TruyenHHH.com

Bjyx Trans Danh Sach Nguyen Vong Cua Tien Tien

2.





Buổi gặp hôm thứ năm, Tiêu Chiến lại đến muộn.

Văn phòng anh có một nhân viên mới. Khoảng mười lăm phút trước giờ tan làm, Tiêu Chiến kêu cậu ta gửi bản chỉnh sửa lần thứ sáu sang cho bên A, cậu chàng lơ mơ thế nào lại gửi nhầm luôn thành bản thứ năm. Phen này thì hay rồi, cả văn phòng đều phải ở lại chịu trận chung với cậu nhân viên nọ, ngồi nghe khách hàng chửi dông chửi dài thêm cả nửa tiếng đồng hồ.

Lúc này Vương Nhất Bác đã đứng trước cổng trường rồi, Tiêu Chiến áy náy gần chết, song cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc cảm phiền hắn đợi mình thêm một lát.

Khó khăn lắm bên A mới chịu thôi, Tiêu Chiến gấp rút đạp ga phi ngay đến trường Tiên Tiên, ai ngờ đâu giữa đường lại nhận được cuộc gọi đến từ Lưu Kính Sơn, thế là tâm trạng anh lại càng thêm phần khó chịu.

Chủ yếu nhất vẫn là vì thấy áy náy với Vương Nhất Bác quá, người ta vừa chuyên nghiệp lại vừa kiên nhẫn là vậy. Lúc đang chờ đèn đỏ, Tiêu Chiến nghĩ bụng, đợi bao giờ kiện tụng xong xuôi, anh nhất định phải cảm ơn hắn bằng một cái phong bì thật dày.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Tiêu Chiến lại mạnh tay bấm còi với con xe đang chậm chạp rề rà mãi chưa chịu di chuyển ở đằng trước: Còn cả thằng khốn Lưu Kính Sơn kia nữa, chớ có mơ mộng hão huyền, mày đừng hòng động vào một cọng tóc của Tiên Tiên!

Vương Nhất Bác bảo bây giờ hắn và Tiên Tiên đang chơi ở công viên ngay bên cạnh trường học, Tiêu Chiến đến đó đậu xe xong xuôi rồi chạy thẳng một mạch về phía sân chơi.

Sau khi vội vàng tới nơi, khung cảnh trước mắt lại khiến cho cỗ lòng ngổn ngang tâm trạng của anh bình tĩnh trở lại trong phút chốc.

Vương Nhất Bác đang trông chừng Tiên Tiên trượt cầu trượt, tay trái xách cái balo trẻ em hình người nhện, tay phải còn cầm nguyên cây kem mới cắn được mấy miếng.

Tiêu Chiến trông thấy Vương Nhất Bác vẫy tay với Tiên Tiên khi bé đã leo lên leo xuống trượt thêm được vài lượt nữa, sau đó dùng tay áo lau mồ hôi cho cậu nhóc. Kem lạnh gặp phải nhiệt độ cao đã bắt đầu chảy ra thành giọt trườn xuống theo phần vỏ ốc quế, Tiên Tiên nghển cổ xáp lại gần, ngoạm một miếng kem trên tay Vương Nhất Bác.

Anh không nói rõ được cảm xúc của mình khi nhìn thấy cảnh tượng này là như thế nào. Nhưng anh đã đứng đó rất lâu, cứ ngắm nhìn mãi hai bóng hình được bao phủ bởi những vệt nắng cuối ấm nồng của buổi hoàng hôn, gần như là không thể rời mắt.

Tiên Tiên nhận ra sự hiện diện của anh trước, khóe miệng nhóc vẫn còn dính kem, tay đã giơ lên vẫy gọi hết sức nhiệt tình, "Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác lập tức ngoảnh lại, cũng nhoẻn miệng cười vẫy tay với Tiêu Chiến dưới ráng chiều tà.

Tiêu Chiến điều chỉnh lại nhịp thở cho ổn định, nhanh chân rảo bước lại gần, trước hết là nói lời xin lỗi với Vương Nhất Bác, "Xin lỗi nhé, tôi lại đến muộn nữa rồi."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không sao."

"Đây đã là lần thứ hai tôi tới muộn rồi," Tiêu Chiến gãi đầu, "Lần nào cũng phải gây phiền hà cho cậu."

"Sao lại bảo là phiền hà được." Vương Nhất Bác khẽ xoa đầu Tiên Tiên, "Hai chú cháu tôi chơi vui lắm mà."

Tiên Tiên cũng nhìn ra được cái khó xử của cậu mình lúc này, cậu bé gật đầu một cách đầy do dự, "Con thì con thấy vui lắm..."

Tâm trạng Tiêu Chiến hết sức phức tạp: Con cũng biết tự chừa đường lui cho mình ghê đấy nhỉ.





Ra khỏi công viên, Tiêu Chiến tìm lấy một nhà hàng trẻ em, Tiên Tiên đang mải chơi chỉ ăn được vài miếng gọi là, Tiêu Chiến bèn nhẹ nhàng vỗ bé mấy cái, cho bé thỏa sức chạy đến với khu vui chơi của mình.

Vương Nhất Bác ngồi nhai hamburger, liếc mắt nhìn Tiêu Chiến ở phía đối diện mấy lần liền. Mặc dù Tiêu Chiến đã che giấu rất kĩ, Vương Nhất Bác vẫn phần nào nhìn ra được những tâm sự chất chồng trong lòng anh.

"Sao thế?" Vương Nhất Bác khẽ giọng hỏi han.

Tiêu Chiến thở dài thườn thượt, chống tay lên trán, uống một ngụm nước cam, "Lưu Kính Sơn bảo cuối tuần hắn ta muốn đưa Tiên Tiên đi Disneyland. Sắp sửa ra tòa đến nơi rồi, hắn ta định thừa nước đục thả câu hay gì?"

Trong cuộc điện thoại, giọng điệu của Lưu Kính Sơn ở đầu dây bên kia nghe vô cùng gợi đòn: "Cha ruột nó muốn gặp con một lát, anh làm cậu cũng đâu thể cấm cản được đâu?"

Tiêu Chiến tức đến nỗi suýt thì quăng cả điện thoại.

"Nhưng đúng là xét về mong muốn được gặp con," Vương Nhất Bác cẩn thận quan sát sắc mặt Tiêu Chiến, "Nếu như Tiên Tiên muốn đi, vậy thì Lưu Kính Sơn có quyền làm thế thật."

Hai hàng lông mày của Tiêu Chiến xô lại thành hình chữ bát(*), anh hỏi với vẻ lo lắng bồn chồn: "Lỡ như hắn ta ôm Tiên Tiên chạy mất, không quay về nữa, nếu thế thì phải làm sao đây?"

(*chữ bát: )

Vương Nhất Bác bị biểu cảm của anh chọc cười. Miêu tả một người đàn ông như thế này thì có hơi kì, nhưng hắn thực lòng cảm thấy Tiêu Chiến khá dễ thương: "Không đâu, nếu anh ta dám làm như vậy thật, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra ngăn chặn."

Tiêu Chiến yên tâm hơn hẳn, anh đưa mắt nhìn Tiên Tiên đang thi cưỡi thú nhún bơm hơi với các bạn nhỏ khác, cắn môi lắc đầu, "Không được, cuối tuần tôi phải đi theo mới được."

Vương Nhất Bác an ủi anh: "Anh không cần phải căng thẳng quá đâu."

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Tiêu Chiến nghiêm túc lắc lắc ngón tay trỏ, "Tôi nhất định phải nghe xem Lưu Kính Sơn tẩy não Tiên Tiên ra sao, có thế thì tôi mới có thể chiếm được ưu thế trước tòa."

Vương Nhất Bác ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn phải bất lực gật đầu. Hắn đảo mắt mấy cái, vờ như vô tình hỏi đến: "Một mình anh?"

Tiêu Chiến gật đầu, rồi lại cười khẩy tự giễu, "Chẳng lẽ lại còn có ai chịu đi theo dõi người khác cùng với tôi nữa à?"

Vương Nhất Bác hít vào một hơi thật sâu. Hắn ngồi mân mê nghịch viền cốc với vẻ mất tự nhiên, ánh mắt dao động liên hồi, tựa như có gì muốn nói. Mãi cho tới khi Tiêu Chiến đẩy hộp gà viên chiên đến trước mặt hắn kêu hắn ăn nhiều vào, hắn mới vội gật đầu trong vô thức, bấy giờ luồng suy nghĩ cũng mới bị kéo về thực tại.

Vương Nhất Bác nhai nuốt món gà viên, nuốt luôn những lời muốn nói xuống chung với thịt gà.

Tiên Tiên mải mê nô đùa suốt nửa tiếng đồng hồ rồi mới đành lòng rời khỏi khu vui chơi, nhóc con mệt mỏi rã rời nằm bò ra mặt bàn, cả vầng trán mướt mát mồ hôi.

Tiêu Chiến lau mồ hôi cho bé, gói nốt chỗ đồ ăn còn lại để mang về, dắt tay Tiên Tiên chuẩn bị về nhà làm bài tập.

Ban đầu anh định đưa Vương Nhất Bác về nhà trước, song Vương Nhất Bác bảo nhà mình cách đây không xa, khéo léo từ chối lời đề nghị của anh một cách đầy khách sáo.

Ba người nói lời tạm biệt ngay trước cửa nhà hàng, quay lưng bước về hai hướng khác nhau.

Tiêu Chiến vừa mới quay người đi, tiếng bước chân của Vương Nhất Bác đã chợt vọng tới từ phía sau. Hắn vội vàng rảo bước thật nhanh đến trước mặt Tiêu Chiến, đứng yên ở đó, nuốt một ngụm nước bọt: "Cuối tuần tôi có thể đi cùng anh." Hắn ngừng lại một chút, rồi lại khẽ giọng bổ sung: "Nếu như anh muốn."

Tiếng còi xe vang lên dưới lòng đường bên trái cắt ngang cái nhìn chăm chú xen lẫn đôi phần ngẩn ngơ của Tiêu Chiến, anh sực tỉnh lại, khóe miệng phảng phất nét cười hiền: "Được chứ, tất nhiên là được rồi." 





Lưu Kính Sơn đến đón Tiên Tiên từ tối hôm thứ sáu, gã đồng ý với Tiêu Chiến rằng sẽ trả con về chỗ anh trước tối chủ nhật.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Vương Nhất Bác đã đứng dưới nhà Tiêu Chiến trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Hắn mặc một bộ đồ khá nhẹ nhàng thoải mái, nom tươi mát và trong trẻo như một nam thần học đường, lúc Tiêu Chiến đi xuống trông thấy hắn còn phải tự đứng ngây ra mất một lúc.

Trước khi Vương Nhất Bác phát hiện ra sự bất thường của anh, Tiêu Chiến nhanh chóng báo cho hắn biết địa chỉ nhà Lưu Kính Sơn, chuẩn bị theo sát từng bước một ngay từ trạm xuất phát đầu tiên.

Tiêu Chiến đã xác định hôm nay sẽ là một ngày hú hồn hú vía, ngày của những sự ẩn núp bám đuôi đầy cam go kịch tính, ai ngờ đâu chỉ vừa mới theo sau xe được chừng hai phút, anh đã nhận được cuộc gọi đến từ Lưu Kính Sơn.

"Bám đuôi đủ chưa?" Cái giọng điệu cố tình kéo dài mãi ra của Lưu Kính Sơn nghe cực kì ngứa đòn.

Tiêu Chiến giật mình, thế mới phát hiện ra rằng mình đã bị lộ. Anh bối rối nhìn sang Vương Nhất Bác, lại nghe tiếng Lưu Kính Sơn bảo: "Còn thuê thêm cả vệ sĩ đi cùng nữa?"

Tiêu Chiến vừa nghe gã kêu Vương Nhất Bác là vệ sĩ đã lập tức hằm hè phản bác: "Đấy là luật sư của tôi hiểu chưa?"

Lưu Kính Sơn cố tình chọc tức anh: "Chà, bán cả cái văn phòng đi để thuê luật sư chuyên nghiệp đấy à?"

Miệng chó không mọc được ngà voi. Tiêu Chiến chẳng thèm đếm xỉa đến hắn: "Trước bảy giờ tối ngày chủ nhật phải đưa Tiên Tiên về đấy." Nói rồi cúp máy cái rụp.

Ngắt điện thoại xong, anh ngó đầu ra nhìn, Lưu Kính Sơn thò một cánh tay ra ngoài vừa sổ vẫy vẫy với anh, cái điệu bộ kiêu căng ấy làm Tiêu Chiến chỉ muốn mở cửa nhảy xuống thọi ngay một đấm cho cái cốp sau xe gã nát bươm tại chỗ.

Vương Nhất Bác dè dặt quan sát Tiêu Chiến từng tí một, rồi lại dè dặt hỏi: "Theo nữa hay thôi?"

Tiêu Chiến nắm lấy dây an toàn để bình ổn lại cảm xúc của mình, vừa trợn ngược mắt lên trời vừa đưa ra câu trả lời: "Ai thèm đi theo hắn ta, tôi đã muốn đi Disneyland từ đầu rồi mà."

Vương Nhất Bác muốn kiềm chế cho nụ cười của mình đừng quá lộ liễu rõ ràng, nhưng vừa trộm liếc gương mặt nén giận đến đỏ bừng cả lên của Tiêu Chiến, hắn lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

TiêuChiến vẫn đang tức anh ách, hắn bèn vội vã thu lại nụ cười: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com