở thì trở nên nặng nhọc. Không những thế, cậu còn vừa khóc vừa nói mơ.
"Đừng...đừng bỏ...ở...ở lại với ta..."
Nhìn Adam như vậy, Micheal mới giật mình lấy tay chạm lên trán cậu. Quả nhiên, nó rất nóng, nóng đến nỗi muốn bỏng tay. Micheal cau mày đi lấy một xô nước mới, hắn nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. Micheal lấy chiếc khăn tay của mình, nhúng qua nước rồi vắt kiệt nó. Hắn gấp nó làm đôi, đắp lên trán Adam để cậu có thể hạ nhiệt.
Micheal lấy ra một lọ thuốc, hắn nhẹ nhàng mở miệng cậu. Vừa định đút thuốc vào thì Micheal bỗng có chút lúng túng, giờ hắn không biết nên cho Adam uống nước kiểu gì. Nếu đút theo kiểu đó thì nguy cơ bị đuổi khỏi đây rất cao, mà nếu uống nước kiểu bình thường thì sẽ bị đổ ra. Đắn đo một hồi, hắn cũng chỉ đành đút thuốc vào miệng cậu rồi dùng cốc đút nước cho Adam. Mặc dù có rơi một vài giọt nhưng thà thế còn hơn làm chuyện gì đó trong khi người ta đang ngủ.
Xong xuôi, Micheal thở phào một tiếng, hắn ngồi xuống dưới đất. Ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng. Micheal xoa đầu Adam, hắn nhẹ nhàng vuốt má cậu.
"Anh ơi...khi nào anh mới nhớ ra em đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com