TruyenHHH.com

Bjyx Trans Nam Sao

"Công tử, tuyết rơi rồi." Những hạt tuyết dần tích tụ trên cây trà đỏ bên ngoài, một lúc sau, hóa thành nước, nhỏ giọt theo gân lá màu xanh đậm, tạo thành một vũng tròn nhỏ trên con đường đá xanh. Người nói chuyện là tì nữ Tiêu phủ phu nhân thường dùng nhất, cùng bà từ Đoạn gia gả đến đây - Trân Châu. Cô cùng Đoạn Oanh nhìn Tiêu Chiến trưởng thành, rồi nhìn Tiêu Chiến tơi tả quay về Nam Sở.

Thiếu niên từng hăng hái, đầy sức sống giờ đây vô lực ngồi dưới mái đình, thân hình gầy gò khoác một chiếc áo choàng lông, trước mặt là lò than đang cháy, đốm lửa kêu lách tách, Nam Sở ẩm ướt tuyết dễ tan, người dễ lạnh, Trân Châu khoác lên cho y thêm một chiếc áo choàng lông thỏ dày.

Mũ trùm màu đỏ che đi mái tóc dài buộc nửa của Tiêu Chiến, để lộ đôi mày mắt đen trên khuôn mặt nhợt nhạt, hòa với làn tuyết nhẹ tạo thành một bức tranh thủy mặc, Trân Châu sợ gió lớn, kéo lại vạt áo cho y: "Tuyết không dày nổi đâu, lạnh quá, khi nào công tử về phòng?"

"Không về." Môi y tái nhợt, hơi thở cũng nhẹ nhàng, tựa như sương mù đọng lại trong không khí một lúc rồi tản đi. Lúc đầu lông mày của y bằng phẳng, nhưng có lẽ nghĩ đến chuyện gì đó nên chau lại, bàn tay lạnh cứng trong ống tay áo phủi đi những hạt tuyết đáp trên áo choàng, vẻ mặt u ám: "Họ thích nói gì thì nói, tóm lại... không liên quan đến ta."

Năm đó, tuyết hiếm khi rơi ở Hoài Lương đã rơi trong một canh giờ. Còn công tử Tiêu gia người người ngưỡng mộ lại rơi xuống nước, hôn mê sâu, khi tỉnh lại thì mất một đoạn ký ức, đôi tay từng kéo cung giờ sức lực không bằng nữ tử. Nam Sở nóng ẩm, nhưng Tiêu Chiến sợ lạnh, vừa vào thu đã đốt chậu than, mấy tháng nay y đóng cửa không ra ngoài, Thanh Đạm hội và Hoa Ngạc lâu thích đi nhất cũng không thấy hình bóng của y.

Thế gia từng khen ngợi y không ngớt bắt đầu bàn tán về y để mua vui.

—— Thiếu niên trạng nguyên cái gì, chẳng qua cũng chỉ là phận hoa rơi nước chảy mà thôi.

Tiêu công tử yếu ớt nhắm mắt lại, khớp ngón tay gầy guộc kêu răng rắc: "Ta biết họ nói gì, ta không muốn đi."

Hôm nay, biểu đệ hoàng đế đó vi phục xuất cung đến nhà y, đang ngồi trong hoa đình nói chuyện với Tiêu Vô Cữu.

Nam Sở thượng văn, tân đế Đại Hạ kia vừa lên ngôi đã đưa đại quân áp sát biên giới, không ngoài dự liệu, người Sở không có sức kháng cự, thua dồn dập, đành phải phái sứ giả đến cầu hòa. Sau khi Giới Tử Việt lên ngôi thì trầm mê hoan lạc, không biết Đại Hạ đề ra điều kiện gì mà khiến hắn bất chấp ngày gió tuyết như vậy đến bàn bạc với phụ thân.

Chắc là cắt bớt vài mảnh đất. Tiêu Chiến nghĩ.

Lẽ ra chuyện này Tiêu Chiến cũng sẽ tham gia bàn bạc, tiên đế tại vị đã cho phép y lên Hoa Ngạc lâu nghị chính, thêm thân phận hoàng thân quốc thích, y hoàn toàn có quyền lên tiếng với đại sự quốc gia. Nhưng mà... Tiêu Chiến nhìn cổ tay nhẹ bâng của mình thở dài. Vô số lần hốt hoảng thức giấc giữa đêm, y chỉ muốn xét nát thân thể tàn phế này ra làm trăm mảnh.

Mọi xui rủi như thể chực chờ cùng nhau ập đến.

Không biết vì lý do gì, sau khi Giới Tử Việt lên ngôi đã không còn coi trọng Tiêu gia nữa, y vốn là gia chủ Tiêu gia đời kế tiếp, vậy mà xa rời thánh tâm, thân thể bệnh tật, thế gia xem thường, các quý nữ từng nói không phải y thì không gả gấp gáp thành thân, hướng gió trong triều quá rõ ràng, y làm gì còn mặt mũi cùng phụ thân, cùng Giới Tử Việt bàn chuyện quốc sự?

Gốc rễ gia tộc phức tạp chồng chéo, tranh đấu nào không mưu không kế, gia chủ Tiêu gia tuyệt không thể chỉ là một cái khung trống rỗng gió thổi đã bay.

"Nhị công tử được phu tử ở Quốc Tử giám khen, nói có mấy phần phong thái của công tử." Trân Châu ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, tay cầm kẹp sắt xới lò than, khẽ nói: "Thiền sư Liễu Tuệ mấy ngày nữa sẽ đưa người về chùa Đại Tướng Quốc dưỡng bệnh, nhị công tử cũng sắp về nhà rồi."

Trong nhà thiếu ngươi không thành vấn đề. Đây là ý của Trân Châu.

"Ồ?"

Nhị công tử Tiêu gia là thứ tử nhị phòng, tư chất bình bình, Tiêu Chiến không tiếp xúc nhiều nhưng cũng biết tiểu tử này lấy mình làm mục tiêu phấn đấu, cuối cùng đã dưỡng ra được mấy phần thần thái, nhướng mày hỏi: "Đệ ấy học rất giỏi?"

"Dạ phải, người cũng biết nhị công tử tính tình ôn hòa, thấy ca ca hôn mê trên giường, khóc nửa ngày chưa chịu thôi, là nhị phu nhân buộc cậu ấy đi. Trước khi đi, nhị công tử tóm lấy khung cửa nói sẽ quyết tâm giành giải nhất, người có lẽ sẽ vui mừng mà tỉnh lại. Giải nhất khó biết bao, nhưng coi như tiến bộ hơn nhiều, lão gia rất vui mừng."

Tiêu Chiến từ sau khi tỉnh dậy đã bị mắc kẹt trong thân xác yếu đuối, thiếu niên đắc chí nửa đời trước quá thuận buồm xuôi gió, cho nên khi rơi xuống vực thẳm, việc chấp nhận bản thân tầm thường càng khó khăn hơn. Y oán hận sự bất lực của chính mình, không muốn tiếp nhận những chuyện từ thế giới bên ngoài nên không biết đệ đệ tiến bộ thế nào, cũng không biết phụ thân mẫu thân đang làm gì, đến cả chiến sự biên quan cũng là mấy ngày nay suy đoán từ những lời bàn tán rủ rỉ của hạ nhân.

"Nhà khác huynh đệ tranh nhau sứt đầu mẻ trán." Trân Châu dịu dàng nắm tay Tiêu Chiến, xoa xoa sưởi ấm. Tiêu công tử bệnh, hạ nhân trong nhà ai cũng học được cách xoa tay sưởi ấm, Trân Châu cũng không ngoại lệ. "Đại công tử và nhị công tử nhà chúng ta thì không, rất hiếm thấy, Trân Châu biết công tử từ nhỏ đã gánh vác nhiều chuyện, nếu số mệnh đã an bày, vậy hãy để nhị công tử thay người tiếp tục. Những thứ đè nặng trên vai người bao nhiêu năm qua, nên bỏ xuống thôi, nhẹ mình, cũng nhẹ người."

Tiêu Chiến im lặng hồi lâu trong gió tuyết, đột nhiên rút tay lại, nắm lấy chiếc áo choàng mềm mại, lau mắt, bối rối nói: "Trân Châu, có lấy nhầm than không, ta hơi cay mắt..."

Trân Châu đứng dậy, bình tĩnh xoa xoa đôi chân tê dại của mình, sau đó cúi đầu nhìn vào chậu than đang cháy, dùng kẹp cẩn thận kiểm tra mấy lần rồi mới nghiêm túc trả lời: "Đúng là lấy nhầm rồi, nô tỳ đưa người về phòng nghỉ ngơi nhé, rồi sai người mang than mới đến cho người."

Hai bóng người một trước một sau di chuyển. Gió thổi hoa tuyết rơi xuống đất, tan thành nước, hoa trà đỏ rơi rụng trên mặt đất.

.

.

Mùi trầm hương nồng nồng bay lượn, trên bàn trong hoa viên bày mấy đĩa bánh ngọt và trái cây, nhưng không ai đụng vào.

Hai người ngồi đó, một người áo choàng xanh đậm, một người áo choàng đen, đều quay đầu nhìn hạt tuyết lững thững rơi, không nói một lời. Nước trên mái hiên nhỏ xuống, tạo thành một màn mưa, một bóng người màu đỏ cầm ô đang chậm rãi bước đi.

Sắc mặt mờ mịt, nhưng trong lòng đều có đáp án.

Tải huyền tải hoàng, ngã chu khổng dương, vi công tử thường.

(Có đen có vàng, nhưng màu đỏ của ta là rực rỡ nhất, tặng cho quý nhân may y phục)

Giới Tử Việt cầm tách trà lên chạm nhẹ vào môi, liếc nhìn Tiêu Tiện Sơn bước đi trong mưa tuyết, rồi nói với Tiêu Vô Cữu bên cạnh:

"Tuyết ngừng rơi rồi, quả nhân hồi cung. Chuyện này, người nói với biểu ca đi."

Tiêu Chiến bước vào đã nghe hắn nói muốn đi, cũng không ngăn cản, chỉ hành lễ với phụ thân rồi dùng mắt tiễn hoàng đế trẻ tuổi. Hoàng đế từng gọi y là ca ca không ngớt kiềm lại cái liếc mắt, được thái giám đỡ xuống bậc cửa rồi bước đi trong làn không khí ẩm ướt.

Chờ người rời đi, Tiêu Chiến chọn một chỗ ngồi xuống, cởi chiếc áo choàng dày màu đỏ ra, tay cầm bát canh nóng thản nhiên nói: "Điểm tâm không hợp khẩu vị của bệ hạ?"

Y đưa tay lấy một miếng nếm thử, môi Tiêu Vô Cữu mấp máy, ánh mắt nhìn thẳng vào y, tựa như đã già đi vài tuổi.

Thấy ông như vậy, Tiêu Chiến trong lòng có chút không hiểu, đặt miếng bánh xuống nhìn phụ thân: "Phụ thân sao vậy? Con nghe nói bệ hạ đến đây là vì chuyện Sở Hạ nghị hòa, chẳng lẽ... không thành, phải khai chiến?"

Đây là kết quả đáng sợ nhất mà y đoán, tiếc là y đã mất hết võ công, nếu không có thể lẻn ra tiền tuyến giúp đỡ quân Nam Sở.

Nhưng cho dù chuyện đó thực sự xảy ra, Tiêu Vô Cữu lão thần hai triều cũng sẽ không thất kinh như vậy chứ?

"Quả thực là chuyện nghị hòa, nhưng Đại Hạ lại không yêu cầu chúng ta nhường đất, mà muốn một người của chúng ta."

"Hạ đế muốn liên hôn? Bệ hạ nhất định sẽ không giao Hoài An, quý nữ khắp thành Hoài Lương, chọn một khuê nữ là được, phụ thân và bệ hạ chắc trong lòng đã có đáp án, nhìn sắc mặt của phụ thân, chẳng lẽ người này ở trong phủ chúng ta?"

Lời y phân tích hợp lý đến nỗi không ai có thể chê trách. Người ngoài nói Tiêu Chiến rơi xuống nước bị tổn thương tận xương, không còn nhanh trí như trước nữa, đúng là hàm hồ.

Nhưng y đoán sai một chút.

Thanh âm Tiêu Vô Cữu hiếm khi run rẩy: "Bệ hạ chọn một nam nhân..."

Chớp mắt, Tiêu Chiến dường như đã đoán được điều gì đó, qua câu trả lời khó hiểu của Tiêu Vô Cữu, qua đôi mắt xa lạ của Giới Tử Việt trước khi bước đi, và qua đôi tay yếu ớt của chính mình. Tiêu Chiến thấp giọng cười lạnh, cảm thấy cực kỳ hoang đường: "Bệ hạ muốn... con? Muốn con đi?"

Y lắp bắp, dường như không tin vào câu chuyện không tưởng này, bàn tay lạnh ngắt đặt trên chân siết thành quyền, móng tay khảm vào lòng bàn tay vẫn không biết đau. Y ngước mắt lên, một tia sáng lóe lên rồi chợt tắt, giống như tuyết đầu mùa ngoài khung cửa sổ, đuổi theo đôi mắt lảng tránh của Tiêu Vô Cữu.

Từ đỉnh cao vạn người ngưỡng mộ đến đáy vực, hóa ra chỉ diễn ra trong chốc lát. Hiện tại y yếu đuối đến mức Giới Tử Việt cũng khinh thường, đến phụ thân cũng lựa chọn bỏ rơi.

"Phụ thân... người có phải cũng cảm thấy con vô dụng giống như họ nói?" Lò sưởi cầm tay trên đùi Tiêu Chiến rơi xuống đất, tiếng kim loại rỗng vang lên chói tai, nhưng y không quan tâm. "Hoàng đế Nam Sở hiện tại vô năng, nhu nhược, phụ thân không được trọng dụng, thế gia tham hưởng thụ, Đại Hạ muốn đánh chiếm Nam Sở là chuyện dễ như trở bàn tay, cho dù như vậy vẫn muốn đưa con đi?"

Con bị coi thường đến mức này sao?

Y không hỏi, y không nhẫn tâm ép phụ thân nói ra, cũng không muốn ép mình thừa nhận.

Tại sao lại đẩy y đi đến bước đường này, gấm hoa đâu, nhung lụa đâu, tại sao chung quanh chỉ toàn gai nhọn bủa vây.

Nghĩ đến đây, đầu của Tiêu Chiến bắt đầu đau nhức, góc trán nổi gân xanh trên nền da trắng bạch trông càng yếu ớt hơn.

Tiêu Vô Cữu nhìn Tiêu Chiến. Nuôi Tiêu Chiến đến năm mười chín tuổi, đủ để ông biết rõ con trai mình là người như thế nào, một đời thuận lợi trôi chảy như những công tử khác, thêm sự sủng ái của Sở vương Liệt mà càng thêm kiêu ngạo, nhưng cũng giống ông, cố chấp muốn gánh cả Tiêu gia to lớn tiến về phía trước, cố chấp muốn chống đỡ bầu trời chực rơi của Nam Sở. Tiêu Vô Cữu thở dài: "Thật ra bệ hạ không nói, ta cũng muốn đưa con đi. A Chiến, nước Hoài Lương quá đục, không giam nổi con. Con phải đi, tìm một đường sống tốt hơn, đến Đại Hạ, nói không chừng sẽ là cơ hội."

Không hiểu được những lời không đầu không đuôi thế này, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy phụ thân là đang nói giúp cho Giới Tử Việt, trừng mắt nhìn ông: "Người cũng nghĩ giống bệ hạ..."

Tiêu Vô Cữu nói, phải.

"Bệ hạ sẽ chọn ngày hạ chỉ, a Chiến, coi như vì phụ thân, đừng từ chối."

Tiêu Chiến bóp chặt đầu gối lạnh cóng của mình, cúi người nhặt chiếc lò sưởi tay rơi trên mặt đất đã không còn hơi ấm.

Một giọt nước rơi xuống mặt đất khô khốc.

.

.

Cuối mùa đông, tỳ nữ có đôi tay khéo léo sẽ cột hoa nhung lên cành khô, đây là tập tục của Hoài Lương. Người Nam Sở thích hoa, mùa đông ít hoa, họ vẫn dùng hoa nhung đắt tiền trang trí xung quanh để xoa dịu sự hoang vắng của mùa đông.

Đang lúc các tỳ nữ bận bịu thì tiếng bước chân gấp gáp của cung nhân trên phiến đá và giọng nói the thé của thái giám đột nhiên vang lên.

"Phụng thiên thừa vận, Tiêu thị Hoài Lương, đích tử thái phó tiên đế, tài năng tuấn tú, cung kính hiếu thuận, vượt trội hơn người, đức tài đều đủ, nay đưa đến Hạ quốc làm phi, hoàn vũ ảnh phúc, ngưng vu nguyệt điện, hồ phạm di chiêu, kim hoa vĩnh cáo."

Trên dưới Tiêu phủ đều quỳ xuống nghe chỉ.

"Tiêu công tử, tiếp chỉ." Thái giám cười híp mắt nham hiểm.

Tiêu Chiến thể hư, không thể quỳ trên mặt đất quá lâu, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể sẽ khiến bệnh tình trầm trọng, nghe xong lập tức đứng lên, giơ hai tay tiếp chỉ.

—— "Sau này, đệ sẽ dùng lễ nghi trang nghiêm nhất để đưa huynh lên vị trí tốt nhất Nam Sở, huynh làm thần tử đắc lực nhất của đệ, cũng làm ca ca đệ kính phục nhất, cả đời."

—— "Biểu huynh, huynh phải đợi đệ."

Giọng nói non nớt của Giới Tử Việt dường như chỉ mới ngày hôm qua, cậu bé đó giờ khoác lên hoàng bào đi trên con đường cô độc, ngược hướng y đang đứng chờ.

"Thần, lãnh chỉ." Chiếu chỉ thêu chỉ vàng lấp lánh hôm nay nặng quá, Tiêu Chiến quay về hướng hoàng cung hành đại lễ. Sau khi đứng dậy, một ngụm máu bắn tung tóe trên mặt đất.

Bên tai văng vẳng tiếng gọi công tử rất hốt hoảng, rất xa xăm.

Tiêu Chiến mơ màng suy nghĩ, cả người chìm vào màn đêm.

.

.

Giới Tử Việt rất hào phóng, cộng với bồi giá của Tiêu gia, lên tới sáu mươi bốn cỗ xe, có thể nói là rất xa hoa, đủ để Tiêu Chiến sống cả đời ở Đại Hạ vô ưu vô lo.

Xem ra thực sự không muốn mình trở về.

Sau cái hôm tiếp chỉ làm y ói máu đó, rất ít người qua lại trước mặt y, sợ nhắc đến chuyện hôn sự lại chọc giận y, Tiêu Chiến bất lực lắc đầu cười cười.

Kỳ thật y đã không còn tức giận chuyện này nữa, nếu ván đã đóng thuyền, phụ thân lại có ý muốn y đi, vậy thuận theo ý mọi người, xem thử con đường Tiêu Vô Cữu muốn y đi là như thế nào. Nam Sở không dung nạp y, nhưng suy cho cùng vẫn là cố hương của y, chỉ cần Tiêu Chiến muốn về, không ai ngăn được.

Trước ngày xuất giá, Tiêu Chiến đã đến chùa Đại Tướng Quốc một chuyến.

Y nhìn sư phụ của mình, hỏi: "Người cũng nghĩ vậy à? Muốn con rời khỏi đây, đến Đại Hạ."

Liễu Tuệ tay chỉ lên trời: "Ta không biết là tốt hay xấu, nhưng Tiêu đại nhân làm vậy tất có lý do của ông, hay là con thử hỏi Đức Phật?"

Tiêu Chiến bèn cáo từ, cùng Nhất Nhiên đến phật đường tăng nhân tu tập vào buổi sáng.

Đại điện có tượng Phật bằng vàng, xung quanh tràn ngập ánh nến rực rỡ, vô cùng chói mắt. Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đỏ có hũ xăm, y quỳ xuống đệm bồ hương, im lặng cầu khấn rồi lắc mấy cái.

Thẻ tre rơi xuống đất, Tiêu Chiến nhặt lên nhìn một lúc.

Nhất Nhiên đưa cho y lời giải, mảnh giấy mỏng gần như ánh mặt trời có thể xuyên qua, dòng chữ này y cực kỳ quen thuộc, lúc ở chùa Đại Tướng Quốc từng viết rất nhiều lần. Liễu Tuệ dùng cách chép kinh văn và lời giải xăm cho y luyện chữ, nhờ vậy nét chữ thanh tú ngay ngắn ra đời.

Đến nay y vẫn còn nhớ ý nghĩa của nó.

Những bông hoa nhung trong chùa lay động theo gió, ngón tay y men theo dòng chữ, nhẹ nhàng đọc:

"Vân tán nguyệt trùng minh,"

Mây trên trời rồi sẽ tan, ánh trăng rồi sẽ tỏ, giống như lòng người rồi sẽ trong.

"Thiên thư đắc chí thành,"

Như ánh sáng dịu lành của trăng sao, mọi chướng ngại sẽ dần tan biến.

"Tuy nhiên đa trở trệ,"

Cho dù có trở ngại hay khó khăn cũng chỉ nhẹ nhàng tựa gió thoảng.

"Hoa phát tái trùng vinh."

Đông đi xuân đến, những đóa hoa xinh đẹp lại tỏa hương khoe sắc.

Bầu trời ở Hoài Lương trong xanh hiếm thấy, Tiêu Chiến lộ ra nụ cười nhàn nhạt đã lâu không gặp: "Là xăm thượng thượng."

Y tin, cho dù đến Đại Hạ, vẫn sẽ có ngày y quay về Nam Sở, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt thôi, cho nên bây giờ, y chỉ muốn rời đi thật long trọng.

Như đóa hoa nhài Nam Sở, thời tiết ấm áp trở lại sẽ kéo nhau chạy nhảy, phủ trắng núi rừng.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com