TruyenHHH.com

Bjyx Trans River

Tiêu Chiến dọn ra khỏi ký túc xá, không đến tòa ký túc xá mới mà tìm một căn phòng cạnh trường học, mỗi ngày lúc tan học mẹ sẽ đến nấu cơm.

Lúc mới dọn đến, Đại Thụ thường qua chơi, sau này thời gian cả ngày Tiêu Chiến ngoại trừ ngủ thì chính là học, Đại Thụ ngồi lên giường oán trách cậu học ngốc luôn rồi, mắt Tiêu Chiến vẫn nhìn chằm chằm tờ đề, nói chỉ còn mấy tháng thôi, để mình học đi. Tiêu Chiến mỗi ngày đều thức khuya học cho đến khi chịu không nổi nữa mới lên giường ngủ, có lúc thậm chí còn nằm bò ra bàn ngủ.

Chỉ còn lại chưa tới ba tháng, lớp của họ gần như không màng thời gian vào học, nghỉ giữa giờ hay tan học, gần như tách biệt khỏi trường học, Tiêu Chiến ở trong số đó không quá khác biệt.

Vương Nhất Bác cũng không đến lớp cậu lần nào nữa, Tiêu Chiến nghe chủ nhiệm lớp nói Vương Nhất Bác không tham gia cuộc thi, cậu cũng không nghe thấy tin tức nào về hắn nữa.

Hai ngày thi đại học trời mưa, chủ nhiệm lớp nói với họ, trời mưa không khí lạnh lẽo, cứ giữ tâm trạng thoải mái thi là được. Tiêu Chiến ngồi nhìn nhìn mưa rả rích làm dòng sông cuồn cuộn sóng nước, đeo balo đến trường thi, đây là buổi cuối cùng rồi, thi tiếng anh.

Bài thi tiếng anh cũng chỉ là theo mấy dạng đề quen thuộc, Tiêu Chiến lật đến trang cuối cùng, vẫn là đề như vậy, cậu gần như không cần viết nháp mà trực tiếp viết thẳng lên tờ đáp án luôn, mấy đoạn văn này cậu học thuộc làu làu rồi, Vương Nhất Bác luôn lầm bầm bên tai mà.

Lúc biết được thành tích, chủ nhiệm lớp đặc biệt gọi điện thoại đến, nói cố gắng nửa học kỳ này quả không uổng phí, bây giờ em cứ chọn trường chọn ngành đi, vấn đề cơ bản không lớn.

Anh họ đặc biệt đến nhà Tiêu Chiến một chuyến, giảng giải cho cậu nghe một buổi chiều về kinh tế tài chính, Tiêu Chiến nghiêm túc nghe, đợi anh họ đi rồi, ba từ trong những mục mà anh họ giới thiệu chọn ra một cái, Tiêu Chiến nói không học. Ngày báo nguyện vọng Tiêu Chiến ngồi trước màn hình máy tính nửa ngày, cậu sắp lật nát quyển cẩm nang báo danh rồi, ba mẹ ngồi sau lưng cậu hết lần này đến lần khác đọc cho cậu nghe về trường học họ chọn, Tiêu Chiến cầm quyển sách dày lên, nằm bò ở đó xem nửa tiếng đồng hồ, điền vào ba trường đại học y khoa.

Ba mẹ trước giờ không biết cậu muốn học y, hỏi con đã suy nghĩ kỹ chưa, cậu gật đầu nói dạ suy nghĩ kỹ rồi, cậu muốn học y, ba mẹ hoàn toàn ủng hộ, trong nhà cũng có người thân học y, họ cảm thấy chỉ cần học tốt đến lúc đó vào bệnh viện lớn, sau này được đảm bảo nhiều.

Tiêu Chiến thuận lợi trúng tuyển, nơi cậu đi học không có sông lớn, nhưng có rất nhiều kênh rạch nhỏ, yên tĩnh hơn nhiều so với con sông lớn màu vàng đất lúc nào cũng cuồn cuộn kia. Khí hậu phương Bắc hơi khô, mưa không nhiều, cho dù đến mùa đông cũng không ngửi được mùi hơi nước, có thể mặc áo phao lông vũ dày cộm nằm trên tuyết, sau đó quay về ký túc xá sưởi ấm.

Tiêu Chiến cảm thấy mình rất yêu phương Bắc.

Thời gian nghỉ đông năm nhất rất dài, thật ra đó là tiêu chuẩn rồi, nghỉ hơn một tháng, nhưng so với mười mấy ngày ngắn ngủi đáng thương lúc học cấp ba thì đã nhiều hơn rất nhiều rồi. Tiêu Chiến và đám Đại Thụ cùng nhau đến quán bar, bây giờ họ không cần dựa vào quen biết lén lút để vào mấy nơi này, cầm tiền trực tiếp đi vào vũ trường náo nhiệt nhất trong thành phố, nửa năm không gặp nên phung phí chút cũng chẳng sao.

Bạn bè phần lớn đều ở thành phố này, hoặc là vùng lân cận, chỉ có Tiêu Chiến chạy xa như vậy. Họ đang uống rượu, Đại Thụ chào hỏi một người, vẫy tay gọi người đó qua.

Tiêu Chiến nhìn rất lâu mới nhận ra người này trước đây đi cùng Vương Nhất Bác, khoảng thời gian đó cũng thường đi chơi chung, chỉ là nửa năm không gặp bộ dạng thay đổi rất nhiều. Người này lúc trước ở trường nghề đối diện trường cấp ba của họ, nói trắng ra chính là Lưu Triều họ từng đánh nhau, giờ nghe mọi người đồn đi đâu lập nghiệp, làm ăn cũng khá, trước đây không nhìn ra đầu của hắn cũng bị đánh, may mà Lưu Triều đã quên cậu.

"May mà tôi không học đại học ở đây." Đại Thụ chép miệng, đột nhiên nhớ ra giơ tay chỉ chỉ lên đầu hỏi: "Cái đó... Vương Nhất Bác, lâu rồi không nghe thấy tin về cậu ta."

Ly rượu lắc lắc trong tay của Tiêu Chiến ngừng lại, không ai trong đám nhận ra.

Người đó trong miệng ngậm rượu lắc đầu: "Tôi cũng không biết, cậu ta đến cả trường nghề cũng không thi đậu, sau đó không đi học nữa, tốt nghiệp xong thì ra ngoài làm công, đến bây giờ chưa từng quay về, cũng không liên lạc với ai."

Rượu trong ly Tiêu Chiến toàn bộ chui vào bụng, hơi khó chịu. Đến cả trường nghề cũng không thi đậu, nên không đi học nữa, ra ngoài làm công.

Tối hôm đó họ uống rất nhiều rượu, Tiêu Chiến và Đại Thụ cùng dìu nhau về nhà. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm ướt, còn nặng hơn cả lúc bình thường, mẹ rót cho cậu ly nước mật ong ấm, nói may mà cậu về nhà sớm, nếu không lại sắp mưa to. Tiêu Chiến tắm rửa xong nằm lên giường, lấy điện thoại ra ở đó lướt lướt, điện thoại của cậu sớm đã đổi thành kiểu xịn xò nhất đang thịnh hành, rất đắt, nhưng đỗ đại học mà, đắt mấy ba cũng không nói hai lời, nói mua là mua, nhà mới của họ đang xây sửa, đợi đến mùa hè cậu về là có thể rời khỏi ngôi nhà gần sông, đi đến một ngôi nhà nhỏ hai tầng không có mùi nước và mùi ẩm.

Mắt nhắm nhắm rồi ngủ thiếp đi, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại vì sấm, âm thanh rất lớn, Tiêu Chiến móc điện thoại ra xem giờ, vừa qua hai giờ sáng, cậu nằm trên giường không ngủ được, một bụng cồn vẫn đang lên men trong người, đầu hơi choáng váng, nhắm mắt lại tìm cách mang những suy nghĩ lộn xộn bỏ đi.

Vương Nhất Bác tại sao từ bỏ tất cả?

Tiêu Chiến cầm điện thoại đặt trên đầu giường, số điện thoại Vương Nhất Bác cậu chưa xóa, theo chữ la tinh thì ở cuối cùng, đã rất lâu rồi không nhìn thấy. Cậu gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, đặt điện thoại lên bên tai, bên trong là tiếng phụ nữ máy móc, nói số máy quý khách vừa gọi không có thực, vui lòng kiểm tra rồi gọi lại sau.

Tiêu Chiến lại tìm QQ của Vương Nhất Bác, màu xám, cậu hỏi hắn có ở đây không, đương nhiên không ai trả lời. Cậu từ trong lịch sử liên lạc tìm được số điện thoại của Hỉ Tử, lúc gọi qua Hỉ Tử còn đang ngủ, xung quanh tiếng động lộn xộn, khàn khàn hỏi ai vậy.

"Tôi là Tiêu Chiến."

Điện thoại bên đó đột nhiên im bặt, tiếp đó lắp nắp nói lâu quá không gặp.

Tiêu Chiến hàn huyên với cậu ta hai câu, liền hỏi cậu bây giờ còn liên lạc với Vương Nhất Bác không, Hỉ Tử mắng một câu đệch qua điện thoại, nói Vương Nhất Bác qua tháng tám đã đi rồi, nói ra ngoài làm việc, cũng không nói với tôi đi đâu, tổng cộng gọi cho tôi được hai ba cuốc điện thoại, mỗi lần hỏi đang ở đâu đều trả lời một nơi khác nhau, không biết đang nghĩ gì nữa.

"Cậu có số điện thoại của cậu ta không?" Tiêu Chiến sau khi im lặng nghe xong thì hỏi.

"Có, nhưng cậu ta hay đổi số mới lắm, có lúc gọi được một lần nhưng gọi lại đã không liên lạc được, tôi còn nghi ngờ cậu ta rơi vào ổ đa cấp."

Hỉ Tử gửi cho Tiêu Chiến một số điện thoại, Tiêu Chiến gọi qua đó, máy đổ chuông, nhưng không ai bắt, cậu gọi liên tục nửa tiếng, cuối cùng gọi đến khi ngủ thiếp đi vẫn không có ai bắt máy.

Sáng ngày hôm sau thức dậy, nhìn một dãy số điện thoại không liên lạc được, không biết tối qua bị điên gì nữa.

Từ đó về sau cậu không thử liên lạc với Vương Nhất Bác nữa, câu cậu có ở đây không trên QQ đương nhiên không ai trả lời.

Tiêu Chiến ở phương Bắc tám năm, học xong đại học thì học nghiên cứu sinh, lúc học đại học nghỉ đông nghỉ hè đều sẽ về, sau khi học nghiên cứu sinh thì đến Tết mới về một tháng, giáo viên hướng dẫn kiến nghị cậu tiếp tục học lên thêm, cho nên hai năm học tiến sĩ Tiêu Chiến căn bản là không về nhà.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ ở lại phương Bắc, Tiêu Chiến lại xách hành lý quay về, Đại Thụ hỏi sao lại muốn về, cậu nói không muốn ở quá xa nhà, đi mười năm rồi, ở bên ngoài đủ rồi.

Tiêu Chiến học khoa ngoại lồng ngực, vào một bệnh viện lâu năm ở trung tâm thành phố. Đi làm phải khám bệnh, phải đi theo học hỏi, phải nghĩ cách tranh thủ cơ hội, mấy cô gái và mấy dì trong bệnh viện luôn hỏi có bạn gái chưa, có muốn quen ai không, cậu híp mắt lắc đầu, làm gì có thời gian rảnh cho chuyện này.

Đến cả xe còn không muốn lái, tàu điện ngầm vừa khéo chạy đến cổng nhà, thà chạy vòng thêm mấy trạm dưới lòng đất còn hơn là tắt đường trên mặt đất mấy tiếng đồng hồ.

Buổi tối Tiêu Chiến theo phó chủ nhiệm làm một cuộc phẫu thuật, thời gian rất dài, mãi cho đến khi trời sáng, lúc cậu ra ngoài áo ướt đẫm mồ hôi, đúng lúc hết ca đêm. Trên tàu điện có rất nhiều người, đều là người đến thành phố đi làm, Tiêu Chiến bị chen chúc chật ních chứ đừng nói đến chỗ ngồi, đến cả chỗ đứng cũng gần như không có, người cậu cao, nắm chặt lấy tay nắm phía trên trần tàu điện, trước ngực có mấy nữ sinh dán sát vào, cậu không cử động được, chỉ mong mau đến trạm ngừng, người trong xe xuống hơn phân nửa, có thể thở được rồi.

Tiêu Chiến vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình thông báo trạm, tới được một trạm, cậu miễn cưỡng nhích người về sau để không bị đẩy theo xuống xe, trong khoang xe lại trống thêm phân nửa, vẫn không có chỗ ngồi, Tiêu Chiến dựa lên cửa sau. Lúc cửa xe đang đóng nghe thấy tiếng hét của một cô gái, cô nhuộm tóc, mặc váy ngắn cũn cỡn, trên mặt có lớp trang điểm dày cộm nhưng nhìn khá xinh, tay kéo một người đàn ông, đạp lên giày cao gót của mình nhanh chóng chen vào trong, sau đó ôm bạn trai cô chôn đầu lên ngực hắn cười hi hi.

Giống như uống say.

Người trong khoang xe đều đang nhìn họ, Tiêu Chiến cũng đang nhìn, cậu không phải nhìn cô gái đó, cậu nhìn Vương Nhất Bác.

Tóc Vương Nhất Bác cắt ngắn rồi, nói đúng hơn chính là nửa ngắn nửa dài, vuốt ít gel nên hơi dựng lên, bên trên nhuộm vài nhúm màu xanh lam. Hắn ôm cô gái đó trong lòng, thu ánh mắt kinh ngạc về, lặng lẽ dời tầm mắt ra khỏi đôi mắt của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dựa ở đó, chân không nghe theo sai khiến, cậu muốn xuống xe đổi tàu, nhưng cửa mở rồi lại đóng, cậu vẫn dựa lên cửa ở phía sau, nhìn Vương Nhất Bác ôm cô gái đó đi sang khoang tàu khác.

Cô gái đó đứng không vững, ôm eo Vương Nhất Bác, cả người treo trên người hắn, Tiêu Chiến không muốn nhìn nữa, lại nhìn lên màn hình hít sâu một hơi, mong trạm tiếp theo mau tới.

Đột nhiên xung quanh truyền đến một trận kinh hô, Tiêu Chiến theo họ nhìn qua, cô gái trong lòng Vương Nhất Bác đột nhiên nằm ra đất cả người co giật, người bên cạnh né ra, thậm chí có người móc điện thoại quay quay chụp chụp, Vương Nhất Bác một chân quỳ xuống đất nắm tay cô.

Tiêu Chiến đi qua bên cạnh ngồi xổm xuống, nắm vai cô gái đó để cô nằm thẳng, Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay cậu, cậu gạt tay hắn ra.

"Tôi là bác sĩ, để tôi." Tiêu Chiến dửng dưng trả lời.

Tàu điện lập tức lại đến trạm, Tiêu Chiến nghiêng đầu cô gái qua một bên, bấm lên nhân trung cô, cô gái vẫn co giật, nhưng ổn định hơn lúc nãy.

Tàu điện vừa ngừng, Vương Nhất Bác cõng cô lên muốn đưa cô ra ngoài, Tiêu Chiến ở sau lưng hắn nói: "Tốt nhất là đưa cổ đến bệnh viện khám."

Vương Nhất Bác không trả lời.

Cửa xe lại đóng, kéo cậu càng đi xa, cậu không xuống xe, dựa vào cửa sổ, im lặng đứng đó.

Cô gái đó nhất định là chơi thuốc, Vương Nhất Bác đang làm cái gì? Trở thành côn đồ thật rồi? Bán thuốc cấm? Hay là chơi thuốc cùng cổ?

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay mình, là nơi lúc nãy Vương Nhất Bác bắt lấy, lúc đó cổ tay thon dài của Vương Nhất Bác từ trong ống tay áo lộ ra, vẫn trắng như vậy.

Hắn nắm cổ tay mình phát đau, tại sao Vương Nhất Bác vẫn đeo sợi dây đỏ cậu tặng hắn.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com