Chương 22
Gian phòng Tiêu Chiến thường ở vẫn còn đó, thỉnh thoảng có nha hoàn đến dọn dẹp, sạch sẽ như lúc y còn ở nhà. Đoạn Oanh đi cùng y vào phòng, tay đặt lên đầu Tiêu Chiến dịu dàng xoa, dỗ y ngủ.Đã lâu rồi mới thấy y ngủ sâu như vậy, trên mặt vẫn ướt đẫm nước mắt chưa khô, Đoạn Oanh sai Trân Châu lấy khăn qua lau mặt cho y, Tiêu Vô Cữu đứng ở cửa chờ, khẽ lắc đầu: "Ta vốn định cả đời này không nói, nhưng cái tính tình ương ngạnh này, thật không biết giống ai."Đoạn Oanh nhìn Tiêu Vô Cữu, cười cười: "Con trai ông thì đương nhiên giống ông."Sở vương Liệt bình thường, Tiêu Khinh Miên điềm đạm, Tiêu Vô Cữu từng là thám hoa lang cương quyết đến mức cố chấp, các cô nương ở Hoài Lương không ai là không rung động, về điểm này Tiêu Chiến giống hệt ông. Cả cái tính cách bướng bỉnh, không va phải tường thì không quay đầu, mãi cho đến khi đến ông chống đỡ cả Tiêu gia, Tiêu Vô Cữu mới thu liễm đi nhiều.Tiêu Vô Cữu nghe Đoạn Oanh nói như vậy, vẻ mặt dịu xuống, nhưng mày vẫn nhíu lại, đang suy nghĩ nên đối phó với Giới Tử Việt như thế nào.Tổ tiên Tiêu gia theo hoàng đế đầu tiên của Nam Sở giành giang sơn, trở thành một trong số ít những công thần lập quốc ở Hoài Lương, đời nào cũng đưa nữ quyến trong nhà tiến cung, bảo vệ gia tộc, tiếp nối truyền thống, từ đường Tiêu gia có viết một câu liễn: "Tam tương ngũ tướng tá đế vương, vân sơn thanh sơn ân miên trường."Khi Đoạn Oanh vừa gả vào nhà từng hỏi, lúc đó mẫu thân của Tiêu Vô Cữu còn sống, bà nắm tay Đoạn Oanh, chậm rãi căn dặn: "Con là dâu lớn, nhà cũng là cao quan danh môn, gả đến Tiêu gia thì không còn là tiểu thư kiêu kỳ nữa, phải làm vợ hiền của phu quân. Tiêu gia có thể đứng vững ở Hoài Lương, là dựa vào cơ nghiệp tổ tiên gầy dựng, càng dựa vào lòng trung thành mấy đời với đế vương. Không có bệ hạ, sẽ không có Tiêu gia."Ban đầu bà không hiểu điều này có nghĩa gì. Nhưng thời gian trôi qua, đã hiểu rồi.Thứ mà nhà họ Tiêu làm ra không phải là con dao sắc bén nhất dành cho hoàng thất mà là con dao nghe lời nhất.Võ tướng uy hiếp đến quân quyền hoàng đế, tổ tiên Tiêu gia càng khéo léo hơn khi dẫn dắt đời sau bỏ võ theo văn, Sở vương Liệt không muốn Tiêu Khinh Miên bỏ cái thai, lại không muốn Tiêu Khinh Chu phát hiện, Đoạn Oanh và Tiêu Vô Cữu đành phải bỏ đi đứa con của mình, nuôi dưỡng Tiêu Chiến.Tiêu Vô Cữu cũng từng vô số đêm tức giận, ông đã rất mong chờ đứa con của mình, vậy mà bị một câu của đế vương thay đổi tất cả. Nhưng hết cách, trong tay ông có cả một đại gia đình, phụ thân giao Tiêu gia to lớn cho ông, ông không thể để Tiêu gia sụp đổ."Đứng ngây ra đó làm gì? Về nghỉ ngơi đi, ngày mai bệ hạ còn triệu ông vào cung nữa." Đoạn Oanh lắc tay trước mặt Tiêu Vô Cữu.Thánh chỉ phong ấn nhiều năm, cuối cùng đã đến ngày mở ra..."Báo——! Tiêu Tiện Sơn chạy trốn về Hoài Lương, Liễu Tuệ thiền sư tự tay mở cửa thành, Tiêu thái sư đưa y về Tiêu gia. Tiết Trác Ngọc dẫn quân áp sát biên giới, nhưng không xâm phạm, chỉ thao binh, có lẽ liên quan đến Tiêu Tiện Sơn."Giới Tử Việt càng nghe cấp báo càng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Tiêu Tiện Sơn trốn về nước! Y muốn cướp hoàng vị của quả nhân, nhất định là như vậy, phụ vương rất thích y..."Hắn siết chặt tay lẩm bẩm: "Tống Hạc Hương giết được y thì đã không có phiền phức rồi..."Tiêu Chiến rơi xuống nước đập đầu mà vẫn không chết, hôn mê mấy tháng còn tỉnh lại. Tiêu Vô Cữu rất thông minh, lúc Đại Hạ đưa văn thư hòa thân, ông thuận nước đẩy thuyền, đưa con trai đến Đại Hạ, nói trí nhớ y bị tổn hại, không thể làm được gì, Giới Tử Việt sợ Tiêu Chiến vô cùng, thấy y quả thực yếu ớt, suy nhược, cơ thể lại lắm bệnh nên mới đồng ý."Chỉ cần y ngoan ngoãn ở lại Đại Hạ thì không có chuyện gì rồi." Giới Tử Việt nghĩ, "Ta không muốn giết y, là phụ vương ép ta..."Hắn đã từng rất ngây thơ, cho rằng Tiêu Tiện Sơn sẽ phò trợ mình thành quân vương hiền minh, cho rằng sủng ái của phụ hoàng dành cho Tiêu Tiện Sơn là tạo động lực để hắn phấn đấu, hắn cũng từng rất nhiều lần nỗ lực để phụ hoàng nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng người đứng trên Hoa Ngạc lâu vẫn là Tiêu Tiện Sơn.Mà bây giờ, đến cả hoàng vị hắn cũng sắp không giữ được...Tiêu Chiến thức dậy hơi gắt giường, y lật người, chân trần giẫm lên trên nền đất thì ngây người, không mát lạnh giống sàn gạch Long Diên cung, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra, mình đã về Nam Sở.Nha hoàn nghe thấy động tĩnh, đứng ở cửa hỏi: "Công tử, dậy rồi à?"Y gật đầu, nhận ra bên ngoài không ai nhìn thấy nên mới gọi Tố Nguyệt vào rửa mặt cho mình.Tố Nguyệt tâm tình chán nản, Tiêu Chiến liếc nhìn cô: "Sao vậy?""Em cảm thấy giống như trải qua một giấc mộng, mở mắt lại quay về." Tố Nguyệt vắt khăn, nhẹ nhàng lau mặt cho Tiêu Chiến."Trước kia là ai lúc nào cũng luôn miệng đòi về, bây giờ về rồi thì lại không vui."Tố Nguyệt mím môi: "Bệ hạ tốt với công tử như vậy, em thấy công tử ở Đại Hạ rất vui vẻ. Giờ về lại Hoài Lương, người cả ngày mặt ủ mày chau, còn không bằng lúc ở Đại Hạ!"Tiêu Chiến ngơ ngác sờ mặt mình, chẳng những không cười mà tối qua còn khóc một trận như trẻ con, mắt mũi sưng tấy. Y thở dài, nhẹ giọng nói: "Làm gì có vui hay không vui, bệ hạ chỉ coi ta là... chỉ là đang dỗ dành chính mình mà thôi."Tố Nguyệt không hiểu được ý tứ trong lời nói của y, im lặng chuẩn bị y phục. Hôm nay phải nhập cung, Tiêu Chiến không có tước vị hay quan hàm gì cả, nhưng trạng nguyên vẫn khác thường dân, y mặc y phục văn nhân màu trắng, lại còn chưa làm lễ Nhược Quán nên chỉ cột dây lụa màu trắng, trông cực kỳ tao nhã.Đoạn Oanh thấy con ăn mặc quá giản dị nên buộc cho y một miếng ngọc bích. Trên bàn ở tiền sảnh đã bày sẵn thức ăn nóng, mọi người dùng bữa sáng thanh đạm, sau khi cả nhà ăn xong, Tiêu Vô Cữu và Tiêu Chiến lên đường, ngồi xe ngựa đi về phía hoàng cung.Tiểu thái giám thân cận của Giới Tử Việt đứng chờ từ sớm, vừa nhìn thấy hai người đã chạy đến nghênh đón, đưa họ lên Hoa Ngạc lâu, hôm nay quần thần không lên triều.Tiêu Chiến đã lâu không lên Hoa Ngạc lâu, bày trí bên trong vẫn như lúc tiên đế vẫn còn, y hơi ngẩn ngơ, nhìn thấy Giới Tử Việt ngồi bên trên, mặc hoàng bào thêu rồng mới nhớ ra hắn nay đã là đế vương, bèn theo phụ thân quỳ xuống.Giới Tử Việt vội ngăn cản, miệng nói bình thân, ban ngồi.Nhưng Tiêu Vô Cữu không đứng dậy, vẫn quỳ sát đất, nói: "Bệ hạ, tiên đế từng giao cho thần một bản thánh chỉ. Thần vốn nghĩ sẽ không bao giờ mở ra. Nhưng con trai tự ý từ Đại Hạ chạy về Nam Sở, phạm trọng tội, thần nuôi nấng nó bao nhiêu năm nay, thật lòng không nỡ, chỉ xin bệ hạ nể tình tiên đế, tha cho nó một mạng."Nghe đồn Tiêu gia giữ một bản thánh chỉ liên quan đến ngai vàng, Tiêu Chiến xưa nay bán tín bán nghi. Còn có người nói vị trí này sẽ truyền lại cho Kính thân vương, Tiêu Chiến từng hỏi Tiêu Vô Cữu nhưng chưa từng có được đáp án rõ ràng, làm y suýt quên mất bản thánh chỉ này. Sau khi làm sáng tỏ thân thế của mình vào hôm qua, Tiêu Chiến chợt nghĩ, chẳng lẽ chiếu chỉ này có liên quan đến mình?Giới Tử Việt lên ngôi đột nhiên muốn giết y, Tiêu gia dần không được trọng dụng, còn muốn đưa y đến Đại Hạ, chẳng lẽ chiếu chỉ viết hoàng vị sẽ truyền cho y?Y chăm chú nhìn Tiêu Vô Cữu, trong khi Giới Tử Việt sắc mặt u ám hồi lâu, mới nói: "Cửu cửu đứng dậy đi, thánh chỉ đang ở đâu, quả nhân muốn xem."Giới Tử Việt chỉ nhắc Tiêu Vô Cữu, không nhắc đến Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hiểu, nếu thánh chỉ là này chiếu chỉ truyền ngai, e là hôm nay y khó mà toàn mạng ra khỏi Hoa Ngạc lâu. Có điều Tiêu Vô Cữu lắm mưu nhiều kế, có lẽ sẽ không ngốc đến mức không nghĩ đến cục diện này.Vậy thánh chỉ rốt cục viết những gì?Tiêu Vô Cữu từ trong ngực lấy ra một cuộn vải trục ngọc, hai đầu có khắc rồng bạc đang bay, tượng trưng điềm lành, thái giám thân cận của Giới Tử Việt nhận lấy, Tiêu Chiến quỳ bên cạnh phụ thân, hai cái đầu cúi thật thấp, giọng nói của thái giám vang bên tai."Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, trẫm ưng hạo thiên chi quyến mệnh, nhĩ lai tại vị tam thập niên. Dị viết, tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh. Thái sư Tiêu Vô Cữu, á phụ Giới Tử Chiêm, tá thiên tử, lý âm dương, kinh bang hoằng hóa, kỳ tính chi nghĩa, kỳ hành chi lương, doãn văn doãn võ, tứ phương chi cang. Đức chi tại nhân, thân giả phụ mẫu quân dã. Triều đình hữu sơ tước chi ân thị phu giai nhi tịnh quý, ý phạm di chương sùng gia vĩnh. Tích nhĩ thái sư Tiêu Vô Cữu chi thê Đoạn thị, khôn nghi dục tú..."Giới Tử Việt nghe câu đầu tiên đã sửng sốt, chiếu chỉ của thiên tử do trọng thần của Hoa Ngạc lâu soạn thảo ban hành, mà chiếu chỉ này của Tiêu Vô Cữu lại là Sở vương Liệt đích thân viết, hai đoạn đầu là khen thưởng Tiêu Vô Cữu và thê tử, Tiêu Vô Cữu vốn là thái sư nhất phẩm, thê tử Đoạn thị cũng là cáo mệnh mệnh phụ tam phẩm, bản thánh chỉ này lại thăng phong Tiêu Vô Cữu thêm một tước vị hư ảo nhất phẩm, tước vị này qua mỗi đời đều bị cắt giảm, nhưng đã là vinh quang chí cao rồi.Á phu Giới Tử Chiêm... Giới Tử Chiêm, tên này là tiên hoàng đặt cho Tiêu Chiến? Giới Tử Việt nhìn sang, Tiêu Chiến vẫn đang quỳ, nhìn không rõ thần sắc.Tử Chiêm có nghĩa là, từ trên cao nhìn xuống bao quát bên dưới... Phụ thân đã đặt kỳ vọng lớn như vậy vào y, quả nhiên không thể đánh bại Tiêu Tiện Sơn, trước đây là vậy, bây giờ cũng như vậy. Bất luận phụ hoàng còn hay không, ông vĩnh viễn ưu ái đứa con riêng này."...Hoàng tử Giới Tử Chiêm hàn mặc kỳ hương, trẫm dĩ văn trị thế, dĩ vũ dẹp loạn, Tử Chiêm văn võ vẹn toàn, nhiên tân đoạt đán, phá quyển thông kinh, thụ dĩ á trung đại phu chi chức, phò tá thiên tử, cửu tuyền hữu tri, khâm thử."Tiêu Vô Cữu dường như đã biết nội dung này, ung dung tiếp nhận thánh chỉ, hay giơ nâng cao qua đầu, hướng về hoàng lăng hành lễ."Thần, cung tạ bệ hạ."Giới Tử Việt run rẩy nhìn Tiêu Chiến, đúng lúc Tiêu Chiến ngẩng đầu, gương mặt lộ ra một nụ cười: "Bệ hạ có còn nhớ lúc nhỏ thần có nói một câu không? Phò tá thiên tử, dùng văn trị nước, tiên đế và thần, tựa như phụ tử nhà trời."Môi run rẩy mấp máy, Giới Tử Việt gần như sắp rơi nước mắt: "... Ta nhớ."Giới Tử Việt đương nhiên nhớ.Khi đó, Tiêu Chiến vẫn còn ở chùa Đại Tướng Quốc, ngày ngày phải đến điện Thiên Vương học chữ. Hắn mà rảnh sẽ lẻn ra ngoài tìm Tiêu Chiến, phụ hoàng cũng không cản, chỉ dặn hai đứa phải hòa thuận.Giới Tử Việt là đích tử trong cung, ít bạn chơi cùng, rất thích biểu ca thông minh xinh đẹp."Biểu huynh, huynh thật thông minh, triều ta dùng văn trị quốc, sau này ta làm thái tử, huynh sẽ làm thủ hạ của ta, cùng ta xây dựng Nam Sở thịnh thế!" Giới Tử Việt chưa tròn sáu tuổi kéo tay biểu ca mặt đầy mong chờ.Tiêu Chiến nhìn tượng vàng trên điện Phật, bịt miệng Giới Tử Việt: "Điện hạ cẩn thận, lời này nói ra sẽ mất đầu, Bồ Tát đang nghe đó."Giới Tử Việt nhanh chóng ngậm miệng lại, chắp tay lạy Bồ Tát, đôi mắt tròn xoe xoay tròn, miệng chu chu vẫn muốn nói.Tiêu Chiến buông tay ra: "Sao?"Giới Tử Việt duỗi ngón út ra: "Vậy biểu huynh có đồng ý không? Bồ Tát nghe rồi, biểu huynh phải đồng ý, không được nuốt lời."Tiêu Chiến mỉm cười, cũng duỗi tay ra ngoắc tay hắn, khẽ nói: "Đồng ý, cha thần nói, người Tiêu gia cả đời sẽ hầu hạ bên cạnh thiên tử, chúng ta là đao và khiên của bệ hạ, thần là ca ca điện hạ, đương nhiên sẽ bảo vệ điện hạ."Giới Tử Việt gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: "Thưởng." Hắn mò túi lấy ra một hạt dưa vàng đưa cho Tiêu Chiến, cười híp mắt: "Đây là lần đầu tiên ta thưởng cho huynh, sau này ta sẽ thưởng cho huynh thật nhiều thật nhiều đồ nữa, huynh cứ chờ đó!"Tiêu Chiến nhận lấy, nghiêm túc gật đầu: "Đa tạ điện hạ."Giới Tử Việt nói không cần cảm ơn, vui vẻ nhảy chân sáo rời đi.Bây giờ hắn đã làm thiên tử, thứ hắn ban thưởng cho Tiêu Chiến chính là một hôn thư nhục nhã và sát ý ẩn giấu."Biểu huynh, huynh có hận ta không?" Giới Tử Việt co người lại, nhắm nghiền mắt. "Từ khi đăng cơ ta đã sợ hãi, lúc điều tra ra thân phận của huynh, ta càng sợ hãi, sợ huynh cướp đi hoàng vị của ta. Ta không có gì so được với huynh, chỉ có vị trí này là phụ vương quang minh chính đại truyền cho ta."Đã rất lâu rồi Giới Tử Việt mới gọi y là biểu huynh giống như trước đây.Tiêu Chiến quỳ trong điện vàng, đầu gối hơi đau, nhưng vẫn thẳng lưng, nói từng chữ một: "Bệ hạ, người không cần sợ, người là đích tử trung cung, mẫu thân là đích nữ Tiêu gia, khắp thiên hạ không ai mang dòng máu chính tông hơn người, Tiêu gia là lưỡi dao của hoàng thất, tuyệt sẽ không làm ra chuyện thay triều đổi đại."Nhưng Giới Tử Việt đã hiểu ra quá muộn.Tiêu Vô Cữu ở một bên thở dài: "Bệ hạ, tiên đế trước khi nhắm mắt đã giao phó người cho thần, chưa từng có ý thay đổi người kế vị. Tiện Sơn là con ruột của tiên đế, đây là sự thật. Bệ hạ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh tiên đế, phẩm hạnh đạo đức đều là tiên đế dưỡng ra, ngài làm sao nghi ngờ người, ngài nếu có ý, vị trí này sớm đã giao cho Tiện Sơn, nhưng ngài chỉ nói với thần, muốn Tiện Sơn làm một Tiêu công tử không biết gì cả, tốt nhất là cả đời này không liên quan gì đến hoàng thất. Thánh chỉ vốn đã định không có ngày nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng bất hòa giữa bệ hạ và Tiện Sơn ngày càng lớn, thần không thể tiếp tục trơ mắt đứng nhìn con trai chịu khổ."Một lúc lâu sau, Giới Tử Việt mới nói: "Quả nhân hiểu rồi."====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com