Bjyx Trans Nam Sao
Tuấn mã phi nước đại trên thảo nguyên phía bắc, trong khung cảnh rộng lớn màu lam, một bóng người màu đỏ đang ngồi trên chiếc xe ngựa có hai tuấn mã đang kéo, nữ tử dung nhan thanh tú, đội một chiếc mũ nặng nề được trang trí bằng nhiều loại hạt thủy tinh màu sắc, cho dù trên thảo nguyên cũng khá hiếm thấy.Tiếng gió theo tiếng vó ngựa xuyên qua tóc cô, người đàn ông cưỡi ngựa quay lại nhìn cô hỏi: "Thính Tuyết cô nương, tại sao cô lại muốn gả cho Hỗn Tà đại nhân của chúng tôi?"Thính Tuyết nhìn những hạt châu lắc lư trước mắt, phản chiếu vầng sáng rực rỡ, có lẽ đây là lần duy nhất trong đời cô được nhìn thấy những món trang sức xa hoa như vậy. Cô cầm một xâu lên, tỉ mỉ sờ sờ, vừa sờ vừa nói: "Người trên thảo nguyên các người có phải thích tự do không? Ta cũng vậy, ta muốn tự do."Khi Tiêu Chiến đến Lạc Kinh từng hỏi cô muốn nhận thù lao gì, Thính Tuyết ở trong thâm cung đã quá lâu rồi, lâu đến mức quên mất Nam Sở trông như thế nào, cô nói cô muốn tự do, có thể cho không?Tiêu Chiến đồng ý với cô, người của Hỗn Tà đã đưa cô rời khỏi Lạc Kinh."Hỗn Tà đã hứa với ta sẽ đối xử tốt với cô, Thính Tuyết, nếu cô đồng ý gả cho hắn, thì có thể vĩnh viễn tự do, cô có bằng lòng không?"Thính Tuyết nhìn người nam nhân yếu đuối này, dường như gió thổi là y bay mất, nhưng nội tại lại ẩn chứa nỗi đau và sức mạnh sâu sắc, đủ để đưa cô đến nơi xa nhất, hoàn toàn khác với tiểu công tử rơi xuống Kính hồ.Cô lặng lẽ gật đầu.Hỗn Tà quả thực rất tốt với cô, hắn đã mua chiếc mũ đội đầu đắt nhất và chiếc váy cưới tinh xảo nhất ở Lạc Kinh, nhưng Thính Tuyết không mặc. Ẩn trong phòng ngủ của cô ở Toái Băng điện là một chiếc váy màu đỏ mà cô đã mua nhiều năm nhưng chưa bao giờ được thấy ánh mặt trời, đó là giá y cô tự chuẩn bị cho mình, ngày Tiêu Chiến trốn thoát khỏi Lạc Kinh, cô mặc giá y của mình gả cho Hỗn Tà, đến một thảo nguyên tự do."Công tử nhà ta nói, phụ nữ trên thảo nguyên là hàng hóa, có thể bán lại cho nhiều người, rẻ hơn cả trà."Ngựa cuối cùng cũng chạy đến nơi ở của Hỗn Tà trên thảo nguyên, xung quanh toàn là quý tộc Lâm Nhân mà cô không quen biết, họ mặc y phục bằng gấm, mũi cao mắt sâu, trông vô cùng dữ tợn. Hỗn Tà mặc hồng y, các quý tộc vừa nâng ly uống rượu vừa bô lô ba la nói mấy câu chúc mừng, Thính Tuyết nhìn vào mắt hắn, thốt lên từng chữ rõ ràng: "Chàng thì sao, Hỗn tà đại nhân, chàng sẽ đối với ta thế nào?"Khuôn mặt của Hỗn Tà lộ ra một nụ cười bất lực, Thính Tuyết và Tiêu Chiến ở một mức độ nào đó khá giống nhau, khiến hắn nhớ đến phi tử xinh đẹp ngồi trong vòng tay của Hạ đế, miệng lưỡi sắc bén, đôi mắt đa tình của hắn dịu đi, dùng tiếng Hán khô khan trả lời nữ nhân sắp trở thành phu nhân mình: "Nàng không phải hàng hóa, nàng là Thiên Cổ Lệ."Rất lâu về sau, mãi cho đến khi Thính Tuyết học được phương ngữ Lâm Nhân, cô mới biết Thiên Cổ Lệ là chỉ nữ thần xinh đẹp nhất trên thảo nguyên."Họ đều nghe thấy rồi, đại nhân không thể nuốt lời."Hỗn Tà nói được, ôm hồng y nữ tử vào lòng.Tiêu Chiến nói đây là một cô nương số khổ, cần rất nhiều rất nhiều tình yêu, Hỗn Tà bèn cho giải tán những nữ tử khác bên cạnh.Hắn ôm cô như ôm một chú ngựa con mới sinh, mềm mại và nhẹ nhàng, như thể vừa dùng lực sẽ gãy mất. Hắn giảm lực tay, cúi đầu nhìn Thính Tuyết, Thính Tuyết gạt đi chuỗi hạt trên mặt cô, nhìn rõ mặt Hỗn Tà, hôn lên môi hắn.Đây là cô tự gả mình đi, rất cam tâm, rất mãn nguyện."Khi còn nhỏ ta đã gặp công tử, y lúc đó nhỏ cỡ này này, vừa thông minh vừa đáng yêu, nhìn thấy ta sẽ cho ta ăn kẹo. Sau đó, ta đến Đại Hạ, gần mười năm trong cung, năm Đại An thứ bảy, công tử lần đầu đến Đại Hạ, Tiêu đại nhân nói cho y tự mình làm chủ, bảo ta không cần quản, lúc đầu ta cũng cảm thấy công tử chơi đủ rồi sẽ về nhà, không ngờ phủ thái tử bốc cháy, công tử đã đi rồi quay ngược về..." Thính Tuyết dựa vào người Hỗn Tà, chầm chậm nói, "Lửa lớn quá, ta còn tưởng y chết rồi, may mà ông trời có đức hiếu sinh, tìm mãi trong biển lửa không thấy đâu, thì ra y bị rơi xuống nước, theo con rạch ở Kính hồ trôi ra ngoài, ta tìm thấy y ở con sông ngoài thành, kéo y lên, đưa về Hoài Lương, sau đó, công tử không nhớ gì nữa, tính tình cũng thay đổi thành hiện tại...""Sao lại kể ta nghe?""Có một số việc, để trong lòng quá lâu sẽ khó chịu." Thính Tuyết sờ sờ ngực mình, cười nói: "Nhưng hiện tại ta đã tự do."Những năm tháng nơm nớp lo sợ đó không còn cần phải nghĩ tới nữa.Bây giờ cô đã có thể làm một người phụ nữ bình thường, được ma chay cưới xin, bên chồng dạy con, sinh lão bệnh tử, hạnh phúc một đời."Không sợ ta sẽ nói cho Hạ Đế biết sao?""Sẽ không." Thính Tuyết tựa hồ buồn ngủ rồi, ngáp dài, mơ hồ nói: "Đại nhân thích công tử, chỉ muốn giấu mãi chuyện này với Hạ đế thôi."Hỗn Tà sửng sốt, lắc đầu cười cười.Ngay cả sự thông minh cũng rất giống Tiêu Tiện Sơn, chẳng lẽ đất và nước tinh khiết của Nam Sở dưỡng thành toàn những con người như vậy?"Ngủ đi." Hỗn Tà nói, "Sau này không cần để trong lòng nhiều như vậy, muốn nói gì thì cứ nói."Hồi lâu, Thính Tuyết nằm trong lòng hắn ừm một tiếng."Đa tạ phu quân."Hỗn Tà khịt mũi: "Nếu đã là phu quân thì còn đa tạ cái gì?"Thính Tuyết mặc kệ hắn, cúi đầu cọ cọ: "Sát chút nữa."Hỗn Tà vô thức di chuyển cơ thể...Cách Lâm Nhân hàng vạn dặm, Xuân Phong quan.Thuốc đang đun trên lửa, Giới Tử Việt nhìn bản đồ bằng cát tướng quân diễn giải, bên kia là Tiêu Chiến một mình ngồi im lặng. Y sờ thiên tử kiếm ở thắt lưng, nhớ lại đôi mắt tan vỡ của Vương Nhất Bác sau khi nghe những lời y nói, toàn thân nhói đau.Y chưa bao giờ nhìn thấy một Vương Nhất Bác dịu dàng và cố chấp như vậy, Tiêu Chiến tin chắc Vương Nhất Bác nhất định đã nhớ lại. Ký ức đột ngột mất tích làm thay đổi tâm tính và tình cảm con người. Tiêu Chiến không tin vào tình yêu đột ngột như vậy.Người chỉ tin vào những gì họ có thể nắm bắt.Thuốc nấu xong rồi, Tiêu Chiến dùng thìa uống từng ngụm, Giới Tử Việt nhìn y uống thuốc mà cau mày: "Thuốc đắng như vậy, biểu huynh uống từng ngụm chẳng phải còn đắng hơn sao?"Ngón tay trắng nõn của Tiêu Chiến nắm chặt thành bát, cười nhạt: "Cũng được."Giới Tử Việt nhìn y lặng lẽ uống xong thuốc, lại hỏi: "Biểu huynh có thích hắn không?"Tiêu Chiến đặt bát sang một bên: "Giới Tử Chiêm có thể thích hắn không?" Câu này không phải là để hỏi Giới Tử Việt, y tự mình trả lời: "Không thể."Bất luận là Đoạn Nhất Đăng, hay Tiêu Chiến, hay Giới Tử Chiêm, đều cách Vương Nhất Bác xa ngàn dặm."Vậy huynh vẫn giống như trước kia, làm thần tử lợi hại nhất của ta, được không?" Giới Tử Việt hỏi."Bệ hạ không cần thử ta." Tiêu Chiến lười hư tình giả ý, giải thích lại một lần nữa, là nói với Giới Tử Việt, cũng là nói với chính mình: "Giang sơn vĩnh viễn là giang sơn của bệ hạ, ta vĩnh viễn là Tiêu Chiến."Chuyện Giới Tử Việt sai người giết y chưa thật sự xảy ra, mà do tự y quay lại cứu Vương Nhất Bác nên mới dẫn đến hậu quả sau đó, suy cho cùng là y ngu ngốc, không trách được người khác. Mà Tống Hạc Hương và Tập Lược Anh đồng chủ mưu đều chết cả rồi, y đã không còn biết phải trả thù ai."Được." Giới Tử Việt nắm tay Tiêu Chiến, cảm thấy nó rất lạnh, hắn cố gắng mỉm cười, "Chờ Vương Đoan Nghi lui binh, chúng ta về Hoài Lương gặp mẫu hậu."Quan hệ giữa Tiêu Chiến và Tiêu Khinh Chu quá phức tạp, theo lý mà nói thì Tiêu Khinh Chu là cô cô nhìn hắn lớn lên, tình cảm không cạn, nhưng đổi lại một góc độ khác, y có thể gọi bà một tiếng mẫu thân, quan trọng hơn nữa là, bà hại Đoạn Oanh mất con, còn từng muốn giết cả mình, những vướng mắc phức tạp như vậy khiến y do dự, nhưng vẫn ừ trước đôi mắt ngày càng ướt của Giới Tử Việt."Thái hậu, biết thân phận của ta chưa?" Tiêu Chiến hỏi."Mẫu hậu nói, phụ hoàng còn một đứa con, lớn hơn quả nhân, còn lại ta không rõ."Chuyện thánh chỉ là Giới Tử Việt tự mình điều tra, không nói với mẫu thân.Xem ra, Tiêu Khinh Chu không biết mình chính là đứa trẻ đó, vậy y quả thực cần gặp Tiêu Khinh Chu, nói với bà về thân phận của mình, Tiêu Chiến nghĩ."Nếu ngày mai Vương Đoan Nghi lại đến thì phải làm sao?" Giới Tử Việt tự hỏi tự trả lời: "Biểu huynh ra cản nữa ha."Tâm tư trùng trùng bi thương của Tiêu Chiến tan vỡ, y cạn lời, cái đồ ngu ngốc này...Vương Đoan Nghi ngày mai vẫn muốn đến đang ngồi trên ghế, mặt mày sa sầm, đối diện với hắn là một chậu cây nảy mầm xanh mướt, hắn còn chưa kịp cho Tiêu Chiến xem cây hoa nhài nhỏ mà y đã trồng."Bệ hạ, người chuẩn bị khi nào về?" Tiết Trác Ngọc nhàn nhã khoanh tay, dựa vào cột gỗ trong lều trại: "Nước một ngày không thể không có vua."Vương Nhất Bác cau mày lẩm bẩm: "Tại sao Kiều Kiều không muốn đi cùng ta? Nam Sở, Giới Tử Việt liên quan gì y? Thục Trinh thái hậu muốn giết y, tại sao cứ muốn ở lại đó chịu khổ?""Bệ hạ, người cảm thấy, Tiết gia tại sao lại được phong làm Trấn vĩnh hầu?"Lông mày như kiếm, mắt như sao của tiểu hầu gia trẻ tuổi như đại bàng sắc bén: "Tiết gia đời đời trấn giữ biên cương, đây là trách nhiệm mà gia tộc phải gánh vác, không vì lý do nào khác. Tiêu Tiện Sơn xuất thân từ Tiêu gia, cũng gánh vác trách nhiệm tương tự, bệ hạ, người nghĩ y là gì?"Đương nhiên là nghĩ... y là người bên gối quả nhân.Lời này không thể nói, Vương Nhất Bác không hiểu tín ngưỡng của họ, theo hắn, đây là trách nhiệm bị ép buộc phải kế tục, cũng giống như hắn làm Đoan Nghi thái tử trong mắt mọi người hơn mười năm, đầy đau đớn và dằn vặt."Hạ Phức, ta mong y có thể... an toàn, tự do, ngươi hiểu không?"Thục Trinh thái hậu quá nguy hiểm, Nam Sở nhìn qua giống như một đất nước hiền hòa, nhưng thực chất là nơi ăn thịt người không nhả xương, Tiêu Chiến mất trí lại mang bệnh, càng không biết Thục Trinh thái hậu muốn lấy mạng y.Chỉ còn cách đặt Tiêu Chiến trong tầm mắt mình mới là cách an toàn nhất."Nhưng nếu Thục Trinh thái hậu muốn xuống tay, tại sao không nhân lúc Tiêu Tiện Sơn dưỡng bệnh mà động thủ?"Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Gọi Hạc Thập Nhất vào đây."Hạc Thập Nhất vẫn một thân hắc y, từ trên xuống dưới bao bọc kín kẽ."Nhân tiện, ta đã muốn hỏi từ lâu rồi." Tiết Trác Ngọc nhăn mặt, "Hạc Thập Nhất, ngươi không nóng hả?""Nóng." Hắn thành thật trả lời: "Nhưng nếu không mặc như thế này, sẽ mạo phạm mắt thiên tử.""Hạc Loan vệ không thu nạp người có dung mạo xấu xí, ta thấy tướng tá ngươi đứng đắn, sao lại mạo phạm thiên tử?"Hạc Thập Nhất chậm rãi kéo tay áo lên, vết thương loang lổ, từng vết sẹo làm người khác giật mình.Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác biết trên người Hạc Thập Nhất nhiều vết thương như vậy, hỏi: "Chuyện này là sao?""Thuộc hạ không nhớ nữa, chắc là bị phạt vì không làm được việc." Hạc Thập Nhất trả lời, "Trên người thuộc hạ toàn là vết thương như vậy, da sau lưng toàn bộ đã đắp lên mặt và ngực."Trong đầu Vương Nhất Bác chợt nảy ra một suy đoán khó tin, giọng hơi run, hỏi: "Trẫm thấy mặt ngươi, cũng trơn mịn mà.""À, người nói cái này hả?" Hắn chợt hiểu ra, giơ tay xé một mảnh da có màu da trên mặt, chính lớp da giả mỏng manh này che đi vết sẹo lồi lõm trên mặt hắn, tạo cảm giác không quá khác người bình thường, Hạc Thập Nhất cười nói: "Lúc đầu nhìn thấy nó thần cũng cảm thấy thật thần kỳ.""Giọng nói của ngươi, vốn thấp như vậy sao?" Vương Nhất Bác lại hỏi.Hạc Thập Nhất bối rối nói: "Dạ, phải.""Nghe đây, quả nhân phải về triều, ngươi ở lại Nam Sở, điều tra về Thục Trinh thái hậu, nhân tiện..." Vương Nhất Bác nhìn sâu vào mắt Hạc Thập Nhất, thở dài, "Bảo vệ Tiêu Chiến."Hạc Thất đi theo hắn mấy năm trước hóa ra may mắn thoát chết trong trận hỏa hoạn, nhưng cái giá phải trả quá đắt, khuôn mặt biến dạng, giọng nói cũng thay đổi, tụt xuống vị trí thứ mười một, may mà Hạc Nhất không phạt quá nặng, vẫn giữ Hạc Thất lại phục vụ hoàng thất.Hắn còn tưởng, Hạc Thất đã chết theo Xuân Phong.Người của Hạc Loan vệ giấu hắn lâu như vậy."Cũng bảo vệ bản thân." Vương Nhất Bác lại nói.Hạc Thập Nhất cảm động, lập tức tuân lệnh, hắn không biết trong lòng chủ nhân đang quay cuồng bao nhiêu suy nghĩ, hắn chỉ biết rằng mình sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này, ngập tràn lòng tin lên đường.Tiết Trác Ngọc nhìn bóng dáng hừng hực rời đi của Hạc Thập Nhất, hỏi nhỏ: "Sao tự nhiên bệ hạ dịu dàng quá vậy?"Vương Nhất Bác cầm tách trà bên cạnh ném qua: "Về lều đi."Tiết Trác Ngọc co chân bỏ chạy.====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com