TruyenHHH.com

[BJYX-Trans] Nam sào

Chương 35

diephuyen202

Một chiếc cung đăng lưu ly treo trên hành lang rơi xuống đất, Tiêu Chiến và Tiêu Vô Cữu nghe thấy tiếng động, cùng nhau đi qua xem. Cung đăng vỡ thành mảnh vụn, vương vãi khắp sàn nhà, nô tỳ nghe thấy tiếng động chạy đến, cầm chổi dọn dẹp, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn góc mái hiên ở hành lang, một dãy cung đăng uốn lượn theo mái hiên, toàn bộ là Sở vương Liệt năm đó ngự ban, bây giờ vỡ một chiếc, không biết là hung hay cát.

"Cung đăng này đã treo hai mươi năm rồi, con vừa về, nó liền vỡ." Buổi sáng tắt đèn, nhưng đến đêm, dãy cung đăng ở hành lang này sẽ lần lượt sáng lên, vô cùng sặc sỡ. Sở vương Liệt lệnh cho thợ vẽ rất tỉ mỉ, phong cảnh bốn mùa trong năm toàn bộ thu vào trong từng mặt đèn nho nhỏ, tổng cộng có ba trăm hai mươi chiếc, lúc đó mọi người không ngừng tán tụng, ai cũng nói Tiêu gia sắp có nhân vật lớn xuất hiện.

Ngay cả bản thân Tiêu Chiến cũng cảm thấy nhân vật lớn đó sẽ là y, nhưng bây giờ Tiêu Chiến không còn cảm thấy như vậy nữa.

Phụ thân, nếu biết trước chuyện này, con thà chết ở Đại Hạ. Nhưng câu này không nói được.

"Lão gia, Hoài An công chúa tới." Quản gia vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói với Tiêu Vô Cữu.

Tiêu Vô Cữu nghe xong, vẻ mặt phức tạp nói với Tiêu Chiến: "Hoài An công chúa muốn gặp con, a Chiến, con đi chuẩn bị đi."

Tiêu Chiến vén sợi tóc xõa xuống: "Không cần đâu, ca ca gặp muội muội thôi mà."

Tiêu Vô Cữu nhìn y rời đi, trong lòng thở dài, không phải vì Tiêu Chiến, mà là vì Hoài An công chúa. Bách tính Hoài Lương đều biết, Hoài an công chúa Giới Nhu Nghi một lòng hướng về Tiêu công tử, cực kỳ si tình, Giới Nhu Nghi không thành thân, cho dù Tiêu Chiến đã nói sẽ không cưới cô, nhưng cô vẫn kiên quyết chờ đợi, cuối cùng chờ được ca ca lên làm hoàng đế, rồi đưa người cô yêu nhất đến nước địch làm phi.

Khi đó Hoài An công chúa đã bị cười nhạo hồi lâu.

Khó khăn lắm Tiêu Chiến mới từ Đại Hạ trở về, nhưng cô lại phải đối mặt với một cơn ác mộng khác, công chúa kim chi ngọc diệp ngàn kiều trăm sủng làm sao chịu đựng được.

Tiêu Chiến đi từ hành lang đến tiền sảnh, cuối cùng dừng chân, chỉnh trang lại y phục rồi mới đi gặp cô.

Tiền sảnh lúc này vắng tanh, Giới Nhu Nghi ăn mặc chỉnh tề đến đây, trên tay vẫn cầm hạt hồng đậu có khắc chữ "Nghi", vừa căng thẳng vừa vui mừng, mang theo vẻ ngượng ngùng của một cô gái nhỏ sắp gặp được tình lang, trên mặt hơi ửng hồng, có lẽ là do đi nhanh quá nên hơi nóng.

Tiêu Chiến nhìn bộ quần áo trên người cô, tầng tầng lớp lớp váy vóc lụa là trông như bông hoa đang nở, không nóng mới lạ.

Không gặp mấy tháng mà như xa cách cả đời, y dừng chân, nhẹ nhàng gọi: "Hoài An."

Giới Nhu Nghi nghe thấy thanh âm quen thuộc vội quay người lại, vạt váy xoay tròn theo chuyển động của chủ nhân, cô bước nhanh qua, bồn chồn nhìn khuôn mặt gầy gò của Tiêu Chiến: "Tiện Sơn ca ca, huynh, huynh cuối cùng đã chịu quay lại rồi, muội luôn đợi huynh, muội biết huynh sẽ quay lại, huynh nhất định sẽ không bỏ rơi muội, đúng không?"

Giới Nhu Nghi vẫn như trước, Tiêu Chiến xoa xoa lông mày nói: "Điện hạ đừng nói lung tung, sau này không gả đi được phải làm sao?"

"Huynh biết rõ muội chỉ thích một mình huynh, nam nhân Hoài Lương, làm gì có ai bì được với Tiêu Tiện Sơn?"

Hiện tại có lẽ chỉ có Giới Nhu Nghi ngây thơ nghĩ như vậy, Tiêu Chiến không đành lòng, dùng hết sự dịu dàng của đời mình nói với cô: "Hoài An, muội đừng nhớ nhung ta nữa... bệ hạ chưa nói với muội sao?"

Cơ thể Giới Nhu Nghi run rẩy, cố gắng vẽ ra nụ cười, cô vốn xinh đẹp và kiêu ngạo, nhưng nhìn từ góc độ này trông có vẻ tội nghiệp và đáng thương, cô ngẩng đầu, sắc mặt cứng ngắc nói: "Hoàng huynh nói dối, huynh chỉ là không thích muội, không muốn lấy muội, cho nên mới gạt muội như vậy, phải không?"

Tiêu Chiến rũ mắt xuống, nghiến răng: "Không, Hoài An, bệ hạ nói là sự thật. Ta là huynh trưởng của muội, cũng là huynh trưởng của bệ hạ, mấy ngày nữa, tất cả người ở Nam Sở sẽ biết chuyện này."

"Ta không tin..." Nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn rơi xuống nền gạch, hạt hồng đậu cô cầm trong tay được sờ đến trơn nhẵn, đây là của Tiêu Chiến tặng, bên trên còn khắc tên mình, liều mạng lắc đầu, tất cả mọi người đều gạt cô, không muốn cô gả cho Tiêu Chiến mà phải dùng hạ sách này sao, trái tim cô tan vỡ: "Ta tệ đến vậy sao, huynh thà bịa chuyện lừa ta, gạt ta chứ không muốn cưới ta? Ca ca, ta đã chờ huynh rất lâu rồi."

Cô giơ hạt hồng đậu lên: "Huynh xin hồng đậu, còn khắc tên ta, thật sự không thích ta một chút nào sao?"

"Hoài An, cái này, không phải cho muội."

Khi y tỉnh lại, người hầu chăm sóc nói trên người y có một hạt hồng đậu, bên trên khắc chữ Nghi. Tiêu Chiến không biết hạt hồng đậu này từ đâu tới, muốn tặng cho ai, chỉ đành tạm thời cất giữ. Mãi cho đến khi Giới Nhu Nghi đến tìm, Tiêu Chiến hết cách, lấy hạt hồng đậu ra dỗ công chúa điện hạ, cô mới chịu đi. Nói ra cũng thật trùng hợp, Giới Nhu Nghi cũng có một chữ Nghi, Hoài An công chúa đương nhiên không nghĩ rằng Tiêu Chiến gạt cô, cẩn thận cất giữ hạt đậu này suốt thời gian qua.

"Ta luôn coi muội như muội muội của mình." Tiêu Chiến đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Đừng khóc, ai không biết còn tưởng ca ca bắt nạt muội."

"Ta không muốn huynh là ca ca ta." Cô tức giận dậm chân, mắt đỏ hoe. Càng nói càng tủi thân, nước mắt nhỏ lên tay Tiêu Chiến: "Sao, sao huynh có thể là ca ca ta?"

"Bởi vì Hoài An là công chúa tốt nhất Nam Sở, ông trời nhìn xuống liền nói: Giới Tử Việt quá ngốc, gọi Tiêu Tiện Sơn đến làm ca ca cô ấy đi."

Giới Nhu Nghi biết y lại bịa chuyện dỗ cô, vừa khóc nấc lên vừa nói: "Huynh mắng hoàng huynh ngốc, hoàng huynh mà biết sẽ giận cho xem."

"Không đâu, bệ hạ đại nhân đại lượng."

"Bổn công chúa là tiểu nhân, bây giờ rất tức giận, phạt huynh một tháng không được đến tìm ta." Giới Nhu Nghi mếu máo nói, không quan tâm hình tượng gì nữa.

"Được." Tiêu Chiến nói: "Lát nữa về nhớ lấy tay che mặt, coi chừng bệ hạ cười muội."

Giới Nhu Nghi bĩu môi bỏ chạy, lên đến kiệu mới phát hiện mình quên hỏi Tiêu Chiến, huynh có phải là con của mẫu hậu không? Hay là con của người phụ nữ khác với phụ hoàng?

Tiểu cung nữ vắt khăn lau mặt cho công chúa khóc mặt mũi nhem nhuốc, Giới Nhu Nghi thầm nghĩ, đợi mấy ngày nữa gặp mặt sẽ hỏi. Không được làm phu quân thì làm ca ca, mẫu hậu chắc sẽ rất vui mừng, được thêm hẳn một đứa con trai ưu tú như thế này mà. Người Hoài An công chúa nhìn trúng quả nhiên là nhân vật thần tiên trong số các công tử thế gia.

Sau khi Tiêu Chiến tiễn Hoài An đi, Hạc Thập Nhất liền nhảy từ trên mái nhà xuống, kỹ năng thuần thục như thể đã làm điều này nhiều lần. Tiêu Chiến liền nhớ tới trước đó Hạc Thập Nhất cũng trốn trên xà trạm dịch, Hạc Loan vệ của Đại Hạ đời đời kế thừa phủ pháp ngồi xổm này chăng?

"Đó là Hoài An công chúa?" Hạc Thập Nhất nhìn bóng lưng dần đi xa của cô, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, may mà người trong lòng đã trở thành huynh muội, nếu không thì trên con đường truy thê dài đằng đẵng của bệ hạ sẽ có thêm một đối thủ mạnh nữa, nhìn bộ dạng công chúa xinh đẹp nũng nịu gọi ca ca, là nam nhân còn chịu không được, Tiêu phi... Tiêu công tử thật sự rất có ma lực.

"Suốt ngày ở trên xà nhà thì còn ra thể thống gì?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói: "Đây là bệ hạ các ngươi dạy?"

Hạc Thập Nhất bị câu hỏi của y kéo suy nghĩ về, chậm rãi suy nghĩ: "Không... không phải đâu, thần luôn như vậy mà."

Tiêu Chiến không biết nên nói gì, xua tay: "Đi thôi, sau này cứ làm thị vệ cận thân của ta, đừng suốt bay lên bay xuống, cha ta nhìn thấy sẽ mắng."

"Nhưng sau khi công tử phong vương, không phải sẽ ở trong phủ khác sao?"

Tiêu Chiến giật mình, hiển nhiên không ngờ tới chuyện này, cười nói: "Quên mất."

Y lảng tránh cho qua, Hạc Thập Nhất cũng không truy hỏi, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Tiêu Chiến, còn về chuyện nhà của Tiêu Chiến, không phải là chuyện mà người hầu như hắn có thể can thiệp.

.

.

Đại Hạ, Toái Băng điện.

Lương Phi nghe các cung nữ và thái giám trong điện xì xào về màn cầu hôn cảm động lòng người của bệ hạ ở Xuân Phong quan, lại kể về Tiêu Tiện Sơn khí khái bất phàm trên thành lâu bắn một mũi tên, trong lòng cô trống rỗng, không biết tại sao mình vẫn được ở lại cung điện?

Có phải là để từng người họ cười nhạo không? Hay là để bệ hạ giải trí lúc không có ai bên cạnh?

Ngay cả Thính Tuyết cũng không biệt tăm biệt tích, cô nhìn Đan Thư Thiết Quyển, tay lạnh buốt.

Vẫn muốn ở lại đây chịu nhục sao? Cô tự đắc với cái danh Lương phi, nhưng ngay cả một con ngựa được hoàng đế ngự ban tên Phi Phi cũng không tranh được.

Đúng lúc đang suy nghĩ, cung nữ bên cạnh Vương Nhất Bác - Phi Hồng vội vàng đi vào nói: "Lương phi nương nương, bệ hạ hồi cung rồi, người chỉnh trang lại, chuẩn bị diện thánh."

Suốt đường đi, Lương phi mải suy đoán xem bệ hạ sẽ nói gì, đại khái chắc là muốn cô xuất cung. Cô vốn chỉ là một hoán sa nữ bên bờ sông Lạc Kinh, tận hưởng vinh hoa phú quý mượn hơi người khác hơn một năm, vẫn phải tạ ơn bệ hạ, không nên oán trách cũng không nên kỳ vọng.

"A Lương, quả nhân đưa nàng về cung cũng đã một năm rồi phải không? Thời gian nhanh thật, nàng cũng ngày càng xinh đẹp."

Lương Phi ngậm chặt miệng, quỳ trên mặt đất, không nói gì.

"Nàng đã quen với việc sống trong cung điện chưa?"

Cô biết bệ hạ sắp đuổi cô đi.

Lương phi siết tay thành quyền, thấp giọng nói: "Không có không quen, bệ hạ đối xử với thiếp rất tốt."

Vương Nhất Bác thở phào: "Nếu đã như vậy, tiếp tục ở lại trong cung, thế nào?"

Cái...cái gì? Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hoàng đế bệ hạ mà quên mất đây là hành động bất kính, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bệ hạ không đuổi ta đi? Nhưng rõ ràng ngài không yêu ta...

"Nếu đã ở quen thì cứ ở lại đây đi, xuất cung rồi, đường đường là Lương phi nương nương chẳng lẽ lại tiếp tục giặt đồ? Quả nhân hứa với nàng ngày nào cũng được ăn ngon mặc đẹp, đương nhiên sẽ không nuốt lời."

Lương Phi quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn hắn: "Bệ hạ nói thật sao?"

"Thật hơn cả vàng." Hắn nói đùa: "Trừ phi nàng vẫn muốn đi?"

Lương Phi giơ tay lau khóe mắt nói: "Không đi!"

Đôi mắt sáng long lanh ngấn nước, hàng mi run rẩy, lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui khi như khi làm hoán sa nữ năm đó, vô ưu vô lo, một lòng chỉ muốn đi theo hoàng đế bệ hạ để có thể ăn thật nhiều món ngon, vẫn chưa bị nhấn chìm trong hậu cung u ám và hỗn loạn.

"Vậy vẫn ở Toái Băng điện." Vương Nhất Bác cong mắt nói. "Quả nhân có một thuộc hạ thân thiết như huynh đệ ruột thịt Tiết Trác Ngọc, nay là Trấn Vĩnh hầu uy danh lừng lẫy, nàng làm nghĩa muội hắn, phong làm quận chúa, thế nào?"

Trấn Vĩnh hầu tội nghiệp đang cần mẫn dẫn quân ở Xuân Phong quan xa xôi, bất chợt có thêm một nghĩa muội trạc tuổi, quả là tốt số quá đi mất.

Năm Vĩnh Phúc thứ ba, Lương phi đột ngột qua đời, Trấn Vĩnh hầu nhận một cô gái ở nhân gian kết làm nghĩa muội, phong Gia Di quận chúa. Bệ hạ trọng dụng Trấn Vĩnh hầu, phủ quận chúa còn chưa hoàn công, bèn cho Gia Di quận chúa ở tạm trong Toái Băng điện, biểu thị sủng ái.

Cùng năm đó, hoàng đế Nam Sở chiêu cáo thiên hạ, phong Tiêu Tiện Sơn làm Ninh vương, thưởng mười vạn bổng lộc, xếp ngang hàng thân vương, vào ngọc điệp, phân vương phủ.

Giông tố lục tục kéo tới triều đình Nam Sở, Khánh Hi quán vẫn án binh bất động. Vài ngày sau, Sở vương Việt cùng Ninh vương đến Khánh Hi quán bái kiến Thục Trinh thái hậu.

Đó là một ngày nắng đẹp, nhưng không hiểu sao chùa Đại Tướng Quốc đóng cửa. Chúng tăng thực hành thanh tịnh tam nghiệp, dâng hương trước phật, chắp tay quỳ dưới gốc cây bồ đề cạnh rừng trúc tím, trì tụng chú Vãng Sinh Tịnh Thổ ba trăm ngàn biến.

====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com