TruyenHHH.com

Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho


51. "Mẹ nó! Chết tiệt thật mà!"

Bùi Cảnh ngồi bên cạnh đang đắm chìm vào trong thế giới ảo của game cũng không chịu được những âm thanh âm truyền từ bên cạnh tới. Sau khi màn hình hiện lên chữ "Thua cuộc" to đùng, hắn thả máy chơi game xuống, kìm nén sự tức giận mà quay sang Thẩm Trạch Văn.

"Dạo này mày sao vậy?"

Thẩm gia vẫn còn có ích với Bùi gia nên tạm thời hắn không thể gây xung đột với kẻ này được.

"Còn không phải do thằng con hoang trời ơi đất hỡi nào đó do Thẩm Dự tìm về." - Cho dù đã nới lỏng cà vạt trên cổ cả chục lần nhưng Thẩm đại thiếu gia vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Hiển nhiên, sự ngột ngạt đó không xuất phát từ việc cà vạt quá chặt.

"Mày không biết từ ngày nó đến lãnh địa của tao, Thẩm Dự trở nên ghê tởm đến mức nào đâu. Tự tay vào bếp nấu ăn rồi còn tha về mấy thứ đồ chơi xấu xí nữa. Chỉ cần nghĩ ở căn phòng đấy, chứng kiến bọn họ bày ra vẻ mặt cha con yêu thương nhau là đã nổi hết da gà rồi."

Bùi Cảnh nhanh chóng biết được đứa con hoang mà Thẩm Trạch Văn nói đến là ai. Thật ra, từ đầu hắn chẳng mấy quan tâm đến chuyện cậu cháu nhà họ Thẩm, Thẩm gia càng suy yếu thì Bùi gia bọn họ càng chiếm thế thượng phong. Thậm chí, đến lúc này đứa con nuôi mà Thẩm Dự nhặt về học lớp nào, bao nhiêu tuổi hắn cũng không biết nữa là.

Nhưng trong đầu hắn lại vô thức hiện lên hình ảnh thiếu niên cúi đầu ngồi trên ghế sofa trong phòng hội học sinh. Cả cơ thể nhỏ bé bọc trong chiếc áo đồng phục rộng hơn một cỡ, tóc mái hơi dài, sợi tóc có chút lộn xộn dính trên gò má gần như che khuất toàn bộ gương mặt của cậu, chỉ để lộ làn da quá mức trắng bệch cùng chiếc mũi nho nhỏ bởi vì chịu đựng nhiều uất ức mà đỏ lên. Dáng vẻ ấy yếu ớt đến nỗi hắn còn hoài nghi rằng chỉ cần người xung quanh thở mạnh một chút thôi cũng có thể khiến cậu sụp đổ tan vỡ.

Chút hình ảnh về thiếu niên còn đọng lại trong não bộ chỉ xuất hiện thoáng chốc rồi tan biến, Bùi Cảnh lại lần nữa chuyển hướng sang Thẩm Trạch Văn. Hắn lớn hơn kẻ này, hơn nữa, để có thể tiếp cận được Thẩm đại thiếu gia, Bùi Chính Kiện đã cho người tìm hiểu rất kỹ.

Hắn chính là điểm yếu của Thẩm gia, là một con sư tử non nớt, luôn cho bản thân mình là vua của thảo nguyên. Người như Thẩm Trạch Văn, nếu nắm giữ Thẩm gia chắc chắn sẽ khiến gia tộc này sụp đổ. Mà hai cha con nhà họ Bùi đang chờ chính là khoảnh khắc này.

"Mày ghét em trai mày đến thế sao?"

"Đừng gọi nó là em, mẹ kiếp! Cả Thẩm gia chỉ có mình tao là người thừa kế. Tên nhãi đó là cái thá gì mà dám bước chân vào gia tộc danh giá này."

Nhưng dù Thẩm Trạch Văn có nói vậy đi chăng nữa, Thẩm Dự vẫn hoàn thành các thủ tục nhận nuôi Mạc Dao. Thậm chí, khi hắn cố tình nói bóng gió với mẹ mình ở nước ngoài, người phụ nữ ấy lại đồng ý với quyết định này. Thẩm thiếu gia nào chịu được kết quả như vậy, đây cũng là lý do hắn tức giận mấy ngày nay.

"Nếu như không thể đá được đứa nhóc đó ra khỏi nhà thì mày thử tận hưởng đi." - Bùi Cảnh đột nhiên nêu ra ý kiến của mình.

"Tận hưởng cái mẹ gì chứ?" - Chẳng lẽ bắt hắn phải giống như cậu mình, trưng ra cái bản mặt giống như đang dỗ trẻ lên ba mà nói chuyện với tên nhãi đó sao. Nghĩ thôi là muốn nôn rồi!

Nhưng Bùi Cảnh đâu phải là kẻ thích khuyên người khác đi con đường chính đạo. Rất nhanh, Thẩm Trạch Văn đã nhận ra nụ cười bí hiểm trên mặt thằng bạn. Hiển nhiên, từ "tận hưởng" mà hắn nói là có hàm ý.

52. Mạc Dao nắm chặt bút viết cẩn thận viết lên mặt giấy đáp án đề toán. Hiện tại, thiếu niên vẫn chưa phải chịu áp lực về chuyện thi cử, nhưng nghĩ đến Thẩm Dự đối xử với mình tốt như vậy, thiếu niên càng quyết tâm học hành hơn. Dù lúc này cậu chưa thể kiếm được tiền để trả cho người đàn ông nhưng ít ra cậu học hành tốt sẽ khiến Thẩm Dự vui vẻ hơn.

Đáng tiếc chỉ có mình Thẩm luật sư thật sự vui vẻ. Nghĩ đến người mà bản thân mình sẽ gọi là anh trai, bàn tay đang viết của thiếu niên không khỏi dừng lại. Thẩm Trạch Văn vẫn luôn mang vẻ mặt tăm tối khi nhìn cậu. Trên bàn ăn, chỉ cần nhìn thấy Mạc Dao đi xuống, người thiếu niên nọ liền sẽ bỏ đũa xuống, lạnh lùng bước lên lầu. Hai người bọn họ cũng sẽ không đi học cùng nhau, thậm chí ngay cả nói chuyện thôi cũng là điều vô cùng khó.

Vì chuyện này mà Thẩm Dự lẫn Thẩm Trạch Văn cãi nhau không ít lần. Mỗi lần như vậy, Thẩm đại thiếu gia sẽ bỏ sang nhà bạn cả đêm. Ban đầu, Thẩm luật sư còn lo lắng cho người tìm hắn về, dần dà người đàn ông cũng mệt mỏi mà mặc kệ hắn.

Dù Thẩm Dự nhiều lần nói chuyện này hoàn toàn không liên quan đến cậu nhưng Mạc Dao biết, sự xuất hiện của bản thân chính là nguyên nhân khiến mối quan hệ cả hai trở nên căng thẳng như vậy. Trước đây, thiếu niên vẫn luôn ngây thơ cho rằng chỉ cần bản thân ngoan ngoãn thì được mọi người yêu quý nhưng sau sự việc của Mạc Tiền, thiếu niên mới hiểu, hóa ra bản thân cậu vốn khiến người ta ghét sẵn rồi. Cho dù cậu có ngoan ngoãn đi thế nào chăng nữa, mọi người vẫn sẽ ghét cậu.

Thiếu niên vô thức mà vẽ lên mặt giấy một hình tròn thật to. Nếu như ngủ một giấc rồi trở thành người lớn thì tốt rồi. Là người lớn, cậu có thể tự mình kiếm việc sẽ không trở thành cây tầm gửi bị mọi người ghét bỏ nữa.

Bàn học chợt bị gõ vài cái, thiếu niên giật mình ngẩng đầu nhìn gương mặt xa lạ đang đứng trước bàn học của mình. Nhìn huy hiệu trước ngực của người nọ cũng đoán ra được hắn là thành viên của hội học sinh. Dù sự việc của Mạc Lâm đã được đính chính nhưng thiếu niên vẫn theo bản năng sợ những chiếc huy hiệu màu đỏ hình lá phong này. Cơ thể vốn nhỏ gầy hơn những người khác hơi xúc lại, gương mặt thoáng trở nên trắng bệch, ngay cả tay cầm bút cũng run rẩy mà tạo ra những vệt mực lượn sóng trên mặt vở.

Người kia nhìn thấy Mạc Dao sợ như vậy trong lòng không khỏi cảm thán thiếu niên quá mức nhát gan. Hắn cũng chẳng hiểu vì sao đứa nhóc giống như động vật nhỏ ngày ngày thích chui rúc trong bóng tối như cậu lại có thể trêu chọc phải con sư tử như Thẩm Trạch Văn. Dẫu trong lòng thương tiếc là vậy nhưng hắn vẫn làm theo mệnh lệnh mà gọi thiếu niên đến phòng nghỉ của hội học sinh.

53. Khi Mạc Dao đến, Thẩm Trạch Văn đang cùng một đám thanh niên chơi game đến hăng say. Mục đích Thẩm Dự đề nghị lập ra hội học sinh là để giúp cháu trai mình có tư duy quản lý từ nhỏ. Dù sao hắn nói câu nào Thẩm Trạch Văn cũng để ngoài tai câu ấy, chi bằng để tên nhóc này tự mày mò còn hơn.

Không ngờ rằng, Thẩm Trạch Văn lại lạm dụng quyền lợi đó, biến phòng nghỉ trở thành nơi vui chơi của các cậu ấm. Nếu như Thẩm luật sư biết được hẳn sẽ tức đến hộc máu.

Thiếu niên bước vào trong phòng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như con chuột lang nhỏ, nhỏ bé đến nỗi không ai có thể chú ý tới. Nhưng vẫn có một vài người thoáng đưa mắt nhìn qua, ban đầu là tò mò sau đó lại cảm thấy thú vị mà nhìn nhiều một chút.

Đối với tuổi tác của bọn họ thì việc yêu thích một cá nhân là vô cùng mơ hồ. Bọn họ chỉ cảm thấy làn da trắng bệch của Mạc Dao trông vô cùng hút mắt, ngay cảm chiếc cằm nhỏ, cùng làn môi đỏ hồng cũng khiến người ta phải dừng mắt mà tìm tòi nghiên cứu.

Thiếu niên bị nhiều ánh mắt đổ dồn về phía mình dọa sợ. Cậu không biết vì sao Thẩm Trạch Văn lại gọi mình đến đây. Là để trách phạt bản thân làm sai chuyện gì sao? Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ về những hành vi của mình dạo gần đây. Cậu hoàn toàn không có chọc giận người này, mặc dù... sự tồn tại của cậu ở nhà hắn đã khiến người nọ tức điên rồi.

Mạc Dao cắn môi không dám ngẩng đầu đáp lại nhưng ánh mắt kia, chỉ có thể tiếp tục nhìn mũi giày trắng tinh của mình. Đôi giày cũ là vốn là đồ Mạc Lâm bỏ đi, mặt trên đã bong tróc đến mất hết hình thù, thậm chí còn vết rách nho nhỏ. Sau khi đón thiếu niên về nhà mình, Thẩm Dự không hề do dự mà vứt hết đồng đồ này đi, dẫn thiếu niên đi mua sắm. Chọn lựa một hồi, người đàn ông cảm thấy đôi giày nào cũng hợp với thiếu niên, vậy nên hắn không hề do dự mà đưa hết cho cậu, cho đến khi Mạc Dao không thể ôm được đồ nữa thì thôi.

Âm thanh kết thúc trò chơi chợt vang lên cắt ngang suy nghĩ của thiếu niên. Thẩm Trạch Văn thua trận khiến tâm tình không mấy vui vẻ, chợt nhớ đến người mà mình gọi đến lại xem biểu hiện muốn chạy đến bắt chuyện của đám bạn, cảm xúc của hắn lại càng trở nên u tối.

Người thanh niên vươn chân đá vào kẻ bên cạnh, lớn tiếng quát:

"Đẹp lắm sao? Nếu mày thấy đẹp thì cưới về làm vợ đi."

"Mày nói gì vậy. Cậu ta là con trai làm sao..." Dẫu miệng nói vậy nhưng gương mặt người nọ thoáng đỏ ửng, gãi gãi đầu mà ngồi lại chỗ mình.

"Này, lại đây." - Thẩm Trạch Văn vươn tay gọi thiếu niên về phía mình, thái độ vô cùng tùy ý giống như chẳng để thiếu niên vào trong mắt.

Mạc Dao do dự một lúc vẫn bước về phía hắn. Thẩm Dự đã nói Thẩm Trạch Văn cùng cậu là người một nhà. Mà người một nhà sẽ không làm hại nhau.

"Mày. Ăn gì?"

Người bị Thẩm Trạch Văn gọi tên có chút ngơ ngác nhưng rồi hắn vẫn ngoan ngoãn trả lời:

"Tao muốn ăn bánh mì kẹp thịt."

"Còn mày?"

"Tao uống nước thôi. Loại nước có ga mới ấy."

Sau khi đám cậu ấm báo ra thứ mình muốn một hồi, người thanh niên kia liền đưa mắt nhìn thiếu niên vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Mày nhíu chặt hơn, hắn khó chịu nhét tiền vào tay thiếu niên rồi nói với giọng điệu cộc cằn:

"Không nghe thấy sao? Bọn họ nói cái gì thì mua đi!"

Mạc Dao chớp mắt giống như vẫn chưa hiểu ý định của Thẩm Trạch Văn là gì. Phải đến khi người nọ dần mất kiên nhẫn, vươn tay khẽ đẩy cậu một cái, thiếu niên hơi loạng choạng lùi lại một chút rồi mới hoàn hồi lại.

"Chẳng phải mày muốn gia nhập thế giới của tao sao. Vậy thì hãy đi từ vị trí thấp nhất đi."

Khi nói những lời này, Thẩm Trạch Văn cho rằng thiếu niên sẽ phản kháng một chút. Được Thẩm Dự bảo kê như vậy hẳn tên nhãi này đã tự ảo tưởng bản thân mình đã trở thành phượng hoàng. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cười nhạo cậu là tu hú chiếm tổ, chỉ là kẻ ngủ nhờ mà nghĩ rằng bản thân mình đã là người của Thẩm gia.

Nhưng không, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không hề xuất hiện bất cứ sự phản kháng nào. Thiếu niên chỉ nhẹ nhấp môi, một tiếng "vâng" thật nhỏ vang lên rồi biến mất giống như đã bị không khí nơi đây nuốt chửng.

Lần này đến lượt Thẩm Trạch Văn ngơ ngác.

"T-thật ra tao... cũng không đói lắm..." - Một người nhịn không được khẽ nói nhỏ với người thanh niên.

"Câm miệng." - Không hiểu sao, sự bức bối đáng lẽ nên giảm đi khi bản thân mình hành hạ Mạc Dao, lại càng ngày càng bành trướng trong lòng Thẩm Trạch Văn.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com