TruyenHHH.com

[BL] Chúng ta bắt đầu bằng mùa hạ

Chương 6: Cuộc gặp gỡ có chút ngượng ngạo

Yh1809

Năm ấy, ngõ Phi Vân chỉ là một con hẻm nhỏ nằm giữa lòng phố thị, lặng lẽ tồn tại mà ít ai để tâm đến, trừ khi có người nhắc tên. Những năm về trước, đầu ngõ có một cây sơn trà lớn, mỗi khi đông về, hoa lại nở rộ, tô điểm cho nền trời trắng xóa bằng sắc hồng lãng mạn.

Với những người dân nơi đây, cây sơn trà không chỉ là cây hoa nở mùa đông, mà còn là một biểu tượng của ngõ, như một người bạn thân quen, âm thầm đồng hành qua bao mùa mưa nắng, chứng kiến những đổi thay của thời gian. Sơn trà chính là điểm nhấn, là hồn cốt của ngõ Phi Vân, giữ cho nơi đây một nét đẹp riêng, một sự an yên giữa lòng phố thị ồn ào.

_____

Đám nhóc trong ngõ luôn háo hức chờ đợi khi cây sơn trà ra hoa, chúng hớn hở chạy ra đầu ngõ để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hoa sơn trà. Tuy nhiên, sau khi hoa tàn, trái sơn trà xuất hiện nhưng chúng không bao giờ hái, vì trái chua chát đến khó ăn.

Tống Minh Nhiên ở thời điểm đó chỉ mới Bảy tuổi, ve vừa kêu, hè vừa về, cậu và Vương Thịnh Đinh liền chạy ra gốc cây đứng đợi. Ai nhặt được trái sơn trà rơi sẽ có quyền chọn một người trong nhóm để đưa trái đó cho.

Những đứa trẻ thường chơi những trò chơi kỳ quặc, và không ai muốn trở thành người phải ăn trái sơn trà. Vì thế, cứ tới đầu mùa hè là những đứa nhỏ lại đua nhau chạy ra gốc cây đứng. Tống Minh Nhiên chưa bao giờ tự tay nhặt được trái sơn trà, nên cậu phải trông chờ vào sự may mắn và sự giúp đỡ của Vương Thịnh Đinh để không bị chọn ăn trái đó.

Mùa hè năm đó, như thường lệ, Tống Minh Nhiên thức dậy rất sớm để ra gốc cây sơn trà. Cậu đã tính toán kỹ lưỡng, bây giờ là thời điểm thích hợp để ra ngoài đấy. Nhưng mọi dự tính của cậu đều tan biến, khi trong phòng khác xuất hiện hai người lạ mặt.

Cậu nhóc có gương mặt rạng rỡ, nở nụ cười tươi rói và nhìn Tống Minh Nhiên với đôi mắt híp lại, tạo ra một sự tương phản rõ rệt với sự hoài nghi của cậu. Tống Minh Nhiên dè dặt bước chậm lại, cảm giác lo lắng và nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu chưa từng gặp người này trước và cũng chưa nghe mẹ nhắc đến ai như thế.

Bích Hoa đang nói chuyện niềm nở với người phụ nữ bên cạnh, trông thấy Tống Minh Nhiên liền nhắc nhở: "Minh Nhiên, con thấy người lớn mà không chào hỏi là rất bất lịch sự."

Tống Minh Nhiên đứng đó, quan sát mọi người một lúc. Cậu không vội vã, như thể đang tìm hiểu từng ánh mắt, nụ cười, trước khi nhẹ nhàng lên tiếng: "Cháu chào cô ạ." Cậu bước đến bên mẹ, ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt chăm chú nhìn cậu nhóc đối diện, như muốn tìm ra điều gì đó từ gương mặt ấy.

Người phụ nữ ngắm nhìn gương mặt của Tống Minh Nhiên, đôi mắt cô ấy lấp lánh khi nhớ lại quá khứ. Cô ấy cười, hài lòng nói với Bích Hoa: "Minh Nhiên càng lớn càng đáng yêu. Nhớ đến lúc nó còn nằm trong nôi khóc nức nở, em liền cảm thấy thời gian trôi nhanh đến không ngờ."

Cô ấy nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm nhẹ nhàng trước khi quay sang cậu nhóc bên cạnh: "Trần Viên ngày nào cũng nhắc đến cháu, cứ tới dịp nghỉ lễ là lại muốn qua nhà gặp Minh Nhiên."

Khi nghe nhắc đến tên mình, đôi mắt Tống Minh Nhiên mở to đầy ngạc nhiên, cậu chăm chú lắng nghe từng lời của cô ấy. Dù không biết cậu nhóc trước mặt là ai, nhưng qua những lời cô nói, Minh Nhiên cảm nhận được rằng người đó rất mong muốn gặp mình.

Trần Viên nhìn Tống Minh Nhiên, không kiềm chế được mà nở nụ cười toe toét. Không ngần ngại, anh chạy lại véo nhẹ vào má cậu: "Em không nhận ra anh sao? Anh là anh Viên đây, anh nhớ em lắm đó."

Minh Nhiên chớp mắt ngơ ngác, nhưng cảm nhận sự ấm áp trong cử chỉ của Trần Viên, khiến môi cậu cũng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.

Tống Minh Nhiên ngồi yên, để mặc người kia véo má mình, trong đầu cậu cố gắng lục lọi ký ức, tìm kiếm chút manh mối về Trần Viên. Nhưng sự trống rỗng trong trí nhớ khiến cậu lo lắng, sợ rằng nếu nói ra sự thật, người trước mặt sẽ buồn. Thật lòng, cậu không có chút ký ức nào về người này.

Nhìn vào đôi mắt Trần Viên, cậu chớp mắt vài cái rồi nhẹ nhàng nói: "Em thật sự không nhớ anh là ai, nhưng hay là chúng ta làm quen lại từ đầu nhé?" Cậu mỉm cười, đưa tay ra phía trước, ra hiệu cho Trần Viên bắt tay.

Dù có chút hụt hẫng, Trần Viên vẫn vui vẻ đón nhận. Anh nắm lấy tay Tống Minh Nhiên, nụ cười ấm áp không hề tắt: "Anh là Trần Viên, anh họ của em. Sau này chúng ta phải chơi với nhau thật tốt nhé. Anh hứa sẽ bảo vệ em, không cho phép ai bắt nạt em cả."

Tống Minh Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm và vui sướng khi biết mình có một người anh họ vô cùng tốt bụng. Không khí xung quanh như dịu lại, và nụ cười ấm áp của Trần Viên khiến cậu thêm phần yên tâm. Minh Nhiên cười tít mắt, đôi mắt sáng lên với niềm hạnh phúc: "Cảm ơn anh Viên, em hứa sẽ thật ngoan ngoãn"

Tống Minh Nhiên đưa mắt nhìn Bích Hoa và mẹ Trần Viên, ngập ngừng hỏi: "Anh Viên là anh họ của cháu, vậy cô là cô của cháu sao?"

Cô Hoài, đang ngồi đối diện với tách trà trên tay, nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Tống Minh Nhiên liền bật cười. Cô chồm tới, xoa đầu cậu một cách trìu mến: "Thằng nhóc thật đáng yêu, đúng vậy, cô là cô của cháu. Cháu không nhớ cô và anh Viên cũng là điều bình thường thôi. Khi cháu còn nhỏ, anh Viên thường xuyên đến thăm cháu, nhưng giờ thì không còn đến nữa, nên cháu không nhớ cũng phải."

Bên ngoài trời, không khí dần ấm lên, Tống Minh Nhiên mặc chiếc áo cọc tay màu xanh trắng, tạo nên sự nổi bật giữa ánh sáng mùa hạ. Những chú chim bồ câu thường đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn vào bên trong với sự tò mò về cuộc sống trong ngõ Phi Vân. Chúng dường như đã trở nên quen thuộc với người dân nơi đây, như một phần không thể thiếu trong khung cảnh hàng ngày.
______

Cuộc gặp gỡ năm xưa giữa Trần Viên và Tống Minh Nhiên có phần ngượng ngạo, nhưng tình cảm giữa họ đã vượt qua những khoảnh khắc đó và không bao giờ phai nhạt. Trần Viên, với lời hứa bảo vệ trước đó, luôn đứng về phía Tống Minh Nhiên, không ngừng hỗ trợ và bảo vệ cậu mỗi khi gặp khó khăn.

Trước ngày khai giảng năm học, Trần Viên đến thăm Tống Minh Nhiên. Lúc đó, chỉ có ba mẹ Tống Minh Nhiên ở nhà, Trần Viên đến khá trễ vì anh vừa tham gia một cuộc đua vào lúc 5 giờ chiều.

Phòng khách nhà Tống Minh Nhiên hôm nay thoáng đãng, ánh hoàng hôn len qua những khung cửa sổ lớn, nhuộm màu cam nhạt lên bộ bàn ghế gỗ mun. Ông Trình Quân đã bày sẵn bàn cờ trên bàn, chờ đợi đối thủ quen thuộc.

Trần Viên ngồi xuống đối diện ông, nở nụ cười nhẹ: "Chú lại muốn phân thắng bại với cháu sao?" anh vừa nói vừa sắp lại quân cờ bên mình.

Trần Viên thạo cờ lắm, thành thạo nhờ những lần thi đấu liên tiếp với ông Trình Quân. Ngày nào anh đến chơi cũng bị ông kéo vào trận đấu không thể tránh được, khác với Minh Nhiên, người chẳng mấy hứng thú với cờ và nếu có chơi cũng toàn thua. Anh cảm thấy vui khi được đối diện với ông Trình Quân, một phần nào đó như trở thành học trò giỏi của ông.

Ông Trình Quân vừa tính toán nước cờ, vừa thuận miệng hỏi chuyện Trần Viên: "Cháu mới đua xong đúng không?" Ông vừa nói xong thì khéo léo ăn được con tốt bên Trần Viên.

Trên nền trời hoàng hôn nhuộm sắc cam hồng của ngõ Phi Vân, những đàn chim sáo bay lượn nhẹ nhàng, như những nét vẽ thoáng qua, với tiếng hót dịu dàng hòa quyện vào không gian tĩnh lặng. Cảm giác bình yên lan tỏa qua từng làn gió nhẹ, làm nổi bật sự đối lập với sự căng thẳng của trận cờ.

Giữa hai người, không gian im lặng đậm đặc, Trần Viên nhận ra mình không thể thắng nổi ông Trình Quân, nhưng ít ra cũng không hoàn toàn thất bại. Mặc dù chịu chút thiệt hại, anh vẫn giữ được vị thế, như một vị vua biết giữ gìn đất nước, cảm giác chấp nhận thất bại cũng như sự hài lòng về bản thân trong khung cảnh yên bình này.

"Đúng vậy ạ, cháu mới đua xong lúc chiều. Nhưng vẫn không tài nào thắng nổi cậu nhóc trong đó." Trần Viên đáp, một chút thất vọng lẫn thán phục lộ rõ trong giọng nói. Anh dừng lại, ánh mắt chăm chú quan sát bàn cờ trước mặt, rồi nhanh chóng đưa con kỵ lên để phòng thủ.

Ông Trình Quân cười hài lòng, nụ cười tỏ rõ sự tự hào: "Chơi với chú bao lâu nay, bây giờ cháu mới thực sự như chim vương cánh bay cao." ông nói, thể hiện sự tôn trọng và khích lệ đối với sự phát triển của Trần Viên. Cảm giác hài lòng và động viên từ ông càng làm tăng thêm niềm tin của Trần Viên vào khả năng của mình.

"Cháu nghĩ mình nên kết thúc trận cờ này rồi." Trần Viên lên tiếng, ánh mắt chăm chú không rời khỏi bàn cờ.

Ông Trình Quân nở một nụ cười thách thức: "Cháu có chắc là thắng nổi chú không?"

Cuộc chơi cờ diễn ra trong sự căng thẳng tột độ, không ai nói với ai, tất cả sự chú ý đều dồn vào những quân cờ. Giống như chiến lược trên chiến trường, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ đảo lộn.

Kết quả cuối cùng thật bất ngờ: Trần Viên đã chiến thắng. Ông Trình Quân nhấc tách trà, lòng không khỏi ngạc nhiên. 'Ván bài có thể lật ngửa, và nước cờ cũng có thể đi sai', ông tự nhủ, cảm nhận sâu sắc sự thông minh của Trần Viên trong việc xoay chuyển tình thế.

Tống Minh Nhiên vẫn chưa về nên Trần Viên xin phép ông Trình Quân vào phòng cậu ngồi đợi. Căn phòng của Tống Minh Nhiên ngăn nắp đến mức gần như hoàn hảo, một sự đối lập rõ rệt với sự bừa bộn thường thấy ở phòng của Tống Hàn Bách. Cậu là người ưa sạch sẽ, gần như cầu toàn trong mọi việc, chỉ có mỗi chuyện thức dậy là luôn trễ hơn người khác.

Ánh mắt của Trần Viên lướt qua căn phòng được bày trí đơn giản, rồi dừng lại trên cái bàn trước mặt. Trên đó, một bức ảnh gia đình nhỏ và một cuốn sổ tay nhỏ được đặt ngay ngắn. Nhìn thoáng qua, Trần Viên đã đoán được cuốn sổ dùng để làm gì. Một cảm giác tò mò xen lẫn hồi hộp xâm chiếm tâm trí anh. Anh đấu tranh nội tâm, biết rằng không nên, nhưng rồi vẫn quyết định cầm lấy cuốn sổ và nhẹ nhàng đặt vào túi áo.

Đã làm chuyện xấu thì không nên để chủ nhân đó biết. Trần Viên vội vàng trở lại phòng khách, cố gắng không để lộ vẻ bối rối. Anh tìm cớ có việc phải về sớm và nhờ bà Bích Hoa nhắn lại với Tống Minh Nhiên rằng anh sẽ đến thăm cậu sau.

Con người thường che giấu cảm xúc của mình, để lại những muộn phiền, những tâm tư khó nói ở một nơi mà người khác không thể thấy. Trần Viên cũng vậy, và anh tin rằng Tống Minh Nhiên chắc chắn không phải lúc nào cũng vô ưu vô lo như vẻ bề ngoài. Anh muốn biết cậu nhóc thật sự cảm thấy thế nào, bởi anh không thể tin rằng có ai đó lại không có chút đau buồn nào trong lòng. Vì anh cũng có những tâm tư khó nói, tại sao Tống Minh Nhiên lại có thể thoải mái đến thế?

Nếu như không có bất cứ điều gì bất thường trong nhật ký, thì Trần Viên sẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhóc con vẫn nên được bảo vệ để mãi là hải âu bay giữa biển khơi, tự do và vô ưu giữa thế giới rộng lớn, nơi mà những cơn bão giông cuộc đời chưa từng chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com