TruyenHHH.com

Bkpp Ong Chu Tra Luong Cho Toi Di Ma

Chương 21: Ông chủ hay ông xã?

Mã Quần Diệu trông vẫn bình thường, nhưng đầu óc Lâm Y Khải đã rơi vào mơ hồ.

Thì ra gay còn có thể đi xem mắt kết thân?

Cậu hỏi không chắc chắn lắm: "Anh đi xem mắt đàn ông sao?"

Mã Quần Diệu không ngẩng đầu lên trả lời: "Phụ nữ."

Lâm Y Khải ngây cả người, cậu chợt nhận ra sau khi thức dậy bản thân càng cảm thấy Mã Quần Diệu khó hiểu.

"Anh rõ ràng thích nam sao lại còn muốn đi xem mắt phụ nữ?" Tiểu đồng chí chính nghĩa Lâm Y Khải bất mãn.

"Thêm được bạn bè cũng tốt." Mã Quần Diệu không để ý lắm.

Thái độ của Mã Quần Diệu làm cho cả người Lâm Y Khải khó chịu, cậu nhớ trước đây Tiền Vô Ưu từng nói qua, trong giới gay này cũng có hội giả làm trai thẳng đi kết hôn với phụ nữ, gây họa tạo nghiệp cho người ta cả đời, tuy rằng Mã Quần Diệu chỉ đi xem mắt, nhưng vốn là người có nguyên tắc như thế, sao lại không tỏ tường loại chuyện này cơ chứ?

Lâm Y Khải suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thích hợp, bèn lấy dũng khí nói: "Tôi thấy anh không nên đi thì hơn."

Mã Quần Diệu cuối cùng cũng dời mắt khỏi công việc, buồn cười nhìn Lâm Y Khải hỏi: "Làm sao, ăn dấm?"

"Tôi ghen gì chứ?" Lâm Y Khải nghiêm túc, lòng nghĩ tôi nghiêm chỉnh nói với anh, anh lại đùa đùa giỡn giỡn.

"Vậy đi —— thế cậu nói xem, tại sao tôi không nên đi?" Mã Quần Diệu thu tầm mắt lại, thuận miệng hỏi.

"Anh là người rất nguyên tắc phải không?"

"Phải."

"Anh là gay phải không?"

"Phải."

"Vậy thì anh không nên đi đúng rồi!"

Mã Quần Diệu trực tiếp cười ra tiếng, hắn tùy tiện dựa vào sau ghế, kỳ quái hỏi: "Tôi đi xem mắt, cậu kích động vậy làm gì?"

"Chỉ là..." Lâm Y Khải nhất thời nghẹn lời, con ngươi không tự chủ liếc sang bên phải, "Anh là ông chủ của tôi, tôi không thể để anh làm chuyện thương thiên hại lý."

Thương thiên hại lý (伤天害理): tàn nhẫn, không có nhân đạo.

"Tôi là ông chủ hay ông xã của cậu?" Mã Quần Diệu cười, "Xem mắt cậu cũng quản?"

Lâm Y Khải đỏ mặt: "Không phải, không phải tôi quản anh, tôi đang thảo luận góp ý chân thành mà."

"Đúng không?" Mã Quần Diệu giương giương khóe miệng, "Sao tôi lại thấy cậu rất giống bà chủ đấy."

"Anh nói bậy gì đó." Lâm Y Khải thấy uất ức gì đâu, cậu đang nói chuyện đúng sai, thế mà nói hoài nói mãi ông chủ vẫn không xem là chuyện to tát, cậu quyết định thay đổi góc nhìn, "Không phải anh vẫn luôn lấy công việc làm trọng sao, làm sao có thể để chuyện nữ nhi tình trường làm lỡ việc?"

"Ừm, tôi thấy cậu nói rất có lý." Mã Quần Diệu gật gật đầu, cuối cùng cũng coi như bắt đầu chính thức đáp lại.

Lâm Y Khải vừa thở phào một cái, lại nghe Mã Quần Diệu lại nói: "Cậu nên nói chuyện này với mẹ tôi."

Lâm Y Khải ngẩn ra: "Hả?"

"Mẹ tôi đáp ứng người ta, tôi mà không đi, không để cho bà ấy mặt mũi, tôi cũng không còn cách nào." Mã Quần Diệu nhún vai.

"Vậy là... trong nhà không biết anh là gay sao?" Lâm Y Khải hỏi.

"Không có cơ hội nói bọn họ biết." Mã Quần Diệu đáp, "Qua lần này, tôi sẽ tìm thời gian nói."

Thì ra là bị ép buộc bất đắc dĩ, nhưng Lâm Y Khải tỉ mỉ nghĩ lại, vẫn cảm thấy cô gái kia có phần đáng thương.

Ý nghĩ của cậu viết toàn bộ lên mặt, Mã Quần Diệu đành phải khuyên nhủ: "Bạn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy, đối phương cũng có khả năng bị ép đến xem mắt."

"Cũng không khẳng định là vậy, đối tượng xem mắt là anh mà." Lâm Y Khải bắt đầu đứng tại góc nhìn người ngoài phân tích chuyện này.

"Có ý gì?" Mã Quần Diệu thuận miệng hỏi.

"Diện mạo rất soái, vóc người lại đẹp, có năng lực còn có tiền, biết nấu ăn, tính cách cũng tốt, có ai không muốn cùng anh nói chuyện yêu đương?" Tiểu đồng chí Lâm Y Khải khách quan phân tích.

"Cậu nghĩ vậy?" Mã Quần Diệu khó nhận ra mà nhướn mày.

"Ừm." Lâm Y Khải gật gật đầu, "Cho nên tôi cảm thấy có thể đối phương không bị ép..."

"Cậu cũng muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương?" Mã Quần Diệu ngắt lời nói, có vẻ khó xử.

"Liên quan gì tới tôi?" Lâm Y Khải sững sờ, cậu mới hòa mình vào góc nhìn của Thượng Đế lần hai, lần này lại bị kéo xuống nữa, cảm thấy có chút lờ mờ.

Mã Quần Diệu không trả lời câu hỏi cậu, mà đột nhiên nói: "Cậu vừa nói mấy ưu điểm kia, thật ra còn có thể bổ sung một cái."

"Cái gì?" Lâm Y Khải trong lúc vô tình lại bị dắt mũi.

" 'Khí lớn' dễ sống."

Lâm Y Khải suy nghĩ mất một giây, lập tức đỏ bừng cả mặt: "Ông chủ, anh, anh, anh hôm nay làm sao vậy?"

"Tôi làm sao?" Mã Quần Diệu biết rõ còn hỏi.

"Tôi đắc tội anh lúc nào chứ?" Lâm Y Khải đáp, "Nếu vậy sao cả ngày anh cứ đùa giỡn tôi vậy?"

"Cậu đương nhiên đắc tội tôi." Mã Quần Diệu trong lòng hung tợn nghĩ, thỏ nhỏ nhãi con suốt ngày câu dẫn hắn, không ăn cậu sạch sẽ thì không khách khí mà.

"Vậy anh nói tôi biết đi?" Lâm Y Khải hoàn toàn không có manh mối, "Tôi có lúc phản ứng chậm, đắc tội anh lúc nào cũng không biết."

Chuyện trong lòng đương nhiên không thể nói ra miệng, Mã Quần Diệu bịa chuyện: "Tối hôm qua cậu đá tôi xuống giường."

"A?" Lâm Y Khải khiếp sợ, "Tôi khỏe vậy hả?"

"Ừ." Mã Quần Diệu điều chỉnh lại tư thế ngồi, "Thôi không tám nhảm nữa, nhanh làm việc đi."

Điều tối kị của Lâm Y Khải chính là làm phiền ông chủ làm việc, vì vậy đành ngậm miệng.

Phần Mã Quần Diệu giao cho Lâm Y Khải chỉ có hai việc, viết bài và chỉnh hình, Lâm Y Khải cũng đã làm xong, cũng có nghĩa tháng này toàn bộ thời gian tiếp theo đều là của cậu.

Kỳ ôn thi này thoải mái quá trời đất.

Thông thường, không có ai từ tháng bảy tháng tám đã toàn lực tập trung cho kỳ thi, tận tháng mười một kỳ thi mới diễn ra, kéo chiến tuyến quá dài sẽ chỉ làm cho cả tâm và thân kiệt sức.

Lâm Y Khải cũng giống vậy, trạng thái ôn tập của cậu đang rơi vào giai đoạn đầu củng cố nền tảng, không phải cả ngày đều chui đầu vào luyện tập văn vẻ.

Ăn trưa xong, Lâm Y Khải nhàn nhã vắt chân ngồi trên sofa, vừa hưởng điều hòa vừa lướt weibo.

Ở bên bàn làm việc cứ không dừng lại tiếng gõ phím ấn chuột, Lâm Y Khải nghe mà ngứa ngáy, cậu cũng muốn làm việc, vậy nên cất điện thoại, từ sofa thò đầu ra thăm dò: "Ông chủ, còn chuyện gì cho tôi làm không?"

"Không có." Mã Quần Diệu đáp, "Tạp chí kỳ này làm xong rồi."

"À." Lâm Y Khải ủ rũ rút về.

"Đúng rồi." Mã Quần Diệu đột nhiên nói.

Lâm Y Khải vội vã ngồi thẳng người.

"Sau khi chỉnh sửa xong bản thảo kỳ này, tôi sẽ bắt đầu làm kỳ tiếp theo, nếu cậu không có gì làm có thể giúp tôi xem qua chút."

"Koyasan đúng không?" Lâm Y Khải hỏi.

Koyasan (高野山): là ngọn núi thiêng Koya (-san: núi) ở phía Nam tỉnh Wakayama. Đây là một trong những trung tâm Phật giáo uy nghi và lớn nhất tại Nhật Bản, gọi là thánh địa với chùa Kongobuji - ngôi chùa chính của Phật giáo Chân Ngôn Tông.

"Ừm, chủ đề kỳ sau liên quan đến Phật giáo, có địa điểm khác cậu cũng có thể đề cử."

"Nhưng về Phật giáo sao lại đi Nhật?" Lâm Y Khải không rõ, "Nước ta có tứ đại Bồ Tát chọn cái nào đi cũng được mà."

Tứ đại Bồ Tát: gọi là tứ đại Phật giáo danh sơn hay tứ đại danh sơn, tứ linh sơn - bốn ngọn núi gắn liền với bốn vị Bồ Tát (Văn Thù - Phổ Hiền - Địa Tạng - Quan Thế Âm).

"Các địa điểm trong nước tôi sẽ sắp xếp người khác đi." Mã Quần Diệu đáp, "Tạp chí không chỉ dừng lại một nơi, trong ngoài nước đều có."

"Ra vậy..." Lâm Y Khải như có điều suy nghĩ gật gật đầu, "Vậy sao địa điểm ngoài nước không chọn Ấn Độ? Phật giáo không phải bắt nguồn từ Ấn Độ à?"

"Ấn Độ chủ yếu lưu hành Ấn Độ giáo (đạo Hindu), Phật giáo đã suy tàn từ sớm, hiện tại cùng mạch kế thừa với nơi sinh trưởng Phật giáo là Trung Quốc chỉ có Nhật Hàn là đại thừa. Mà Phật giáo Nhật Bản lại chịu ảnh hưởng lớn từ các Thần đạo địa phương, tôi định để hai người làm hai mảng khác nhau này."

Lâm Y Khải nghe được sửng sốt, cảm thán: "Ông chủ, sao anh biết nhiều thế..."

"Lúc trước có qua Ấn Độ và Nepal, đại khái biết một ít."

Lâm Y Khải không cam lòng, tội nghiệp nhìn Mã Quần Diệu: "Lần này đi Nhật anh không mang tôi theo thật sao?"

"Tại sao phải mang cậu theo?" Mã Quần Diệu tâm địa sắt đá, "Tôi phải lo ăn lo ngủ cho cậu, ngoại trừ phiên dịch cậu có thể làm gì?"

Lâm Y Khải cũng biết điều này, nếu cậu cũng đi, hắn phải gánh chi phí cho cả hai người.

"Nhưng mà... Phiên dịch rất có giá trị mà." Lâm Y Khải tiếp tục tranh thủ, "Lúc học đại học, có lần tôi đi dịch cho lãnh đạo trường, hai giờ tám trăm lận á." (~2m6)

"Ừ, giá trị," Mã Quần Diệu không phủ định, "Tôi dùng Google dịch, không cần chia tiền."

Lâm Y Khải bĩu môi, vẫn không chịu buông bỏ: "Tôi có thể xách hành lý cho anh."

"Chân tay cậu nhỏ thế xách cái gì?"

"Anh mệt tôi có thể đấm lưng bóp vai."

Lần này Mã Quần Diệu cuối cùng cũng coi như không có bác bỏ, hắn trầm mặc một chút, hỏi: "Còn gì nữa không?"

Lâm Y Khải nhìn thấy hi vọng, vội vã chào hàng bản thân ào ào: "Tôi có thể giới thiệu phong tục của Nhật Bản cho anh, dẫn anh đi ăn ngon, đúng rồi, anh không phải muốn chụp ảnh sao? Người Nhật Bản rất chú trọng việc riêng tư, người ta không cho anh chụp, anh có thể chụp tôi nè."

"Ừm..." Mã Quần Diệu dao động lần thứ hai, "Cậu cứ làm công tác tư tưởng tiếp đi, tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Lâm Y Khải thu người về sofa, không nhịn được che miệng cười trộm.

Tuy rằng Mã Quần Diệu luôn mang bộ dạng người lạ nhớ tránh xa ngàn dặm, nhưng thật ra mềm lòng cực kì, không cần biết ban đầu có cứng rắn cỡ nào, chỉ cần Lâm Y Khải nhõng nhẽo kì kèo, hắn hoàn toàn không thể cưỡng lại cậu.

Nghĩ tới đây, Lâm Y Khải đột nhiên ý thực được hình như Mã Quần Diệu đã vì cậu phá vỡ rất nhiều quy tắc.

Thu nhận cậu, cho cậu lên tầng hai, ngay cả khi cậu chạy lung tung ngoài đường cả một ngày hại hắn trễ việc, Mã Quần Diệu cũng không tính toán.

Sao ông chủ nhà cậu lại tốt như vậy chứ...

Lâm Y Khải bỗng có chút tự trách, cậu cảm thấy anh trai mình nói đúng quá, cậu thật sự có phần không hiểu chuyện.

Tiểu đồng chí Lâm Y Khải sau khi phê bình bản thân một phen không nhịn được ló nửa đầu khỏi ghế sofa, lén lút quan sát dáng vẻ chăm chú làm việc của Mã Quần Diệu.

Bộ dạng nghiêm chỉnh làm việc của ông chủ nhà cậu vô cùng cực kỳ siêu cấp đẹp trai luôn đó.

Lâm Y Khải cắn cắn môi dưới, trong lòng là lạ.

Lúc này, tầm mắt từ bàn làm việc phút chốc bắn tới đây, Lâm Y Khải vội vội vã vã rụt đầu về.

"Nhóc, nhìn tôi làm gì?"

"Tôi, tôi xem anh cân nhắc thế nào." Lâm Y Khải đè lên ngực trái đang đập bùm bùm loạn xì ngầu.

"Không nhanh vậy, làm tốt chuyện của cậu đi."

"Được..." Lâm Y Khải sợ thở phào một cái, may là không bị phát hiện.

Cậu thấy bản thân không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Trong nhà từ nhỏ dạy cậu phải học cách biết ơn, cậu hiện tại biết rõ Mã Quần Diệu gặp khó khăn, vẫn cố nài nỉ hắn cho ra ngoài chơi, vậy cậu khác bạch nhãn lang chỗ nào đâu?

Bạch nhãn lang (白眼狼): chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Cậu không thể trở thành cái loại nhân viên có phúc cùng hưởng, có họa tự chịu mình ai rảnh chịu chung như thế được.

Suy tính đến sáng hôm sau, Lâm Y Khải nảy ra một sáng kiến. Cậu mở khung chat Weibo của Tiền Vô Ưu, bắn đi một tin nhắn.

[ ++: Tiền tổng, tao nhớ nhà mày làm thời trang đúng không? ]

Tác giả có lời:

Vợ hiền giỏi việc nước login √

Chương 22: Massage tính thành một lần làm công được không?

Gia đình của Lâm Y Khải và gia đình của Tiền Vô Ưu có thể coi là đại diện cho hai loại gia đình phổ biến nhất trong xã hội.

Loại đầu tiên, làm việc cho người khác; loại thứ hai, làm việc cho chính mình.

Tuy rằng cha Lâm Hoa và anh trai Lâm Dĩ Nhiên là viên chức nhà nước, nhưng vẫn không sao sánh được với gia cảnh giàu có của Tiền Vô Ưu, đường đời không lo tiền bạc cũng chẳng cần lo tiền đồ.

"Cho nên nói, mày muốn giúp ông chủ của mày?" Tiền Vô Ưu nghe Lâm Y Khải nói đông chém tây một hồi, cuối cùng rút ra kết luận.

"Không phải giúp đỡ, tao làm quái gì có tiền mà giúp đỡ." Lâm Y Khải trốn ở góc tường ngoài sân, hạ thấp giọng gọi điện thoại cho Tiền Vô Ưu, "Ý của tao là, không phải nhà mày có kinh doanh trang phục trang sức du lịch sao? Có thể tìm ông chủ tao làm quảng cáo nè."

"Trong công ty mày phụ trách kéo tài trợ à?" Tiền Vô Ưu kỳ quái hỏi.

"Không phải, phụ trách kéo tài trợ chính là một cổ đông khác họ Chương." Lâm Y Khải giống như người làm việc ngoài xã hội nói, "Tao là trợ lý riêng của ông chủ."

"Mày cũng chỉ ở ba tháng, tận tâm tận trách lắm điều thế làm gì." Tiền Vô Ưu không nhịn được phun tào, "Mày kêu người cổ đông kéo tài trợ kia gọi tao, để tao xem qua tạp chí chỗ mày như thế nào, sau đó về thương lượng với cha tao."

"Biết ngay Tiền tổng tốt nhất!"

"Mày trả tiền cho tao, lần trước mày nói sau khi có lương sẽ trả, ông chủ mày có nói khi nào có lương không?"

Nụ cười Lâm Y Khải cứng ngắc trên mặt, cậu thiếu chút nữa quên mất trả một ngàn cho Tiền Vô Ưu.

Lần trước Tiền Vô Ưu giúp cậu gửi hành lý cũng hỏi khi nào trả tiền, khi đó Mã Quần Diệu còn ở Croatia, còn chưa bàn bạc chuyện tiền lương với Lâm Y Khải, Lâm Y Khải nghĩ thầm dù sao cậu cũng đã nhận việc, lấy tiền lương vào tay là chuyện sớm muộn, kiểu gì cũng không nghĩ đến tiền lương là con số 0.

Cậu không dám nói thật với Tiền Vô Ưu, sợ Tiền Vô Ưu thấy Mã Quần Diệu là loại ông chủ chèn ép nhân viên, ảnh hưởng đến việc kéo tài trợ quảng cáo.

"Tháng sau phát lương." Lâm Y Khải chột dạ nói.

"Ngày mấy." Tiền Vô Ưu theo sát hỏi.

"... Ngày năm." Lâm Y Khải đảo mắt khắp nơi, đành phải nói bừa.

"Sớm thế à? Vậy được, nhớ trả tiền đó."

Tiền Vô Ưu nói xong không chút do dự cúp điện thoại, Lâm Y Khải sợ hãi vỗ ngực.

Ngày năm mà sớm à? Cậu vốn còn tính nói ngày ba.

Lâm Y Khải trở lại trong phòng, đúng lúc Mã Quần Diệu mới vừa tắm xong đi ra, đang chuẩn bị lên tầng hai, thấy Lâm Y Khải trở về, hắn thuận miệng hỏi: "Gọi điện thoại cho ai mà lén lén lút lút vậy?"

"Bạn học tôi." Lâm Y Khải tự động quên nửa câu sau của Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu không hỏi nhiều nữa, đi thẳng lên tầng, Lâm Y Khải vội vã gọi hắn lại: "Ông chủ, anh có thể đưa phương thức liên lạc của Chương Trí Đào cho tôi không?"

"Cậu cần làm gì?"

"Tôi muốn lưu lại thôi."

Lâm Y Khải cũng không biết việc kéo tài trợ này có thể thành công hay không, cậu sợ Mã Quần Diệu nói cậu quản việc không đâu, nên vẫn quyết định chưa vội nói cho hắn.

Mã Quần Diệu không đa nghi, vừa lên cầu thang vừa nói: "Điện thoại ở trên tầng, lát nữa gửi qua cho cậu."

Lâm Y Khải đi lên với Mã Quần Diệu, lại hỏi: "Ông chủ, khi nào công ty mình phát lương vậy?"

"Phát lương?" Mã Quần Diệu dừng bước, quay đầu lại, "Liên quan gì đến cậu?"

"Tôi tò mò thôi."

Mã Quần Diệu tiếp tục đi lên: "Ngày mười."

Lâm Y Khải như tiểu tùy tùng theo sát đuôi Mã Quần Diệu: "Ngày năm phát lương vẫn sớm à?"

"Ừm." Mã Quần Diệu lên đến tầng hai, "Tài vụ còn phải tính lương, không phải nói phát là phát."

"Ra vậy." Lâm Y Khải có chút đăm chiêu gật đầu.

"Có chuyện gì," Mã Quần Diệu xoay người, cùng Lâm Y Khải mặt đối mặt, "Cậu theo tôi lên làm gì?"

"Là..." Lâm Y Khải ngại ngùng nói, "Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh chút."

"Chuyện gì?"

"Hôm bữa tôi có nói anh không cần trả tiền việc vặt ấy?" Lâm Y Khải nhăn nhó, "Tôi có thể rút lại được không?"

"Cậu muốn dùng tiền?" Mã Quần Diệu hỏi.

"Cần hai trăm." Lâm Y Khải giơ hai ngón tay ra trước ngực. Hồi trước anh cậu cho năm trăm, tiền Tiền Vô Ưu cho mượn còn ba trăm, nên nhiều nhất chỉ cần thêm hai trăm là đủ.

"Được." Mã Quần Diệu đáp rất nhanh.

Lâm Y Khải lần hai cảm thán ông chủ nhà cậu thật tốt, nghĩ thầm kiếm hai trăm cũng chỉ là chút chuyện nhỏ, vì vậy nói: "Ông chủ, anh mỗi ngày đều phải làm việc trước bàn máy tính, vai có mỏi không?"

"Hỏi chuyện đó làm gì?" Mã Quần Diệu ngồi lên giường.

Lâm Y Khải nháy mắt đề nghị: "Tôi massage cho anh, tính thành một lần tiền công được không?"

Mã Quần Diệu trầm mặc không tiếp lời, Lâm Y Khải cho rằng Mã Quần Diệu đang tính toán xem chuyện này có đáng không, nhưng không biết điểm chú ý của hắn lại rơi vào chữ "massage".

"Vậy thì massage tính một phần hai tiền làm việc vặt?" Lâm Y Khải cẩn thận hỏi.

"Bóp chỗ nào, vai?" Mã Quần Diệu hỏi.

"Anh muốn tôi đấm bóp chỗ nào tôi làm chỗ đó." Lâm Y Khải vội vàng nói.

"Được, vậy vai đi." Mã Quần Diệu quay người nằm trên giường, "Đừng có lộn xộn chỗ khác."

"Được được được, cám ơn ông chủ!"

Ông chủ thật dễ nói chuyện.

Lâm Y Khải vui vẻ bò lên giường, quỳ bên người Mã Quần Diệu, bắt đầu đấm bóp vai cho hắn.

Vai Mã Quần Diệu rất rộng, cơ bắp lại cứng, Lâm Y Khải bóp hơi vất vả, chẳng được bao lâu, Mã Quần Diệu quay đầu sang hỏi: "Tôi không cho cậu ăn no à? Lực yếu xìu."

"Tôi bóp mạnh hơn đây." Lâm Y Khải thấy oan ức, liều mình tăng thêm lực tay.

Kết quả Mã Quần Diệu vẫn cứ nói: "Cậu gãi ngứa à?"

Lâm Y Khải không phục, cậu cảm thấy ắt hẳn là do tư thế có vấn đề. Cậu đang ở bên người Mã Quần Diệu, cậu và vai Mã Quần Diệu vuông góc chín mươi độ, không dễ tác dụng lực.

Cậu suy nghĩ một chút, quyết định thay đổi tư thế, vì thế cậu nhấc đầu gối lên, cưỡi lên lưng Mã Quần Diệu, vậy thì dễ hơn nhiều. Cậu cật lực bóp vai Mã Quần Diệu: "Như vậy được chưa?"

Mã Quần Diệu: "..."

Sự chú ý của Lâm Y Khải hoàn toàn tập trung vào tay, không ý thức được động tác toàn thân, mỗi lần bóp mạnh một chút, cậu cưỡi đằng sau lưng Mã Quần Diệu cũng sẽ chuyển động theo.

"... Được rồi, đừng bóp nữa." Thanh âm Mã Quần Diệu hơi khàn khàn.

"Còn chưa đủ thời gian mà ông chủ." Lâm Y Khải vô thức kẹp chặt eo Mã Quần Diệu, đồng thời trên tay dùng lực.

"Được rồi, bây giờ đưa liền cho cậu hai trăm, cho tôi xuống dưới." Mã Quần Diệu áp chế đống phế liệu trong đầu, kiên nhẫn thuyết phục.

"Vậy thì vô liêm sỉ quá." Lâm Y Khải không nghe theo, làm ít mà cầm lắm tiền, cậu không thể vô duyên vô cớ để người khác trả thù lao cho mình thế được.

"Tôi nói đừng bóp nữa." Mã Quần Diệu mất sạch kiên nhẫn nâng nửa người trên lên, sau đó dường như không cảm nhận được trọng lượng trên lưng, trở mình.

Xoay người xong, Lâm Y Khải biến thành mặt đối mặt cưỡi trên eo Mã Quần Diệu, triệt để trợn tròn mắt.

Mã Quần Diệu dùng khuỷu tay đỡ nửa người trên, nhàn nhàn lướt qua vịt con vàng giữa hai chân Lâm Y Khải, hôm nay vịt con bị chèn ép nhăn nhúm lại thành một mớ hỗn độn, trông như bị ai đi đường quyền đập cho bầm dập, hung hăng kiêu ngạo biến mất không còn thấy đâu.

Mã Quần Diệu bỗng nhiên cảm thấy rất khôi hài.

"Vẫn không xuống?" Mã Quần Diệu hỏi, nhớ tới lời Lâm Y Khải nói trước kia, cố ý hỏi: "Chờ tôi động đúng không?"

"Không, không phải." Lâm Y Khải luống cuống tay chân muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp làm gì, Mã Quần Diệu đã gập chân, dùng cổ tay đỡ bán thân trên, giữ chặt cậu lại giữa đùi và lồng ngực.

Hai tay Lâm Y Khải luống cuống giơ trên không trung, không biết phải để chỗ nào, cuối cùng dành phải đặt trên vai Mã Quần Diệu.

Tư thế thật quỷ dị, Lâm Y Khải ngẩn người nghĩ.

Mã Quần Diệu nghiêng mặt nhìn Lâm Y Khải, buồn cười hỏi: "Sao lại đỏ mặt?"

Lâm Y Khải cũng không biết tại sao, cậu cố trấn định bản thân: "Hơi, hơi nóng."

"Vậy cởi quần áo cho mát?"

Nghe nói thế, Lâm Y Khải sợ đến ngửa đầu trợn mắt, cuối cùng lưng đụng vào đùi Mã Quần Diệu, mông hình như cũng ngồi trên vật hùng vĩ nào đó.

Ánh mắt Mã Quần Diệu tối đi, nhìn chằm chằm Lâm Y Khải. Mà cậu lại căng thẳng muốn chết, sợ đến độ không dám cử động.

Sau một hồi lâu, Mã Quần Diệu như từ bỏ, thở dài, hạ hai chân xuống: "Rồi, xuống nhanh."

Lâm Y Khải chạy trối chết xuống tầng, trốn vào trong sofa, dính chặt lấy chăn - thứ duy nhất có thể dựa vào giờ khắc này.

Ánh mắt vừa nãy của ông chủ cậu thật đáng sợ.

Giống hệt như muốn ăn sạch cậu, một mẩu xương cốt cũng không tha.

Từ khi nào ông chủ đã trở nên đáng sợ như vậy?

Lâm Y Khải không nghĩ ra, trong đầu hỗn loạn. Lúc này, tiếng Mã Quần Diệu vọng xuống từ tầng hai: "Nhóc, hôm nay không muốn ngủ giường đúng không?"

"Không muốn!"

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải co lại một cục dưới tầng, không nhịn được bật cười.

Nhóc con này rốt cuộc đã biết nghe lời rồi.

Sớm hôm sau, Mã Quần Diệu đưa phương thức liên lạc của Chương Trí Đào cùng hai trăm phí làm công cho Lâm Y Khải. Lâm Y Khải chuẩn bị đủ một ngàn, định có thời gian sẽ gửi cho Tiền Vô Ưu. Với Chương Trí Đào, cậu nói cho anh ta biết cậu có một người bạn gia cảnh như thế, có khi có thể nói chuyện hợp tác, nhưng Chương Trí Đào không coi trọng chuyện này, chỉ nói sẽ liên lạc với bạn cậu sau.

Buổi xem mắt của Mã Quần Diệu sắp xếp vào hôm nay, thứ sáu, bình thường khi ở nhà hắn không chú ý đến kiểu tóc, vậy mà đến trưa, Mã Quần Diệu đi vào phòng vệ sinh. Lúc hắn bước ra, nghiễm nhiên soái đến mức nhân thần đều phẫn nộ.

Lâm Y Khải đang xem đề nháy mắt sửng sốt, rồi không hiểu vì sao thấy tức giận.

Mã Quần Diệu đến cửa thay giày, Lâm Y Khải cũng lạch bạch đi theo.

"Anh ăn mặc thế này làm gì?" Lâm Y Khải nhăn mặt, "Có thật là anh đi kết bạn thôi không đó?"

Mã Quần Diệu thấy buồn cười: "Tôi ăn diện như này thì sao?"

"Bình thường anh có thể mặc, hôm nay không được." Lâm Y Khải nghiêm túc nói, "Hôm nay anh đi xem mắt, lỡ người ta thích anh luôn thì sao? Vậy anh không phải tạo nghiệp cho người khác chứ gì nữa?"

Mã Quần Diệu: "..."

"Vậy cậu muốn tôi thế nào?" Mã Quần Diệu hỏi.

"Đầu tiên làm đầu anh bù xù lên." Lâm Y Khải nói xong, nhón chân lên muốn phá kiểu tóc của Mã Quần Diệu, mà hắn lấy tay đè đầu cầu dịch ra xa dễ như ăn bánh.

"Đừng nghịch, ngoan ngoãn ở nhà chờ, tôi ăn cơm xong sẽ về."

"Các anh đi ăn gì vậy?" Lâm Y Khải tâm lý thiếu cân bằng. Cậu ở nhà ăn đồ thừa hôm qua, Mã Quần Diệu lại trang phục gọn ghẽ cùng người khác đi ăn ngon.

"Đồ ăn Việt Nam ở gần trung tâm thương mại." Mã Quần Diệu thuận miệng trả lời.

Hồi trước Mã Quần Diệu vào trung tâm thương mại xem phim, nên biết Mã Quần Diệu đang nói đến chỗ nào.

Mã Quần Diệu thay xong giày thì nhanh chóng rời đi, hôm nay hắn không đi xe, từ nhà đi bộ đến trung tâm thương mại cũng chỉ mất mười mấy phút.

Lâm Y Khải trở lại bàn trà tiếp tục làm bài, thế nhưng một đề tài logic bình thường mà cậu suy nghĩ mải miết cũng chẳng ra.

Không được không được, Lâm Y Khải đóng máy tính lại, cậu phải đi theo dõi ông chủ, lỡ hắn làm điều xấu gieo vạ cô gái kia thì sao bây giờ?

Chương 23: Ông xã, em sai rồi.

Lúc Lâm Y Khải ra khỏi nhà Mã Quần Diệu vẫn chưa đi xa, cậu đi tới giao lộ trong tiểu khu thì vừa dịp thấy hắn ra khỏi cổng lớn.

Cậu chầm chậm đi về phía trước, bắt chước kiểu của đặc vụ, đi một giây xong bay đến núp sau cây, một giây sau lại núp mình trong đám đông, lúc nào cũng chú ý duy trì khoảng cách nhất định với Mã Quần Diệu, mà thực tế hắn cũng chẳng quay đầu lại lần nào.

Nhà hàng Việt Nam nằm ở tầng bốn của một tòa nhà cạnh trung tâm thương mại. Lâm Y Khải sợ đối tượng xem mắt của Mã Quần Diệu vẫn chưa đến, vậy thì cậu đi vào sẽ dễ bị lộ tẩy, thế nên cố tình vào trung tâm thương mại đi lòng vòng mất hai mươi phút rồi mới ra.

Đến cửa nhà hàng, Lâm Y Khải liếc mắt liền thấy Mã Quần Diệu cùng một đại tỷ tỷ có vẻ là phần tử trí thức ngồi đối diện nhau sát bên cửa sổ, hai người đang vừa trò chuyện vừa cười.

Lâm Y Khải bĩu môi, chợt thấy quạu một cách khó hiểu.

"Chào anh, anh đi mấy người?"

Tiếng nhân viên phục vụ làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Lâm Y Khải, cậu nỗ lực nhẹ giọng đáp lại: "Một người."

"Được, mời vào."

Mã Quần Diệu ngồi quay lưng lại với cửa vào, không thể nhìn thấy Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải lén lén lút lút đi đến ngồi xuống ghế dài phía sau Mã Quần Diệu, hai cái ghế dài này ngăn cách bằng hàng rào cao bằng nửa người, trên hàng rào còn để hoa hòe các kiểu. Nếu không để ý kỹ sẽ không thể nào thấy chuyện của bên đối diện, nhưng chỉ cần đến thật gần, vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện từ sát bên.

"Đây là thực đơn." Nhân viên phục vụ đem một tập thực đơn vừa nặng vừa dày cho Lâm Y Khải.

Cậu rất sợ bị phát hiện nên không dám ho he tiếng nào, sầu đời lật thực đơn, nghĩ thầm giá cả Việt Nam rất dễ chịu mà, sao mà đồ ăn đắt thế.

Nhìn hồi lâu, cuối cùng cậu chỉ vào một bát bún Việt Nam giá 48 đồng, mặt đau lòng nhìn nhân viên phục vụ. (~160k)

"Anh còn dùng gì thêm không ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.

Lâm Y Khải vội vã khoát tay áo.

"Vậy, tổng cộng 48." Nhân viên phục vụ nói.

Chi phí thám thính cao quá rồi này.

Lâm Y Khải bi tráng lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, rõ ràng sáng nay mới kiếm đủ một ngàn, cầm chưa đủ ấm tay đã vội bay đi. Tình hình thế này chắc lúc về nhà lại phải giãy giụa kiếm thêm tiền công mới được.

Nhân viên phục vụ đi rồi, Lâm Y Khải cố ý lùi ra sau dựa vào hàng rào, đưa tai nghe lén hai người nói chuyện. Mã Quần Diệu không biết đang nói cái gì, chỉ biết đại tỷ tỷ trí thức cười không dứt. Tiếng cười của cô rất êm tai, trong trẻo tựa tiếng chuông ngân.

"Vậy là sau khi từ chức cậu* tự lập nghiệp?" Đại tỷ tỷ thu hồi tiếng cười, hỏi.

(*): vẫn là do xưng hô bên đấy không giống bên mình nên Lâm Y Khải không biết rõ.

"Đúng, cậu thì sao?" Mã Quần Diệu cũng hỏi.

"Tôi đương nhiên đi làm nghiêm chỉnh rồi."

Lâm Y Khải nghĩ thầm Mã Quần Diệu thật kỳ lạ, cũng không thật sự đến xem mắt, hỏi công việc người ta làm gì.

"Tôi nghe mẹ nói đây là lần đầu cậu đi xem mắt sao?" Đại tỷ tỷ nói, "Lần đầu tiên đã gặp tôi, thật có duyên."

"Hữu duyên, cũng vừa vặn." Mã Quần Diệu cười cười.

Lâm Y Khải thở phì phò uống một ngụm trà, cái gì hữu duyên, cái gì vừa vặn, một tên gay đi ve vãn nữ sinh, trai thẳng cậu đây nhìn không nổi rồi!

Đúng lúc nhân viên phục vụ đưa tới bát bún to oạch, mỹ thực mê hoặc làm Lâm Y Khải tạm thời giảm bớt lực chú ý. Cậu ăn một miếng lớn, xong lại dựa về phía sau, một bên nghiền ngẫm, một bên tiếp tục nghe trộm.

Bởi vừa nãy bỏ lỡ một đoạn đối thoại, Lâm Y Khải không biết làm sao hai người đã nói sang đến điều kiện.

"Dùng ánh mắt của cậu nhìn xem, thấy điều kiện của tôi được không?" Đại tỷ tỷ hỏi.

"Rất tốt." Mã Quần Diệu đạo, "Công việc ổn định, nhân mỹ tâm thiện."

Đại tỷ tỷ vui vẻ cười không ngừng.

Lâm Y Khải hơi nhướng mày, thấy sự tình không đơn giản. Cậu lại cúi xuống bàn, ăn một miếng, nghĩ thầm ông chủ cậu cứ luôn miệng bảo bản thân là gay, kết quả nữ sinh ai đến cũng không chối từ, sao lại có loại người như vậy?

Lâm Y Khải dùng phân thân chi thuật vừa nghe lén vừa ăn, kết quả sơ ý bị sặc nước, phát ra tiếng ho khan không lớn không nhỏ: "Khụ khụ!"

Gay!

Tiểu đặc vụ Lâm vội vã lấy giấy che miệng.

Hoàn hảo, không bị Mã Quần Diệu phát hiện.

Cậu tiếp tục đến gần nghe trộm đoạn đối thoại của hai người.

"Trước đây cậu chưa từng động lòng với nữ sinh sao?"

"Không có, nếu không tôi cũng sẽ không như thế này."

"Vậy thì thật quá đáng tiếc."

Đại tỷ tỷ nói xong lại bắt đầu cười.

Sao hai người lại nói chuyện ăn ý vậy chứ?

Lâm Y Khải gắp hai miếng thịt cho vào miệng, tức giận nhai nhai. Theo tình hình thế này, đại tỷ tỷ kia chẳng mấy chốc sẽ thích Mã Quần Diệu, sau đó đến khi cô biết hắn là gay, cô sẽ phải chịu cú shock rất nặng nề. Rất có thể từ đây mọi chuyện sẽ đổ bể hoàn toàn, thậm chí cô còn có thể mất đi hứng thú với đàn ông.

"Tôi có gì đáng tiếc." Mã Quần Diệu nói tiếp, "Ngược lại là cậu, dáng dấp xinh đẹp vậy mà vẫn còn độc thân."

"Vậy cậu cưới tôi nha." Đại tỷ tỷ cười nói.

Đấy đấy! Cái kiểu đối thoại gì đây!

Lâm Y Khải không nhịn được vạch một chiếc lá ra, xuyên qua khe hở len lén quan sát đại tỷ tỷ.

Thành thật mà nói, đại tỷ tỷ thật sự rất xinh đẹp, cũng không trách Mã Quần Diệu đã nói câu đó, cơ mà nhìn cô rất thuần thục thận trọng, sao lại dễ bị ông chủ cậu lừa gạt như vậy chứ?

"Tôi như vậy cậu cũng dám gả cho tôi?" Mã Quần Diệu cười cười.

"Cậu dám cưới thì tôi dám gả." Đại tỷ tỷ đáp, "Cậu muốn kết hôn, tôi là người đầu tiên xếp hàng đó nhớ chưa."

Mã Quần Diệu cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm.

Nhìn như đại tỷ tỷ đã triệt để rơi vào con đường u mê, Lâm Y Khải tức gần chết.

Tại sao cậu không nhìn ra ông chủ của cậu hóa ra còn có bộ mặt này?

Tấm lòng chính nghĩa của Lâm Y Khải đang rực cháy ngọn lửa mãnh liệt, cậu cầm ly nước ấm uống cạn một hơi, lại vơ giấy ăn quẹt lung tung trên miệng, dùng bộ dạng chiến binh cảm tử đứng lên.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho ông chủ hại đời người ta.

Coi như ông chủ nhà cậu chăm sóc cậu rất nhiều, dốc lòng chỉ dạy cậu viết lách, nhưng cậu cũng không thể nhắm mắt làm ngơ loại chuyện thương thiên hại lý này được.

Lâm Y Khải quyết định, hít sâu một hơi, sau đó xoay người, đi hai ba bước đến bên cạnh Mã Quần Diệu, mở miệng: "Ông xã, sao anh lại đi xem mắt sau lưng em đây?"

Cạch.

Đũa Mã Quần Diệu cầm trên tay rơi thẳng xuống đất, cả người hắn cứng ngắc tại chỗ, tay phải vẫn duy trì động tác cầm đũa, biểu tình cứng đờ nhìn về phía Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải tranh thủ xem xét trạng thái của đại tỷ tỷ, cũng là kinh ngạc hú hồn chim én.

Cậu lấy dũng khí bước lên một bước, đặt mông ngồi lên đùi Mã Quần Diệu, ôm chặt lấy cổ hắn, quay đầu lại nhìn đại tỷ tỷ nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của anh ấy."

"Chà..." Đại tỷ tỷ phục hồi tinh thần lại, hỏi Mã Quần Diệu: "Cậu đi xem mắt mà không nói cho người ta biết một tiếng? Còn chạy tới đây tuyên bố chủ quyền."

Mã Quần Diệu cứng đờ cả người, không đáp lại, đại tỷ tỷ nói như đang giỡn: "Chúng ta đang ăn đồ Việt Nam mà nhỉ, sao lại nghe nồng nặc mùi giấm vậy ta."

Lâm Y Khải bắt đầu thấy kì kì, kiểu phản ứng này của đại tỷ tỷ là sao, cậu là đang xả thân cứu cô đó.

Mã Quần Diệu chậm rãi hít sâu một hơi, tại nơi người khác không nhìn thấy dùng tay bóp chặt eo Lâm Y Khải, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Sao cậu tới đây?"

Lâm Y Khải bị đau, cậu nhíu mày, cứng đầu nói: "Để tôi làm chuyện tốt!"

Trán Mã Quần Diệu hằn lên gân xanh, tay phải hắn không chút lưu tình giữ lấy cằm Lâm Y Khải, làm cho cậu nhìn về phía đối diện, đè ép tâm lý đang bùng nổ nói: "Giới thiệu cho em một chút, đây là bạn thời đại học của anh, biết anh là gay."

Ơ?

Lâm Y Khải trợn tròn mắt.

"Tôi giới thiệu lại cho cậu một chút, " Mã Quần Diệu ôm sát Lâm Y Khải eo, nhìn đối diện, "Đây là bạn trai nhỏ của tôi, một thằng ngốc."

Lại bị mắng...

Lâm Y Khải rụt cổ lại, không dám có câu oán hận nào.

Bây giờ chạy đi còn kịp không?

Nếu Mã Quần Diệu không ôm cậu chặt vậy, chắc là vẫn được...

"Trách em ấy làm gì nha, cậu không nói tiếng nào chạy đi xem mắt, người ta đương nhiên muốn theo tới rồi." Đại tỷ tỷ tốt bụng nói.

"Là vậy phải không?" Mã Quần Diệu nhấc chân lên, Lâm Y Khải ngồi trên đùi hắn cũng run rẩy theo, "Anh không nói trước cho em sao?"

"Nói, có nói..." Lâm Y Khải muốn thu lại cánh tay đang ôm chặt cổ Mã Quần Diệu, nhưng khoảng trống giữa hắn và bàn quá hẹp, sau khi cậu chen vào, cũng gần như đã bất động.

"Vậy em còn tới làm gì?" Mã Quần Diệu nhíu mày hỏi.

"Đương nhiên là lo lắng rồi." Đại tỷ tỷ chủ động nói tiếp, "Bạn trai như cậu rất dễ khiến đối phương cảm thấy không an toàn, chứ nói chi đến việc cậu còn cùng tôi xem mắt."

"Có đúng không?" Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải hỏi, "Làm bạn trai anh rất không có cảm giác an toàn?"

Lâm Y Khải hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, tất cả là vậy nói thẳng ra không được sao, tại sao ông chủ vẫn còn cứ phải diễn kịch làm gì, làm cậu lúng túng quá trời đất.

... Thì ra là vậy.

Mã Quần Diệu nổi giận, cố ý để làm cậu lúng túng mất mặt.

Lâm Y Khải khóc không ra nước mắt, lắc lắc đầu, đáng thương lắp bắp: "Là em nghĩ nhiều rồi."

"Ồ." Mã Quần Diệu cười lạnh một tiếng, "Khí thế bắt kẻ thông dâm vừa nãy đi đâu mất rồi?"

Lâm Y Khải cắn môi không hé răng, cũng tự nhiên không hiểu sao mình lại lòi ra cái kiểu ngáo như vậy, là đồ ăn ngon của Việt Nam cho cậu dũng khí sao?

"Ai, cậu ăn gì chưa? Ngồi xuống cùng ăn đi." Đại tỷ tỷ đúng lúc giải vây.

"Tôi, tôi vừa nãy ăn một bát bún." Lâm Y Khải yếu ớt trả lời.

Mã Quần Diệu nghe vậy quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại nhớ tới âm thanh ho khan vừa nãy, quả thực tức cười : "Nãy giờ em ở sau lưng nghe trộm?"

Lâm Y Khải càng cúi đầu thấp hơn: "Ông chủ, tôi sau này không dám..."

"Ông gì?" Mã Quần Diệu nhíu mày, "Nghĩ xong gọi lại."

"Ông chủ?" Lâm Y Khải không hiểu nói.

"Lúc cậu vừa đến đây gọi tôi là gì?" Mã Quần Diệu nhắc nhở.

"Ông, ông xã..."

"Sau đó thì sao, ông xã anh làm sao đây?"

"Ông xã, em sai rồi."

Lông mày Mã Quần Diệu cũng giãn ra một ít, hắn nhìn cô gái đang khoác bộ dáng ăn dưa đối diện: "Ngày hôm nay trước tiên đến đây đi, có dịp sau này gặp lại."

Ăn dưa (吃瓜): hóng chuyện.

"Được, cứ thế đi." Đại tỷ tỷ vẫn còn muốn đóng vai quần chúng ăn dưa lấy túi, đáp, "Cậu đừng trách em ấy, lo lắng là chuyện thường tình."

"Cậu không cần giúp em ấy phân bua, đứa nhóc này đáng đời." Mã Quần Diệu thu tầm mắt lại, nhìn Lâm Y Khải nhàn nhạt nói, "Không biết cái mông này phải ăn bao nhiêu đòn mới nhớ kỹ."

Lâm Y Khải gần như phát khóc, thế này là biết mông cậu sắp gặp chuyện rồi.

Chương 24: Đây là bạn trai của con, Lâm Y Khải.

Gần cuối tháng bảy, tiết trời bắt đầu trở nên oi bức, tiếng ve râm ran bên đường vào tai Lâm Y Khải lại thành tiếng cười cợt hả hê trên sự đau khổ của cậu, khiến cậu vô cùng phiền muộn.

Mã Quần Diệu im lặng tiếp tục bước đi, nhìn như vẫn đang rất tức giận. Dọc đường, Lâm Y Khải không ngừng suy nghĩ xem làm thế nào để cái mông thoát khỏi đại nạn, nhưng nghĩ đau cả não cũng chẳng ra được tí gì.

Mã Quần Diệu vào nhà, thay giày, cất chìa khóa, lấy điều khiển mở điều hòa, mọi thứ làm liền một mạch. Làm xong, cuối cùng hắn mới xoay người, nhìn Lâm Y Khải đang run rẩy ở cửa, hỏi: "Còn không lại đây?"

"Tôi, tôi quyết định đứng đây ngẫm nghĩ một chút." Lâm Y Khải thành khẩn.

"Được." Mã Quần Diệu không nhiều lời, đến bàn làm việc, cũng không nói gì đến Lâm Y Khải nữa.

Thái độ này làm Lâm Y Khải không suy diễn được, nói vậy nghĩa là cậu chỉ cần suy ngẫm ăn năn tí là được rồi sao?

Sau mười lăm phút, Lâm Y Khải không đứng yên được nữa, cậu thò đầu ra, thăm dò người ở bên bàn làm việc: "Ông chủ, tôi có thể không đứng nữa được không?"

"Nghĩ xong chưa?" Mã Quần Diệu nhìn màn hình máy tính hỏi.

"Đã xong rồi."

Mã Quần Diệu không lập tức tỏ thái độ gì khác, hắn tiếp tục thao tác con chuột mấy lần, xong xuôi mới đứng lên, vừa đi đến sofa vừa nói: "Nghĩ xong rồi lại đây báo cáo."

Còn muốn báo cáo cơ à...

Lâm Y Khải rũ đầu đến trước mặt Mã Quần Diệu, cậu thấy dù sự tình thế nào, vẫn nên nhận lỗi trước cái đã: "Ông chủ, tôi thật sự sai rồi."

"Sai chỗ nào?" Mã Quần Diệu không biểu tình hỏi.

"Tôi không nên quấy rầy anh xem mắt." Lâm Y Khải yếu ớt đáp.

"Đây là trọng điểm?" Mã Quần Diệu nhíu mày.

Khoảng thời gian này Lâm Y Khải đã luyện thành kỹ năng nghe lời hiểu ý chút chút, cậu lập tức ý thức câu trả lời của mình không phải là đáp án ông chủ muốn, vì vậy vội vã sửa lời: "Không phải, tôi không nên giả làm bạn trai anh."

Đôi mày nhíu chặt của Mã Quần Diệu hơi thả lỏng một chút, nhưng sắc mặt vẫn không quá hòa hoãn: "Còn gì nữa?"

Còn gì nữa đây?

Lâm Y Khải nhìn tới nhìn lui, nỗ lực tái hiện chuyện phát sinh ban nãy trong đầu, nhưng vẫn không hiểu mình làm chỗ nào không đúng.

"Tôi không nên... gọi anh là ông xã?" Cậu chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày nghĩ đại ra cái lý do.

Không trâu bắt chó đi cày (鸭子上架): bất đắc dĩ, ngụ ý bắt một người làm việc không thể làm, không hợp khả năng, gây khó dễ người đó.

Mã Quần Diệu hít sâu một hơi, dáng vẻ như bị tra tấn đến không còn cách nào khác, đau đầu hỏi: "Não dùng để nghĩ, rốt cuộc cậu có ý thức được điều đó hay không?"

Lâm Y Khải không dám lên tiếng nữa, cậu biết bây giờ là lúc ông chủ bắt đầu dạy dỗ cậu.

"Đầu tiên, tại sao cậu theo tôi đi xem mắt?" Mã Quần Diệu nói, "Nghĩ rồi trả lời."

Lâm Y Khải mím mím môi, nhỏ giọng: "Tôi sợ anh lừa gạt người ta."

"Nên nguyên nhân căn bản cậu đi theo tôi chính là vì," Mã Quần Diệu dừng một chút, "Cậu hoài nghi nhân phẩm tôi có vấn đề."

Nghe nói thế, Lâm Y Khải sửng sốt, như được "đề hồ quán đỉnh", cậu lúc này mới nhận ra hành động của mình không đơn thuần xuất phát từ hảo tâm giúp người, mà cốt là ở không xây dựng đủ sự tín nhiệm.

Đề hồ quán đỉnh (醍醐灌頂): Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. (theo từ điển Phật giáo) Từ ngữ này được dùng để ví một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng (ý là đồng chí Y Khải được thông não).

Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu có người hoài nghi nhân phẩm của cậu còn không nhiều bằng nhân bánh mì như vậy, cậu cũng sẽ tức giận.

Lâm Y Khải khổ sở cắn môi, cậu đột nhiên nhận ra sao mà mình dốt thế không biết, suy nghĩ vấn đề chỉ đến được bề nổi của tảng băng chìm, không chạm được tới độ sâu của vấn đề.

"Ra cậu nghĩ tôi là như vậy sao?" Sắc mặt Mã Quần Diệu không thay đổi, "Cậu cảm thấy tôi là loại người khốn nạn đi lừa tình người khác?"

Lâm Y Khải lắc lắc đầu theo bản năng.

Không phải, tuyệt đối không phải như vậy.

"Nếu không phải, vậy tại sao không tin tôi?" Mã Quần Diệu theo sát hỏi.

"Tôi..." Đầu óc Lâm Y Khải có hơi rối loạn, thành thật mà nói cậu cũng không cho rằng Mã Quần Diệu là người xấu, nhưng đến khi hắn đi xem mắt người khác bản thân lại không dừng được cơn giận.

Này thì chính nghĩa, này thì gặp chuyện bất bình, những ý nghĩ này bị lật đổ hoàn toàn, Lâm Y Khải thuận theo bản năng nói: "Tôi không thích anh đi xem mắt."

Mã Quần Diệu khó nhận ra mà nhíu mày: "Tại sao không thích?"

"Thì là không thích." Lâm Y Khải ngang ngược nói. Cậu bắt đầu suy xét ở chiều sâu của vấn đề, một ý nghĩ mơ hồ dần nổi lên, sắp chạm đến được thì đầu óc lại như đã dùng sức quá mức, đột nhiên đình công. Thế nên lại dẫn cậu tới một cái phương lệch lạc nào đó.

"Anh đi xem mắt sẽ ảnh hưởng công việc."

Mã Quần Diệu bất đắc dĩ thở dài, không làm rối vấn đề này thêm nữa mà nói sang chuyện khác: "Khi nào cậu về nhà đi thi?"

Chứng minh thư tạm thời của cậu đã được anh trai giải quyết từ đầu tháng bảy, có hiệu lực ba tháng. Nói cách khác, đầu tháng mười Lâm Y Khải phải về nhà. Cậu suy nghĩ một lúc, trả lời: "Chừng Quốc khánh." (Quốc khánh TQ rơi vào ngày 1/10)

"Thi đậu xong sẽ ở lại P thị?" Mã Quần Diệu đột nhiên hỏi.

Lâm Y Khải không biết Mã Quần Diệu hỏi cái này làm gì, cậu thật thà đáp: "Cũng không hẳn, có thể sẽ được gửi đi nước ngoài."

Mã Quần Diệu trầm mặc một lúc, nói: "Vậy cứ chuẩn bị có kỳ thi thật tốt, khoảng thời gian này đàng hoàng vào, đừng lại làm mấy hành động dễ khiến người khác hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì cơ?" Lâm Y Khải không rõ.

"Không được giả làm bạn trai tôi, không được gọi tôi là ông xã, không được ngồi lên đùi tôi, lại càng không được cưỡi lên eo tôi."

"Ồ..." Lâm Y Khải rụt cổ một cái.

Dạy dỗ Lâm Y Khải ra ngô ra khoai một trận xong, Mã Quần Diệu giờ mới giống như đã xả được giận, đứng dậy đi đến bàn làm việc. Lâm Y Khải thành thật đi theo phía sau: "Ông chủ, anh không đánh mông tôi sao?"

Mã Quần Diệu nghiêng đầu: "Cậu muốn ăn đòn?"

Lâm Y Khải nhanh chóng che mông lại, lắc đầu nguầy nguậy.

Lúc này, điện thoại Mã Quần Diệu đặt trên bàn làm việc rung lên, hắn đi tới cầm điện thoại lên nhìn, chân mày hơi nhíu lại, sau đó bỏ lại Lâm Y Khải ra ngoài sân.

Ngày hôm nay trong phòng mở điều hòa, cửa sổ cửa chính đều đóng sát, Lâm Y Khải không biết Mã Quần Diệu ở bên ngoài nói gì, cậu chỉ nhìn thấy biểu cảm của ông chủ nhà cậu hơi thiếu kiên nhẫn.

Chẳng lẽ công việc gặp chuyện khó khăn?

Lâm Y Khải chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại của cậu cũng đổ chuông.

"Alo?" Lâm Y Khải có chút kỳ quái, Chương Trí Đào gọi cho cậu làm gì, "Anh liên hệ bạn học tôi chưa?"

"Tiểu Y Khải, sao cậu không nói tôi biết bạn học của cậu là cậu ấm tập đoàn Q chứ??"

Chương Trí Đào vừa mở miệng đã gào thét, Lâm Y Khải giơ điện thoại ra xa theo phản xạ, chờ Chương Trí Đào nói xong, mới dán điện thoại vào tai lại.

"Có vấn đề gì không?"

"Vấn đề lớn là đằng khác!" Chương Trí Đào chỉ hận mài sắt không thành thép, "Cậu biết không, thân cận được với kim chủ này, bên đài M cũng không cách nào o ép được chúng ta!"

Lâm Y Khải vui vẻ: "Vậy hai người đã bàn xong rồi sao?"

"Hic, tạm thời vẫn chưa."

"..." Lâm Y Khải không nói bĩu môi, nghĩ thầm vậy anh kích động như thế làm gì, "Vậy hiện tại đã tiến triển tới đâu rồi?"

"Trong hai ngày tôi tôi sẽ chỉnh sửa rồi gửi tài liệu cho Tiền tổng, bên kia sẽ xem xét lại. Nhưng tình hình chung vẫn khá khả quan, dù sao tạp chí chúng ta rất không tồi, lại có mối quan hệ của cậu móc nối." Chương Trí Đào khó nén hưng phấn nói, "Hơn nữa bên họ luôn ra mắt sản phẩm mới liên tục, ngoài trang phục còn có lều trại và các thiết bị cho hoạt động ngoài trời, số lượng rất lớn, nếu có thể lấy được quảng cáo từ họ, không chừng còn có thể kéo theo không ít mối làm ăn."

Điều này tốt hơn rất nhiều so với dự định của Lâm Y Khải, cậu không nhịn được vui vẻ: "Vậy có dịp tôi lại cùng bạn đi hóng gió ha."

"OK." Chương Trí Đào ước gì Lâm Y Khải đi hóng gió mỗi ngày, "Mà tôi hỏi cái, là lão Mã kêu cậu kéo tài trợ sao?"

"Không phải đâu, tôi còn không nói cho anh ấy biết đây."

"Cậu ta không biết?" Chương Trí Đào hơi kinh ngạc, "Cậu còn rất tình thú ha, muốn cho cậu ta bất ngờ?"

"Tình thú cái gì cơ... Tôi sợ anh ấy lại nói tôi lo chuyện không đâu, trước đây anh ấy đã nói, chuyện không giao cho tôi thì không được làm loạn."

"Này gọi là quản việc không đâu? Vừa nãy tôi định nói cho cậu ta biết, mà điện thoại lại đang bận, không gọi được."

Lâm Y Khải nghe vậy nhìn ra bên ngoài xem, chỉ thấy Mã Quần Diệu vừa cúp điện thoại, đi vào nhà.

"Thôi bỏ đi, không lắm miệng nữa, quan hệ của cậu thì tự nói cho cậu ta biết." Chương Trí Đào đáp, "Chờ bàn bạc xong xuôi sau này tôi nói kết quả cho cậu ta."

"Được, cần giúp đỡ cứ nói tôi, tôi sẽ tìm bạn học tôi."

Lâm Y Khải cũng đúng lúc cúp điện thoại, không muốn để cho Mã Quần Diệu nghe cậu nói chuyện.

Ban đầu cậu cũng không có ý này, nhưng vừa nãy Chương Trí Đào nhắc đến, cậu đột nhiên nghĩ nếu có thể tặng Mã Quần Diệu một niềm vui bất ngờ, có lẽ cũng sẽ rất ngon lành đó.

"Đứng ngốc ở đó làm gì?" Mã Quần Diệu nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Y Khải một cái, "Buổi tối đi ăn cơm với tôi."

"Ăn cơm?" Lâm Y Khải vẫn chưa kéo suy nghĩ khỏi chuyện kéo tài trợ, "Với bên quảng cáo à?"

"Nhà quảng cáo nào?" Mã Quần Diệu hỏi ngược lại.

Cũng đúng...

"Ăn cơm ở chỗ nào vậy?" Lâm Y Khải hỏi.

"Cứ đi với tôi là được."

Lâm Y Khải có chút kỳ quái, cậu nghĩ Mã Quần Diệu dẫn cậu ra ngoài ăn cơm có liên quan đến cú điện thoại vừa xong kia. Nhưng nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Mã Quần Diệu, rõ ràng tâm tình chắc chắn không tốt, cậu cũng không dám dò hỏi thêm.

Tới khi gần xuất phát, Mã Quần Diệu nhấn mạnh với Lâm Y Khải n lần, chốc nữa ăn cơm không được lắm miệng.

"Tốt nhất có thể không nói thì đừng nói, vùi đầu ăn cơm là được."

Lâm Y Khải lại càng kỳ quái, đi ăn cơm với ai mà nhất định phải mang theo cậu, lại không cho cậu nói chuyện?

Lâm Y Khải giữ loại cảm giác kỳ quái này cũng Mã Quần Diệu đến một tòa chung cư trong khu phố cổ nội thành của H thị.

"Ông chủ, chúng ta đi đâu vậy?" Lâm Y Khải kéo góc áo Mã Quần Diệu, không dám bước vào trong thang máy nhỏ hẹp.

"Đi theo tôi, sẽ không bán cậu cho bọn buôn người." Mã Quần Diệu kéo cổ tay cậu, kéo cậu vào trong thang máy.

Thang máy dừng lại ở tầng bảy, hành lang tối thui, không biết một đống đồ linh tinh này là nhà nào vứt ra.

Lâm Y Khải không dám đi về phía trước, Mã Quần Diệu trực tiếp giữ lấy eo cậu, cưỡng ép cậu đi tới trước một cánh cửa.

"Tôi lặp lại lần nữa, không được lắm miệng."

Biểu tình của Mã Quần Diệu ẩn giấu trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng, Lâm Y Khải sợ đến mức run rẩy, cứ cảm thấy ông chủ cậu không đúng lắm.

Mã Quần Diệu móc chìa khóa, mở cửa chống trộm ra, Lâm Y Khải nhìn vào bên trong, phát hiện chỉ là một căn hộ rất bình thường.

"Ông chủ..."

"Đây là nhà tôi, đi vào."

"?"

Vừa lúc một người phụ nữ trung niên chừng năm sáu mươi tuổi bước đến, bà nhìn Lâm Y Khải một cái với biểu tình phức tạp, nhìn Mã Quần Diệu nói: "Còn biết đường về nữa nhỉ."

Tuy rằng ngoài miệng oán giận, nhưng bà vẫn lấy trong tủ ra hai đôi dép bông, đặt xuống trước mặt hai người.

"Đây là mẹ anh, " Mã Quần Diệu đối Lâm Y Khải đạo, "Họ Phó."

Lâm Y Khải một mặt mờ mịt nhìn mẹ Phó gật gật đầu: "Chào dì Phó ạ."

Mẹ Phó không biểu thị gì, chỉ đi vào bên trong: "Vào đi."

Lâm Y Khải hơi hơi yên lòng, nhìn thế này chắc không có gì nguy hiểm. Cậu thay giày, thời điểm chuẩn bị bước vào trong, Mã Quần Diệu kéo cậu, thấp giọng nói: "Tôi nói lại lần nữa..."

Lâm Y Khải tự động nói tiếp: "Không được lắm miệng."

"Ngoan." Mã Quần Diệu xoa xoa đầu Lâm Y Khải, đi vào phòng khách.

Lâm Y Khải lẽo đẽo theo sau Mã Quần Diệu, nhanh chóng trông thấy trên sofa là một bác trai đang cau mày, nếu cậu không lầm, người kia hẳn là cha Mã Quần Diệu, cũng chính là người không đồng tình việc tự lập nghiệp của hắn.

"Lại đây ngồi." Mã Quần Diệu vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, Lâm Y Khải ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mẹ Phó đặt trước mặt Lâm Y Khải một cốc nước, thiếu tự nhiên nói: "Uống nước đi."

"Cảm ơn dì ạ." Lâm Y Khải dè dặt đáp, sợ mình lắm miệng. Cậu thấy hơi nóng thiệt, vì vậy tự nhiên cầm cốc nước lên uống.

"Con mang về đây." Mã Quần Diệu đột nhiên mở miệng, mặt không cảm xúc nói với cha Mã, "Hai người không phải muốn gặp đối tượng của con sao."

Lâm Y Khải đang ngửa đầu, khựng lại.

"Đây là bạn trai con, Lâm Y Khải."

"Phốc —— "

Tác giả có lời:

Khải  ủy khuất, ai là người không cho tui giả bạn trai chứ?

ps. Giá cả ở phố cổ của đô thị rất đắt đỏ, người địa phương mới có thể ở được, chớ đừng thấy nhà lão Mã keo kiệt nhe XD

Chương 25: Cậu là loại, gọi là tự cho mình là thẳng (phần 1).

Đây là một tiếng vô cùng dày vò.

Trong toàn bộ quá trình, Lâm Y Khải hệt như cái đầu gỗ, khớp xương toàn thân đều không nghe lời bản thân, đi từ phòng khách đến phòng ăn còn không thể tự đi đứng một cách trơn tru.

"Mở miệng." Mã Quần Diệu gắp một miếng thịt đến bên miệng Lâm Y Khải, Lâm Y Khải giờ như một con rối dây, cằm máy móc hạ xuống, đón được miếng thịt được Mã Quần Diệu đút cho.

Cha Mã và mẹ Mã rất sĩ diện, hay nói cách khác là rất có giáo dưỡng. Trước mặt Lâm Y Khải, sắc mặt của hai vị phụ huynh này đã tối lại như mây đen, nhưng cũng không nói ra lời gì khó nghe.

Lâm Y Khải không dám mó tới dĩa rau, chỉ có thể buồn bực vùi đầu ăn cơm trắng, hy vọng đem cảm giác tồn tại của mình rơi xuống mức thấp nhất, nhưng Mã Quần Diệu lại không cho phép cậu được dễ chịu, cố ý nói với cậu rằng: "Đừng chỉ ăn cơm không, ăn nhiều thức ăn vào."

"Ồ..." Lâm Y Khải ngẩng đầu lên khỏi chén cơm, ánh mắt vẫn chỉ dám nhìn trong chén, không dám liếc đi lung tung.

Lúc này, Mã Quần Diệu đột nhiên đưa ngón trỏ ra xoa xoa lên khóe miệng cậu, cưng chiều: "Đứa nhỏ ngốc này, cơm em ăn đều ăn lên mặt cả rồi."

Lâm Y Khải rùng mình một cái, da gà da vịt nổi lên toàn thân. Ông chủ nhà cậu lúc nào lại đối xử với cậu buồn nôn quá vậy?

Bình thường không phải thằng ngốc cũng là đồ ngu, cái gì cơ, đứa nhỏ ngốc này á?

Thôi, xin hãy cho cậu lui khỏi vũ đài, đi sang một bên lặng lẽ ăn dưa được không?

Cổ Lâm Y Khải cứng ngắc, lúc nhìn về phía Mã Quần Diệu, cả vai cũng xoay qua theo.

Ông chủ, van cầu anh, có thể tha cho tôi hay không?

Lâm Y Khải dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mã Quần Diệu.

Nhưng Mã Quần Diệu lại không nhìn thấy ánh nhìn bức thiết kia, thừa dịp Lâm Y Khải quay đầu lại, lập tức gắp một đũa đồ ăn cho cậu.

"Muốn ăn cái gì nói anh biết." Mã Quần Diệu tự nhiên như thật đem đũa lùa vào miệng Lâm Y Khải, thiếu điều nói thêm câu "Ông xã gắp cho em".

Lâm Y Khải cắn răng nghiến lợi ngậm đũa, bi phẫn trừng Mã Quần Diệu.

Một bữa cơm tối ăn chẳng ra vị gì, cũng may Mã Quần Diệu không tính ở lâu, ăn xong cơm tối chanh chóng rời khỏi nhà cha mẹ.

Khoảnh khắc cửa chống trộm đóng lại kia, Lâm Y Khải cũng nhịn không được nữa, một tay vịn tường, một tay vịn đầu gối, hai chân run lên.

"Có ổn không?" Mã Quần Diệu thuận miệng hỏi một câu, như kiểu việc không liên quan đến mình, đi đến thang máy ấn nút đi xuống.

Lâm Y Khải đỡ tường đi tới, oán hận nhìn Mã Quần Diệu: "Ông chủ, sao anh có thể bẫy tôi như vậy?"

"Tôi làm sao?" Mã Quần Diệu mặt không đổi sắc hỏi.

"Sao anh không nói trước là tới nhà anh ăn cơm?" Cứ vậy đến tận cửa nhà mới nói cho cậu biết, sao có thể bẫy người đến mức đó?

"Nói thì cậu có đến không?" Mã Quần Diệu vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, "Vừa nãy biểu hiện không tệ, đáng cổ vũ."

"Anh!" Lâm Y Khải hít thở sâu một chút, quyết định giảng đạo lý, "Lúc chiều, không phải đã nói không cho tôi giả làm bạn trai anh rồi à?"

"Ừ." Mã Quần Diệu hào phóng thừa nhận, "Tôi thu lại câu này."

"Anh cứ làm sao vậy?" Lâm Y Khải giận dữ mà không chỗ phát tiết, "Anh là ông chủ, nói lời phải giữ lấy lời, hơn nữa anh còn là 1, anh chưa từng nghe qua thành ngữ "nhất ngôn cửu đỉnh" sao?"

Nhất ngôn cửu đỉnh (一言九鼎): Lời nói có trọng lượng át cả trăm vạn quân (nguồn gốc câu nói có liên quan đến lịch sử thời Chiến Quốc).

Mã Quần Diệu cười ra tiếng: "Ai chỉ cậu dùng thành ngữ kiểu đó vậy?"

"Tôi tự nói!" Lâm Y Khải ưỡn thẳng người đáp, "Sao anh phải kéo tôi xuống nước thế làm gì?"

Mã Quần Diệu thu hồi nụ cười, nhíu mày hỏi: "Thế nào gọi là tôi kéo cậu xuống nước?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lâm Y Khải thê lương bi ai, "Tôi đã nói biết bao nhiêu lần rồi mà, tôi là thẳng!"

Mã Quần Diệu không tiếp lời, hắn trầm mặc nhìn Lâm Y Khải vài giây, sau đó đột nhiên tiến lên, một tay áp lên, một tay ấn Lâm Y Khải vào sát tường.

Lâm Y Khải bị áp vào tường có hơi sững sờ, cậu không lý giải nổi, ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt của Mã Quần Diệu đã gần trong gang tấc. Cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Ông chủ?"

"Đừng nói gì cả." Mã Quần Diệu khàn khàn cất tiếng.

Hơi thở của Mã Quần Diệu chạm đến lông mi Lâm Y Khải, ngứa. Cậu trừng mắt nhìn, không biết làm sao khuôn mặt đẹp trai kia càng lúc càng phóng lớn...

Chuyện gì đang xảy ra đây?

Lâm Y Khải có chút mơ màng, xem điệu bộ này, chẳng lẽ ông chủ muốn hôn cậu?

Nhưng gì ngộ vậy, tại sao?

Chóp mũi Mã Quần Diệu càng sát lại gần, đại não vốn đang hoạt động của Lâm Y Khải bỗng nhiên đông cứng lại, vì vậy, cậu đã làm ra một động tác ngu nhất của cái sự ngu trên trần đời ——

Cậu nhắm hai mắt lại.

Bên tai vang cậu lên tiếng cười khẽ và tiếng mở cửa thang máy cùng một lúc, bóng tối trước mắt biến mất, Lâm Y Khải mở mắt ra, chỉ thấy Mã Quần Diệu vừa đi vào thang máy, vừa giở giọng đùa giỡn với cậu: "Đi thôi, trai thẳng."

Hai từ trai thẳng kia khỏi cần nói cũng biết thừa nghe chói tai đến chừng nào.

Lâm Y Khải hóa đá tại chỗ, cậu cá chắc vừa nãy mình bị quỷ nhập mới có thể nhắm mắt lại.

Mã Quần Diệu đi vào thang máy, thúc giục: "Còn chưa đi?"

Lâm Y Khải lê lết từng bước vào trong, vào xong liền rúc vào trong góc, mặt hướng vào vách thang máy.

Chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời, chính là phải đi thang máy chung với người mình không muốn đối mặt, hơn nữa trong thang máy cũng chỉ có đúng hai người bọn họ.

Kiểu thang máy này có tốc độ cực kỳ chậm, giống như tàu lượn cho trẻ em trong khu thương mại.

Lâm Y Khải lúng túng tới cực điểm, Mã Quần Diệu dường như nhìn thấu sự ngượng ngùng của Lâm Y Khải, hiểu ý nói: "Rồi rồi, cậu thật sự là trai thẳng."

Lâm Y Khải thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nghĩ ông chủ cậu quả nhiên là người tốt, lúc cậu lúng túng còn chừa đường cho cậu xuống.

Cậu cảm kích quay đầu, thuận lời nói: "Vâng ông chủ."

"Cậu là loại," Mã Quần Diệu dừng một chút, "Gọi là tự cho mình là thẳng."

Mã Quần Diệu nói xong liền nở nụ cười, Lâm Y Khải vèo một cái quay đầu lại, nhìn vách tường nghiến răng nguyền rủa ông chủ uống nước nhét kẽ răng.

Uống nước nhét kẽ răng (喝水塞牙): ý nói đang trù ông chủ Mã sẽ cực kỳ xui xẻo (vì uống nước thì làm gì có chuyện bị dính lại kẽ răng như ăn bao giờ).

Mã Quần Diệu cười đã đời rồi mới nói tiếp: "Nhóc, tôi không vô duyên vô cớ mang cậu tới đây, nếu cậu không chạy tới làm loạn buổi xem mắt của tôi, tôi cũng không phải come out với trong nhà nhanh vậy."

"Ý anh là sao?" Lâm Y Khải đề phòng chỉ chếch nửa khuôn mặt sang. Lại sợ trong lời nói của ông chủ có gài bẫy, ban nãy vừa dính chưởng, không thể bị ăn thiệt một lần nữa.

"Bạn học tôi nói cho mẹ cô ấy biết tôi đã có đối tượng, mẹ cô ấy tìm tới mẹ tôi, mẹ tôi nhất định bắt tôi phải mang đối tượng về."

"Sao cô ấy lại nói ra chứ?" Lâm Y Khải lập tức quên mất đề phòng, kỳ quái nhìn về phía Mã Quần Diệu.

"Cô ấy cũng không cố ý, là vì mẹ một hai bắt phải qua lại với tôi."

"Ra vậy." Lâm Y Khải gật gật đầu, "Cô ấy nói hết tính hướng của anh ra à? Tôi thấy hồi nãy chú dì cũng không phải quá ngạc nhiên."

"Không có." Mã Quần Diệu đáp, "Buổi chiều lúc gọi điện tôi có nói qua, nói đối tượng của tôi không như họ nghĩ."

Lâm Y Khải thấy quay đầu nói chuyện đau cổ quá chừng, vì vậy xoa xoa cổ đi đến bên cạnh Mã Quần Diệu, tiếp tục nói: "Thực ra, tôi nghĩ anh cứ thế trực tiếp dẫn tôi đến nhà như vậy, cũng không cho hai người đủ thời gian chuẩn bị, như vậy rất không ổn, dù sao tuổi tác chú dì cũng đã cao..."

Thang máy đến tầng một, tiếng nhắc nhở lại vang lên. Lâm Y Khải không tự chủ hồi tưởng lại tiếng cười khẽ bên tai kia, hai má hơi nóng lên.

"Họ đã sớm chuẩn bị tâm lý." Mã Quần Diệu xoa xoa đầu Lâm Y Khải, như muốn nói cậu hiểu chuyện lắm.

"Không phải anh chưa nói cho hai người họ biết sao?" Lâm Y Khải theo sát bước chân Mã Quần Diệu.

"Cụ thể thì không biết." Mã Quần Diệu dựng motor ngay cửa, hắn ném nón bảo hiểm vào ngực Lâm Y Khải, ngồi lên xe: "Lúc học cấp ba bị mẹ phát hiện xem tạp chí người lớn, trên bìa toàn là đàn ông, cậu nói xem hai người họ có thể không chuẩn bị tâm lý sao?"

"Anh, anh còn có loại ham muốn này nữa hả?" Lâm Y Khải đang lên xe thì sững lại.

"Cậu không có?" Mã Quần Diệu đột nhiên hỏi.

"Tôi đương nhiên không." Lâm Y Khải lại tục thuần thục bò lên xe.

"Vậy bình thường cậu giải quyết nhu cầu sinh lý thế nào?"

Nghe nói như thế, Lâm Y Khải đang trèo lên xe thiếu chút nữa bước hụt ngã sấp mặt. Cậu nhanh chóng bám vào eo Mã Quần Diệu, bất mãn nói: "Tôi không có nhu cầu!"

Mã Quần Diệu thấy buồn cười: "Đừng nói quá nhiều."

Lâm Y Khải chột dạ không nói thêm gì, đương nhiên cậu tình cờ cũng sẽ "tự thân giải quyết" một chút, mà tần suất không hề cao, cậu có thể tự tin vào lương tâm nói, tuyệt đối không có đạt đến mức độ "nhu cầu".

Mã Quần Diệu nói chuyện giải quyết nhu cầu tự nhiên như thế, chẳng lẽ người này thỉnh thoảng sẽ tuốt một phát chơi chơi? Không trách trước đây hắn không để mình mò lên tầng hai, rất có thể dưới gầm giường đều là đám tạp chí khó coi.

Nghĩ tới đây, Lâm Y Khải không tự chủ dời tay từ eo lên vai Mã Quần Diệu.

Lúc về đến nhà sắc trời đã tối, hai người ra đường bị xông đến lạnh, sau đó cũng như thường ngày cùng ngồi ở phòng khách xem TV. Mã Quần Diệu chen cái thân mét chín trên sofa, hai chân gác lên tay vịn, nhìn thực sự tức ghê nơi. Mà Lâm Y Khải mét bảy chiếm sofa ba người, đầu dựa vào nệm sofa, khỏi nói, rất là sung sướng đó nha.

"Ông chủ, phải đổi chỗ à?" Lâm Y Khải vừa gãi gãi vừa làm bộ hỏi, không tự nhìn nhận được bộ dạng mình thiếu đòn bao nhiêu.

Mã Quần Diệu đang xem TV nghe vậy nhìn về phía cậu, sau đó đứng lên khỏi sofa.

Lần này Lâm Y Khải thấy kỳ lạ, Mã Quần Diệu và cậu đã chia sofa như vậy gần cả tháng, hắn chưa bao giờ có ý kiến gì. Câu nói vừa nãy của cậu cũng tỏ rõ ý tứ, không có chuyện Mã Quần Diệu sẽ nghe mà không hiểu.

Quả nhiên, Mã Quần Diệu không phải đổi sofa, mà đi thẳng lên tầng hai.

"Anh muốn đi ngủ à?" Lâm Y Khải hỏi.

"Không, lên lấy đồ cho cậu."

Mã Quần Diệu nhanh chóng xuống lại tầng một, ném một quyển tạp chí vào trong ngực Lâm Y Khải. Cậu chỉ mới liếc thấy bìa đã như đụng phải nước sôi tám trăm độ, ném tạp chí lên khay trà.

"Đây đây đây là gì chứ?"

"Không phải cậu lớn lên ở Nhật sao?" Mã Quần Diệu ngồi lại lên sofa, "Xem không hiểu?"

Trên mặt bìa, một mẫu nam bán khỏa thân tạo dáng, xung quanh đều là tiếng Nhật, Lâm Y Khải đương nhiên nhìn hiểu.

Đây là một quyển tạp chí nam nam người lớn, hơn nữa còn là "Hàng nhập khẩu" không fake.

"Chuyện này... Anh làm sao... Anh từ đâu tới?" Lâm Y Khải nói năng lộn xộn.

Mã Quần Diệu nhìn phản ứng của Lâm Y Khải thấy hơi buồn cưới, nhưng vẫn cố ý lạnh nhạt: "Thỉnh thoảng sẽ đi Nhật mua thêm."

Lâm Y Khải phức tạp nhìn Mã Quần Diệu, giống như muốn nói "Không ngờ anh là loại ông chủ như vậy".

Mã Quần Diệu hất cằm: "Nhìn."

Lâm Y Khải kiên quyết: "Tôi không nhìn."

Mã Quần Diệu nhíu mày: "Có phải đàn ông không?"

"Tôi..."

Lâm Y Khải quả nhiên vẫn không đủ đạo hạnh, Mã Quần Diệu vừa mới kích một cái, cậu đã làm.

Cậu rướn cổ lên, nhìn kỹ chút người mẫu ở trang bìa, nhíu nhíu mày: "Anh thích kiểu này sao?"

"Không phải." Mã Quần Diệu đáp, "Cậu xem trang hai mươi ba, tôi thích kiểu như vậy."

Lâm Y Khải không muốn nhìn loại tạp chí kia nữa, nhưng cũng không nhịn được muốn biết hình mẫu của Mã Quần Diệu rốt cuộc là loại nào.

Vì vậy cậu trưng bộ mặt ghét bỏ lấy cuốn tạp chí đến trước mặt, lấy đầu ngón tay mở đến trang hai mươi ba, một mẫu nam người trắng trẻo non nớt, toàn thân trần truồng xuất hiện trước mặt cậu.

Bộ vị mấu chốt của nam sinh nọ được che đi bởi một đường màu đen, tư thế quỳ nằm trên sàn nhà trắng toát, mông vểnh lên rất cao, bên cạnh có hàng chữ: "ご主人様、おかえりなさい'。" (chủ nhân, hoan nghênh về nhà).

Phản ứng đầu tiên của Lâm Y Khải không phải buồn nôn, mà là, người này sao vểnh mông lên cao được vậy ha, vầy chắc khó đó?

Lúc phản ứng được bản thân đang suy nghĩ gì, cậu lập tức giật cả mình, lui về trên sofa.

"Thế nào?" Mã Quần Diệu mạn bất kinh tâm hỏi.

"Bình thường" Lâm Y Khải ho khan hai tiếng, mất tự nhiên trả lời, "Tôi nhìn ra rồi, anh thích non."

Lâm Y Khải hoàn toàn không ý thức được, bản thân cậu so với nam sinh trang hai mươi ba kia còn muốn "non" hơn.

"Ừm." Mã Quần Diệu không phủ định.

"Hèn chi Chương Trí Đào nói bạn trai cũ của anh đều rất dính người." Lâm Y Khải sờ sờ cằm, khách quan phân tích, "Đối tượng nhỏ tuổi thì dễ dính người..."

"Nói," Mã Quần Diệu xen lời cậu, "Cậu nghĩ về chuyện này?"

"Đúng vậy." Lâm Y Khải nghiêm mặt, "Chứ chẳng lẽ tôi có cảm giác với người ta?"

Mã Quần Diệu: "..."

"Nhắc tới mới thấy kỳ, xung quanh tôi nhiều gay thiệt đó." Lâm Y Khải tự nhiên nói, "Bạn đại học của tôi, Tiền Vô Ưu, cậu ấy nổi tiếng lắm, nhưng là ánh mắt quá cao, ai cũng không lọt vào được. Rồi ở công ty cha tôi có một anh trai siêu soái, bạn trai của ảnh là tác giả Mai thần bí có tiếng..."

"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã." Mã Quần Diệu ý tứ không rõ nhả ra một câu, lười tiếp tục nghe Lâm Y Khải dông dài, trực tiếp lên tầng hai.

Lâm Y Khải bĩu môi, TV phải xem nhiều người mới có cái vui, Mã Quần Diệu đi rồi một mình cậu xem cũng chán.

Cậu tắt đèn tầng một, cả phòng cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng. Không lâu sau đó, ánh đèn tầng hai cũng biến mất, lâu thật lâu cũng không phát ra tiếng trở người vươn mình.

Mã Quần Diệu chắc đang ngủ.

Xác nhận xong, Lâm Y Khải lén lút cầm tạp chí trên khay trà lên.

Trang hai mươi ba là nam sinh trắng trẻo non nớt, Lâm Y Khải không thấy hứng thú chút nào. Mà trang hai mươi bốn là một dáng người táo bạo, nhan sắc cũng kiểu nam sinh nai tơ, cậu chỉ liếc mắt xem một lần, lại không tự chủ xem thêm phát nữa.

Không biết trang hai mươi lăm có phải cùng một kiểu đó không ta?

Mặc dù có chút xoắn xuýt, tiểu đồng chí Lâm Y Khải vẫn quyết định thăm dò một chút. Cậu không tiện bật đèn, cũng không tiện xem ở đây, cuối cùng chọn vào phòng vệ sinh.

Cậu tự nhủ, mình chỉ hiếu kỳ.

Cậu không biết rằng, ngay khi mình vừa đứng dậy, Mã Quần Diệu liền mở mắt ra, sau đó nhìn cậu cầm lấy tạp chí đi vào phòng vệ sinh.

Tác giả có lời:

Có phát hiện hay không ngày mai phần sau lên sàn ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com