TruyenHHH.com

Bkpp Fanfic Bo Lo

Mỗi một lần cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá tấp nập ra vào, Billkin đều có thể cảm nhận được sự bất an của PP.

Từ lúc tiếng chuông đau đớn ấy vang lên, PP tựa hồ rất bình tĩnh. Cậu đi ngang qua Billkin, tiến về phía mẹ, cẩn thận nhặt chiếc chậu xanh mẹ cậu vì hoảng hốt mà làm rơi đặt gọn vào một góc. Có y tá đi tới qua loa thông báo gì đó, PP im lặng lắng nghe, gật đầu, lại cầm bút kí vào giấy miễn trừ trách nhiệm, mỗi động tác đều cẩn thận và gãy gọn. Xong xuôi cậu thẳng lưng nắm chặt lấy tay mẹ, ánh mắt kiên định nhìn về phía phòng bệnh, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào. Thời gian cấp cứu không hề nhanh, trong bệnh viện đèn tuýp sáng trưng, ngoài cửa sổ lại nguyên một mảnh u tối, chỉ giống nhau là đều yên ắng đến mức kì dị. Billkin đứng ở phía đối diện, nhìn một bên sườn mặt lạnh nhạt của PP, vạn lời muốn nói đều bị đôi môi mím chặt giữ lại.

Hoá ra là đã xa cách lâu đến thế.

Thời điểm hai người ở bên cạnh nhau, có những khi Billkin mất đi nhận thức về mặt thời gian. Cuộc sống bình yên quá đỗi, mỗi ngày đều là hạnh phúc, cho dù cả ngày 8-10 tiếng chôn mặt ở bên ngoài, khi về nhà vẫn sẽ có bóng hình dịu dàng của cậu đợi chờ. Có lẽ chính vì vậy nên Billkin mới dần dần buông lỏng bản thân mình. Anh cho rằng mọi chuyện sẽ mãi tốt đẹp, cho rằng căn phòng ấy sẽ luôn được lấp đầy bởi hơi ấm của cậu. Lúc anh lén lút giang tay cứu lấy Gin, có thật là anh vì sợ cậu đau lòng nên mới không nói hay không? Billkin chua xót lắc đầu. Không hề. Anh chính là quá ỷ lại vào sự bao dung và tình yêu của cậu, cho nên anh mới dám làm như vậy, vì anh tin cậu cuối cùng sẽ tha thứ cho anh tất cả mọi điều.

Ngu ngốc.

Billkin thở dài một tiếng. Khung cảnh xung quanh liên tục xoay chuyển, cửa sổ sau lưng anh đột nhiên loé sáng, sau đó bầu trời lập tức bị xé rách bởi một tia chớp khổng lồ. Biển phòng cấp cứu cùng lúc vụt tắt, các bác sĩ lần lượt bước ra ngoài. PP khi ấy vẫn nắm chặt lấy tay mẹ, có cảm giác như cậu rất bình thản. Bác sĩ nói với cậu hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng bố cậu không thể chờ lâu hơn được nữa, việc phẫu thuật phải diễn ra càng sớm càng tốt.

"Tỉ lệ sống sót hiện tại là bao nhiêu thưa bác sĩ?" PP hỏi

Vị bác sĩ lập tức lắc đầu " Rất khó để dự đoán chính xác. Có lẽ là 40%. Cũng có thể là ít hơn. Chúng tôi không thể khẳng định được"

Gần như là cùng 1 lúc, cả mẹ và cả Billkin đều quay đầu nhìn về phía PP. Đối với mẹ cậu, ánh mắt đó là sự đau khổ, ỷ lại, là niềm hi vọng le lói của bà. Còn với Billkin, ánh mắt anh tràn ngập lo lắng, là sự suy tư cùng xót xa vô hạn. Nhưng PP dường như không còn sức lực để đáp lại bất kì ai. Cậu cúi đầu, chậm rãi bật ra một câu nói duy nhất "Xin hãy cứu bố tôi thưa bác sĩ"

Giọng nói run rẩy, bi thương như thế, ai nghe xong cũng lo rằng cậu sẽ không chịu đựng được. Billkin thậm chí còn vô thức bước tới, giống như muốn là người đầu tiên đỡ lấy PP nếu như cậu ngã gục. Vậy mà cậu chỉ im lặng nắm chặt tay, sau đó chậm rãi quay đi.

3h sáng, cả bệnh viện vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Những phòng bệnh đóng cửa im lìm, tiếng mưa gió gào thét bị chặn sau những tấm kính dày cộp. Cũng bởi lẽ đó, mỗi khi có người di chuyển trên hành lang đều tạo ra những tiếng động vô cùng rõ ràng.

PP cầm một lon cà phê, chầm chậm uống từng ngụm nhỏ. Cậu biết ai đang đi tới, nhưng đầu óc cậu dường như đã ngưng trệ, không cách nào phản ứng được. Ban đầu Billkin đi rất nhanh, rồi chậm lại, cuối cùng khi còn cách PP vài bước chân, anh ngập ngừng, sau đó chuyển hướng đến ngồi xuống ở băng ghế đối diện.

Không ai nói với ai câu nào.

Phải nói gì đây? Một sự bất lực tràn khắp cơ thể Billkin. Anh nhìn PP, dáng vẻ nhẫn nhịn chịu đựng này của cậu khiến anh căm ghét quá dỗi. Thà là cậu tức giận, thà là cậu khóc than. Nhưng thật lòng anh cũng sợ nếu cậu làm như vậy, sợ mình không kiềm chế được, sợ mình chẳng thể nào xoa dịu người yêu.

Trong không gian tĩnh lặng như tờ, PP cũng bắt đầu cảm thấy có chút áp lực. Cậu ngửa đầu uống nốt ngụm cà phê cuối. Khoảnh khắc bỏ chiếc lon rỗng tuếch sang một bên, khoé mắt cậu lập tức nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông phía đối diện.

Anh gầy, rất gầy. Khuôn mặt khô quắt, chiếc cằm nhọn đầy râu, hốc mắt lại sâu thêm một tầng. Cánh tay đặt trên đùi anh nổi đầy gân xanh, nếu nhìn kĩ một chút, những nốt tròn đỏ do truyền thuốc vẫn còn mờ mờ trên da. Lần cuối cậu gặp anh, anh mê man chẳng nhận ra ai. Bây giờ anh ngồi đây, cậu lại vẫn cảm thấy vô cùng mờ mịt.

"PP..."

"Billkin"

Hai tiếng gọi thảng thốt đồng thanh vang lên. Vẻ mặt cả hai ngỡ ngàng, dường như không ngờ rằng người còn lại sẽ lên tiếng như vậy. Sau đó Billkin mỉm cười, nụ cười méo mó, chắc hẳn anh muốn để PP nói trước.

"Bố em.." PP cũng chẳng có hơi sức giằng co, chậm rãi mở miệng "Ông ấy vài năm trở lại đây luôn uống rượu. Uống rất nhiều"

Billkin không nghĩ PP sẽ mở đầu bằng cách này. Nhưng anh không nói gì, chăm chú nhìn về phía cậu.

"Ông ấy tửu lượng kém. Uống vài ba chén là đã không chịu được. Nhưng mẹ em bảo chẳng biết từ bao giờ, bữa ăn nào ông cũng uống, dần dần trở thành quen, không uống sẽ khó chịu"

Giọng nói cậu ngắt quãng, mệt mỏi "Trước đây ông hay chạy bộ. Cứ buổi sáng là ông chạy. Hồi chưa đi du học ông hay rủ em chạy cùng, nhưng em luôn tìm cớ để trốn. Vậy mà vài năm gần đây ông chẳng chạy nữa. Đầu gối của ông sưng to, có lẽ là các khớp xương đã thoái hoá đến mức không chịu đựng được"

"Trước khi nhập viện, mẹ em nói ông đã ốm sốt suốt 2 tuần. Ông ho rất nhiều, nửa đêm không ngủ được nên phải lang thang ngoài phòng khách. Có đêm ông sốt đến mức mê man, toàn thân lạnh rồi nóng, nhưng vẫn lì lợm không chịu đến bệnh viện. Chỉ đến khi mệt quá ngất đi, mẹ em mới gọi xe cấp cứu đến đưa ông đi được"

Billkin im lặng nghe cậu nói. Thật ra anh thấy cậu rất giống bố, ngay cả sự lì lợm này cũng giống. Mỗi lần bị ốm PP thường chỉ nằm im trong phòng, hiếm khi nghe thấy cậu kêu than. Billkin nhớ có lần cậu ốm, nửa đêm anh theo thói quen quờ tay sang ôm cậu, lại giật mình vì bên cạnh giường trống không. Anh hoảng hốt bật dậy đi tìm cậu, sau đó thấy cậu đang cuộn tròn trên sofa, cả đầu chui sâu vào tấm chăn mỏng, xung quanh là bóng tối tĩnh lặng bao trùm.

"PP. Em làm sao vậy?" Billkin hạ giọng gọi cậu.

PP dường như có chút kinh ngạc, lập tức kéo chăn xuống. Cả người cậu mướt mải hồ tôi. Tóc bết dính trước trán, hai mắt sưng húp mệt mỏi nhìn anh "Em không ngủ được, sợ cựa quậy nhiều anh tỉnh mất"

Billkin dở khóc dở cười "Tôi muốn đánh cậu quá đấy cậu ấm ạ. Cậu định biến tôi thành đứa vô dụng, chỉ biết ăn no ngủ kĩ lúc người yêu ốm đau à?"

Vừa nói anh vừa ôm lấy cậu, người cậu nóng quá, lát nữa anh phải lấy khăn ấm lau một lượt rồi mới yên tâm.

"Mai anh phải đi làm sớm mà" PP có chút giãy dụa "Kệ em. Ngủ không đủ giấc anh lại đau đầu đấy"

Giọng cậu đứt quãng, lực đẩy cũng chỉ như mèo vờn. Billkin lười tranh cãi, trừng mắt nhìn cậu, lại cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó ôm cậu đi thẳng vào trong phòng ngủ.

Đêm đó Billkin đúng là không ngủ được. Anh lau người cho PP, giúp cậu uống 1 thêm 1 liều hạ sốt, nhìn thấy cậu mệt mỏi nhắm mắt, anh lại ngồi xuống xoa lưng cho cậu. Con mèo nhỏ ban đầu còn cằn nhằn, lúc sau lại rúc vào lòng anh, dần dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Billkin biết tính cách PP chính là như vậy. Cậu sợ gây phiền cho người khác, lúc nào cũng tạo cho mình cái vỏ bọc bình tĩnh. Nhưng anh vốn không phải người khác, nên anh sẽ không để yên cho cậu muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy lớp vỏ đó, anh sẽ kiên quyết tách nó ra, mặc kệ cậu phản kháng. Khi lớp vỏ cuối cùng bị bóc tách, cuối cùng Billkin sẽ nhìn thấy một PP nhỏ bé, ngọt ngào, muốn được anh ôm vào lòng. Và anh coi đó là một phần thưởng của riêng mình.

Thời khắc này cũng vậy. Khi Billkin nhìn PP, anh biết rằng lòng cậu đang cuồn cuộn gào thét. Đằng sau sự mệt mỏi lạnh nhạt này, có lẽ đang có một cơn bão lớn chuẩn bị ập đến. Ánh mắt anh nhìn cậu dịu dàng hơn bao giờ hết, trong ánh mắt đó như là ngàn lời nói, cũng như chẳng có bất kì điều gì. Đơn giản chỉ là tĩnh lặng, là đồng hành, là sẵn sàng lắng nghe.

PP rốt cuộc không chịu đựng được nữa.

Khuôn mặt cậu dần méo mó, dưới màu xanh trắng của đèn điện, dường như lại càng thêm phần tiều tuỵ. Cậu run rẩy mở miệng, dùng hết sức lực để nói "Billkin. Anh có biết điều gì còn tồi tệ hơn tất cả những gì mà em vừa nói không? Đó là em chẳng biết gì cả"

Giọng cậu nức nở "Bố em bệnh nặng như thế, nhưng một câu em cũng chẳng được nghe. Em đã sống một cuộc đời vô tư, trong khi ông đang đau đớn và vật lộn. Còn điều gì khốn nạn hơn như thế nữa đây. Khi rời khỏi nhà, em dường như đã quên mất em vẫn còn gia đình, quên mất bố mẹ ở phía sau, quên mất họ đang từng ngày già cỗi. Em đã đánh cược bản thân mình, đánh cược cả họ cho một thứ mà chính em cũng không thể nắm giữ được. Em là đứa ích kỉ và ngu ngốc. Em...."

Cậu nói càng mất bình tĩnh, đến những lời cuối cùng, cổ họng nghẹn ứ, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng hít thở vô cùng gấp gáp. Cũng có lẽ vì quá đau khổ, lon cà phê trong tay bị cậu bóp chặt. Billkin sợ cậu bị thương lập tức chạy đến trước mặt cậu, muốn gỡ ra giúp cậu. Nhưng PP bướng bỉnh chỉ nhìn anh, cũng không chịu thả lỏng tay. Hai người giằng co như vậy một lúc, bàn tay của PP bắt đầu tím tái lại, Billkin có chút không chịu được lập tức xuống giọng

"Anh xin em"

Nhẹ nhàng như sóng nước

"Anh xin em. Đừng làm đau bản thân như thế"

Hai mắt PP đỏ ầng ậc, trong phút chốc, tựa như có một nơi nào đó nứt toác, vỡ vụn. Cánh tay đang chịu đau đớn được người đó chạm vào, gỡ bỏ. PP chẳng còn hơi sức chống đỡ, lặng lẽ bật khóc. Tiếng khóc mệt nhoài và tủi hờn. Cậu khóc vì sợ hãi, vì hối hận, vì bất lực. Trong những ngày tháng bố còn khoẻ mạnh, cậu nhớ đã đối nghịch với ông bằng tất cả sự gan lì của mình. Đứa trẻ luôn được ông yêu thương từ nhỏ, khi trưởng thành lại ngang ngược cãi lời ông, ép buộc ông phải bóp nát đi toàn bộ sự kì vọng của mình, chấp nhận một sự thật xa lạ mà ông chưa từng biết tới. Cậu tự tin mình đang làm đúng, tự tin mình có thể kiểm soát và thay đổi cuộc đời của mình, thậm chí là cuộc đời của người khác. Vậy nên khi tình yêu trong mơ tan vỡ, PP lập bị nhấn chìm bởi giận giữ, xấu hổ. Cậu giận bản thân, giận anh, giận cả cái bóng quá lớn của quá khứ mà cậu chẳng thể bước qua nổi. Mọi thứ dần vượt ra khỏi bàn tay, khiến cậu lạc lõng và lo sợ từng ngày, như quả bóng nước treo lơ lửng giữa tầng không. Và rồi khi bố ngã bệnh, PP rốt cuộc không còn bất kì đường lui nào. Cậu đứng trước vách vực, đối diện với hiện thực tàn khốc, rằng cậu chính là kẻ góp phần to lớn tạo nên kết cục này. Dù là rời khỏi nhà, hay là việc chia tay Billkin, PP không bao giờ cho bản thân và người khác thêm bất kì sự lựa chọn khác. Đối với cậu, nếu như không phải là những gì mà cậu dự tính thì đều là vô nghĩa. Cậu đã kiên quyết như thế, bây giờ còn có thể than trách điều gì đây?

PP vừa khóc vừa cố hết sức bịt chặt lấy miệng, không muốn tiếng nức nở của mình làm phiền đến sự tĩnh lặng xung quanh. Billkin im lặng nhìn cậu, bởi đây dường như là lần đầu tiên anh chứng kiến cậu lộ ra dáng vẻ khổ sở thế này. Chính anh cũng hoảng hốt và bối rối, vậy nên thoáng chốc không biết phải phản ứng thế nào. Anh vừa muốn vỗ về cậu, vừa sợ mình cũng chính là một phần nguyên nhân khiến cậu đau lòng, có chăng sự xuất hiện của anh chỉ làm cho cảm xúc của cậu thêm tệ hại. Nhưng nhìn thấy người yêu mềm yếu bên cạnh, Billkin không cách nào buông xuống sự xót xa trong lòng, buông xuống tình yêu đang cuồn cuộn nổi sóng.

"Anh xin lỗi em" Trên dãy hành lang dài mà tĩnh mịch, anh cẩn thận nói từng từ dịu dàng. Bàn tay anh chậm rãi tìm đến lòng bàn tay cậu, nắm thật chặt. Hơi ấm từ da thịt anh truyền đến tay cậu, bao bọc lấy sự run rẩy và bất an của cậu.

PP thảng thốt ngẩng đầu. Trong làn nước mắt mịt mờ, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Billkin, thấy ánh mắt sâu thẳm của anh vô cùng kiên định hướng về mình. PP thật sự thừa nhận, cậu nhớ anh quá, và cậu, cũng cần có anh quá. Một mình cậu có thể sẽ không chết, nhưng khi đối mặt với tất cả những điều tồi tệ này, sự có mặt của anh như một phiến đá lớn, đủ để cậu trốn sau đó mà cởi bỏ đi dáng vẻ điềm đạm giả dối của mình. Cậu không biết có nên gọi nó là tình yêu không? Thời điểm này đối với PP, thứ tình cảm cá nhân đó cậu cũng không còn đủ sức nghĩ tới nữa. Nhưng cậu biết rất rõ, cậu tham lam việc có anh ở bên cạnh. Vì vậy PP chẳng kịp suy nghĩ nhiều hơn, ngả đầu vào vai Billkin, đem cả mặt chôn vùi vào lồng ngực anh, khóc nấc từng tiếng đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com