TruyenHHH.com

Bkdk Thay Em Tro Thanh Anh Hung

Sáu tháng sau khi người anh hùng số một qua đời, người anh hùng số hai mở một cuộc họp báo.

Cái chết của Anh hùng Deku đã là tâm điểm nóng của tin tức trong nhiều tuần. Cả nước cử hành lễ quốc tang, trong khi đó cả thế giới gửi lời chia buồn cũng như những lời ca ngợi về lòng dũng cảm, chủ nghĩa anh hùng và lòng tốt của cậu. Đó là tất cả tình yêu thương và sự ủng hộ lớn nhất có thể dành cho một anh hùng, không khác gì All Might.

Và sau tất cả, Dynamight dường như bật vô âm tính.

Không ai nhìn thấy anh ấy trong sáu tháng. Công chúng chưa nghe được một lời nói nào từ anh ấy. Điều đó hơi đáng lo ngại khi xét đến mức độ ồn ào của anh mỗi khi anh ấy chọn tiếp chuyện với giới truyền thông.

Sự vắng mặt đột ngột của giọng nói của anh thật kỳ lạ.

Báo chí đã canh gác trước cửa cơ quan của anh ấy suốt thời gian qua, nhưng tất cả những gì họ biết được là anh ấy đã xin nghỉ phép. Thế giới đang tìm kiếm những suy nghĩ của Dynamight về sự ra đi đột ngột của cộng sự của anh, nhưng về cơ bản thì... anh ấy chỉ im lặng và biến mất.

Cho đến một ngày, bất ngờ, các phóng viên trên khắp đất nước được thông báo về một cuộc họp báo sắp tới, và mỗi người trong số họ cố gắng bằng cách nào đó để có được một ghế ngồi trong căn phòng đó.

Người anh hùng số một mới cuối cùng cũng sắp lên tiếng.

Ngày đó cũng đến và mọi phóng viên ở Nhật Bản đều có mặt ở hội trường đó hoặc dán mắt vào buổi phát trực tiếp. Cả đất nước... Không, toàn bộ *thế giới*, nín thở chờ đợi. Internet đã bùng nổ, mọi người tự hỏi họ sắp nghe được điều gì.

Và cuối cùng, công chúng đã nhìn thấy Đại Bộc Sát Thần lần đầu tiên kể từ sau đám tang của cộng sự của anh.

Bình thường sẽ có tiếng hù hét. Vỗ tay. *Hay gì đó* khi Dynamight bước ra từ sân khấu đó. Căn phòng sẽ ồn ào, náo nhiệt. Nhưng hôm nay thì không. Hôm nay họ chỉ có thể trố mắt nhìn anh.

Anh ấy nhìn...

Nhỏ bé. Rạn nứt. *Buồn bã*. Đội trang điểm của anh có lẽ đã cố gắng hết sức có thể để che giấu quầng thâm tím bên dưới mắt anh, đôi mắt đỏ hoe và sưng húp vì khóc, nhưng máy ảnh và ánh sáng từ đèn flash đã phơi bày tất cả cho cả thế giới nhìn thấy. Ngay cả qua một màn hình, hay ở cuối nơi hội trường, mọi người đều có thể thấy anh ấy trông như thể có thứ gì đó đã khoét rỗng anh từ bên trong.

Bầu không khí trong hội trường căng thẳng đến mức một que diêm có thể khiến toàn bộ nơi này bốc cháy.

Dynamight im lặng một cách kỳ lạ khi ngồi xuống ghế. Nó không giống như những màn chào sân khấu thông thường của anh đến nỗi cánh phóng viên cảm thấy có gì đó bồn chồn trong bụng, sự đồng cảm nhói lên bên trong họ.

Đột nhiên, họ tự hỏi tại sao anh lại đồng ý tham gia cuộc họp báo này.

Red Riot, Shoto và Chargebolt đứng ngay bên cạnh, bao bọc anh như một lá chắn sống. Vẻ mặt của họ rất trung lập, điềm tĩnh, nhưng có một sự tức giận thầm lặng, chính đáng ở đó như muốn gửi một lời cảnh báo rõ ràng đến bất kỳ ai có thể muốn thử phát ngôn ngông cuồng. Tất nhiên, ba người họ đã lên tiếng với công chúng rất nhiều lần. Tất cả họ đều đánh giá cao Deku và họ trân trọng tình bạn với cậu ấy đến mức nào, nhưng họ kiên quyết từ chối nói về bất cứ điều gì liên quan đến Dynamight.

Căn phòng chìm trong im lặng trong giây lát. Bạn bè của Dynamight tiến một bước lại gần anh hơn, cả phòng chờ đợi anh lên tiếng.

Khi anh cất lời, giọng anh trầm lặng. Khàn đặc. Giống như anh đã quên cả cách nói chuyện do không sử dụng nó trong nhiều tháng qua. Thật đáng lo ngại, bởi vì *tất cả mọi người* đều biết Dynamight thích la lói, gào thét và phun ra những lời chế nhạo đắc thắng đến mức nào.

Nhưng hôm nay anh lại im lặng đến lạ. "...Này," cuối cùng anh cũng nói.

Một khoảng nghỉ dài. Sau đó anh tiếp tục, "Cảm ơn vì đã đến. Tôi có vài điều muốn nói."

Shoto nắm lấy tay anh và cả thế giới ngạc nhiên khi Dynamight nắm lại nó. Red Riot nghiêng người tới, đặt tay lên vai anh. Chargebolt đứng đằng sau họ, khoanh tay và quan sát căn phòng.

Dynamight hít một hơi thật sâu, đầu cúi xuống để trấn tĩnh lại.

Cả thế giới dõi theo. Chờ đợi. Tự hỏi liệu anh ấy có ổn không, liệu anh ấy có tự chăm sóc bản thân không, liệu họ có thể làm được điều gì cho anh không...

"Deku đã... Tất cả mọi người đều biết cậu ấy—*từng là* cộng sự của tôi." Giọng anh run rẩy, nhưng không dao động. "Tôi... tôi có thể nói rất nhiều điều về cậu ấy. Về việc cậu ấy tuyệt vời như thế nào và cậu ấy đã cứu được bao nhiêu người. Nhưng tất cả mọi người đã từng nghe qua điều đó rồi. Và đó không phải lý do hôm nay tôi có mặt ở đây."

Anh liếc nhìn Red Riot một lúc, và họ trao cho anh một nụ cười khích lệ. Ngay lập tức, khoảnh khắc đó đã được những người hâm mộ tinh mắt cũng như các phóng viên bắt được.

"Cậu ấy là cộng sự của tôi. Là người bạn tốt nhất của tôi. Chúng tôi đã bên nhau từ khi lên bốn. Nhưng... cậu ấy còn hơn thế nữa." Anh di chuyển bàn tay, với lấy sợi dây chuyền vàng mỏng ẩn dưới lớp áo quanh cổ và kéo nó ra phía trước. Có thứ gì đó bắt sáng và qua máy ảnh họ có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn vàng mỏng treo trên dây chuyền. Nó chắc chắn là cùng một cặp với chiếc nhẫn trên ngón tay của Dynamight.

Anh ấy hít một hơi thật sâu khác. "Deku là chồng tôi. Chúng tôi đã kết hôn được sáu năm rồi."

Mọi người trong căn phòng cùng thở hổn hển vì sốc. Tất nhiên là họ có nghe nhiều tin đồn. Những tờ báo lá cải nghĩ rằng họ đã giải mã được mối quan hệ của bộ đôi, những người hâm mộ ngạc nhiên trước sự thân thiết của bộ đôi ở nơi công cộng. Nhưng không ai biết chính xác sự thật là như thế nào. Tất cả những gì họ biết là hai người đó đã sống cùng nhau, bộ đôi vừa là cộng sự vừa là bạn bè thân thiết.

Dynamight nhìn xuống bàn, trong khi bạn bè của anh ấy nhìn cả phòng họp với ánh mắt hình viên đạn, gần như đang thách thức xem có ai dám ý kiến gì về chuyện đó. Bọn họ có vẻ sẵn sàng tham chiến thay mặt cho Dynamight nếu điều đó xảy ra.

Căn phòng im lặng, nhưng bên ngoài, internet *bùng nổ*

*Ồ... Ồ tội nghiệp cho anh ấy thật đó.*
  
*Tôi biết mà!! Tôi biết ngay là họ đã cưới nhau mà!! Nhưng trời ơi... trái tim tôi lúc này đang tan vỡ vì anh ấy.*

*Chiếc nhẫn quanh cổ anh ấy... Trái tim bé bỏng của tôi tan nát rồi, anh ấy không đáng phải chịu đựng chuyện như thế.*

Dynamight hít một hơi nữa, cau có nhìn căn phòng như thể đang đánh giá phản ứng của mọi người trước sự thật choáng ngợp mà anh vừa nói ra. Đó là một chút gì đó quen thuộc, một mảnh nhỏ của con người trước kia của anh và thật kỳ lạ, nó có tác dụng như một sự xoa dịu những cảm xúc đang bùng nổ trong phòng họp.

"Nhưng đó cũng không phải là mục đích chính của tôi khi có mặt ở đây," anh nói, rồi với tay lấy thứ gì đó từ Chargebolt. Người hùng điện nắm lấy bên vai còn lại của anh, anh ấy nắm lấy tay bạn mình, nở một nụ cười run rẩy.

Dynamight quan sát quang căn phòng một lần nữa. "Tôi chỉ muốn nói là... tôi sẽ quay lại với công việc anh hùng. Không phải bây giờ, nhưng sớm thôi. Tôi sẽ không để bất kỳ tên quần chúng nào trong số các người đánh bại tôi để giành vị trí số một." Anh cười, âm thanh run rẩy và cay đắng. "Deku sẽ giết tôi nếu tôi để chuyện đó xảy ra quá."

"Cậu ấy đã xem tôi là anh hùng suốt cuộc đời của chúng tôi rồi. Ngay cả lúc tồi tệ nhất, cậu ấy vẫn bám lấy tôi như con đĩa vậy. Sự ra đi của cậu ấy là..." Anh lại ngừng nói một lúc, và máy quay ghi lại được cảnh Shoto siết chặt lấy tay anh. "Dù sao thì. Tôi sẽ sớm quay lại. Và điều tôi muốn nói là... Đừng gọi tôi là Dynamight nữa."

Có một khoảnh khắc im lặng. Sau đó, một phóng viên nọ bất chấp bầu không khí nặng nề của căn phòng để ngập ngừng thốt ra một câu hỏi. "Có phải... anh đang muốn đổi tên anh hùng của mình, anh... Bakugo?"

Dynamight đánh giá thái độ của cô ấy trong giây lát. "Đúng ra thì nên gọi tôi là Midoriya," anh nói, giọng run run.

Bên ngoài, internet lại bùng nổ. "Nhưng vâng, đúng là vậy."

Anh lại cười cái nụ cười cay đắng, đẫm nước mắt đó. "Cậu ấy xem tôi là anh hùng ngay cả khi tôi còn chưa biết cách sử dụng năng lực của mình. Khi tôi không thể làm nổ bất cứ thứ gì lớn hơn một quả bóng chày. Vì vậy... tôi sẽ cố gắng hết sức để trở thành con người mà cậu ấy luôn nghĩ tôi sẽ trở thành."

Anh đặt thứ gì đó lên bàn và đứng dậy. Các máy ảnh phải phóng to để bắt được xem đó là thứ gì.

"Cái này là dành cho cậu ấy. Gọi đó là lời tạm biệt cuối cùng hay sao cũng được," anh nói, lặng lẽ quay lưng về bước về phía cửa và phớt lờ những tiếng ồn ào phía sau. Một số tiếng vỗ tay, một số câu hỏi và một số không thể giải mã được đó là gì. Nhưng anh ấy bước ra khỏi sân khấu mà không hề ngoảnh lại, những anh hùng khác theo sát phía sau anh.

Miếng bìa cứng lớn nổi bật dưới ánh sáng, chữ kanji trên đó được hàng nghìn, *hàng triệu* người trên khắp thế giới đọc.

*Biểu tượng chiến thắng: Kacchan.*

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com