TruyenHHH.com

Bjyx Trans Nam Sao

Ở một góc nhỏ gần học cung Lạc Kinh, đột nhiên có tiếng khóc của trẻ con.

Lúc đó là mùa xuân, hoa đào đang nở rộ, ba người nam nhân ăn mặc khác nhau nhưng biểu cảm giống nhau tụ tập dưới gốc cây hoa đào, khi nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh, mọi người vội vàng chen vào.

Theo lệ, nam nhân không được phép vào phòng sinh. Bà đỡ do dự hồi lâu, tay run run nhưng vẫn không dám đuổi ba người ra ngoài.

Đương kim thánh thượng, Tiêu phi nương nương, phu quân của phu nhân bên trong, bà không dám đắc tội.

"Là con trai hay con gái?" Lâm Phi Quỳnh vừa đi vừa hỏi.

Bà đỡ nhìn họ cười: "Là thai long phụng, ca ca ra đời trước, sau đó là muội muội, rất khỏe mạnh, giống hệt phu nhân và người."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chờ ở gian ngoài, Giới Nhu Nghi mới sinh, họ đều là nam nhân, không tiện đến quá gần, chỉ để Lâm Phi Quỳnh vào trong.

Lâm Phi Quỳnh vẫn nhăn mặt: "Sinh thuận lợi không?"

"Tôi chưa thấy ai thuận lợi đến thế! Đôi long phụng trước tôi đỡ phải mất một ngày một đêm, gào khản cả cổ, máu chảy rất nhiều, nương tử của người rất giỏi, con cũng ngoan, vừa rặn đã chui ra, không làm đau phu nhân."

Lâm Phi Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, mở rèm bước vào. Trên giường, Giới Nhu Nghi tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt, đẫm mồ hôi, như vừa trải qua cực hình. Lâm Phi Quỳnh sờ lên mặt cô, nắm chặt bàn tay trắng bệch của Giới Nhu Nghi, thấp giọng lẩm bẩm như niệm chú: "Nếu biết sinh vất vả như vậy thì đã không để nàng sinh rồi."

Giới Nhu Nghi là công chúa, đi theo một kẻ phế một tay không có gì cả, còn phải chịu đựng đau đớn như vậy sinh con, Lâm Phi Quỳnh xem cô như bảo bối, đương nhiên không nỡ nhìn thấy cô chịu khổ, chỉ hận mình không thể thay Giới Nhu Nghi sinh.

Phụ thân chỉ lo hỏi han mẫu thân, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên ngoài là những người đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ.

Bà đỡ bế hai đứa trẻ đang khóc cho hai người xem, Vương Nhất Bác nhìn chúng một lúc, bé trai có mấy nét giống Tiêu Chiến, hắn cười cười lắc đầu.

"Bảo bảo." Tiêu Chiến lần nhìn thấy em bé nhỏ nhắn như vậy, nhỏ như búp bê sứ, không nhịn được đưa ngón tay chạm vào mặt chúng, trên mặt treo nụ cười thích thú. "Ta là cửu cửu, Tiện Sơn cửu cửu."

Tiêu Tiện Sơn luôn như vậy, nói chuyện với động vật nhỏ có cách thức của riêng mình, thanh âm dịu dàng, âm đuôi hơi cao, nghe vừa đáng yêu vừa tinh nghịch.

"Không được không được!" Bà đỡ nhìn thấy y định chạm vào mặt đứa nhỏ vội ngăn cản, "Trẻ sơ sinh da mặt non lắm, dễ bị thương."

Tiêu Chiến lập tức thu tay lại, hiếm thấy có người ra lệnh được cho y, ngay cả Hạ đế cũng không dám. Y ngoan ngoãn đứng một bên nhìn đứa nhỏ khóc oa oa, thật thú vị.

Thấy y chăm chú nhìn, Vương Nhất Bác cúi đầu hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Tiêu Chiến không nhìn hắn, chỉ nói: "Nó chảy nước bọt."

Trẻ sơ sinh hành động theo bản năng, có thể làm ba việc cùng lúc, vừa khóc oa oa, vừa chảy nước bọt, vừa nhét nắm tay vào miệng ăn.

Vương Nhất Bác suy nghĩ hồi lâu: "Trông ngốc quá, lớn lên có thông minh không?"

Lo lắng của hắn không phải không có cơ sở, Giới Nhu Nghi trước khi sinh đã nói, nếu là con trai sẽ gửi nó cho Tiện Sơn ca ca, nay sinh một cặp long phụng, mà cậu bé chảy nước dãi này sau này sẽ là người kế tục Hạ triều, nếu là một hoàng đế ngốc, làm sao viết tiếp sử sách thiên thu vạn đại đây?

Bà đỡ không dám cãi lại hoàng đế, Tiêu Chiến thì dám, y trừng mắt nhìn hắn: "Đừng nói nữa, lỡ như nó nghe thấy thì sao?" Vừa nói vừa giơ tay bịt tai đứa nhỏ lại, giống gà mẹ giang cánh bảo vệ con.

Giới Nhu Nghi mệt lả đã ngủ rồi. Lâm Phi Quỳnh bước ra nói nhờ huynh trưởng đặt tên cho đứa nhỏ.

Hương xuân thoang thoảng, hoa đào ngoài sân rơi lả tả. Tiêu Chiến nhìn bé gái trong lòng bà đỡ, khẽ mỉm cười: "Con tên Lâm Tri Xuân, được không?"

Khi gió đông về, nhìn thấy hoa đào giữa núi rừng sẽ biết thế gian đã vào xuân, một cái tên rất hay. Lâm Phi Quỳnh nhận lấy bé gái, cúi đầu gọi: "Tri Xuân, Tri Tri, thích không?"

Tri Xuân khóc ré lên, tay nhỏ nắm rồi mở, có lẽ là hài lòng.

"Hoài An nói, ca ca ra đời trước, giao cho huynh trưởng mang đi. Bệ hạ và huynh cả đời e là sẽ không có con, có một đứa nhỏ chạy loanh quanh cũng tốt, trăm năm sau, cũng có người phụng dưỡng, chăm lo hương hỏa."

Cô chưa từng nói Vương Nhất Bác nhận đứa nhỏ làm người kế vị, Hoài An công chúa bướng bỉnh, chỉ muốn Tiện Sơn ca ca về già có chỗ dựa, ít nhất giữa họ còn có máu mủ.

Vương Nhất Bác ở một bên im lặng, mỗi lần Hoài An nhìn thấy hắn đều nhăn mặt lườm lườm, thay Tiêu Chiến lật lại chuyện cũ, luôn làm hắn thấy khó xử.

Nhưng lần này hắn thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi, con của Giới Nhu Nghi là con của Kiều Kiều, mà con của Kiều Kiều cũng là con của hắn.

Đan tâm bích huyết của Tiêu Tiện Sơn sẽ được trao cho đứa trẻ này, để cậu bé kế tục thiên hạ Sở Hạ quy về một mối cũng xem như danh chính ngôn thuận.

"Thay ta đa tạ Hoài An." Vương Nhất Bác nói với Lâm Phi Quỳnh: "Ta muốn phong đứa trẻ này làm thái tử."

Lâm Phi Quỳnh không phản đối, hắn luôn nghe lời của Giới Nhu Nghi, Giới Nhu Nghi nếu đã quyết định giao đứa nhỏ cho Tiêu Chiến thì sẽ không thay đổi ý định, dù có trở thành thái tử hay không không quan trọng, cô chỉ quan tâm đến Tiêu Chiến.

Nếu Tiêu Chiến sẵn lòng, cô sẵn lòng.

.

.

"Xin bệ hạ suy xét lại." Mọi người không ai có ý kiến, chỉ có mình Tiêu Chiến do dự không thôi. "Nó là người Nam Sở..."

Thậm chí không có một chút quan hệ huyết thống nào với hoàng thất Đại Hạ.

"Thiên hạ vạn dân đều là con của quả nhân." Vương Nhất Bác phủi những cánh hoa rơi trên vai Tiêu Chiến, "Kiều Kiều, đừng lo. Nó là nam tử cuối cùng của hoàng thất Nam Sở, còn là cháu trai ngươi, trời sinh đã nên làm hoàng đế. Ngươi sẽ dạy dỗ nó, ta sẽ xem nó như con ruột của mình, thiên hạ này không ai có tư cách hơn nó."

Sử sách ghi lại, ngày Thái Doãn thái tử ra đời, gió đông đưa hoa đào đi muôn nơi, Hạ đế tuần du nhặt được một đứa trẻ, trông rất giống Tiêu Tiện Sơn xích tử đan tâm. Ty Thiên giám nói, đây là quốc vận hưng thịnh, thiên thần giáng trần, đến làm thái tử Đại Hạ, kế thừa vận nước.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com