TruyenHHH.com

Bjyx Vu Cam Co Tung Edit Boi Vi Nguoi The Nen Toi

Chapter 6: Ma xui quỷ khiến

Ở bên này vừa kết thúc cuộc gọi với Trần Vũ xong, Cố Ngụy mới nhìn thấy Ninh Giáo đã gọi cho mình ba cuộc điện thoại, tất cả đều chuyển vào trong hộp thư thoại, còn nhắn thêm hơn mười tin nhắn Wechat, vừa rồi anh vẫn tập trung vào vụ án trộm cắp giường số mười lăm, thế mà lại không kịp thời phát hiện.

"Em đến rồi! Chờ ở cửa."

"Anh đã đến chưa? Chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu rồi."

"Bác sĩ Cố?"

"Sắp bắt đầu rồi, nghe một cuộc điện thoại đi."

"???"

Bỏ qua mấy cái emoji khóc lóc và tức giận liên tục ở đoạn giữa.

"Nhạc hội chỉ cần đến muộn mười phút là sẽ bị cấm vào sân khấu, anh cũng biết phải không?"

"Xem ra anh không đến rồi, em vào một mình vậy."

Tin nhắn cuối cùng chính là: "Em vừa gặp được sư huynh, em đi vào cùng anh ấy đây."

Trong lòng Cố Ngụy căng thẳng, cảm giác này rất giống lúc đến lớp chuyên ngành muộn bị thầy giáo chỉ đích danh phê bình, anh lo lắng không yên mà gọi điện thoại lại cho Ninh Giáo, nhưng đầu bên kia đã tắt máy rồi. Chưa chắc đã là giận dỗi, bởi vì lúc Ninh Giáo luyện đàn, xem triển lãm tranh hoặc nghe nhạc hội đều sẽ tắt máy, cô sẽ hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm của chính mình, không hi vọng bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì quấy rầy bản thân thưởng thức nghệ thuật.

Cho dù hiện giờ là Cố Ngụy, bạn trai tương lai, chồng tương lai và người cha trong tương lai của con cô.

Thật ra Cố Ngụy vẫn rất tán thưởng điểm này của cô, dù sao phần lớn những người trên thế giới này đều sống một cuộc sống vô tri vô giác, có thể chuyên tâm với đam mê yêu thích của chính mình, còn có thể thăng hạng nó lên thành một phần trong sự nghiệp, những cô gái như vậy đã ít lại càng thêm hiếm. Nhưng mà hiện giờ, Cố Ngụy chỉ cảm thấy căng thẳng. Anh báo phán đoán của Trần Vũ lại cho cảnh sát dân sự biết, đề nghị bọn họ hỏi bà Lưu xem có ai nhìn thấy con gái bà đưa cho bà hai vạn tệ kia không, sau đó bèn rời khỏi bệnh viện, lái xe đến trước cổng phòng hòa nhạc của thành phố.

Anh quyết định đứng ở cửa chờ Ninh Giáo nghe xong nhạc hội, sau đó đưa cô về nhà, đây là hành động nhận lỗi có thành ý nhất mà anh có thể làm lúc này. Lúc đang dừng xe chờ cái đèn đỏ cuối cùng, di động lại rung lên, trên màn hình báo người gọi đến là Trần San.

Cố Ngụy có chút ngạc nhiên. Anh làm anh trai nhà bên kiêm giáo viên dạy kèm tại nhà hoàn toàn miễn phí, vốn dĩ rất được Trần San yêu mến thân thiết, mỗi lần anh cùng anh em nhà họ Trần ra ngoài đi chơi, người khác đều nghĩ anh mới là anh trai ruột của Trần San. Nhưng mà gần đây Trần San không liên lạc với anh, có đôi khi anh đến dàn nhạc đón Ninh Giáo tan ca, Trần San đi ra nhìn thấy anh, chẳng qua cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, đến ngay cả một tiếng "anh Cố Ngụy" cũng không gọi, dường như đã trở nên xa lạ hơn rất nhiều, lúc này gọi cho anh, không biết là vì chuyện gì.

Rửa và khâu vết thương tổng cộng hết nửa tiếng đồng hồ, ngoại trừ vết trầy xước nhỏ ở cằm thì mấy miệng vết thương còn lại đều phải khâu vài mũi. Trần Vũ cũng không yêu cầu phải tiêm thuốc tê. Từ nhỏ đến lớn cậu nghịch quen rồi, sau lại làm cảnh sát, bị thương phải khâu đúng thật là như cơm bữa, hơn nữa vốn đã không được thông minh cho lắm rồi, nhỡ may tiêm thuốc tê xong còn ngốc hơn, càng không ai thèm không ai muốn nữa thì sao?

Đồng nghiệp đã áp giải lái xe gây ra chuyện về trong cục, gọi điện đến hỏi có cần giúp đỡ gì không, Trần Vũ không muốn làm phiền người khác, dù sao thì ai cũng bận rộn nhiều việc, huồng hồ cậu cũng đâu phải là không thể bước đi nổi. Chẳng qua chắc chắn là không thể nào cưỡi motor được rồi, chỉ có thể gọi xe về nhà. Tập tễnh leo lên được tầng năm, mới nhớ ra đã quên mua cơm tối rồi, giờ mà lết xuống cổng thì không được phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, vì để kiểm soát tình hình dịch bệnh nên tiểu khu cũng không cho phép đặt hàng giao đến tận nơi. Trần Vũ thay bộ quần áo đã bị bác sĩ cắt nát ra, lục tung cả nhà mới tìm được hộp mì tôm còn một tháng nữa mới hết hạn sử dụng, hài lòng thỏa dạ mà nghĩ, may quá, không cần ôm bụng đói đi ngủ.

Nấu nước, ngâm mỳ, dùng đĩa phẳng đậy nắp lại, chờ đủ ba phút, sau đó mở ra.

Món ngon nhất trên đời!

Trần Vũ ôm hộp mỳ tôm, thèm đến mức nước dãi chảy dài, đang muốn ăn miếng đầu tiên thì hệ thống kiểm soát cửa ra vào kêu lên. Không gọi giao đồ ăn mà cũng đâu mua gì trên mạng nhỉ... Trần Vũ khó khăn đi đến huyền quan, ấn phím trò chuyện rồi nói:

"Ai vậy?"

"Là anh, mở cửa."

Trong nháy mắt cậu còn hoài nghi bản thân nghe nhầm rồi, nhưng cái nháy mắt này của cậu rất dài, đến mức Cố Ngụy chờ sốt ruột: "Trần Vũ, Trần, Tiểu, Vũ, mở cửa!"

"À được."

Cậu nhấn vào phím mở cửa, nhưng lại đứng đần người mất vài giây, mới nhanh chóng vò bộ quần áo rách rưới còn dính vết máu vừa thay ra thành một cục rồi nhét vào thùng rác, tiếp đến là tấn công về phía quần áo cùng tạp chí tung tóe trên sô pha, nhưng mới dọn dẹp được một nửa thì đã nghe thấy tiếng Cố Ngụy gõ cửa ầm ầm ở bên ngoài. Tiếng gõ cửa rất gấp gáp, mà vẻ mặt của Cố Ngụy cũng vậy, vừa vào nhà đã vội vàng đánh giá cậu một vòng từ trên xuống dưới.

"Đầu cũng bị thương à? Đã chụp CT chưa? Còn bị thương chỗ nào nữa không?"

"Chỉ bị trầy xước chút thôi, không tổn thương đến não, đừng lo lắng." Cậu cố gắng bước đi bằng tư thế bình thường một chút, cười hỏi, "Sao anh không đi nghe nhạc hội vậy?"

"San San gọi điện cho anh, nói em bị tai nạn giao thông, cả đầu toàn là máu, ý thức còn không được tỉnh táo mà gọi em ấy là mẹ ơi. Ở trường cấm ra ngoài vào ban đêm nên em ấy không ra được, sốt ruột tới mức phát khóc luôn."

Trần Vũ: "..."

Quý cô Trần San vì đàn violin nên để lỡ mất danh hiệu ảnh hậu tương lai, cô cũng được thật đấy.

"Cho nên vừa nãy em đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện anh phải không?" Cố Ngụy vừa nôn nóng lại vừa cáu giận, "Lúc anh gọi điện thoại cho em tại sao em không nói hả?!"

"Đừng nghe nó nói bậy, không có gì nghiêm trọng thật mà, cũng không bị thương đến xương cốt." Trần Vũ thấp giọng nói, "Không phải là anh chạy thẳng từ nhạc hội về đây đấy chứ?"

"Vốn đến muộn cũng đâu được vào, cô ấy đi nghe với sư huynh của cô ấy rồi."

Cố Ngụy quen đường quen cửa tìm được một đôi dép lê để thay, xách theo mấy thứ gì đó vừa mua đi về phía phòng bếp, liếc mắt một cái đã thấy ngay hộp mì tôm đang còn bốc khói nghi ngút nằm trên bàn trà, lại trách móc cậu: "Sao còn không chịu ăn cơm cho tử tế hả? Bị thương đến mức này rồi mà còn ăn mỳ hộp?"

"Em quên mua cơm..."

"Mẹ anh lúc nào cũng khen em trưởng thành biết gánh vác mọi việc, đến ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt thì trưởng thành chỗ nào?" Cố Ngụy lấy trứng gà, mỳ sợi, phi lê cá chuối đông lạnh cùng mấy bó rau xanh nho nhỏ ra khỏi túi, giọng điệu như ra lệnh, "Đổ mỳ hộp đi ngay, anh nấu thứ gì đó có chất dinh dưỡng cho em ăn."

Cậu đứng ở cạnh cửa phòng bếp, nhìn Cố Ngụy cuốn ống tay áo lên rồi bắt đầu lấy nồi rửa đồ ăn, miệng vết thương ở đầu gối vẫn đau lâm râm, nhưng cậu không nỡ rời đi, chỉ dùng tay chống lên khung cửa. Cố Ngụy quay sang nhìn, nói: "Em đứng đây làm gì? Nghỉ ngơi đi, đợi một lát là xong xuôi thôi."

"Em, đứng như vậy cảm thấy thoải mái hơn." Cái việc nói dối trước mặt Cố Ngụy này, cậu đã sớm làm nhiều thành quen, "Ngồi thì miệng vết thương đau lắm."

Cố Ngụy trưng ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng chiều theo ý cậu. Trần Vũ dồn trọng tâm cơ thể sang cái chân bị thương tương đối nhẹ hơn kia, dè dặt hỏi:

"Cô ấy đi nghe nhạc hội với người khác, chắc là anh buồn lắm nhỉ?"

"Vậy thì cũng không phải, dù sao cũng là anh lỡ hẹn trước mà." Cố Ngụy vừa bận việc vừa nói, "Chỉ là cảm thấy khá áy náy thôi, để cho con gái nhà người ta đứng trong gió đêm chờ anh lâu như vậy, có chút thất lễ, em nói xem có đúng không?"

Trần Vũ "ừm" một tiếng, "Vậy anh không cần phải đến xin lỗi rồi giải thích với cô ấy sao?"

"Vốn là định đến đó chờ cô ấy sau đó nhận lỗi, nhưng đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của San San, cho nên mới đến chỗ em đây. Không sao đâu, tối nay anh sẽ gọi điện lại nhận lỗi với cô ấy." Cố Ngụy thả phi lê cá chuối vào trong nồi, đậy vung lại, xoay người đi lại gần, nhìn vào phần băng gạc trên thái dương cậu, hơi cau mày, ghé sát lại hơn để cẩn thận quan sát đồng tử cậu, miệng thì thầm lẩm bẩm: "Đáng lẽ ra phải chụp CT mới đúng, bác sĩ nào ở phòng cấp cứu khám cho em đấy? Sao lại chẳng có trách nhiệm tí nào vậy..."

Cậu luôn cảm thấy đôi mắt của Cố Ngụy đẹp đến quá mức, đáy mắt long lanh, dáng mắt mềm mại, trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi hơi hất lên, giữa nét thuần khiết lương thiện vô tội còn ánh lên một chút giảo hoạt, giống một bé thú nhỏ tính cách dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm nũng ồn ào, làm cho cậu chỉ thoáng liếc nhìn đã chẳng thể nào quên. Hơn nữa đây là kiểu nét đẹp bắt nguồn từ nội tại, sẽ không bị dòng chảy thời gian mài mòn, những đường nét cùng hình dáng bên ngoài chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Cậu có thể tưởng tượng ra, cho dù sau này Cố Ngụy già đi, thì đôi mắt ấy vẫn sẽ đẹp đến mức khiến lòng người rung động như bây giờ, có lẽ sẽ lẫn thêm nhiều phần khoan dung cùng thản nhiên, nhưng bản chất bên trong sẽ không bao giờ thay đổi.

Hiện giờ đôi mắt ấy gần trong gang tấc, lại như khiến Trần Vũ thở thôi cũng khó khăn, cậu vô thức nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lại chỉ cảm thấy miệng hanh lưỡi khô, thậm chí đã quên mất vị bác sĩ vừa kiểm tra vết thương cho cậu mấy tiếng đồng hồ trước là nam hay nữ.

"Có chóng mặt không? Có buồn nôn không?" Cố Ngụy nhấc mí mắt của Trần Vũ lên, "Khi nhìn thứ gì đó có thấy bóng chồng không?"

"Không." Cậu lắc lắc đầu, động tác cứng ngắc, "Không có."

"Đang yên đang lành tại sao lại bị tai nạn giao thông? Là bị mấy thành phần hư hỏng đâm phải sao?"

"Không phải là bị tai nạn giao thông." Trần Vũ tránh nặng tìm nhẹ mà kể lại quá trình bản thân bị kéo lê, bỏ qua chi tiết lúc ở trên đường quốc lộ cậu suýt nữa thì bị chiếc xe tải đang lao tới ở chiều đối diện đâm bay, "Cuối cùng gã đó giảm tốc độ, lúc em rớt xuống thì ngã một phát thôi."

Khi nói chuyện cậu vô thức sờ sờ dưới mũi, vì thế mu bàn tay cùng các đốt ngón tay rớm máu cũng bị phát hiện, Cố Ngụy cầm lấy cổ tay cậu, thở dài:

"Tay cũng bị thương này."

Trần Vũ nhẹ nhàng rút tay về, nói:

"Không sao đâu mà."

"Quá nguy hiểm rồi." Cố Ngụy lo lắng ra mặt, lại giống như đang ưu sầu vậy, "Lần sau nếu em đến tra hỏi lái xe trong diện nghi vấn thì nhớ rõ, phải đứng ở chỗ cách cửa xe xa xa một chút nhé."

Trần Vũ gật gật đầu, cười nói:

"Vâng thưa bác sĩ Cố, em nhớ kỹ rồi."

Cố Ngụy nấu mỳ canh cá chuối, cậu ăn hai bát to, chỉ thiếu không liếm sạch đáy nồi nữa thôi. Trong lúc đó Cố Ngụy gọi điện thoại cho Ninh Giáo, nhưng hình như trao đổi không được vui vẻ cho lắm. Trần Vũ cũng không hỏi nhiều, cậu chưa bao giờ mơ đến chuyện Cố Ngụy sẽ mặc kệ bạn gái đang giận dỗi mà ở lại nhà cậu, có thể ăn được bữa mỳ canh cá chuối nóng hổi ngon tuyệt này, cậu đã cực kỳ thỏa mãn rồi. Sau khi ăn xong, Cố Ngụy mang nồi bát muôi thìa vào bồn rửa, tiếp đó là bưng một chậu nước ấm đi ra rồi nói: "Không thể để miệng vết thương dính nước, hôm nay em đừng tắm nữa, để anh lau qua lưng giúp em."

"Ơ không cần không cần!" Tình trạng sau lưng đặc sắc đến mức nào, lúc nãy đứng trong phòng cậu đã thấy qua gương rồi, mặc quần áo thì còn che được, chứ cởi ra chẳng phải là lộ tẩy hoàn toàn sao? Trần Vũ từ chối khéo, nói: "Em tự lau được mà."

"Đồng chí Trần Tiểu Vũ, em đang thẹn thùng đấy à?" Cố Ngụy nghiêm nghị hỏi, "Trước hết chưa cần nói đến chuyện cả hai chúng ta đều là nam, anh là bác sĩ Ngoại khoa, có cái gì mà anh chưa từng nhìn qua sao? Trong mắt anh, tất cả mọi cơ thể đều chỉ là các cơ quan và hệ cơ quan, anh cũng có bắt em cởi quần ra đâu hả!"

Trần Vũ: "..."

"Nhanh tay lên, không thì nước lạnh mất." Cố Ngụy tỏ vẻ hung dữ dọa dẫm, cũng đưa ra thêm một lựa chọn mới, "Hay là để anh cởi hộ em?"

Trần Vũ đành phải khuất phục, cũng luôn miếng nói để tự mình cởi là được rồi.

Cố Ngụy đoán được trên người Trần Vũ cũng bị thương, nhưng không nghĩ rằng bị thương đến mức đang bày ra trước mắt. Ngay sau vai phải có một mảng bầm tím lớn, xương bả bị xây xát, một lớp da mỏng cuộn về hướng cạnh miệng vết thương, hai khuỷu tay đều quấn băng gạc, đến ngay cả cổ tay cũng có một vết thương vừa kết vảy đang còn đỏ ửng. Anh cầm lấy khăn lông thấm nước nóng ngồi ở phía sau chàng trai trẻ, nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.

"Trần Vũ." Thanh âm của anh rất nhẹ, "Anh nói sai rồi, hóa ra làm cảnh sát chẳng tốt chút nào."

Chàng trai trẻ đang ngồi xếp bằng, lúc này hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nhẹ: "Làm anh sợ rồi à?"

Đương nhiên là không sợ, ở trên đài phẫu thuật anh luôn nhìn thẳng vào nội tạng giữa một vũng máu tươi cùng thớ thịt, sao lại có thể sợ hãi được chứ. Cố Ngụy nghiêm túc lau chùi phần lưng chồng chất vết thương này, lúc lau đến vùng bầm tím thì đặc biệt cẩn thận:

"Nếu dì mà nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng lắm."

Đừng để cậu ấy phải chịu đau thêm nữa, Cố Ngụy vừa lau vừa nghĩ, lại giống như đang thành kính cầu nguyện hơn, phải nhanh khỏi đấy nhé...


Trần Vũ nói, "Cho nên khoảng thời này em cũng không định về nhà. Thật ra cũng chẳng sao cả, chỉ là nhìn hơi thảm một chút thôi."

Sau khi lau khô phần lưng, Cố Ngụy đổ dầu thuốc dùng cho vết thương phần mềm ra lòng bàn tay đã xoa nóng, tránh đi phần ra bị xây xát, cẩn thận đặt lên chỗ bầm tím, day ấn xoa nhấn với biên độ nhỏ. Dầu thuốc rất cay, hun đến mức Cố Ngụy cảm thấy khó chịu, hai mắt cũng đau xót.

"Trần Vũ."

Chàng trai trẻ quay đầu lại: "Ơi?"

"Sau này em đừng để bị thương nữa, được không?"

"Ừm." Chàng trai trẻ nhẹ giọng trả lời, "Em sẽ cố gắng hết sức."

Xoa dầu thuốc xong, anh giúp Trần Vũ mặc áo phông vào, bắt đầu do dự phân vân xem có cần ngủ lại cùng cậu một đêm không. Trần Vũ không chụp CT, anh cũng hơi lo lắng, nhưng vừa rồi xin lỗi qua điện thoại vẫn chưa được Ninh Giáo chấp nhận, Cố Ngụy vẫn cảm thấy nên gặp mặt nói chuyện thì ổn thỏa hơn.

Nhất định là Trần Vũ cảm nhận được sự do dự phân vân của anh, cho nên mới chủ động nói:

"Em không sao đâu, anh mau quay về đi."

"Một mình em ở nhà có ổn không?" Cố Ngụy vẫn không yên tâm, "Ban đêm đi WC rồi vân vân nọ kia."

Chàng trai trẻ cười ha hả, "Chẳng lẽ anh còn định cầm giúp em hay gì?"

"Vì sao lại không thể? Mọi cơ thể trong mắt anh..."

"Đều là các cơ quan và hệ cơ quan. Biết rồi biết rồi mà." Trần Vũ nói, "Nhưng bác sĩ Cố mau đi đi, việc dỗ dành bạn gái không thể chậm trễ được đâu."

"Được rồi, vậy anh về trước." Cố Ngụy còn nghiêm túc dặn dò, "Nếu em bỗng nhiên thấy đau đầu hoặc thấy khó chịu chỗ nào thì nhớ rõ là phải gọi điện thoại cho anh, ngàn vạn lần không được cậy mạnh, đã biết chưa?"

"Tuân lệnh!" Trần Vũ cười cười đưa tay lên làm động tác chào với anh.

Tuy rằng anh năm lần bảy lượt yêu cầu chàng trai trẻ vào nhà nghỉ ngơi, nhưng Trần Vũ vẫn kiên trì đứng ở bên cạnh cửa để tiễn anh. Cố Ngụy bước ra khỏi cửa, xuống đến tầng bốn, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cửa nhà Trần Vũ đang còn mở, bởi vì ánh đèn trong nhà vẫn hắt ra bên ngoài hành lang. Anh đứng im tại chỗ vài giây, rồi tiếp tục đi xuống, lúc đi đến tầng hai lại ngẩng đầu lên, ánh đèn vẫn đang hắt ra ngoài hành lang như cũ.

Giống như có hai cánh tay vô hình, một cánh tay ngăn không cho anh đi về phía trước, một cánh tay thì kéo anh tiếp tục bước xuống tầng, một loại tâm tình không thể gọi tên lại bắt đầu cuồn cuộn dâng trào dưới đáy lòng, ngùn ngụt bốc lên đỉnh đầu anh, mê hoặc anh. Nếu trên đời này thật sự có chuyện ma xui quỷ khiến, vậy thì chính là thời khắc này đây.

Cố Ngụy xoay người, bước một bước bằng ba bậc cầu thang mà chạy lên tầng năm, y như rằng Trần Vũ vẫn còn ngây ngốc đứng im tại chỗ, giống như biết anh sẽ quay lại vậy, nhưng vẻ mặt không đúng, đôi mắt hơi hơi phiếm hồng lại càng không đúng.

"Anh, hôm nay..." Anh sắp xếp lại câu chữ trong nhịp thở dốc, "Anh nghĩ kỹ rồi, vẫn nên ở lại theo dõi em thì mới yên tâm được."

Anh không hiểu được vì sao Trần Vũ lại bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt có hai sắc thái đối lập vừa vui vẻ lại vừa tủi thân như thế, giống như một chú cún con bị mưa to xối ướt đẫm nhưng cuối cùng cũng đợi được chủ tới đón vậy.

"Miệng vết thương của em còn đau không?" Cố Ngụy mím môi, nhỏ giọng nói, "Anh ngủ ngoài sô pha là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com