Bl 18 Cuoc Song Thu Hai Cua Cuu Den Be Nho
Từ nhỏ đến lớn, Luis đã chịu đựng không biết bao nhiêu đau đớn mà người khác mang đến cho cậu, Luis cứ nghĩ bản thân đã chai lì với nó rồi, cho dù bây giờ có phải nhận lấy đau đớn cỡ nào cậu cũng có thể mỉm cười mà chịu đựng hết thảy.Ấy vậy lúc này đây, chỉ bằng vài câu nói đơn giản mà đã có thể khiến cho trái tim cậu đau đớn tột cùng.Chỉ là vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại có thể khiến cuộc sống không mấy tốt đẹp của cậu đảo loạn hoàn toàn, nay lại càng thêm khổ sở.Luis ngước nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi đối diện, hai bàn tay đặt ở dưới bàn khẽ siết chặt lấy nhau, mất một lúc sau cậu mới lấy đủ can đảm để lên tiếng: "Những gì mà m... mẹ nói đều là...thật sao?"Vốn cảm xúc đang xao động của Luis đã được áp xuống ổn thỏa, nhưng khi gọi lại cái xưng hô mà bản thân đã chôn vùi suốt hơn mười lăm năm kia thì đột nhiên giọng của cậu trở nên nghẹn ngào. Cậu rõ ràng có thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình rất tốt, chỉ cần những người xung quanh ra lệnh một tiếng là cậu có thể mỉm cười vui vẻ cho dù đang bị đánh đến máu thịt mơ hồ.Luis cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, sau khi nói xong câu đó, nước mắt cậu cứ chảy dài qua gò má, có lau bao nhiêu lần cũng không cạn khô nổi, cứ vậy cậu đưa tay che mặt khóc nức nở trong im lặng.Cảnh tượng này trông thật quen thuộc.Người phụ nữ ngồi đối diện bình thản ngồi nhìn người thiếu niên giống mình đến năm phần yên lặng rơi nước mắt, cô ta nhìn chăm chú vào Luis một chốc rồi lấy ra một điếu thuốc lá, nhanh chóng đốt rồi rít một hơi dài.Từ trong làn khói thuốc mờ ảo nhìn tới thân hình gầy guộc kia, người phụ nữ khẽ cười một tiếng, bảo sao trông quen mắt như vậy, trông có khác gì lúc nhỏ đâu cơ chứ.Nhiều năm trước đây đứa nhỏ này giống hệt như con mèo con, vừa nhỏ vừa yếu, đến khóc cũng không ra chút tiếng động, lớn hơn một chút thì lại càng tự giác không dám làm phiền đến ai, nếu khóc thì chỉ dám co ro vào một góc mà rơi nước mắt chứ không dám phát ra chút tiếng động nào.Nhưng dù có làm như vậy thì sao chứ? Ai sẽ quan tâm việc một đứa nhỏ khóc lớn tiếng hay khóc im lặng, dù sao trong mắt những kẻ trưởng thành thì đó cũng đều là khóc.Im lặng mà khóc cũng giống như việc yên lặng chịu đựng hết thảy những đau khổ mà người khác tạo ra cho bản thân, càng nhân nhượng thì những kẻ khác sẽ càng lấn tới, đến cuối cùng kẻ khốn khổ sẽ chính là bản thân mình mà thôi."Được rồi." Người phụ nữ thổi một luồng khói thuốc về phía Luis, tạm thời ngan lại việc khóc lóc lặng lẽ như một tên hề câm của cậu lại, sau đó trả lời câu hỏi trước đó: "Những gì tôi nói đều là thật, nói đúng hơn là tôi chẳng có lý do gì để nói dối cậu cả. Dù sao thì tôi cũng là người đã sinh ra cậu, không ai rõ chuyện này hơn tôi hết."Câu trả lời chắc chắn của người phụ nữ giống hệt như một quả bom oanh tạc hết thảy lý trí của cậu, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu giờ phút này trắng bệch không một chút máu, bàn tay mảnh khảnh của cậu không ngừng run rẩy đặt xuống cái bụng bằng phẳng, miệng cậu mở hé ra mấp máy một hồi mới nức nở nói: "Con... không dám tin."Làm sao mà cậu dám tin những chuyện này cơ chứ, có cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám nghĩ tới.Cậu và người đàn ông kia.Lấy sự thông minh cơ trí của người đó làm sao có thể để yên mọi chuyện này xảy ra cơ chứ, thậm chí cậu còn có thai... Chúa ơi, nếu mọi thứ đều là thật thì con đã tạo nên tội nghiệt gì thế này.Nếu chúng ra đời thì cuộc đời này sẽ vùi dập chúng gấp bội, còn nhiều hơn những gì mà cậu đã chịu đựng suốt cả cuộc đời này.Thật... may mắn...Luis dang hai tay ôm lấy bụng mình, cậu bật khóc nức nở, khuôn mặt đỏ bừng hết lên nhưng cậu đang cười, cậu đang vui mừng thay cho những đứa nhỏ đáng thương của mình.Như vậy mới tốt, như vậy thì sẽ không có ai có thể làm đau các con được.Đang trong trạng thái đau buồn lẫn lộn, đột nhiên trong đầu Luis xuất hiện một suy nghĩ, nguyên do khiến cậu và những đứa trẻ đáng thương này rời xa nhau... tất cả đều bắt đầu vào tháng thứ ba và lần nào người đàn ông đó cũng đều xuất hiện một cách bất ngờ nhất, nhẹ nhàng ôm lấy cậu vỗ về an ủi.Vào thời điểm ấy, người đàn ông ấy chính là hơi ấm duy nhất mà cậu có được, là điều tốt đẹp nhất mà cậu luôn cầu xin vào hằng đêm đau khổ.Khi người đó xuất hiện, cuộc sống của cậu như được bừng sáng lên, cậu đã từng nghĩ rằng có lẽ nào là do chúa đã lắng nghe lấy lời cầu xin vào mỗi đêm của cậu, thế nên người đã phái người đàn ông đó đến để cứu vớt cuộc đời khốn khổ này của cậu chăng.Cậu đã tin lấy nó, tin rằng mọi thứ này chính là phần thưởng cho những gì mà cậu đã cố gắng từng chút một vượt qua, thế nhưng lúc này, cậu mới phát hiện mọi thứ xuất hiện trước mặt cậu từ đầu đến cuối chỉ là một bức tranh giả dối do chính tay người đàn ông đó vẽ lên mà thôi.Còn cậu thì lại ngây thơ mù quáng tin tưởng mọi thứ."Sao rồi, vẫn còn chưa tin sao?" Người phụ nữ thấy Luis chỉ biết gục mặt mà im lặng khóc thì thở dài, cô ta mở túi xách lấy ra một tệp tài liệu đặt trước mặt cậu rồi nói: "Mở ra xem đi."Luis nghe thấy lời người phụ nữ liền nhanh chóng kiềm nén lại cảm xúc, lấy tay lau vội nước mắt trên mặt rồi nhìn chằm chằm tệp tài liệu đặt trước mặt mình. Cậu có chút do dự không dám mở ra, cậu lén nhìn người phụ nữ thì thấy bà ấy còn đang nhìn mình thì vội cúi đầu rồi cầm lấy tệp tài liệu.Luis hít sâu một hơi rồi mở nó ra, bên trong có hai tệp giấy, ngay khi vừa lấy ra thì một dòng chữ đập ngay vào mắt cậu, đó là giấy xét nghiệm ADN.Trái tim nhỏ bé của Luis bất giác đập nhanh hơn, cậu nuốt một ngụm nước bọt rồi tiếp tục đọc kỹ thông tin bên, người được lấy mẫu xét nghiệm là cậu và Gavin Wilson, người này chính là con trai cả của người đàn ông kia.Kết quả phân tích cậu không hiểu gì cả, ánh mắt cậu lướt nhanh qua và hướng xuống phần kết luận của cơ quan thẩm định.[Dựa vào kết quả xét nghiệm ADN 99,999999% của Luis Moore và Gavin Wilson, cơ quan thẩm định xin khẳng định hai người này có quan hệ huyết thống Anh - Em ruột.]Đọc xong phần kết luận, đầu óc của Luis có chút choáng váng, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía người phụ nữ, không đợi cậu nói gì gì đối phương đã lên tiếng trước.Chỉ thấy người phụ nữ cầm lấy điếu thuốc chỉ mới hút được một nửa thả vào ly nước rồi nói: "Bên cạnh tên khốn kia lúc nào cũng có vệ sĩ, muốn lấy được mẫu thì rất khó, nhưng thằng nhóc này thì chỉ cần nói ngọt vài câu thì đã chẳng nhớ được mình tên gì rồi."Nói đến đây, cô ta liếc mắt nhìn Luis còn đang bàng hoàng hỏi: "Bấy nhiêu chứng cứ đã đủ để cậu tin chưa?"Lúc này đây Luis còn đang cố gắng tiêu hoá những tin tức khổng lồ mà người phụ nữ mang tới, cậu không biết bản thân phải nên có biểu cảm thế nào mới đúng với tình cảnh hiện giờ nữa, cậu không khóc nổi nữa rồi, cũng không biết phải nên oán hận người nào mới phải.Là do cậu đã làm gì sai sao?Nếu không thì sao chúa lại trừng phạt cậu như vậy chứ?Luis không nói gì, cậu nhìn tờ giấy trong tay, rồi lại nhớ ra vẫn còn một tệp giấy cậu chưa xem, nó nằm chung một tệp tài liệu hẳn là cũng liên quan đến người đàn ông kia.Lần này Luis lật tệp giấy ra xem luôn, nó là tờ thông tin về một cuộc tiểu phẫu thắt ống dẫn trứng*.(*Đây là một phương pháp triệt sản dành cho nữ, hãy search google để biết thêm chi tiết nếu bạn cảm thấy thắc mắc nhé ^^)Mà cái tên được đề trên giấy không ai khác chính là cậu, Luis Moore.Trái tim Luis như bị bóp nát, đau đớn này khiến cậu tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu chưa từng biết gì về cuộc phẫu thuật này bao giờ, nếu muốn đơn phương đồng ý để cậu làm phẫu thuật này thì đối phương phải có tiền và quyền thế cao.Kẻ làm được điều này liệu còn ai khác ngoài người kia chứ.Điều đáng nói nhất chính là thời điểm cuộc phẫu thuật diễn ra chỉ cách sau lúc cậu sảy thai có hai tháng, mọi thứ đều đã nói lên một điều rằng đối phương đã biết chuyện kia từ trước, bằng không cậu cũng sẽ không sảy thai tận ba lần.Người đàn ông đó ngay từ đầu đã biết rõ những đứa trẻ trong bụng cậu là sai lầm, ấy vậy mà hắn ta vẫn cố tình bỏ qua điều cấm kị đó mà hết lần này đến lần khác cho cậu hạnh phúc rồi lại đoạt lấy nó ra khỏi vòng tay của cậu.Đúng là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, thứ gì cũng có giá của nó cả, ngay cả tình yêu cũng như vậy.Câu nói này, bây giờ cậu tin rồi.Luis lau sạch nước mắt vừa trào ra, cậu dùng sức hơi mạnh, lúc lau xong thì đôi mắt đã hiện đầy tơ máu, cậu giương đôi mắt ấy nhìn về người phụ nữ xinh đẹp kia, khuôn mặt đó, vẻ đẹp đó vẫn giống hệt như khi còn ở vùng quê nọ, không biết nên cảm thán vì bà ta bảo dưỡng quá tốt hay là nên ganh tị vì thời gian đã bỏ quên mất bà ta nữa, ai có thể tin rằng đây là một người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi cơ chứ."Mẹ... Tại sao lúc trước mẹ lại bỏ con ở lại nơi đó chứ?" Luis nhìn người phụ nữ hỏi, tất cả mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay, ngọn nguồn đều bắt đầu từ người này, nếu ngày đó bà ta không bỏ cậu lại nơi đó thì cậu đã không chịu biết bao nhiêu đau đớn tủi nhục, và cũng sẽ không gặp phải chuyện như bây giờ."Bọn họ bảo con là quái vật, là đứa con hoang không nên được sinh ra trên đời này, tất cả những người trong thôn đều đánh con, chửi con... Bọn họ bảo vì sinh con ra như vậy nên mẹ mới bỏ con mà đi, họ nói mẹ ghét con, bọn họ nói rất nhiều rất nhiều điều tàn nhẫn, không những mắng con, chửi con mà cũng mắng cả mẹ nữa, nhưng trong lòng con lúc đó vẫn luôn có hình bóng của mẹ, con không muốn bọn họ mắng mẹ của con, cho nên con đã phản kháng, không cho họ mắng mẹ nữa... Nhưng rồi những gì con nhận được là một trận đòn càng tàn nhẫn độc ác hơn, chỉ thiếu một chút nữa thôi là con đã xém chết ngay tại chỗ. Mẹ, mẹ có biết không..." Luis nói được một nửa liền nhìn người phụ nữ mỉm cười, rõ là một nụ cười nhưng lại đầy vẻ mỉa mai, cậu nói: "... khi đó con chỉ vừa mới tròn năm tuổi, trên người con lúc đó không có chỗ nào là lành lặn cả, toàn thân đều tím đen giống như một đống thịt thối vậy. Bọn họ quăng con ở ngoài chỗ chứa củi, mặc cho con tự sinh tự diệt, con bị bỏ ở đó suốt ba ngày, không một ai nhớ tới còn có một đứa trẻ sắp chết đói ở cạnh bọn họ,... đến tận bây giờ, ngay cả con cũng không nhớ nổi bản thân làm sao sót sống được nữa."Vẻ mặt người phụ nữ vẫn không thay đổi, không giận dữ, không đau buồn, hay là một chút hối hận cũng không, trông bà ta giống hệt như một người ngoài cuộc đang lắng nghe câu chuyện của một người xa lạ vậy.Luis bị vẻ mặt không chút biểu cảm này của bà ta làm cho tức giận, nỗi oán hận lần đầu tiên xuất hiện trong cậu, sự căm hận đè nén ở lồng ngực, cảm giác hít thở không thông làm cậu cảm thấy choáng váng."Vì sao mẹ lại để con lại nơi đó, mẹ có thể để con ở lại côi nhi viện hay bất cứ nơi nào khác cũng được mà... Bản thân mẹ cũng biết những người đó độc ác đến dường nào mà." Khi nghe Luis nói xong, người phụ nữ cũng không nói lời nào, bà ta lại lấy một điếu thuốc ra hút, cả hai không ai nói gì, trong không gian cũng chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong lúc Luis còn đang thẫn thờ thì bên tai vang lên giọng nói của bà ta: "Luis, mọi thứ trên đời này diễn ra đều có nguyên do của nó, cuộc sống này không phải lúc nào cũng đẹp đẽ dễ dàng như cậu nghĩ đâu. Người song tính như cậu trên đời này là gì? Với tôi, cậu chỉ là một sinh mạng như bao người, là máu thịt do tôi tạo nên. Trong mắt những kẻ ngu dốt bảo thủ ở nơi đó thì cậu chính là một thứ dị dạng, là một con quái vật, là thứ không nên tồn tại. Nhưng ở nơi thành thị hào nhoáng này, cậu là một món đồ chơi đặc biệt, là thứ đồ chơi mới lạ có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay và cũng là thứ có thể dễ dàng vùi lấp dưới chân.""Cậu có biết loại người thế nào là đáng sợ nhất không? Không có điều gì đáng sợ bằng kẻ ngoài mặt mỉm cười đối xử tốt với ta, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn suy nghĩ xấu xa, từng cái một có thể khiến cho ta đau khổ, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong. Mà nơi có tồn tại những kẻ đáng sợ này lại chính là côi nhi viện, nơi mà ai cũng tưởng chừng như chứa đựng tất cả tình thương yêu và điều tốt đẹp nhất trên đời này." Người phụ nữ nói tiếp: "Trong mắt những kẻ ở nơi đó, tất cả đứa trẻ đi vào đó đều là những món hàng được tính giá bằng tiền, bằng lợi ích to lớn mà cho dù nói ra cũng không kẻ nào có thể tưởng tượng được. Cậu nghĩ rằng mình tiến vào đó rồi sẽ có cuộc sống tốt đẹp cỡ nào? Cậu vẫn sẽ được chăm sóc kỹ càng từng chút một, được ăn uống trắng trẻo mập mạp, nhưng bên cạnh đó cậu sẽ được dạy dỗ cách trở thành một món hàng đáng giá với những kẻ đến mua, học cách dạng chân hầu hạ cho những kẻ đó một cách thuần thục.""Không... không thể nào!" Luis nghe những gì mà người phụ nữ nói mà chỉ biết trợn tròn mắt, trên khuôn mặt toát lên vẻ kinh sợ giống hệt như khi nãy, trong đầu cậu không khỏi nhớ lại những lúc bản thân đến thăm côi nhi viện cùng người đàn ông kia, những đứa trẻ ở nơi đó rất đáng yêu, quần áo trên người lúc nào cũng sạch sẽ, khi có người lớn đến thăm đều sẽ quây quanh rồi nở nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc.Chính bản thân cậu cũng đã từng ganh tị với chúng, cậu nghĩ cuộc sống của mình mà được một phần như chúng thì hay biết mấy.Điều đáng sợ nhất là, công ty của người đàn ông kia nhà là tài trợ lớn nhất của côi nhi viện, liệu rằng hắn ta có để những điều đó xảy ra ở côi nhi viện đó hay không?Luis thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, cậu có cảm giác như mọi thứ trên cuộc đời này đều xuất hiện trước mặt cậu bằng bộ mặt giả dối vậy, ai cũng biết thứ đó thật sự ra sao, duy chỉ có cậu là ngây ngốc cho rằng đó là thật."Luis, những gì tôi nói với cậu là sự thật, là tôi tận tai nghe được, tận mắt nhìn thấy. Chính vì biết được điều này nên tôi mới thà để cậu lại ở thôn quê cổ hủ đó mà không mang cậu vào những nơi kia. Mà trước khi rời đi, tôi đã đưa cho họ một ít tiền và hứa mỗi tháng sẽ gửi cho bọn họ hai triệu để làm phí nuôi dưỡng cậu, thời gian mỗi ngày một trôi, số tiền mỗi tháng tôi gửi đã tăng lên đến năm triệu một tháng, và đến khoảng ba năm trước, đột nhiên bọn họ chủ động liên hệ đòi tôi gửi nhiều tiền hơn làm tôi nảy lên nghi ngờ, tôi tìm người quay về đó điều tra mới biết bọn họ đã bán cậu đi rồi, sau khi biết tin tôi cũng đã tìm kiếm cậu khắp nơi nhưng mãi không có chút tin tức nào. Nếu như không phải tên khốn kia mang cậu đến bữa tiệc của công ty hắn ta thì cả đời này tôi còn lâu mới tìm được cậu." Người phụ nữ nói đến đây liền nhìn thẳng vào mắt của Luis nói: "Với cương vị của một người mẹ thì tôi không dám nói mình đã làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng với vai trò của một người trao cho cậu sinh mạng này thì tôi đã làm đủ trách nhiệm của mình rồi. Cậu có thể căm ghét tôi, oán hận tôi, nhưng mà hãy nhớ rằng, thời điểm sinh ra cậu, tôi cũng chỉ là một con nhóc chỉ mới mười chín tuổi thôi Luis. Để có được những gì ngày hôm nay, tôi cũng đã phải trả giá rất nhiều, chẳng ai sung sướng hơn ai đâu Luis à.""Làm đủ trách nhiệm? Mẹ thử nhìn lại cuộc sống của con từ khi mẹ rời đi xem, con sống ở nơi đó còn không bằng một con chó nữa, chúng nó còn có thể được no bụng mọi lúc, còn con thì được ăn một chút cháo trắng là đã vui mừng lắm rồi, con chưa từng được sống trọn vẹn như một con người đàng hoàng. Trách nhiệm của mẹ không phải là để con được tồn tại trên đời này, mà chỉ đơn giản là cho con sống như một con người bình thường thôi." Luis đưa tay che mặt lại, để tầm nhìn của mình chìm vào trong bóng tối quen thuộc, cậu thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ này nữa, nếu lại nhìn thấy nữa cậu sẽ oán hận bà ta mất, người phụ này từng là điều tốt đẹp nhất xoa dịu nỗi đau mà cậu luôn phải chịu đựng, là cây cột vững chắc nhất cho niềm tin yếu ớt của cậu, nhưng mà giờ đây, mọi thứ gần như sắp sụp đổ hết cả rồi."Mẹ cho rằng mình đã làm đủ trách nhiệm đối với con, nhưng mà những gì mẹ làm, con không nhận được một chút nào cả." Bỗng Luis khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bà ta, "Mẹ, mẹ chưa từng làm được gì cho con cả. Tất cả đều do mẹ đơn phương tự nghĩ như vậy thôi."Ngay khi những lời này của Luis vừa dứt, sự tự tin thong dong trên mặt của người phụ nữ lúc này như mặt gương bắt đầu nứt ra, điều này không hề nằm trong suy nghĩ của bà ta. Rõ ràng, rõ ràng là bà đã làm đúng rồi mà... được tồn tại, được sống sót không phải đã rất tốt sao? Người phụ nữ nhìn thấy Luis đứng dậy chuẩn bị rời đi thì lập tức hoảng hốt, đứng lên nắm lấy tay của cậu, muốn giữ cậu lại, miệng bà ta hé ra muốn nói điều gì đó nhưng những từ ngữ trong đầu không có cái nào thốt thành lời được. Luis dừng lại nhìn bà ta, một lát sau cậu gỡ bàn tay của đối phương ra rồi quay người rời đi."Luis!!!" Người phụ nữ hét lớn tên cậu, trong giây phút này đầu óc của bà ta cũng không suy nghĩ được gì nhiều, đôi môi đỏ tươi khẽ động thốt lên: "Tôi không hề làm sai điều gì cả."Năm đó sinh đứa nhỏ này ra, bà cũng chỉ mới mười chín tuổi, mang một đứa nhỏ sống ở nơi thành phố đắt đỏ là một chuyện không thể nào làm được, thế nên bà mang nó quay về thôn quê kia. Sau khi chật vật nuôi đứa nhỏ đến bốn tuổi, bà quyết định quay lại thành phố làm việc, bà bàn bạc với những người thân trong nhà, hứa rõ mỗi tháng sẽ gửi tiền về thì bọn họ mới đồng ý. Bà biết rõ bản tính của những người này, bà không mong mỏi gì việc đứa nhỏ này sẽ được chăm sóc thương yêu như những đứa nhỏ khác trong nhà, nhưng ít nhất bọn họ sẽ cho nó cái ăn, cho nó sống đến khi trưởng thành. Bà chưa từng ghét bỏ đứa nhỏ này, nó từ trong bụng của bà chui ra, là máu thịt của bà tạo thành, bà chỉ muốn nó được sống mà thôi.Ở trên thành phố hoa lệ thối nát, mỗi lần gửi tiền về cũng giống như một lời nhắc nhở cho bà nhớ, đứa nhỏ của bà vẫn còn sống, nó giống hệt như là trụ cột chống đỡ mọi lúc khó khăn nhất, để bà có thể từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay.Nhưng mà giờ đây, chính miệng đứa nhỏ này lại nói rằng mọi thứ bà làm điều là sai lầm, niềm tin chống đỡ cho bà bấy lâu nay đều là giả dối cả.Tại sao mọi thứ lại như vậy chứ?Người phụ nữ ngơ ngác tự hỏi, nếu quay về thời điểm đó, liệu có còn cách nào khác để giải quyết mọi việc tốt hơn không?Liệu rằng khi đó bà và đứa nhỏ sẽ có được cuộc sống mới tốt hơn hay là cùng ôm lấy nhau mơ giấc mộng dài?Trên khuôn mặt không chút cảm xúc của người phụ nữ lúc này đã thay đổi, hai hàng lệ dài chảy dọc theo gò má của bà, từng giọt lệ nặng trĩu đọng dưới cằm rồi nhanh chóng rơi xuống đất.Luis quay người lại, nhìn đối phương bằng ánh mắt buồn bã, cậu nói một cách nhẹ nhàng: "Mẹ chưa từng làm sai điều gì cả. Người sai là con, sự tồn tại của con là điều sai lầm nhất cuộc đời này. Bây giờ con đã biết được những chuyện con nên biết rồi, con cảm ơn mẹ về tất cả mọi thứ, con thật lòng chúc cho mẹ có được một cuộc sống hạnh phúc nhất, không cần phải quan tâm đến điều gì nữa."Luis bước tới, ôm lấy người mẹ xinh đẹp của cậu một cái thật nhẹ nhàng rồi nhanh chóng lùi lại, cậu nhìn bà rồi cố nở một nụ cười: "Tạm biệt mẹ!"Giống hệt như năm đó vậy, lúc mẹ đi cậu cũng tiễn mẹ bằng nụ cười này, bây giờ cậu rời đi cũng tạm biệt bà bằng một nụ cười.Suốt hai mươi năm, đến bây giờ cậu mới thật sự không còn mẹ nữa rồi, giờ đây cậu và bà ấy chỉ còn là hai người xa lạ mà thôi.Cậu chỉ còn lại một mình, hệt như ngày trước.***Đôi lời tác giả:Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện nhé ^^Thật sự thì viết truyện để cho vừa hay, vừa logic, vừa có giọng văn chân thật thì khó khủng khiếp QAQNếu mọi người đọc truyện có thấy bug gì bất hợp lý thì cứ nói nhé, tôi sẽ lập tức sửa ngay, vì đây là truyện của tôi, là đứa con tinh thần (Dù là truyện 18+ để giải trí) nên tôi muốn chăm chút nó tốt nhất có thể.Là một tác giả tôi cũng muốn mang lại cho mọi người một tác phẩm đẹp đẽ để xem, nên mong mọi người sẽ tương tác với truyện nhiều nha Ơ w ƠNói chắc mọi người không tin, nguyên chương này được 4k3w đó TTATTChúc mọi người xem truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com