TruyenHHH.com

Bkpp Abo Tri Hoan Phan Hoa

Mã Quần Diệu nhẹ nhàng đặt Lâm Y Khải xuống giường. Lúc này, mũi anh tràn ngập mùi hương ngọt ngào của cậu. Pheromone ngọt lịm từ omega trong kỳ phát tình khiến pheromone của Mã Quần Diệu cũng dao động theo.

Mùi whisky bắt đầu nhỏ từng giọt lên những cánh hoa hồng đang chậm rãi nở.

Lâm Y Khải ôm lấy cổ Mã Quần Diệu, khẽ nói: "Mã Quần Diệu, tớ khó chịu."

Mã Quần Diệu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Y Khải. Mặt cậu ửng hồng khác thường, khóe mắt đuôi mày như được kích thích nở rộ, yêu kiều và quyến rũ. Đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hàm răng trắng ngần.

Cậu đẹp như một yêu tinh.

Từ nhỏ đến lớn, Mã Quần Diệu đã thấy Lâm Y Khải ở nhiều trạng thái: buồn bã, vui vẻ, tức giận. Có thể nói, mọi khía cạnh của cậu anh đều đã thấy. Nhưng—

Anh chưa từng thấy Lâm Y Khải như thế này.

Xa lạ, khiến máu trong người anh rung động theo.

Dưới sự kích thích từ dáng vẻ và pheromone của Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu gần như lập tức phản ứng. Anh cúi xuống, như chú cún con say sưa ngửi mùi hương trên người cậu, thỉnh thoảng đặt những nụ hôn vụng về lên mặt cậu.

Cả người Lâm Y Khải như bị thiêu đốt, đôi chân vô thức quấn lấy eo Mã Quần Diệu, muốn hút lấy hơi mát từ anh.

Trán Mã Quần Diệu lấm tấm mồ hôi, cơ thể thiếu niên khao khát một lối thoát. Nhìn đôi mắt hé mở của Lâm Y Khải, đang đấu tranh với pheromone, anh chỉ muốn hòa vào cậu.

Nhưng... không được.

Phải để Lâm Y Khải tỉnh táo.
Lâm Y Khải ghét như thế này.
Anh sẽ không bao giờ làm điều khiến cậu ghét.

Mã Quần Diệu nghiến răng, khó khăn kìm nén cơn nóng trong người. Anh cẩn thận vén tóc Lâm Y Khải, để lộ tuyến thể sau gáy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.

Anh dịu dàng hôn lên trán cậu, như khi họ còn nhỏ.

"Ngoan, tớ sẽ nhẹ thôi, không đau đâu."

Mã Quần Diệu cắn mạnh xuống, pheromone whisky từ sau gáy chậm rãi truyền vào cơ thể Lâm Y Khải, xoa dịu kỳ phát tình bị kích thích sớm bởi thuốc.

Lâm Y Khải khẽ rên, ôm chặt cổ Mã Quần Diệu. Dù không tỉnh táo, miệng cậu vẫn liên tục gọi tên anh.

Trên cánh hoa hồng đọng từng giọt sương, whisky hòa vào từng đường vân hoa, cho đến khi hoa hồng cũng say, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ dưới sự xoa dịu của rượu mạnh.

Lần nữa tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Lâm Y Khải mơ màng thoát khỏi cơn buồn ngủ, cảm thấy đầu đau, vai mỏi, đặc biệt là sau gáy đau nhức. Cậu vô thức đưa tay sờ, cảm nhận một vết cắn sâu.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Lúc này, Lâm Y Khải mới nhớ lại chuyện tối qua. Những trải nghiệm đầy biến động chỉ để lại một kết quả—

Cậu bị Mã Quần Diệu đánh dấu tạm thời.

Lâm Y Khải xoay người, vùi mình vào chăn, không biết phải đối mặt với Mã Quần Diệu thế nào.

"Lâm Y Khải..." Mã Quần Diệu dịu dàng gọi.

Trong chăn ấm áp, Lâm Y Khải cảm thấy như sắp ngạt thở. Cậu dừng lại, rồi có chút tự buông bỏ nói: "Ừ, tớ là omega..."

"Ừ, thế thì sao?"

Thế thì sao...

"Cậu chẳng hiểu gì cả."

Lâm Y Khải mím môi, từng chữ từng chữ nói ra.


.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com