TruyenHHH.com

Bkpp Sau Khi Ket Hon Voi Bac Si Ma

Chiếc nắp được mở ra chưa đầy 30 giây, Lâm Y Khải đã nghĩ ra vô số lý do biện hộ, thậm chí còn hận không thể tự mình ra mặt giải vây cho Mã Quần Diệu.

Nhưng thứ bên trong chiếc hộp chính là những kỷ niệm đã từng khiến họ đỏ mặt, ngượng ngùng trùm chăn kín đầu, ôm gối che chặt bụng dưới, trái tim đập thình thịch mà tỉ mỉ bàn bạc từng chi tiết nhỏ.

Mỗi món đồ trong chiếc hộp đều từng được Lâm Y Khải gửi đường link sản phẩm riêng cho Mã Quần Diệu.

Nhớ lại buổi liên hoan lần trước, Chung Nghiêm từng nói giữa y và Mã Quần Diệu chưa từng có bí mật gì với nhau, đầu Lâm Y Khải bỗng quay cuồng như vừa uống rượu từ chai thủy tinh, "Bình thường các anh... còn nói về cả những thứ này sao?"

"Không, không có nói gì hết!" Mã Quần Diệu đổ mồ hôi trán, sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiêu, "Y Khải, em tin anh đi. Chuyện của chúng ta năm đó anh chưa từng nói với ai, kể cả Chung Nghiêm hay Tụng Thịnh."

Không phải Lâm Y Khải không tin, nhưng mọi thứ trong chiếc hộp này quá mức cố ý, khiến người ta không thể giải thích nổi.

Mã Quần Diệu nói: "Là lần đó anh say, vô tình bị nó nhìn thấy. Nó không biết lý do anh xem những thứ đó, chỉ tưởng là anh thích thôi."

Mã Quần Diệu nhớ rất rõ, đó là học kỳ đầu tiên của Lâm Y Khải ở đại học. Trường học cách rất xa Dương Thành, Lâm Y Khải chỉ trở về khi có kỳ nghỉ dài.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, đó cũng là tháng thứ tư Lâm Y Khải rời khỏi Dương Thành. Trước đó mọi quỹ đạo sinh hoạt của cậu vô cùng đều đặn, chỉ quanh quẩn giữa nhà và trường học, trường học và nhà.

Trường cấp ba Dương Thành và đại học y chỉ cách nhau một con hẻm nhỏ, Mã Quần Diệu có thể nhìn thấy cậu bất cứ lúc nào, ở những thời gian cố định, tại những nơi quen thuộc.

Buổi sáng thứ hai trên khán đài chính, trước cổng trường sau giờ tan học, hoặc giữa đám đông ồ ạt tại cửa hàng văn phòng phẩm. Chỉ cần anh muốn thì có thể ngay lập tức nhìn thấy.

Nhưng từ khi lên đại học, Lâm Y Khải đã rời khỏi tầm mắt của anh. Mã Quần Diệu không biết ký túc xá của cậu ở đâu, không rõ lịch học của cậu, cũng không hiểu thói quen sinh hoạt mới của cậu.

Điều quan trọng nhất là, anh không muốn biến mình thành một kẻ biến thái cuồng theo dõi, ngồi tàu vài tiếng đồng hồ chỉ để thoáng thấy cậu một lần.

Sự xa cách lâu ngày dần trở thành nỗi dày vò khôn nguôi, anh uống rất nhiều rượu, tự chuốc mình đến mức say mèm, chỉ để kiềm chế bản thân không mua vé tàu đi gặp cậu.

Rượu có thể làm mềm đôi chân, nhưng không thể dừng lại nỗi nhớ.

Trong cơn say, âm thanh thở dốc của Lâm Y Khải như lấp đầy tai anh. Anh mở đường link mua đạo cụ quần áo, dựa theo diễn biến của câu chuyện trong tai nghe, phối hợp với hình ảnh đạo cụ mà tưởng tượng khuôn mặt của cậu.

Một căn phòng tối mờ trong quán bar, hai anh em lâu ngày không gặp.

Anh trai ngồi dựa trên ghế sofa, dáng vẻ lười biếng nghiêng đầu một bên, ngón tay chống lên huyệt thái dương, cúi đầu nhìn xuống cậu em trai nhiều năm không gặp.

Em trai bị ai đó hạ thuốc, gương mặt đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn, mặc trang phục hở hang, trên người đeo đầy phụ kiện khiêu gợi, cố gắng nén đi sự xấu hổ và dục vọng, quỳ một chân trước mặt anh trai, rót rượu rồi đưa lên môi anh trai.

Cánh tay anh trai nổi rõ gân xanh, cố gắng kìm nén cơn giận, đôi mắt đỏ lên vì đau lòng. Cậu em trai từng được anh cưng chiều đến mức ngay cả dây giày cũng không nỡ để tự buộc, sao lại xuất hiện ở nơi này? Cậu em từng được anh đặt trong tim, chăm sóc bằng tất cả những gì mình có, sao lại rơi vào tình cảnh thế này?

Anh trai có quá nhiều câu hỏi, nhưng càng nhiều hơn là nỗi xót xa. Dục vọng chiếm hữu giấu kín bấy lâu như bùng nổ trong nháy mắt: không nên để em ấy rời xa mình. Anh muốn giữ lấy cậu, từ đầu đến chân, từ bên ngoài đến tâm hồn, tất cả đều phải thuộc về anh.

Ký ức từ bộ kịch truyền thanh dần tan biến, lý do của Mã Quần Diệu nghe có vẻ hoang đường nhưng lại rất hợp với tính cách của hắn.

Lâm Y Khải liếc nhìn chai rượu vang trong hộp, "Cái này hình như em chưa từng gửi link cho anh, bác sĩ Chung chu đáo thật đấy."

Lâm Y Khải cầm chai rượu lên, chú ý đến nhãn ghi năm sản xuất, "Hai người bạn của anh đúng là hào phóng thật."

Tổng giá trị của những thứ khác trong hộp có lẽ chưa bằng 1% giá trị chai rượu này.

Mã Quần Diệu bóp nhẹ sống mũi, "Cậu ấm mà, tiêu xài phung phí tay quen rồi. Nhưng nó không có ác ý gì đâu, em đừng để bụng."

Lâm Y Khải tất nhiên sẽ không để bụng, đưa chai rượu lại cho Mã Quần Diệu, "Đồ đắt tiền như thế, anh cất kỹ đi."

Mã Quần Diệu đem chai rượu cất vào tủ, quay lại thì thấy Lâm Y Khải đang nghịch cái đuôi lông xù có gắn nút cắm, tò mò hỏi: "Cái này phải dùng gel bôi trơn à? Nhét vào như thế có đau không?"

Câu hỏi này họ đã thảo luận cùng nhau từ 12 năm trước. Đương nhiên khi ấy thứ họ bàn không chỉ có mỗi vấn đề này.

Mã Quần Diệu vội vàng giật cái đuôi bông xù khỏi tay anh, nhét lại vào hộp, đậy nắp, rồi còn chồng hai cuốn sách dày lên trên để chặn lại.

Lâm Y Khải: "..."

20 tuổi xấu hổ thì thôi đi, 32 tuổi còn xấu hổ hơn năm đó nữa là sao.

Dọn dẹp xong, Mã Quần Diệu nằm thẳng đơ trên giường, kéo chăn đắp kín mít. Như thể đang thực hiện một nghĩa vụ trọng đại, cứng ngắc thốt ra một câu, "Ngủ ngon."

Lâm Y Khải: "..."

Cuối cùng là ngại hay đang cố kìm nén dục vọng?

Có phải mình không cho ảnh đâu.

Đèn phòng ngủ đã tắt, mỗi người nằm riêng một bên giường.

Mã Quần Diệu duy trì tư thế bất động, chiếc giường là đặt làm riêng, đã được tăng thêm kích thước, giữa họ cách nhau một khoảng đủ cho hai người chen vào.

Lâm Y Khải: "..."

Đêm nay ảnh tính xuất gia hay gì?

Lâm Y Khải trở mình, quay lưng lại phía Mã Quần Diệu, đợi hai phút vẫn không thấy động tĩnh gì.

Anh giả vờ ho nhẹ một tiếng.

Chưa đến ba giây sau, người nào đó lao tới như chạy nước rút 100 mét, quấn chặt lấy anh như bạch tuộc. Lồng ngực dán vào lưng, cánh tay siết chặt, một cái xúc tu quấn lấy ngực, cái còn lại quấn quanh bụng dưới. Ở bên tai nhỏ giọng hỏi anh, "Sao vậy? Không khỏe à?"

Lâm Y Khải: "..."

Đợi mình gọi nãy giờ chứ gì.

"Không sao cả. Sao anh chưa ngủ?"

"Nhớ em, ngủ không được."

"Nhớ em thì sao không lại đây?"

"Lại rồi đây." Hơi thở ấm áp của Mã Quần Diệu phả vào cổ anh, "Y Khải, hôm đó anh thật sự uống nhiều quá, chỉ xem cho vui thôi, cũng không có thích thú gì đâu."

Lâm Y Khải: "... Ồ, vậy à, thế thì thôi vậy."

Cánh tay Mã Quần Diệu siết chặt hơn, "Cái gì mà thôi?"

Giọng Lâm Y Khải nhẹ bẫng, "Em cứ tưởng anh rất thích, còn định hôm nào mặc cho anh xem."

Nhiệt độ cơ thể Mã Quần Diệu tăng vọt lên, tựa như con bạch tuộc đang bị nướng trên lửa nóng, "Đâu có, anh thích lắm."

Lâm Y Khải: "..."

Mã Quần Diệu: "Bao giờ em mặc?"

Lâm Y Khải sắp bị sự "đáng yêu" của cái anh này làm cho nghẹt thở, "Chắc chắn không phải bây giờ, sắp 12 giờ rồi."

Đúng lúc sáng ngày mai cả hai đều có cuộc họp sớm.

Mã Quần Diệu càng ôm chặt lấy người trong lòng hơn, lẩm bẩm: "Đi làm thật phiền phức."

"Anh đã nghỉ hơn nửa tháng rồi còn gì."

"Chỉ muốn ngủ với em thôi."

Lâm Y Khải nhướn mày, "Động từ hay danh từ?"

Mã Quần Diệu đáp chắc nịch, "Cả hai."

Lâm Y Khải: "..."

Tối lửa tắt đèn nên dây thần kinh xấu hổ đứt rồi phải không? Dáng vẻ giả làm hòa thượng lúc nãy chạy đi đâu rồi.

"À, còn chuyện này em hơi tò mò." Lâm Y Khải lên tiếng, "Anh thích dáng vẻ bình thường của em, hay thích em giống trong kịch gọi anh là anh trai, hoặc..."

Anh kéo dài âm cuối, giọng trêu chọc, "Thích em gọi anh là anh khoá trên... rồi lại đùa giỡn anh?"

Sau hai phút im lặng, Mã Quần Diệu dường như đã trải qua quá trình cân nhắc rất kỹ lưỡng, chậm rì rì trả lời: "Không chọn, cái nào anh cũng thích."

Lâm Y Khải bật cười, "Bác sĩ Mã, anh tham quá rồi đấy."

"Em cũng đâu có cấm." Chóp mũi của Mã Quần Diệu khẽ chạm vào gáy anh, răng cọ nhẹ lên đường cong nơi đốt sống cổ.

Lâm Y Khải bị răng cọ đến nhộn nhạo, "Anh thích thì đều cho anh hết. Ngày mai tan làm nhớ mang luôn mấy món quà sinh nhật bác sĩ Chung chuẩn bị về nhé. Biết đâu lại dùng được."

Lâm Y Khải nhớ bác sĩ Chung từng kể mấy trò như "người mù sờ voi," "giấy ghi chú xấu hổ," hay "lông vũ tán tỉnh" gì đó...

Tay Mã Quần Diệu đã trượt xuống mép quần, khẽ rên, "Y Khải, đừng khiêu khích anh nữa mà."

"Em còn chưa làm gì đâu, anh tự kiềm chế chút đi." Lâm Y Khải giữ tay hắn lại, nghiêm túc hỏi: "Còn chuyện này nữa, lúc trước em gửi anh hai tấm ảnh, anh vẫn còn giữ à?"

Chính là ảnh chụp chân của anh.

Mã Quần Diệu im lặng hồi lâu, không thèm ừ hử một tiếng.

Lâm Y Khải dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn, "Đừng giả khờ nữa, nói thật đi."

"...Còn giữ."

"Giữ làm gì?"

"...Xem."

"Bây giờ còn xem không?"

Tay Mã Quần Diệu chậm rãi lướt xuống đùi anh, giọng khàn khàn, "Bây giờ tham hơn, còn muốn..."

"Đừng quậy nữa, mai còn phải dậy sớm." Lâm Y Khải đè chặt tay hắn, nhưng vẫn còn một thắc mắc cuối, "Bộ kịch chúng ta lồng tiếng chung ấy, tại sao trên mạng không tìm được nhỉ?"

Lâm Y Khải tìm không được đã đành, cả triệu fan trên livestream của anh cũng bó tay toàn tập, không thể nào tra ra nổi.

Mã Quần Diệu nhàn nhạt đáp: "Anh nghĩ cách gỡ hết rồi."

"Vì sao?"

"Không muốn người khác nghe."

Lâm Y Khải: "..." Thảo nào.

"Anh nghe hết các bộ kịch em lồng tiếng rồi à?"

Mã Quần Diệu cam chịu, chỉ gật đầu xác nhận.

"Em cứ tưởng anh ghen, không muốn nghe cơ đấy."

"Anh đã xóa giọng của những người diễn chung với em, chỉ để lại giọng em thôi."

Lâm Y Khải ngạc nhiên, "Thế làm sao hiểu được cốt truyện?"

Mã Quần Diệu điềm nhiên đáp: "Anh quan tâm cốt truyện làm gì, chỉ cần em là đủ rồi."

Lâm Y Khải: "..."

Sự chiếm hữu này đều đã lan tới Thái Bình Dương cả rồi.

"Y Khải." Mã Quần Diệu do dự hai giây, "Anh có thể hỏi em một chuyện được không?"

"Anh hỏi đi."

"Em từng phối với người khác chưa?"

"Phối gì cơ?"

"Kiểu như em và anh ấy, kết nối trực tuyến."

Lâm Y Khải lắc đầu, "Chưa từng."

Mã Quần Diệu: "Y Khải, có phải anh quá nhỏ nhen không? Có làm em thấy khó chịu không?"

"Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta đã kết hôn rồi thì phải chung thủy với hôn nhân của mình." Lâm Y Khải xoay người, mặt đối mặt ôm lấy hắn, "Quần Diệu, anh nghe rõ đây. Từ khoảnh khắc chúng ta nhận giấy đăng ký kết hôn, bất luận là Lâm Y Khải hay Thanh Phong, từ đầu đến cuối em chỉ có anh, cũng chỉ thuộc về anh."

Mã Quần Diệu siết chặt vòng tay, "Anh cũng vậy, chỉ thuộc về em."

***

Hôm sau, trên đường quay về văn phòng sau cuộc họp, Liễu Tư Nghiên đi bên cạnh Lâm Y Khải, "Có khi nào Tề Hoành Bân trốn việc hầu tòa không?"

Hai phút trước Lâm Y Khải vừa nhận được cuộc gọi từ luật sư đại diện. Kể từ khi tài khoản mạng xã hội của Tề Hoành Bân bị khóa toàn diện, gã gần như biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Tòa án gọi điện liên tục nhưng không ai bắt máy, đến nhà tìm thì người thân cũng chỉ nói không biết gã ở đâu.

"Thằng này thần kinh bất ổn, trong xương cốt luôn lộ ra chút gì đó không bình thường. Không rõ thật sự cải tà quy chính hay lại đang âm mưu gì khác..." Liễu Tư Nghiên tự vả vào miệng mình, "Phù, phù, phù! Chắc chắn là gã thấy xấu hổ quá nên không dám ra ngoài thôi."

Lâm Y Khải: "Chờ tới phiên tòa tuần sau xem gã có đến không."

"Tội xâm phạm quyền riêng tư và phỉ báng vẫn nhẹ quá." Liễu Tư Nghiên cắn môi bất mãn, "Nên tố cáo gã tội hại vợ để lừa bảo hiểm thì đúng hơn."

"Lúc đó công ty bảo hiểm từng kiện rồi, nhưng không lập án được."

Đưa bệnh nhân ra khỏi ICU quả thật là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong. Nhưng trong môi trường bệnh viện, chuyện này không phải hiếm gặp. Chi phí nằm viện cao ngất ngưởng thật sự là gánh nặng lớn cho những gia đình bình thường.

Xem lại đoạn ghi hình giám sát, Tề Hoành Bân đúng là bị tiêu chảy mà rời đi, trước lúc đó tình trạng của vợ gã vẫn rất bình thường. Hơn nữa gã không phải bác sĩ chuyên môn, không thể xác định chính xác thời điểm nguy hiểm phát sinh. Sau sự việc, gã cũng rất hợp tác với điều tra. Tòa án xác định gã có sơ suất nhưng không đến mức phải chịu trách nhiệm hình sự.

Liễu Tư Nghiên vò loạn tóc, "Gặp phải thằng điên này đúng là đau đầu!"

"Không sao, cứ theo trình tự thủ tục bình thường mà làm. Thản nhiên đối mặt là được." Điện thoại của Lâm Y Khải reo lên, "Không nói nữa, xe buýt tới rồi."

"Sao lại đi xe buýt, Bác sĩ Mã nhà mày đâu?"

Lâm Y Khải: "Hôm nay anh ấy đi làm."

Liễu Tư Nghiên nhắc nhở, "Mày nhớ cẩn thận đó."

"Biết rồi." Lâm Y Khải sờ túi áo, "Yên tâm đi, không sao đâu."

Đài truyền hình vì để nhân viên thuận tiện đi làm và tan tầm nên đã trang bị bốn chiếc xe buýt, mỗi ngày ba chuyến, chạy tới chạy lui khắp đông tây nam bắc, phụ trách đưa đón nhân viên đến tận cửa.

Trên đường về nhà, Lâm Y Khải nhận được cuộc gọi từ bà Trần, "Hai đứa còn chưa gửi chứng minh thư và giấy đăng ký kết hôn qua cho mẹ à?"

"Giấy đăng ký kết hôn để ở nhà. Con đang về, tới nơi sẽ gửi cho mẹ ngay."

"Còn bao lâu nữa? Bên kia cần trước 6 giờ đấy."

Lâm Y Khải nhìn đồng hồ, "Sắp về đến nhà rồi ạ."

"Nhanh lên nhé, đừng để lỡ việc."

"Mẹ yên tâm đi, không trễ đâu."

Vừa cúp máy của bà Trần, số của Mã Quần Diệu đã hiện lên, "Em chưa về đến nhà à?"

"Đường hơi tắc, em đang trên đường."

"Gần tới chưa? Để anh ra đón."

"Không cần đâu, tầm mười phút nữa là tới." Lâm Y Khải hỏi lại: "Anh về nhà rồi à?"

"Ừ, anh vừa về. Tối nay em muốn ăn gì?"

"Trước tiên gửi giấy đăng ký kết hôn của chúng ta cho mẹ đã. Nhà cũ của ông nội phá dỡ xong được chia hai căn. Bố mẹ bảo đăng ký sang tên cho chúng ta, giờ cần nộp hồ sơ."

Mã Quần Diệu: "Chúng ta còn chưa mua nhà cho bố mẹ, sao còn lấy nhà của ông nội."

"Nhà của bố mẹ đang ở cũng là nhà mới, bố mẹ vừa ý lắm. Đây là do bố mẹ quyết định. Nhà của ông nội sớm muộn cũng là của chúng ta, sang tên sau này phải đóng thuế phiền lắm, làm luôn bây giờ thì tiện hơn."

Mã Quần Diệu: "Được rồi, để anh gửi."

"Anh biết giấy kết hôn để đâu không?"

Giấy tờ trong nhà đều do Lâm Y Khải cất giữ.

"Trong ngăn kéo hay két sắt?"

"Ở ngăn tủ cạnh giường em, tầng hai hoặc tầng ba gì đó, nằm sâu bên trong. Anh lục thử xem." Lâm Y Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em về đến rồi, anh tìm đi, lát nữa gặp."

***

Cúp điện thoại, Lâm Y Khải xuống xe, thong thả bước về nhà. Đi được nửa đường anh đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước đã dọn giấy tờ sang phòng làm việc.

Lâm Y Khải khựng lại, hít một hơi khí lạnh.

Tủ cạnh giường, ngăn kéo tầng thứ ba...

Anh sải bước nhanh hơn, thất hồn lạc phách chạy như bay về nhà.

Căn họ ở cách khá gần cổng khu dân cư, Lâm Y Khải vội bấm khóa cửa, giày cũng chưa kịp thay đã lao thẳng vào phòng ngủ.

Anh đứng trước cửa, đúng lúc nhìn thấy Mã Quần Diệu vừa mở ngăn tủ tầng ba, mặt tối sầm lại, tay đang cầm chặt một thứ.

Là món quà fan tặng ở triển lãm anime trước đây.

"Quái vật khổng lồ" lấp lánh đá quý, dài cỡ một cẳng tay.

Lâm Y Khải cảm giác đầu mình bốc khói, hết đường chối cãi, "Quần Diệu, anh nghe em giải thích..."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com