TruyenHHH.com

Bjyx Truy Phu

Vào một buổi sáng mùa xuân năm 2026, sau khi weibo phòng làm việc YIBO-OFFICIAL lên bài xác nhận rằng Vương Nhất Bác sẽ cùng gia đình nhỏ của mình sẽ tham gia trương trình truyền hình thực tế về cuộc sống "Chúng ta là một gia đình" thì đã có vô số lượt truy cập và thảo luận.

Hotsearch WangYiBo_chúng_ta_là
_một_gia_đình giữ vị trí top 1 với hàng tỷ lượt truy cập.

Weibo bị sập trong 3 tiếng đồng hồ mới có thể trở lại như cũ. Những điều này đủ chứng tỏ được độ nổi tiếng của Nhất Bác cùng gia đình nhỏ của mình sau những năm qua.

Phải biết rằng trước giờ mặc dù Vương Nhất Bác chưa từng che giấu về chuyện tình của mình tuy nhiên rất hiếm khi có cơ hội thấy Vương Nhất Bác cùng chồng mình là Tiêu Chiến và con trai của bọn họ công khai cạnh nhau.

Nhất là Tỏa nhi, vì hài tử lúc nào cũng được họ bảo bọc rất kỹ, trước giờ chỉ thấy bóng lưng qua ảnh và video đã được che mặt mà thôi.

Fandom BXG vô cùng háo hức, các Rùa khi nghĩ tới việc sẽ được nhìn thấy cháu mình trên chương trình truyền hình thực tế thì liền phấn khích vô cùng.

Các Motor thấy Nhất Bác tham gia chương trình thực tế thì cũng vui mừng không kém.

Trên các nền tảng toàn là Rùa cùng Motor thảo luận về việc nên tặng cháu nội món quà gì.

"Chúng ta là một gia đình" là có 3 gia đình sẽ cùng nhau quay về trải nghiệm cuộc sống khi đi tới những vùng dân tộc của mọi miền đất nước để hiểu hơn về phong tục tập quán của họ cũng như truyền bá sắc đẹp văn hóa cho người xem.

Điều đặc biệt ở chương trình này là 3 gia đình tham gia show có couple nam nữ, nam nam và nữ nữ. Show này chính là để mọi người có cái nhìn bao dung hơn với tình yêu đồng giới, muốn đưa tới thông điệp "Dù là bất cứ giới tính nào cũng xứng đáng có được hạnh phúc, có được gia đình nhỏ của riêng mình."

"Tỏa nhi, con đứng yên cho cha." Tiêu Chiến quay qua nhìn cục bông nhỏ đang đứng lên ván trượt mà Nhất Bác mới tặng cho nhân dịp sinh nhật vừa rồi, say mê trượt quanh bàn ăn.

Vương Tiêu Tỏa so với Vương Nhất Bác chính là giống y đúc. Từ ngoại hình, tính tình cho tới sở thích, Tiêu Tỏa chính là phiên bản nhỏ của Nhất Bác.

"Cha, con tin nỗi mờ, con iu ta a." Tỏa nhi thấy Tiêu Chiến nổi giận thì liền ôm ván trượt chạy tới bên chân anh, cọ cọ lấy lòng, cố tình ngọng nghịu để tỏ vẻ đáng yêu.

"Đứng nghiêm, đừng dở trò này với cha, con mà không nghiêm túc thì ta sẽ cho con vào quân doanh với ông nội." Tiêu Chiến trong lòng thầm chửi Nhất Bác đã làm tấm gương xấu cho con, cậu dù đã làm ba rồi nhưng chỉ cần ở bên anh thì vẫn luôn như một đứa trẻ, giờ thì Tỏa nhi sao chép y nguyên điệu bộ đáng yêu đó luôn, khiến cho anh nhiều lúc không thể cố cứng rắn được.

"Con xin lỗi cha." Vương Tiêu Tỏa nhanh chóng nhận lỗi, trong lòng lại thắc mắc tại sao mỗi khi cha tức giận thì ba chỉ cần nũng nịu chút là được còn mình thì chẳng bao giờ thành công.

"Xíu nữa ba và đoàn quay phim sẽ về nhà, con có sợ không?" Tiêu Chiến đưa cho Tỏa nhi miếng bánh bông lan xốp mềm vẫn còn ấm mà mình mới cho ra lò.

"Con không sợ, vậy con sẽ thành minh tinh giống ba sao?" Tỏa nhi mắt tròn xoe chu mỏ thắc mắc, hai má phồng lên vì nhai bánh.

Tiêu Chiến nghe thế thì bật cười "Con hôm qua không phải nói muốn làm ông chủ bán khoai nướng sao? Giờ lại muốn làm minh tinh à?"

Tiêu Tỏa lắc lắc đầu phản bác "Con có thể ban ngày làm minh tinh, ban đêm đi bán khoai nướng mà."

Tiêu Chiến nghe vậy thì bật cười xoa xoa đầu con trai "Được rồi vậy trước tiên con hãy cho Kiên Quả tỷ tỷ ăn đi đã."

Tiêu Tỏa ngoan ngoãn về phòng vui chơi của mình, tay nhỏ mập mạp thuần thục mở gói hạt rồi đổ ra khay cho Kiên Quả còn đang lười biếng nằm sưởi ấm qua cửa sổ.

"Quả tỷ, tỷ mau ăn, đừng để đói bụng, đói bụng sẽ giống baba, rất đau đó." Tiêu Tỏa chuẩn bị đồ ăn cùng nước cho Kiên Quả xong thì tới bên cửa sổ vuốt ve bộ lông mịn màng của nó rồi nhỏ giọng khuyên bảo.

Tiêu Tỏa dùng hết sức lực của mình cẩn thận bế Kiên Quả từ trên kệ cửa sổ xuống đệm mềm mại rồi ngồi cạnh nó thở hổn hển rồi "giảng đạo" tiếp "Cha đang có em bé nên rất dễ tức giận, tỷ đừng leo cao như thế, cha lo lắng là sẽ tức giận, mà tức giận thì sẽ sinh bệnh. Cha mà sinh bệnh thì ba sẽ lại tức giận, tới khi đó chị em mình sẽ bị phạt đứng úp mặt vào tường."

Kiên Quả chỉ muốn dùng hai chân trước ngắn ngủn của mình đưa lên tai như muốn che tai đi, chỉ tiếc chân của nó quá ngắn, thân hình lại mập. Bởi vậy sau bao lần cố gắng thì giờ nó đành phải chấp nhận số phận, vừa ăn vừa nghe ông cụ non Tiêu Tỏa giảng về đạo lý làm con.

Tiêu Chiến làm xong mẻ bánh cuối cùng đi vào thấy một người đang nói một mèo đang nghe thì liền nhanh chóng lấy máy ảnh chụp lại rồi mới đi dọn dẹp phòng bếp.

Còn Vương Nhất Bác hiện đang trong xe của đoàn "Chúng ta là một ra đình" quay đoạn mở đầu.

Nhân viên cẩn thận đưa micro cho Nhất Bác để cậu tự cài vào áo, bởi ai cũng biết Vương Nhất Bác ghét bị đụng chạm.

"Okay, âm thanh rất rõ, bắt đầu phỏng vấn đi." Đạo diễn Dương chỉ đạo.

"Xin chào Vương Nhất Bác tiên sinh, đã rất lâu rồi anh mới tham gia một trương trình thực tế, lại còn là với vai trò thành viên chính. Hiện tại anh có cảm giác như thế nào?" Một nhân viên đóng vai trò là MC lên tiếng hỏi.

"Muốn mau chóng về nhà." Nhất Bác không thèm suy nghĩ mà thành thật trả lời.

Gần đây vì quảng bá phim mới nên cậu đã 1 tuần không về nhà. Mỗi ngày chỉ có thể đợi tới tối sau khi về khách sạn mới có thể gọi điện nói chuyện với bảo bối.

Khi nhận được lời mời từ đạo diễn Dương - là một trong những đạo diễn của Thiên Thiên Hướng Thượng thì cậu đã lập tức đồng ý. Không chỉ vì giao tình khi xưa mà còn là vì cậu muốn có thời gian bên gia đình mình nhiều hơn.

Khi Tiêu Chiến mang thai cậu đã từng có ý định rút lui khỏi giới giải trí, nhưng Tiêu Chiến kịch liệt phản đối. Anh nói anh rất thích hình ảnh khi cậu tỏa sáng trên sân khấu. Vậy nên cậu đành nghe lời anh, cố gắng cân bằng giữa công việc và gia đình.

Hiện tại tham gia show này chính là một công đôi việc, vừa có thể ở bên cạnh gia đình, vừa có thể kiếm tiền, tiểu ham tiền nhà cậu sẽ rất hài lòng.

MC bị câu trả lời của Nhất Bác làm cho đứng hình mất cả phút đồng hồ, cho tới khi nghe thấy tiếng đạo diễn nhắc nhở bên tai thì MC mới lúng túng lấy lại sự chuyên nghiệp: “Ha ha, quả đúng như cư dân mạng nói, Vương lão sư quả thật rất yêu gia đình của mình. Vậy hiện tại phiền cậu trả lời một vài câu hỏi của fan hâm mộ đã được chúng tôi tổng hợp nha."

"Được" Nhất Bác gật đầu đồng ý.

Q: Sau khi kết hôn có cảm giác khác biệt so với khi chưa kết hôn không?

Nhất Bác suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Có, trước kia lúc nào cũng muốn nỗ lực luyện tập và làm việc, hiện tại chỉ muốn ở nhà."

MC nghe vậy thì bật cười "Không ngờ Vương lão sư lại là mẫu đàn ông của gia đình nha. Câu hỏi tiếp theo: Bình thường gọi Tiêu tiên sinh là gì?"

Nhất Bác không do dự, lập tức trả lời: “Bảo bối”

Q: Vậy gọi con trai là gì?

Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Còn phải tùy trường hợp nữa, bình thường gọi Tỏa nhi, khi khen thưởng thì bảo bảo, còn khi quậy thì gọi nhóc con."

Q: Hiện tại trình độ nấu ăn của Vương lão sư thế nào rồi?

Nhất Bác nghĩ lại tuần trước mình mới làm thử món thịt chiên xù:“Chiến ca khen rất ngon, còn Tỏa nhi ăn hết sạch cả chén cơm.”

Q: Nếu cho Vương lão sư lựa chọn điểm đến mình muốn, thì cậu sẽ chọn nơi nào?"

Nhất Bác mỉm cười ôn nhu nói "Đi đâu cũng được, chỉ cần cùng nhau."

MC hỏi thêm mấy câu nữa, chẳng mấy chốc đã đến trước của nhà của Vương Nhất Bác.

Bảo vệ nhìn thấy Vương Nhất Bác mở cửa kính ra xác nhận, lại thêm Tiêu Chiến đã nói với ông từ sáng rằng sẽ có một đoàn quay tiết mục tới đây, liền lập tức mở cổng.

Vương Nhất Bác gật đầu nói cảm ơn với ông rồi đóng cửa kính xe lại.

Khi nãy tường cao cổng lớn nên các nhân viên không nhìn thấy bên trong, bây giờ tiên vào rồi liền phải choáng ngợp.

Khuôn viên của biệt viện được thiết kế theo đúng nguyên bản của cung điện thời xưa với tường bao, cây trúc xanh và lối vào.

Các hòn non bộ đủ mọi kích cỡ hình dạng, thảm cỏ xanh mướt, ao thả cá đủ màu sắc, chủng loại. Hơn nữa những ao hồ này còn phủ hệ thống phun sương, nhìn như đi vào chốn tiên cảnh.

MC lúc này thực sự không kiềm chế được kích động, thàm nghĩ bảo sao khi nãy Nhất Bác kêu không nên xuống xe ở cổng, liên thanh nói: “Vương lão sư, căn nhà này cũng quá to rồi đi, cái này phải gọi là biệt viện, hoa viên cũng quá đẹp rồi, là do Tiêu tiên sinh và cậu cùng mua sao?”

Nhất Bác lắc đầu, thành thật nói "Đây là quà kết hôn do trưởng bối tặng. "

MC đang cảm thán bởi độ hào nhoáng của phụ huynh hai nhà Vương Tiêu thì nhìn thấy 2 chiếc siêu xe đang đậu ở góc hoa viên, bèn tò mò hỏi “Tiêu tiên sinh hôm nay tính ra ngoài ư, sao xe lại để bên ngoài?"

Nhất Bác liếc mắt theo hướng của MC thì liền lắc đầu trả lời “Không, đó là xe của tôi, hầm để xe hết chỗ rồi nên để chúng ở bên ngoài."

MC cùng các nhân viên, ngay cả đạo diễn cũng vì sự giàu sang này làm cho bất ngờ tới mức không thể nói nên lời.

Bốn năm trước họ đã biết được gia đình của Nhất Bác cùng Tiêu tổng có gia tài lớn tới mức nào, chỉ là tới khi tận mắt chứng kiến vẫn không thể không bất ngờ, thực sự nằm ngoài tầm hiểu biết của bọn họ.

"Mọi người khi lắp thiết bị và ghi hình thì nhớ cẩn thận." Đạo diễn Dương nói, trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không may sơ ý cái thì không biết lấy tiền đâu mà đền.

"Mọi người không cần áp lực đâu, cũng chỉ là vật trang trí mà thôi." Nhất Bác thấy mọi người áp lực thì liền an ủi.

Sau khi xuống xe thì Nhất Bác liền chạy vào gian chính, vừa bước chân vào cửa cậu đã ngọt ngào liên tục gọi "Bảo bối".

Các nhân viên khi nãy không nghe cuộc phỏng vấn trên xe còn đang nghĩ cậu gọi con trai nên cảm thấy Nhất Bác quả thật là một người bố tuyệt vời.

Kết quả khi Nhất Bác gọi tới tiếng thứ ba thì cuối cùng cũng có tiếng trả lời ngọt ngào phát ra từ phòng bếp.

"Đợi anh một chút."

Ngay sau đó họ nhìn thấy một tiểu hài tử độ 4,5 tuổi, mặc một bộ đồ liền thân hình khủng long chạy lon ton ra.

Phía sau là Tiêu Chiến-lão công trong truyền thuyết của Vương Nhất Bác đi bước lớn theo sau gọi đứa nhỏ "Tỏa nhi, không được chạy"

"Ba~"
"Bảo bối!"

Vương Tiêu Tỏa chạy ra, thấy ba nhìn về phía mình, gọi mình là bảo bối thì vô cùng vui mừng, cậu nhóc lại càng tăng tốc tiến tới phía ba. Nào ngờ ba vẫn như mọi hôm, chỉ quan tâm tới cha.

Lúc này nhân viên chứng kiến cảnh tượng Vương Nhất Bác chạy tới phía Tiêu Chiến nói liên hồi đủ thứ, nào là anh đi chậm thôi kẻo ngã, nào là sao anh không ngủ tới trưa mới dậy, nào là sao anh mặc mỏng vậy....

Trong lúc mọi người đang cảm thán về độ si mê chồng của Nhất Bác thì Tiêu Tỏa đã đứng trước mặt họ, ngoan ngoãn lễ phép cúi đầu chào.

"Chào mọi người, cháu là Vương Tiêu Tỏa."

Làn da trắng hồng, mặt to tròn, lông mi dài xếp chồng lên nhau, má bánh bao căng mịn, còn nhỏ nhưng nhìn mũi đã cao thẳng tắp, môi hồng chúm chím, giọng sữa vô cùng dễ thương.

"Chào cháu." Trong lòng mọi người đều nghĩ không hổ là con của Nhất Bác, bởi vì nhìn cậu bé y hệt Nhất Bác lúc nhỏ vậy. Ai cũng vô cùng muốn nhéo má nhưng không dám.

"Mọi người vất vả rồi, cứ tự nhiên." Tiêu Chiến lịch sự mỉm cười với đoàn đội trong show, sau đó anh quay qua xoa đầu Tiêu Tỏa "Tỏa nhi, con mời mọi người ngồi đi."

Sau đó Tiêu Chiến cùng Nhất Bác đi vào bếp lấy bánh và nước.

Tiêu Tỏa mặc dù mới hơn 4 tuổi nhưng nhìn thấy nhiều người lạ cũng không sợ hãi. Cậu bé nắm tay người đứng đầu cả đoàn nhân viên-chính là đạo diễn Dương kéo vào trong bàn trà của phòng khách.

"Mời bác ngồi, mời mọi người ngồi ạ."

"Cảm ơn cháu." Đạo diễn Dương cười hiền từ với Tiêu Tỏa, trong lòng thầm nghĩ sẽ để đội biên tập giỏi nhất lo những cảnh của cậu bé, chắc chắn cậu sẽ được khán giả yêu thương.

Tiêu Chiến bưng khay bánh quy mà anh đã làm đặt trên bàn "Để mọi người chờ lâu rồi."

"Không có không có, Tiêu tổng vất vả rồi." Các nhân viên đồng thanh.

"Mọi người đừng gọi Tiêu tổng, gọi Tiêu Chiến là được rồi, chúng ta là người một nhà mà, đừng câu nệ." Tiêu Chiến mỉm cười nói, dù sao thì trong đây đa số đều là các nhân viên trong đoàn Thiên Thiên Hướng Thượng.

Chỉ là trong lòng các nhân viên vẫn rất sợ Nhất Bác, nên không dám gọi thân thiết hơn.

"Bánh Chiến ca làm rất ngon, mọi người ăn thử đi." Nhất Bác để nước trái cây xuống bàn rồi phụ họa.

"Baba, con cũng giúp cha làm bánh đó." Tiêu Tỏa nhảy nhót xung quanh Nhất Bác líu lo.

Nhất Bác cúi xuống bế Tiêu Tỏa lên, xoa đầu cậu bé "Vậy sao? Giỏi lắm con trai, xíu nữa ba dạy chơi trượt ván."

Tiêu Tỏa nghe vậy thì thích thú vô cùng, hôn chụt chụt vào má sữa của ba rồi cười ngây ngô.

"Được rồi em để con xuống rồi mau đi tắm trước đi." Tiêu Chiến tới lau mồ hôi trên trán cho Nhất Bác, nhỏ giọng nhắc nhở.

"Hiện giờ chúng tôi có thể lắp máy quay được không?" Đạo diễn Dương hỏi, mắt ngắm nhìn phòng khách pha trộn nét hiện đại và truyền thống của Trung Quốc.

Tiêu Chiến cười lịch sự gật đầu nghiêm túc nói "Ngoài phòng ngủ cùng phòng tắm ra."

Bình thường họi vẫn sẽ lắp máy quay phim phòng ngủ, chỉ là Tiêu tổng đã nói vậy thì bọn họ cũng không dám làm trái.

Dương đạo diễn lập tức phân phó nhân viên sắp xếp các thiết bị quay, chiếu sáng, ghi âm.

Trong lúc Nhất Bác đi tắm, Tiêu Chiến cùng Tỏa nhi chuẩn bị trà cho nhân viên đang bận rộn lắp đặt thiết bị.

Tuy rằng chỉ quay khung cảnh ở nhà cho tập giới thiệu nhưng đạo diễn Dương là người vô cùng cẩn thận và tận tâm.

Bởi vậy mà hiện tại trong nhà bọn họ máy quay đều được đặt mọi ngóc ngách. Bởi ông không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào thú vị cả.

Ngay sau đó tổ ghi hình bắt đầu phỏng vấn riêng Tiêu Chiến.

MC: Trong lúc Vương lão sư sửa soạn, tôi xin phép phỏng vấn riêng Tiêu Tổng một chút.

Tiêu Chiến gật đầu, cười lịch sự nói: "Dạ được, nhưng đừng gọi tôi là Tiêu tổng nữa" rồi đặt ly trà xuống trước mặt MC.

MC: Cảm ơn Tiêu tiên sinh, giờ tôi xin phép đọc câu hỏi.

Q: Vương Nhất Bác ở nhà có địa vị như thế nào?

Tiêu Chiến: Em ấy là bảo bối.

Q: Tỏa nhi có phải rất ngoan không ạ?

Tiêu Chiến: Thằng bé là tiểu quỷ, mọi người đừng thấy nó đáng yêu mà mê mẩn, độ quậy của thằng bé so với Nhất Bác chỉ hơn chứ không kém.

MC: Wow thật sự không ngờ đó ạ, tôi cũng xem video của 3 người thường xuyên lắm đó.

Trong thời gian yêu đương rồi tiến tới hôn nhân, anh có từng cảm thấy chán chưa?

Tiêu Chiến tinh nghịch đáp: Nếu như từng thì hiện giờ tôi không ngồi ở đây phỏng vấn đâu. Đúng không?

Q: Ai cũng bảo Vương Nhất Bác ngốc, anh thấy cậu ấy thế nào?

Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn máy quay nói: Người ngốc có phúc của người ngốc, các người không ngốc thì không có cái phúc đó rồi. Hơn nữa những gì em ấy làm được và học được còn nhiều hơn những kẻ đang ngồi cào bàn phím đó.

Q: Mọi người thường nói Nhất Bác thật may mắn khi có được anh, anh thấy sao về chuyện này?

Tiêu Chiến: Tôi thấy tôi may mắn hơn em ấy một chút, vì có thể nhận được tình yêu của em ấy. Nhất Bác là một bạn nhỏ rất tốt, tôi thực sự rất hạnh phúc khi em ấy yêu tôi.

Q: Bộ phim mà Vương Nhất Bác tham gia với tư cách diễn viên khách mời, đóng vai nam phụ si tình làm mọi thứ vì người mình yêu, sẵn sàng vì đối phương mà lui về phía sau. Trong tình yêu liệu anh có nhường người mình yêu cho người khác?

Tiêu Chiến: Tôi không nghĩ bản thân có thể rộng lượng như thế, tôi nghĩ đó chỉ là tình tiết trong phim thôi. Vì nếu như thực sự yêu, hoặc đối với tôi mà nói, tôi sẽ tìm mọi cách để có được và giữ người tôi yêu. Hơn nữa tôi tự tin mình có đủ mị lực để người mình yêu không yêu một ai khác nữa.

Q: Khi nhận lời mời tham gia "Chúng ta là một gia đình", anh đã có cảm nghĩ gì?

Tiêu Chiến: Cảm thấy rất vui.

Cùng lúc đó đạo diễn Dương đích thân phỏng vấn Tiêu Tỏa. Nói là phỏng vấn nhưng một lớn một nhỏ lại ngồi ở sofa, giống như hai ông cháu, vô cùng thân thiết.

"Tỏa nhi, cháu có thể giới thiệu một chút về bản thân mình không?" Đạo diễn Dương cười hiền từ hỏi.

Tỏa Nhi nghe vậy thì gật đầu lia lịa, dừng ăn bánh rồi lấy khăn giấy lau miệng sau đó trả lời “Cháu là Vương Tiêu Tỏa, sắp 5 tuổi rồi, là con của ba Bác và cha Chiến.”

Đạo diễn Dương nhìn đứa bé nói liền một mạch sau đó vội lấy nước uống thì bật cười, thấy bé vô cùng đáng yêu. Ông hỏi tiếp “Vậy cháu có biết bọn ta là ai không?”

Tỏa nhi lại gật đầu, cười lộ ra răng thỏ cùng hai dấu ngoặc nhỏ, lễ phép trả lời “Dạ biết ạ, mọi người là người tốt, trước kia đã giúp đỡ ba của con.”

Đạo diễn Dương cùng các nhân viên nghe thấy liền cảm động, bởi vì Tỏa nhi còn biết tới bọn họ từng hợp tác với Nhất Bác tại Thiên Thiên, cũng cảm động vì vậy mà Nhất Bác cùng Tiêu Chiến còn kể cho con nghe.

Vốn bọn họ quan tâm tới Nhất Bác đa phần chỉ là vì công việc, nhưng cậu lại ghi nhớ trong lòng.

Dương đạo khịt khịt mỉm cười hiền từ xoa đầu Tỏa nhi hỏi "Con có hồi hộp hay lo lắng khi tham gia chương trình cùng ba và cha không?"

Tỏa nhi thành thật lắc đầu, như để tăng thêm tính chân thật cho câu trả lời của mình, bé còn trượt xuống khỏi sofa chạy nhảy bước nhỏ trước mặt đạo diễn "Con thấy rất vui, nghĩ tới có thể cùng ba, cha và em bé đi chơi, con liền thấy vui."

Lúc này đạo diễn cùng tập thể nhân viên đều đơ rồi, Tiêu tổng mang thai, khi nãy bọn họ không ai nhìn ra, có lẽ cái thai còn chưa được 3 tháng.

Vậy thì hành trình này bọn họ không thể không cẩn thận cùng tận tâm.

Sau khi hỏi vài câu nữa với Tỏa nhi thì đạo diễn Dương lập tức cùng biên kịch trao đổi lại về những trò chơi cũng như nhiệm vụ sẽ được giao cho Bác Chiến Tỏa trong tương lai.

"Em và con đi mua thêm nguyên liệu đi, anh ở nhà nấu trước vài món" Tiêu Chiến mở tủ lạnh ra xem rồi nói, hai người họ tính nấu ăn để mời khách, nên muốn làm nhiều món một chút.

Đối diện biệt viện có siêu thị nên Nhất Bác cũng không lái xe, cậu dắt Tỏa nhi đi bộ mua đồ, tận dụng đoạn đường này chỉ bé trượt ván.

Tiêu Chiến bắt Nhất Bác cùng tỏa nhi mặc áo mưa, cầm theo ô rồi mới yên tâm để hai ba con rời khỏi nhà, mặc dù mưa đã nhỏ dần nhưng ngấm vào rất dễ bị cảm.

Nhân viên khi nãy sau khi lắp đặt thiết bị xong thì đều đã về hết, chỉ còn lại đạo diễn Dương cùng biên kịch Thịnh ở lại, vậy nên hiện tại đạo diễn Dương đang bận rộn điều khiển máy bay quay phim điều khiển từ xa.

"Quay cảnh này gần vào, để tôi có tài liệu biên soạn."

Đạo diễn Dương gật đầu, tiếp tục theo sát hình ảnh hai ba con, một lớn một nhỏ đang nghịch nước mưa.

Trời mưa nhưng Tiêu Tỏa thích nghịch nước, Nhất Bác cũng kệ bé nghịch. Thầm nghĩ Tỏa nhi đã mặc áo mưa và đi ủng, không sợ ướt.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, Tỏa nhi chơi vui quá đạp nước trên đường bắn lên cả tới mặt của Nhất Bác.

Nhất Bác đương nhiên không chịu thua, cậu cười nhếch miệng một cái, cao giọng cười "Hãy nhận lấy." rồi nhấc chân nhẫm mạnh xuống vũng nước to bự.

Và kết quả là nước bắn tung tóe, Tỏa nhi dù mặc áo mưa cũng không tránh khỏi cú đánh trực diện này, nước liền chảy từ mặt vào trong cổ áo.

Tuy nhiên hai ba con lúc này đây còn chưa nhận thức được nguy hiểm phía trước, vẫn còn cười đùa đá nước về phía nhau, tiếng cười giòn tan không thấy điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com