TruyenHHH.com

[BJYX-Trans] Nam sào

Ngoại truyện 1: Viên phòng ký

diephuyen202

Chiếc giường đỏ rực với hoa văn thêu chỉ vàng được rải đầy đậu phộng, hạt thông và hạt sen, gối cùng màu thêu đôi uyên ương đang vui đùa trong nước, cách đó không xa là tấm bình phong ngập bướm và hoa, đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót trên nến đỏ, thân nến có chữ song hỉ được khắc rất tỉ mỉ. Trên trời dưới đất ngợp trong màu đỏ, dưới khăn trùm đầu long phụng ngậm châu lộ ra chiếc cổ mịn màng, người ngồi trên giường hẳn đã rất mệt rồi, đầu hơi nghiêng, khẽ gọi: "Bệ hạ."

Là giọng nói của một nam nhân, nho nhã, dịu dàng như nước.

Năm Vĩnh Phúc thứ năm, Hạ đế đích thân cõng nam nhân mình yêu từ Tam Tâm viên, từng bước từng bước đưa y lên ngựa, rồi cưới y về Kim Quang điện tàng kiều, tuyên cáo thiên hạ bỏ trống hậu cung.

Chỉ có Tiêu Tiện Sơn có tư cách ở lại bên cạnh hắn.

Đêm nay, là đêm động phòng hoa chúc đã bỏ lỡ bốn năm của họ.

Tiêu Tiện Sơn trước đó gặp đại nạn, thêm việc Nam Sở sáp nhập vào địa phận Đại Hạ đã làm thế lực các phương rục rịch, gió lớn ở triều đình cuồn cuộn, vừa trấn áp vừa điều hòa mất hai năm trời, cuối cùng cũng xem như ổn định, bách tính mùa màng bội thu, học cung đông đúc, hàn môn cũng xuất hiện trạng nguyên, Vương Nhất Bác lúc này mới đề nghị, bù lại cho Tiêu Chiến một hôn lễ hoàn mỹ.

Hôn lễ được tổ chức ở Lạc Kinh, ngày lành là vào tháng sáu, mùa hoa sen nở, cũng là lần đầu tiên Tiêu Tiện Sơn đến Đại Hạ và gặp Vương Nhất Bác. Tiêu gia không còn ai, Vương Nhất Bác đã mời thiền sư Liễu Tuệ đến, Tiêu Chiến mặc cát phục, từ Tam Tâm viên gả đến Kim Quang điện, bách tính toàn thành Lạc Kinh đứng đọc theo đường lớn xem lễ, ngựa trắng kiệu hỉ đến nơi, nghi thức rải đồng tâm quả của phu thê mới cưới vốn được tiến hành trong cung đã được hoàn thành dưới sự chứng kiến của bách tính Lạc Kinh. Lần này người cùng Tiêu Chiến cầm vạt áo hứng quả là Vương Nhất Bác.

Sau khi bái lạy tổ tiên, thiên địa, Tiêu Chiến một mình ngồi trong hỷ phòng ở Kim Quang điện chờ Vương Nhất Bác.

Thân là hoàng đế, đương nhiên không có ai dám đến mời rượu Vương Nhất Bác, hơn nữa đế vương thành thân không có bước này giống dân gian, vì vậy Vương Nhất Bác rất nhanh đã đến, chắc là rất nóng ruột, tiếng mở cửa rất lớn, Tiêu Chiến nghe thấy không khỏi bật cười, gọi bệ hạ.

Vương Nhất Bác đang cầm trong tay một cây gậy bằng ngọc như ý lấp lánh, nghe vậy lập tức ờ ờ trả lời, hoàn toàn không nhớ kịch bản đã chuẩn bị bên ngoài cửa.

Đã lên kế hoạch xong rồi, trước khi vén khăn trùm đầu sẽ thổ lộ tình cảm và nói vài câu sến súa với Tiêu Chiến, nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy Tiêu Chiến ngoan ngoãn mặc giá y ngồi trên giường cưới màu đỏ đợi mình, trái tim trong lồng ngực thiên tử trẻ tuổi đập điên cuồng. Thân thể trần trụi đã nhìn qua, nhưng bất luận Tiêu Chiến trong dáng vẻ gì cũng khiến trái tim hắn loạn nhịp, không thể khống chế.

Ngọc như ý từ từ đến gần, vén mở chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, dưới ánh nến ấm áp, Tiêu Chiến ngước khuôn mặt như châu như ngọc lên, trong mắt chứa cả tinh hà lấp lánh.

Thời gian luôn ưu ái Tiêu Chiến, khiến người hắn yêu mãi mãi trẻ trung, dù gặp phải khó khăn lớn lao đến đâu cũng không nỡ để người này héo mòn.

"Bệ hạ." Ánh mắt Tiêu Chiến men theo ngọc như ý nhìn đến bàn tay đang cầm nó, rồi gương mặt ngơ ngác kia, hơi ngại ngùng, không biết nên nói gì. Hai tay y buông hai bên giá y mò mẫm trên giường mấy lần, nhặt lên một hạt sen tròn trịa, nói với Vương Nhất Bác: "Bệ hạ có đói không?"

Vương Nhất Bác nhìn hạt sen lắc đầu, bất chợt con cá trong chậu đồng đặt ở cửa quẫy mạnh, là sư phụ Liễu Tuệ mang từ chùa Đại Tướng Quốc xa xôi, nghe nói là cá nhỏ trong ao nước sạch gì đó, làm quà cưới cho Tiêu Chiến. Nghe Tiêu Chiến hỏi vậy, hắn nghĩ chắc là Tiêu Chiến đói rồi nên mới hỏi hắn như vậy, bất chợt buồn cười, chỉ vào con cá: "Kiều Kiều có đói không?"

Thấy Vương Nhất Bác cười, y bóc một hạt sen nhét vào miệng Vương Nhất Bác, rất kinh ngạc, ánh mắt như đang xem kịch: "Bệ hạ đang căng thẳng phải không? A—— há miệng."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn mở miệng, đầu ngón tay mát lạnh của Tiêu Chiến đưa hạt sen bùi bùi vào, Vương Nhất Bác vô thức ngậm lấy ngón tay y, mút nhẹ, vui sướng và ngọt ngào trong lòng tụ hội, cảm thấy ngay cả ngón tay của Tiêu Chiến cũng vừa thơm vừa ngọt.

Tiêu Chiến cười cười, rút ​​ngón tay ươn ướt ra, mặt hơi đỏ lên, nhìn Hạ đế nhai hạt sen: "Ta cũng rất căng thẳng, chỉ là đang cố gắng trấn tĩnh. Lần đầu ta gả đi, ngươi phải đối xử tốt với ta."

Nghĩ kỹ thì cũng không phải lần đầu, lần trước không hoàn mỹ, lần này mới chính thức gả cho Vương Nhất Bác, miễn cưỡng xem như lần đầu, nhưng Vương Nhất Bác không vui.

Hoàng đế thành hôn lần hai cầm chén rượu trên bàn lên, ngập ngừng nói: "Ngươi còn muốn gả mấy lần nữa?"

Tiêu Chiến nhận lấy rượu, Vương Nhất Bác cúi xuống vòng qua tay Tiêu Chiến thì nghe thấy y nói: "Gả mấy lần nữa cũng đều gả cho ngươi."

Rượu trôi xuống cổ họng, con cá lại vẫy mạnh đuôi, làm nước bắn tung tóe, vài giọt văng lên tấm bình phong. Nến đỏ hừng hực cháy, thân thể màu ngọc ngã xuống, tiếng y phục cọ xát khe khẽ, hạt thông hạt dẻ rơi lạch cạch xuống sàn.

"Năm nay bệ hạ bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Chiến đột nhiên hỏi một câu rất lạc quẻ.

Vương Nhất Bác hôn cổ y, đầu lưỡi mút ra một dấu vết đỏ hồng, trả lời: "Hai mươi mốt."

Hắn ngước mắt lên nhìn vào người nam nhân bị hôn đến mức mắt lấp lánh ánh nước, tay cấu lên eo người đó, trêu: "Tóm lại là nhỏ hơn ngươi một tuổi, nhưng tinh lực nhiều hơn..."

Tiêu Chiến nuốt nước bọt, ngửa cổ mặc hắn dụi vào người mình như một con cún con, tay đặt lên lưng Vương Nhất Bác, thở nhẹ: "Vậy ta nhường bệ hạ."

Sau đó nhíu mày nói thêm: "Ngươi nhẹ thôi, ta... sợ đau."

Trước kia thanh cao thành quen, khi còn võ công cũng là công tử phóng khoáng tiêu sái, bạch mã yên bạc, nay thân thể yếu ớt, trên giường phần lớn là Vương Nhất Bác đòi, dục vọng của y ít, nhưng vào lúc quan trọng vẫn phải chống đỡ phẩm chất quân tử như tùng như trúc của mình, nhường Hạ đế nhỏ tuổi hơn, hơi cong eo, tự đưa mình đến bàn tay ấm nóng của Vương Nhất Bác, y vặn người, nhướng mi nhìn thẳng vào vị hoàng đế phía trên.

Vương Nhất Bác nhiều lần nằm mộng nghe câu "Đoan Nghi, ngươi nhẹ thôi, ta sợ đau", lần này được nghe câu nói này chân thật phát ra từ miệng Tiêu Chiến, hắn cảm thấy máu huyết toàn thân xộc lên não, tay mất tự chủ sờ dọc theo đường cong eo mềm mại chạm vào dương căn giữa hai chân Tiêu Chiến, rất háo hức đáp: "Được". Vương Nhất Bác cầm cung nhiều, trên ngón tay có vài vết chai mỏng. Bình thường Tiêu Chiến không chịu nổi nhất chính là vết chai của hắn, cảm giác thô ráp làm xương cốt mềm nhũn, y ngại ngùng cầu xin, Vương Nhất Bác thì cố ý cọ vết chai lên phần da nhạy cảm trên túi ngọc, chầm chậm xoa nắn.

Cả người lập tức căng cứng, ngón chân co quắp, vẻ mặt sốt ruột. Cái tên Vương Nhất Bác về phương diện này hoàn toàn không biết nhường nhịn là gì, lần nào cũng dùng chiêu mới, làm y khóc nấc lên. Tiêu Chiến vừa bị chạm vào liền nhớ đến những lần trước, đỏ mặt giơ chân cọ lên người Vương Nhất Bác nịnh nọt, dịu dàng thương lượng: "Đừng làm chỗ đó có được không?"

Y không muốn vừa bắt đầu đã khóc lóc ỉ ôi trên giường, mất mặt lắm.

Vương Nhất Bác hôn lên cằm y, đôi mắt đen láy có một đốm lửa nhỏ hừng hực, Tiêu Chiến biết ngọn lửa nhỏ đó không lâu nữa đốt cháy tất cả, bao gồm cả y.

"Lần này không làm ngươi khóc đâu." Vương Nhất Bác cười nói, ngón tay đè lên phần đầu vừa ấn vừa xoa, nói một cách ái muội, "Có điều cần mượn ít nước của Kiều Kiều."

Vương Nhất Bác nói tiếng người nãy giờ, cuối cùng đã lộ nguyên hình, Tiêu Chiến bị hắn kích thích vài lần đã bắn ra, đầu óc trống rỗng. Vương Nhất Bác đưa ngón tay dính đầy tinh dịch vào huyệt khẩu nhỏ hẹp.

Huyệt khẩu chưa có ai chạm vào dường như rất quen thuộc với hắn, hào hứng quấn lấy và hút một cách nhiệt tình, Tiêu Chiến run lẩy bẩy, y xấu hổ che mặt, thì ra mượn nước là ý này.

Vương Nhất Bác cũng là lén xem sách cấm trước ngày thành hôn, học người trong ảnh nhẹ nhàng đào vào thành ruột để khám phá tâm huyệt, rồi từ từ khuếch trương, sợ làm Tiêu Chiến bị thương. Thật ra trong ngực hắn có nhét lọ cao, nhưng lúc vội vàng đã quên lấy ra, cũng muốn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tiêu Chiến nên cứ thuận nước đẩy thuyền.

Huyệt khẩu được bôi đầy chất lỏng màu trắng, hiện tại ướt sũng, nhìn qua thì thấy khuôn mặt Tiêu Chiến lộ ra giữa những ngón tay đỏ như màu hoa mẫu đơn, đôi môi đỏ ửng hơi hé làm lộ chiếc lưỡi hồng phấn mọng nước. Vương Nhất Bác không thể chịu nổi biểu cảm vừa ngây thơ vừa quyến rũ của y, theo lý mà nói, Tiêu Tiện Sơn phải là quân tử khiêm tốn, xuất khẩu thành thơ, là sơn trưởng thống lĩnh học cung Lạc Kinh, là người có cốt cách, thẳng thắn, nhưng vào lúc riêng tư lại lộ ra dáng vẻ khiến người khác không kiềm được dục vọng muốn bá chiếm y như vậy.

Có lẽ người làm hoàng đế trời sinh đã biết chuyện này, trong lúc Tiêu Chiến đang xấu hổ che mặt, Vương Nhất Bác cầm dương căn của mình kề sát nơi tư mật nhất của y rồi cắm vào trong, quy đầu tách mở tiểu huyệt, xuyên qua vách thịt trơn trượt, đến nơi sâu nhất, chủ nhân bắt đầu cử động. Tiêu Chiến bị hắn đỉnh đến mơ màng, tay đặt lên bụng dưới của mình cảm nhận tính khí mạnh mẽ, men theo dấu vết gồ lên của nó chạm đến nơi hai người giao hợp, nóng bỏng mà chặt chẽ, bị một chuỗi động tác liên tục khuấy động nổi bọt trắng.

Tiếng cá quẫy đuôi vào thau đồng đan xen với tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ.

Hoa mẫu đơn nở rộ trên cành, đầu ngón tay trắng như ngọc bấu lấy hình thêu uyên ương trên gối, có hơi phiếm hồng, chưa được một lúc lại bị một bàn tay khác kéo về vừa hôn vừa liếm, rồi lại đan chặt vào nhau.

Tiêu Chiến thở hổn hển muốn rút tay ra, khoái cảm dâng từ hạ thân truyền đến làm y nước mắt đầy mặt vẫn muốn níu lấy thứ gì đó nhưng Vương Nhất Bác không cho, cảm giác bay bổng như một đóa hoa trôi lênh đênh trên mặt nước càng thêm rõ rệt, y đang rất chơi vơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng vài cái, không kiềm được mắt: "Ngươi là chó sao...? Tay cũng ăn..."

Lời nói chưa thành câu đã bị Vương Nhất Bác nghiền nát thành từng mảnh, đôi môi cũng bị ngậm lấy, lưỡi mạnh mẽ tách đôi hàm răng trắng muốt khuấy đảo khoang miệng, mút lấy lưỡi Tiêu Chiến làm da đầu y tê dại, hai tay yếu ớt buông trên vai Vương Nhất Bác.

Y giống như một người tàn phế, nước bọt và tinh dịch từ khe mông làm ướt chiếc giường bên dưới, cơ thể mềm mại đến khó tin, làn da nhợt nhạt và lạnh lẽo thường ngày phiếm hồng, bên trên có nhiều dấu đỏ chói mắt như nụ hoa hé nở.

"Bệ hạ... Đoan Nghi..." Tiêu Chiến cau mày, lần lượt gọi từng cái tên của Vương Nhất Bác, hy vọng người này buông tha mình, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện hạ. Vương Nhất Bác đã lâu không nghe Tiêu Chiến gọi điện hạ, tiếng gọi này kéo hắn quay lại phủ thái tử năm Đại An thứ bảy, hắn trở về làm thái tử dịu dàng, đứng đắn, hắn lưu luyến liếm lên xương quai xanh, tay áp lên phần bụng lõm xuống đẫm mồ hôi, run rẩy nói: "Ta ở đây."

"Kiều Kiều, điện hạ ở đây." Hắn rướn người lên hôn Tiêu Chiến, toàn bộ tinh dịch đều bắn vào trong cơ thể y, vòng tay qua ôm lấy người đó, vô cùng dịu dàng, vuốt ve từng chút một.

Công tử như ngọc cuối cùng đã quay về bên cạnh hắn.

Cơn gió đêm hè thổi qua cửa sổ chạm rỗng, mang theo mùi thơm của hoa mẫu đơn, thái tử năm đó, nay là hoàng đế, trìu mến nhìn người trong tim, đôi mắt mang ý cười, đột nhiên rất muốn tấu khúc "Rừng thông trong gió".

"Điện hạ luôn bên cạnh ngươi." Vương Nhất Bác dựa lên người Tiêu Chiến, ngửi hương hoa lan vì nhiệt độ cơ thể tăng cao mà trở nên nồng đậm hơn trên người y, mãn nguyện ôm chặt lấy người đó, như thể đã ôm được vầng minh nguyệt đêm đêm mong nhớ.

Mà minh nguyệt của hắn thấm mệt, đã ngủ thiếp đi mất rồi.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com