TruyenHHH.com

Bjyx Trans Nam Sao

Nam Sở mùa mưa ẩm ướt, nóng nực, hành lang gỗ đầy hơi ẩm, ba trăm hai mươi chiếc cung đăng lưu ly lắc lư, kêu leng keng.

Trong hành lang, một cậu bé cực kỳ đáng yêu mặc áo choàng gấm cung màu xanh lam, lũn tũn đi theo một phu nhân mặc y phục màu hồng nhạt. Phu nhân bước chân vội vã, cậu bé chạy bước nhỏ lạch bạch theo sau, sau lưng họ còn có hai người đàn ông trung niên đi sóng vai nhau, một người dung mạo tuấn tú, một người tay cầm chuỗi hạt, trên đầu có chín chấm, là một hòa thượng đắc đạo.

Nước mưa tạo thành một tấm lưới mịn bao phủ khu vườn xinh đẹp ngợp màu xanh, những bông hoa nhài trắng bị gió quật, cánh hoa rơi rụng.

"Mẹ, Trản Trản không theo kịp." Cậu bé kéo vạt áo lên, sợ tấm gấm cung quý giá bị mưa làm ướt, gương mặt trắng mềm tươi cười nhăn lại, nhõng nhẽo nói: "Chờ Trản Trản với."

Người phụ nữ gấp gáp đi về phía trước cuối cùng cũng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu bé nhỏ xíu sau lưng, đôi mày lá liễu và đôi mắt phượng hơi buồn, bà nhìn cậu bé giơ tay nhảy nhảy đòi bế, gương mặt đáng yêu, biểu cảm sinh động, trái tim bất chợt co thắt.

Nếu nó còn sống thì cũng sẽ hoạt bát như Tiêu Chiến phải không?

"Trản Trản." Khóe miệng bà kéo lên, những hạt mưa ngoài hành lang rơi xuống như nước mắt trên mặt bà, Đoạn Oanh đưa tay ra làm động tác ôm, "Nào, mẹ bế."

Đôi mắt của cậu bé biến thành hình trăng lưỡi liềm, nhào vào lòng mẹ, vòng tay qua cổ mẹ và cười nói: "Sao mẹ đi nhanh thế? Có ai đợi mẹ sao?"

Đôi môi của Đoạn Oanh mấp máy vài lần, nhưng Tiêu Chiến không còn nhớ bà đã nói gì, chỉ nhớ đôi mắt hồ thu lay động, giống như mặt hồ gợn sóng ngoài hành lang.

Lúc đó y vẫn còn đi theo Liễu Tuệ học kinh ở chùa Đại Tướng Quốc, một năm không về nhà được mấy lần, nhìn thấy Đoạn Oanh luôn cười tít mắt, mấy năm đầu, Đoạn Oanh hiếm khi gặp y, y không hiểu nỗi khổ của Đoạn Oanh, thật ra những năm tháng đó, Đoạn Oanh vẫn chưa thể yêu thương y như con ruột của mình.

Bây giờ Tiêu Chiến mới hiểu.

Vì vậy Tiêu Vô Cữu mới gửi y đến chùa Đại Tướng Quốc, mặc dù chuyện này có sự tiếp tay của tiên đế, nhưng không thiếu tâm tư thật sự của Tiêu Vô Cữu và Đoạn Oanh. Chung quy thì ngày ngày nhìn thủ phạm thực sự gây ra cái chết của con ruột của mình vô tư lớn lên trong phủ thì đau khổ biết bao.

Thật nực cười làm sao, Tiêu Tiện Sơn lại ngu ngốc và kiêu ngạo như vậy, thật sự chiếm luôn cái danh đại công tử Tiêu gia, ngông cuồng đòi gánh vác cả Tiêu gia, còn mặc sức làm nũng, đòi hỏi từ Đoạn Oanh và Tiêu Vô Cữu, trong lòng họ, có phải cũng từng nghĩ, Tiêu công tử thật sự nếu được ngàn kiều trăm sủng khi lớn lên cũng sẽ thế này không?

Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, mày trộm của người ta mười mấy năm là quá đủ rồi, ít nhất cũng đừng liên lụy Tiêu gia chứ.

Tiêu gia bảo vệ mày, Đoạn Oanh chăm sóc mày, Tiêu Vô Cữu dạy dỗ mày, đệ đệ cõng mày lên kiệu đi hòa thân, Trân Châu tỷ tỷ dịu dàng, Tố Nguyệt hoạt bát, còn có rất nhiều rất nhiều...

"Nhất Đăng, mọi người đang tụng kinh siêu độ cho người nhà đệ, đệ có muốn ra xem không?"

Ngẩn ngơ hồi lâu, Tiêu Chiến nghe được giọng của Nhất Nhiên, y mở mắt ra, cảm nhận được gió mát lạnh thổi qua trên mặt, không nhịn được sờ lên mặt. Đôi mắt y đỏ hoe, sưng tấy và khô khốc, trên má nóng bừng, thêm vài vệt mát lạnh của nước mắt, tạo nên một cảm giác kỳ lạ. Tiêu Chiến hít sâu vài hơi, nước mắt lại rơi xuống vạt áo, khóc lóc như một đứa trẻ mất mẹ, không hiểu mất mát có ý nghĩa gì nhưng lại có thể cảm nhận được sự bất lực và oán hận, tiếng nức nở nghẹn ngào, như tiếng sấm báo hiệu mưa lớn sắp đến.

Y yếu ớt kéo tấm thảm lót bên dưới, lúc đầu là chiếu đan nhưng y bấu chặt quá, trên chiếu toàn là vệt máu từ vết thương trên tay nứt toạc, Nhất Nhiên sợ y tiếp tục làm mình bị thương, đổi thành một tấm thảm mềm hơn. Đại khái là vết thương lòng nhiều hơn vết thương ngoài da, Tiêu Chiến không cảm thấy đau, lại kéo tấm thảm đan sứt chỉ, sợi len dệt thảm bung ra, rối loạn.

Những sợi len lộn xộn quấn quanh ngón tay y, dần nhuốm màu đỏ, Nhất Nhiên ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận gỡ ra giúp y, vừa nhẹ giọng hỏi y có muốn vào đọc kinh cho Tiêu gia không, mong y sớm ngày lấy lại tinh thần.

"Sư huynh, đệ vừa nằm mơ, mơ thấy lúc nhỏ, đệ về nhà, mẹ ở phía trước cứ đi mãi đi mãi, đi rất nhanh, đệ không theo kịp, chỉ biết liều mạng chạy, đệ gọi mẹ, mẹ đợi Trản Trản được không, mẹ cuối cùng đã đợi đệ, còn bế đệ lên, đệ hỏi, mẹ, có ai đang đợi mẹ sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bầu trời vẽ bằng màu nước mắt, giọng nói nhẹ tựa lông hồng. Nước mắt lại chảy dài xuống cổ, thấm ướt vạt áo, nhưng y không quan tâm, chỉ bật cười rất khó coi: "Mẹ trả lời đệ, đệ không nhớ bà đã nói gì, nhưng giờ đệ biết rồi, người bà đang đợi, bị đệ hại chết rồi!"

Tống Hạc Hương, một người đến cả tên thật cũng không có, một người bán mạng mười mấy năm cho Giới Tử Việt, một người vốn dĩ là dòng dõi cao quý, bị y hại chết rồi. Nếu không phải tại y, Tống Hạc Hương vẫn còn sống.

Nhất Nhiên đau lòng ngẩng đầu lên.

Tiểu sư đệ của hắn, mới tí tuổi đầu đã một mình đến chốn phật môn, là hắn trông nom đến lớn. Nhất Nhiên là đệ tử lớn nhất của Liễu Tuệ, cũng là người thân thiết nhất với Tiêu Chiến, các sư huynh sư đệ khác ai cũng chiếu cố y, tất cả người trong chùa Đại Tướng Quốc đã nuôi dạy ra một Tiêu Tiện Sơn kinh tài tuyệt sắc.

Sao một người họ dốc sức vun vén lại biến thành như thế này.

"Người xuất gia không nói dối, Nhất Đăng, đệ đã làm rất tốt." Giọng Nhất Nhiên cũng rất nhẹ, như sợ làm kinh động đến con thú nhỏ đang liếm vết thương, dịu dàng nói: "Đoạn phu nhân nhất định đang đợi đệ và Tống thí chủ, nhưng người bà đợi, không phải là Tống thí chủ đã chết, mà là một người sống mãi trong lòng bà."

"Nhất Đăng, đệ có biết tại sao người Nam Sở thích đèn không?" Nhất Nhiên nói: "Bởi vì đèn rất nhỏ, nhưng lại rất sáng. Sư phụ đặt cho đệ cái tên này bởi vì đệ là người thông minh nhất trong chúng ta, người quá thông tuệ ắt bi thương, đệ soi sáng người khác, cũng nên soi sáng chính mình."

Bản thân Tiêu Chiến biết rõ nguồn gốc của cái tên này nhất, Liễu Tuệ từng bế y trong tay đếm từng chiếc cung đăng lưu ly treo dưới hành lang Tiêu gia, dùng âm giọng trầm như nước đọc một biến kinh Hoa Nghiêm, nói với y, y là người quan trọng nhất của Tiêu gia và Nam Sở.

Con trai của hoàng đế quả nhiên rất xứng với ba chữ quan trọng nhất.

Tiêu Chiến bật cười xót xa, sư huynh, huynh không hiểu.

.

.

Trong rừng trúc phía sau núi là mộ của Tiêu gia, một bóng người màu đen đi lại, âm thanh lá trúc xào xạc và thân trúc ngã xuống, một lúc sau, từng cây trúc chất thành đống trên mặt đất.

Tiêu Chiến ngồi trên ghế trúc trong động Vạn Phật. Trong tay y là một con dao khắc nhỏ, động tác vô lực, vụng về, chăm chú khắc từng nét từng nét lên một khối gỗ.

Khối gỗ từ từ xuất hiện đường nét con người mơ hồ, y do dự một lúc, run rẩy dạ dao, chầm chậm khắc ra một cái miệng.

Đôi môi anh đào nho nhỏ, môi không dày không mỏng, là dáng vẻ của Đoạn Oanh.

Bên ngoài hang động, Hạc Thập Nhất đã chặt một bó tre lớn lặng lẽ đến gần, hắn bám lên vách hang lạnh lẽo nhìn Tiêu Chiến, Liễu Tuệ và Nhất Nhiên sợ y bị lạnh, khoác cho y chiếc áo choàng lông vũ dày dày trước đó y đã mặc ở Đại Hạ, trông có vẻ buồn cười, không hợp thời tiết, nhưng Hạc Thập Nhất cười không nổi.

Hắn cứ lặng lẽ nấp ngoài cửa động nhìn Tiêu Chiến cô độc và chậm rãi nghĩ về những người thân đã chết của mình, rồi dùng đôi bàn tay gầy guộc khắc từng đường nét thô ráp.

Dưới cái nhìn của thần phật chung quanh.

Khuôn mặt y gầy gò xanh xao, góc quai hàm nhọn hoắc được giấu gọn gàng trong lông áo choàng, Hạc Thập Nhất luôn có cảm giác như lại nhìn thấy Tiêu Chiến ở hoàng cung Đại Hạ vào mùa đông năm ngoái, nhưng y lúc đó sống động hơn nhiều, tràn đầy năng lượng chiếu sáng cả cung điện lạnh lẽo.

Đến khi nào thì chùa Đại Tướng Quốc cũng sáng lên đây? Hắn im lặng suy nghĩ.

"Thập Nhất." Giọng nói của Tiêu Chiến vang trong hang động, "Ngươi thấy ta khắc có giống không?"

Hạc Thập Nhất ngu ngơ bước vào, nhìn những khúc gỗ điêu khắc, dùng trí nhớ hạn hẹp của mình để nghĩ về dung mạo của Đoạn Oanh, thật ra không nhớ nổi, nhưng mẫu thân của Tiêu Chiến hẳn là rất xinh đẹp và đoan trang, bèn nghiêm túc nhìn bức tượng gỗ gật đầu, khen ngợi: "Sinh động như thật, giống thần tiên nương nương trên trời."

Tiêu Chiến nhận được sự công nhận, ngón tay phủi phủi vụn gỗ, ôm tượng gỗ Đoạn Oanh vào trong ngực, nói với Hạc Thập Nhất: "Về thôi."

Trong phòng y có bài vị của Đoạn Oanh, đến lúc đó đặt chung, làm thành một điện thờ.

Hạc Thập Nhất nhặt đống trúc rồi cùng Tiêu Chiến quay về.

Tiêu Chiến không hỏi hắn chặt trúc làm gì, nhưng mấy ngày sau, y nhìn thấy một trường minh đăng đơn sơ đặt gần tượng gỗ Đoạn Oanh và tượng gỗ những người khác trong Tiêu gia, ngây ngô phát sáng.

Hạc Thập Nhất căng thẳng nhìn y: "Mấy ngày trước các sư phụ trong chùa tụng kinh, thần không hiểu lắm, có nhắc đến trường minh đăng gì đó, thần nghĩ công tử cũng là đăng, nên làm chiếc đèn này đặt ở đây, thay công tử ngày đêm bên cạnh họ."

Tiêu Chiến không nói gì, ngón tay chạm vào ngọn đèn, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ giống như vừa khóc vừa cười, coi như ngầm cho phép hành động của Hạc Thập Nhất.

Tia sáng giữa hai mày của đức phật có thể soi sáng tám vạn thế giới, Tiêu Tiện Sơn đọc sáu ngàn quyển kinh phật, nhưng vẫn không thấu được ba trượng hồng trần.

Sau ngày hôm đó, các tăng nhân ở chùa Đại Tướng Quốc luôn nhìn thấy Tiêu Chiến đến Phật đường tụng kinh, việc này cũng giống khắc gỗ, dường như đã trở thành bài tập hàng ngày của y, bên dưới biểu cảm nước chết không gợn sóng, không nhìn ra được đây là một người cô độc mất cha mất mẹ mất gia đình.

Mọi người dường như đã quên mất y chính là Ninh vương trong lời đồn, huynh đệ ruột thịt với hoàng đế Giới Tử Việt, phi tử chạy trốn của nước địch Đại Hạ. Ngoại trừ ba nghìn sợi tơ sầu, y thực sự trông giống một tăng nhân. Ngày tháng như nước chảy chầm chậm trôi qua, chùa Đại Tướng Quốc vốn đóng cửa không tiếp khách lại đón một vị khách không mời, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng không một gợn sóng biết bao người cực lực duy trì.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com