Bl 1x1 Np Moi Ngay Mi Deu Cham Chi Dao Ho
16. Dưới sự giải thích của Hàn Thanh, ngũ hoàng tử mới tin kẻ giống y đúc hắn chính là huynh đệ song sinh Hàn Minh. Thật ra Hàn Thanh và Hàn Minh cũng không quá khó phân biệt. Mặc dù có bề ngoài giống nhau nhưng tính cách của cả hai lại khác nhau một trời một vực. Hàn Thanh giống như trong thoại bản miêu tả là vị thiếu hiệp với tâm lòng ngay thẳng cùng vẻ ngoài xuất chúng. Ngược lại với người vị đệ đệ nghiêm túc của mình, Hàn Minh lại sở hữu tính cách phóng khoáng khiến người khác cảm thấy có phần phong lưu. "Ngũ hoàng tử, ngài cũng đâu phải là tên nhóc thò lò mũi xanh không biết gì đâu. Làm sao có thể tin vào mấy lời bịa đặt trên giang hồ được." Hàn Minh mỉm cười, ngồi xổm trước mặt thiếu niên, gác đao Bạc Mệnh lên vai. "Xem ngài khóc kìa. Xấu chết mất!" Nghe người đối diện cười nhạo mình, Cố Sơ Viễn liền hít hít mũi, nhưng càng hít nước mũi của y càng chảy nhiều hơn. Thiếu niên theo bản năng muốn dùng ống tay áo lau nhưng nhanh chóng bị người kia ngăn lại. "Trông ngốc thật đấy." Hàn Minh thở dài lấy khăn tay ra giúp y lau nước mũi. "Hỗn xược, ngươi còn dám mắng bổn hoàng tử. Ta liền nói cho chủ tử của ngươi." Ngũ hoàng tử ôm cái mũi bị lau đến đỏ bừng, trừng mắt nhìn về phía Hàn Minh. "Đến lúc bị đánh mông thì đừng có khóc lóc cầu xin bổn hoàng tử." "Vậy ngài nói đi. Đến lúc đó người bị đánh chưa chắc là thuộc hạ đâu." Hàn Minh nhìn ngũ hoàng tử bị chọc giận nhưng chẳng thể làm được gì, nụ cười trên môi hắn càng sâu hơn. Thiếu niên chợt ném gì đó về phía hắn. Hàn Minh dễ dàng bắt được. Hắn đưa mắt nhìn viên đá nhỏ trên tay mình rồi lại nhìn Cố Sơ Viễn. "Ngũ hoàng tử, ngài tính ám sát ta bằng hòn đá nhỏ này sao? Lần sau ngài đổi sang dao thì may ra có thể làm ta xây xát một chút." Dù sao cái tên Hắc Vô Thường của giới giang hồ đặt cho hắn cũng không phải là hữu danh vô thực. "Bổn hoàng tử không muốn nói chuyện với ngươi nữa." Ngũ hoàng tử phồng mặt, dùng chân đá Hàn Minh, kết quả vẫn là đá trượt. "Hàn Minh đủ rồi." Nhìn thiếu niên thật sự bị chọc giận, Hàn Thanh đứng bên cạnh nhịn không được ngăn anh trai mình. "Cũng phải, nếu trêu chọc ngũ hoàng tử thêm lát nữa thì ngài ấy lại khóc thì phải làm sao." Hàn Minh khẽ cười. Hắn từ từ đứng dậy, đao Bạc Mệnh vẫn gác trên vai. "Ngũ hoàng tử, ngài mau vào đi. Tam vương gia muốn gặp ngài." Lần này không chỉ Cố Sơ Viễn kinh ngạc mà cả Hàn Thanh cũng nhìn sang. Tam vương gia không thích ồn ào càng không thích trẻ con. Vì sao chủ tử lại muốn gặp ngũ hoàng tử? Dù trong lòng thắc mắc là vậy, Hàn Thanh vẫn là tròn nhiệm vụ dẫn đường cho ngũ hoàng tử. Nhìn thiếu niên cao chưa đến eo mình đang lon ton đi phía sau, cho dù cả hắn cùng Hàn Minh đã cố tình chậm bước chân nhưng việc y có thể đuổi kịp bước chân mình vẫn rất khó khăn.Hàn Thanh vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ. Ngũ hoàng tử năm nay mười hai. Dù vẫn còn nhỏ nhưng hẳn cũng không đến nỗi lùn như vậy. Kiếm bên hông chợt bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy. Hàn Thanh dừng lại bước chân, rũ mắt nhìn thiếu niên đang thở hổn hển, những ngón tay nhỏ nhắn, tròn tròn vẫn bám chặt vào đuôi kiếm. "Ngũ hoàng tử, để thuộc hạ mang ngài đi." Cuối cùng hắn quyết định để thiếu niên ngồi lên tay mình. Ngũ hoàng tử nhẹ hơn tưởng tượng của Hàn Thanh rất nhiều. Thiếu niên thân thể kiều quý, mềm mại đến nỗi khiến ngón tay hắn có chút run rẩy, chỉ sợ rằng lỡ dùng lực quá nhiều sẽ khiến y bị thương. "Ta có thể sờ kiếm của ngươi được không?"Ngũ hoàng tử bình thường thích ra vẻ ta đây nhưng khi cầu xin người khác, y lại vô thức mà mềm giọng làm nũng. Hàn Thanh không hề do dự mà đưa kiếm của mình cho Cố Sơ Viễn. Kiếm của hắn tên Hồng Trần. Từng là ngươi trong giang hồ, cặp hắc bạch vô thường Hàn Thanh Hàn Minh cũng yêu đao kiếm như mạng mình. Cho dù Hàn Minh thường xuyên ra vào chốn bụi hoa, tri âm tri kỷ nhiều vô kể cũng chưa bao giờ để người khác chạm vào đao của mình. Hàn Thanh không hiểu vì sao bản thân lại dễ dàng đưa Hồng Trần cho Cố Sơ Viễn. Có lẽ bởi vì thiếu niên chỉ là đứa trẻ?17. Lần đầu được chạm vào kiếm của kiếm khách giang hồ khiến ta không nhịn được mà cười ngoác mồm. Bổn hoàng tử nghĩ kỹ rồi, nếu như cuộc đàm phán với tam vương gia không thành, ta sẽ gia nhập giang hồ lấy biệt hiệu là Vô Ưu kiếm khách. Ta sẽ cướp của người giàu chia cho người nghèo, cùng với Hoa Mai, Hoa Đào cô nương bầu bạn làm tri kỷ của nhau. "Ngũ hoàng tử, chủ tử đang đợi ngài ở bên trong." Một người đàn ông đeo mặt nạ che nửa bên mặt bất chợt xuất hiện trước mặt ta. Hàn Thanh thả ta xuống, sau đó lui về vị trí canh cửa. Lúc này, ta mới phát hiện, trong phủ vương gia của tam hoàng thúc nhà mình không có lấy một nữ tử. Tất cả từ người hầu đến thị vệ đều là nam nhân. Cả ngày nhìn đám nam nhân da cứng như đá, mặt mày lạnh băng như mùa đông, tam vương gia không thấy sợ sao? Riêng ta thì rùng hết mình rồi đây này. Không được, ta đến đây không phải với tư cách một đứa trẻ. Cố Sơ Viễn ta đến để thực hiện một cuộc giao dịch ngang hàng ngang vế. Ta nhanh chóng ưỡn cao ngực, chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi tiến về phía trước. "Khụ..." Ta trừng mắt nhìn Hàn Thanh. Đừng tưởng ngươi bày ra vẻ mặt không cảm xúc ấy mà bổn hoàng tử không biết ngươi vừa phì cười đấy nhé. Ài, những người lặn lội trong giang hồ như hắn làm sao hiểu được phong thái của quý tộc như ta. Ta lắc đầu ngao ngán mà tiến vào bên trong. Khi tiến vào phòng của tam vương gia, ta liền ngửi được mùi thuốc thoang thoảng hòa cùng hương hoa quế. Ta đưa mắt dòm ngó xung quanh cũng không thấy người mình cần tìm ở đâu. Đến khi phát hiện cách một tấm rèm lụa mỏng có một dáng người cao lớn in bên trên, ta mới cẩn thận gọi một tiếng: "Tam hoàng thúc?" Xem ra lời đồn tam vương gia bị thương nặng đến nỗi không xuống khỏi giường là thật. Dù tam hoàng thúc là em trai của lão cha nhà ta nhưng ta hoàn toàn không có quá nhiều ấn tượng về người này. Mẫu phi từng nói, khi ta còn nhỏ, bởi vì tam hoàng thúc mắc bệnh dẫn đến tâm trạng u uất nên lão cha đã ném ta cho tam hoàng thúc chăm sóc một thời gian. Sau này hắn ra chiến trường và ở tịt đó luôn không về. Cẩn thận nghĩ lại, lần gần nhất mà ta gặp tam hoàng thúc là bốn năm trước. Khi ấy phụ hoàng tổ chức yến tiệc, tam hoàng thúc từ biên cương trở về trên người mặc áo giáp sáng lấp lánh, một tay ôm mũ giáp, mái tóc đen dài được buộc lên cao, chầm chậm tiến về phía phụ hoàng. Bởi vì là hoàng tử không được yêu thương nên ta phải ngồi rất xa vị trí của lão cha, vậy nên ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng tam hoàng thúc Cố Dạ của mình. Bởi vì những dòng ký ức nhỏ vụn chợt xuất hiện trong đầu, ta đột nhiên rất tò mò về hình dạng mặt mũi của tam vương gia. Liệu rằng tam hoàng thúc có khôi ngô, tuấn tú như nhị hoàng huynh hay không? Ta do dự một lúc rồi tiến đến trước tấm rèm. "Tam hoàng thúc, người khỏe không? Hôm nay, Sơ Viễn đến thăm người này." Ta nắm lấy một góc rèm, không dám kéo ra mà chỉ nhẹ lay lay vài cái. "Lại đây." Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút uy nghiêm chợt vang lên. Ta không khỏi nghĩ đến thái phó ở thượng thư phòng, cổ theo bản năng rụt lại. Tuy nhiên, vì sợ tam vương gia đợi lâu mà đuổi mình đi, ta vẫn lấy hết dũng khí mà vén rèm lên. Đập vào mắt ta là một người thanh niên trẻ tuổi đang tựa người lên đầu giường. Dù biết khái niệm mỹ nhân chỉ dành cho mấy tỷ tỷ nhưng người trước mặt ta thật sự rất đẹp. Mắt phượng hẹp dài, lông mày sắc bén, môi mỏng, cằm nhọn. Dường như những gì đẹp nhất mà mấy thầy tướng số thường miêu tả đều tụ hội ở người này. Ta không ngờ rằng tam hoàng thúc sẽ trẻ tuổi như vậy. Thảo nào Hoa Mai cô nương lựa chọn ngài thay vì Hàn Thanh. Không đúng, Hoa Mai cô nương không có thật.Tam hoàng thúc còn đang nhắm mắt bất chợt mở mắt ra nhìn ta. Ánh mắt của hắn có phần đáng sợ dọa ta cứng đờ cả người. "Vẫn ngốc như ngày nào." "..." Ta không ngốc. Ta là đại trí giả ngu. Ta không phục muốn cãi lại nhưng chợt nhớ ra người này cũng nằm trong danh sách những người ta cần nịnh nọt. Ta nhanh chóng tiến vào trạng thái tròn xoe hai mắt, mềm giọng nói chuyện với tam hoàng thúc: "Tam hoàng thúc, ngài có bị đau ở đâu không? Ngài có đói không?" Nếu ngài không đói thì con đói. Tam vương gia đột nhiên nhìn ta chằm chằm mà không nói gì. Phải nói ánh mắt của người trong quân đội lúc nào cũng đáng sợ, nó khiến ta liên tưởng đến chó sói ở trong sơn cốc, tàn nhẫn nhưng cũng rất cô độc. Ta nhịn không được mà hơi nuốt nước miếng, cố ngăn tiếng tim đập to quá mức trong lồng ngực mình. Liệu tam hoàng thúc có giống mấy tên ma đầu bị tẩu hỏa nhập ma trong thoại bản hay không? Không đúng, tam hoàng thúc đẹp như vậy làm sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma được. Trong lúc ta còn đang ngơ ngác nghĩ mấy thứ linh tinh, người đối diện bất chợt vươn tay về hướng ta. Ta sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại nhưng cảm giác đau đớn không truyền đến, thay vào đó là một cái vỗ đầu rất nhẹ. "Hàn Thanh.""Có thuộc hạ." "Cho người chuẩn bị thức ăn." "Ta muốn ăn chân giò luộc." Ta nhịn không được mà xen miệng vào. Thấy tam hoàng thúc nhìn về phía mình, ta liền lắp bắp giải thích. "Chân giò luộc rất tốt cho người bệnh." "Hàn Thanh, chuẩn bị chân giò luộc." Ta mĩ mãn nhe răng cười. Nhưng sau đó ta liền muốn vươn tay tát mình một cái. 18. Cố Sơ Viễn ngốc ngốc này. Rõ ràng ta đến đây để làm giao dịch với tam vương gia. Vậy mà chưa kịp xuất binh, chủ tướng đã bị mua chuộc. "Tam hoàng thúc, ngày hôm nay ta đến tìm ngài còn có một lý do nữa. Ta muốn làm giao dịch với ngài." Người đàn ông không lên tiếng chỉ nhướng mày nhìn ta. Ta cảm thấy tư thế nói chuyện này quá mức mỏi cổ, dù tam hoàng thúc chỉ ngồi trên giường cũng cũng khiến ta phải ngửa đầu nói chuyện. Ta suy nghĩ một lúc quyết định trèo lên người tam hoàng thúc. May mắn, hắn không ngăn cản ta. "Ta muốn làm địa chủ giàu nhất Tây Sở." Khác với suy nghĩ của bổn hoàng tử, tam vương gia không hề bất ngờ hay há hốc miệng. Hắn chỉ hơi nhíu mi nhưng ngay sau đó liền giãn ra như chưa hề có việc gì. "Không muốn làm đệ nhất cao thủ võ lâm?" Ta muốn làm đệ nhất cao thủ võ lâm hồi nào? Hình như có. Nhưng ta lười học võ công, chi bằng trở thành địa chủ, thuê người làm còn bản thân rung đùi chờ tiền vào túi còn hơn. Tất nhiên bổn hoàng tử không thể thể hiện bản thân không có chí tiến thủ trước mặt tam hoàng thúc rồi. Ta nghiêm túc vuốt cằm rồi nói: "Hiện tại giang hồ loạn lạc, môn phái giao tranh. Ta không muốn bị cuốn vào vòng xoáy ân oán giang hồ. Ta muốn sống cuộc đời bình yên. Vừa làm mở trang trại vừa chăm sóc tam hoàng thúc." Dù sao ta cũng là địa chủ giàu nhất Tây Sở, nuôi thêm tam hoàng thúc cũng không vấn đề gì. Chưa kể tam hoàng thúc còn giàu hơn cả ta."Nuôi ta?" Không biết có phải do ta đói đến gặp ảo giác hay không mà ta phát hiện trong mắt của tam vương gia có ý cười. "Đúng vậy, hồi nhỏ tam hoàng thúc nuôi ta. Sau này, ta sẽ nuôi tam hoàng thúc." Đột nhiên ta cảm thấy nuôi thêm một tam vương gia cũng lời đó chứ. Như vậy người của vương phủ cũng là người của ta. Ta có thể tùy ý sai khiến Hàn Thanh và Hàn Minh rồi. Ây, không ngờ rằng bản thân mình từ nhỏ đã có tài quản lý rồi. Ta đúng là đệ nhất địa chủ của Tây Sở. 19. Đứa nhỏ ngốc. Mấy năm trôi qua vẫn ngốc như vậy. Cố Dạ chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời nhàm chán của hắn sẽ xuất hiện một cục đá tên Cố Sơ Viễn. Năm hắn mười bảy, bởi vì cái chết của mẫu thân mà cảm xúc không ổn định, thường xuyên phát điên nổi nóng. Ngự y nói bệnh của hắn cần phải từ từ chữa trị, không thể dùng thuốc mãi được, chi bằng kiếm vài hài đồng vô tri đến bầu bạn tránh trong phủ quá tịnh mịch mà khiến bệnh nặng hơn. Huyền Thiết tướng quân đã quyết định một đời không nạp thê cưới thiếp, tất nhiên không có con cái. Hoàng huynh Cố Lôi liền đề nghị mang cho Cố Dạ một trong những nhi tử của hắn. Đây vốn chỉ là lời bông đùa nhưng tam vương gia thật sự đã vác một đứa nhỏ từ trong hoàng cung ra. Đứa nhỏ ấy là ngũ hoàng tử Cố Sơ Viễn. Sở dĩ Huyền Thiết tướng quân Cố Dạ lựa chọn y cũng bởi vì hắn cảm thấy nhàm chán. Giữa một bầy ngươi mang gương mặt giả tạo như nhau, cũng chỉ có một đứa nhóc không đề phòng hắn, ngược lại còn nhìn chằm chằm điểm tâm trên tay hắn. Mặc kệ hoàng huynh vẫn luôn lải nhải về vấn đề binh quyền, tam vương gia hoàn toàn bị vị hoàng tử thứ năm kia thu hút. Hắn tự hỏi, đứa nhỏ này thật sự là con của hoàng huynh sao? Vì sao lại trông khờ khạo như vậy. Để tìm hiểu, hắn quyết định đem Cố Sơ Viễn ra khỏi hoàng cung. Nhưng khi mang đứa nhỏ về phủ vương gia, Cố Dạ bắt đầu ân hận. Cố Sơ Viễn rất dễ nuôi, chỉ cần ăn ngon mặc ấm, y sẽ không khóc đòi mẹ, thậm chí còn nhanh chóng thích ứng với cuộc sống trong phủ vương gia. Điều khiến tam vương gia đau đầu là đứa nhỏ này quá ồn ào. Hắn đã quen với cuộc sống tĩnh mịch cũng quen với một vương phủ không có chút sức sống nào. Nhưng từ khi Cố Sơ Viễn xuất hiện, trên án thư của tam vương gia vẫn luôn xuất hiện đủ thứ đồ vật kỳ lạ. Giun, cục đá, nắm đất, thậm chí là mảnh vải cũ. Cho dù có trói y lại cũng không ngăn được cái miệng nhỏ vẫn luôn hỏi đông hỏi tây. Cố Dạ tự hỏi, rốt cuộc đứa nhỏ này lấy đâu ra lắm năng lượng như vậy. Đứa nhỏ này cũng rất biết hưởng thụ. Cố Sơ Viễn biết trong vương phủ, giường của của tam vương gia là êm ái nhất. Mỗi đêm y đều vô cùng tự nhiên mà trèo lên giường của Cố Dạ, đến khi tam vương gia hoàn thành công việc của mình, đứa nhỏ mà hắn đem về đã cuộn tròn trong chăn mà ngáy khò khò. Hắn không ném Cố Sơ Viễn ra ngoài, dùng ngón tay chọc chọc vào gò má béo mềm. "Nhìn thế nào cũng trông rất đần." Tam vương gia không hề phát hiện trên gương mặt lạnh lùng của hắn dần xuất hiện một nụ cười. Nhưng thời gian Cố Sơ Viễn cùng Cố Dạ sống chung cũng không nhiều. Bởi vì Nhàn phi khóc nháo quá nhiều, hoàng huynh của hắn cho người tìm đến Cố Dạ muốn đem ngũ hoàng tử về. Lệnh vua không thể trái, đặc biệt đã có rất nhiều lời đồn trong kinh thành làm rạn nứt tình cảnh giữa hai người. Cố Sơ Viễn được đưa về hoàng cung. Đứa nhỏ ồn ào đi rồi nhưng tam vương gia chẳng thấy vui chút nào. Không còn Cố Sơ Viễn, hắn có thể chuyên tâm làm việc trong thư phòng, không cần mỗi bữa cơm bị y ngồi lên đùi nũng nịu đòi bón cơm, cũng không cần phải chia sẻ chỗ ngủ với y nữa. Nhưng tam vương gia vẫn không thể vui nổi. Tối hôm đó hắn mất ngủ. Cảm giác đầu đau như búa bổ vốn biến mất từ sau khi gặp Cố Sơ Viễn nay lại bắt đầu quay trở lại. Cố Dạ chống tay lên thành giường, hai mắt đỏ rực, trán đã ướt đẫm mồ hôi. "Chủ nhân. Chủ nhân. Ngài sao vậy? Người đâu! Mau gọi ngự y!" Tối hôm đó, hắn lại phát bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com