TruyenHHH.com

Bjyx Trans Danh Sach Nguyen Vong Cua Tien Tien

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hẹn gặp mặt và thảo luận tiếp chuyện về Lưu Kính Sơn vào chiều ngày thứ ba. Để tiện cho Tiêu Chiến đón Tiên Tiên tan học, Vương Nhất Bác quyết định hẹn gặp luôn trước cổng trường.

Cảnh tượng anh và Vương Nhất Bác sánh vai đứng trước cổng trường là một khung cảnh vô cùng bắt mắt. Các vị phụ huynh đứng chờ đón con ở xung quanh dù là vô tình hay cố ý cũng đều đang liếc trộm hai người bọn họ, thậm chí có mấy cô gái trẻ đi ngang qua còn lôi điện thoại ra chụp tanh tách mấy tấm liền, chẳng biết tới lúc tán gẫu với bạn bè sẽ lại tưởng tượng ra câu chuyện tình lãng mạn đến nhường nào.

Tiên Tiên vừa trông thấy Tiêu Chiến là vội lao ngay đến chỗ anh, tóc mái của bé bị gió thổi cho tách ra thành hình dấu phẩy, dưới ánh nắng chiều, nhóc con nom hệt như một chú cún vui vẻ.

Cậu bé bổ nhào vào lòng Tiêu Chiến, giương cặp mắt long lanh nhìn sang Vương Nhất Bác đứng ngay cạnh đó: "Con chào chú!"

"Chú Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến giới thiệu rồi dắt bé đi về phía chiếc xe đang đỗ gọn bên lề đường.

Tiên Tiên vốn tính xởi lởi trời cho, bé giơ luôn tay còn lại lên nắm tay Vương Nhất Bác, dung dăng dung dẻ đi giữa hai người lớn cao to hệt như đang chơi xích đu, chẳng biết đã hóng hớt được thông tin từ đâu: "À, con biết rồi, luật sư Vương."

Lúc mở cửa xe, Tiêu Chiến mới trông thấy Tiên Tiên đang lôi kéo tay Vương Nhất Bác mãi chẳng chịu rời, anh cuống quýt kêu bé buông tay: "Con làm gì thế hả? Quen thân với người ta lắm đấy à?"

Vương Nhất Bác đang định tỏ ý không sao, Tiên Tiên đã nhe răng cười rồi leo tót lên ghế sau, thắt chặt dây an toàn: "Sao con cứ cảm thấy chú Nhất Bác hơi bị cực kì đẹp trai thế nào ấy."

Vương Nhất Bác nghe thế thì khẽ mỉm cười, ngoảnh lại nói lời cảm ơn hết sức chân thành: "Thế à? Cảm ơn con nhé."

"Thằng nhóc này nhí nhố lắm, mồm mép cứ leo lẻo suốt ngày, nó nói chừng ba câu thì cậu nghe một câu là đủ rồi." Tiêu Chiến rào trước cho Vương Nhất Bác còn chuẩn bị tâm lí. Anh đánh lái sang bên trái, hòa vào dòng xe trên phố rồi điều khiển theo cung đường về nhà.

Tiên Tiên vẫn cứ mải mê bày tỏ lòng yêu thích của mình đối với Vương Nhất Bác: "Con sùng bái chú cực kì luôn á."

"Vì chú ấy đẹp trai à?" Tiêu Chiến cảm thấy hơi buồn cười, trước giờ anh không biết Tiên Tiên lại đam mê cái đẹp đến thế.

"Đúng vậy." Tiên Tiên gật đầu một cách đầy khoa trương.

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Tiên Tiên qua tấm kính chiếu hậu với vẻ đầy mong đợi: "Thế con có sùng bái cậu không?"

Tiên Tiên nhún vai cực ngầu, không hề nể nang mà buông lời đả kích người cậu ruột bằng chất giọng hơi trầm khàn: "Không sùng bái."

"Tại sao?" Tiêu Chiến hết sức tổn thương, "Cậu không đẹp trai à?"

"Kiểu của cậu không gọi là đẹp trai," Tiên Tiên giải thích, "Như cậu thì phải gọi là xinh đẹp."

Tiêu Chiến cảm thấy hơi mất mặt, anh liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, cuống cuồng ngăn lại không cho Tiên Tiên nói tiếp nữa: "Nói linh ta linh tinh cái gì thế."

Thính giả Vương Nhất Bác thì vô cùng hứng thú với cuộc trò chuyện nhảm nhí của hai cậu cháu, thỉnh thoảng còn phải phì cười vì nội dung câu chuyện.

Có lẽ bởi Tiêu Chiến luôn chú trọng việc giao tiếp với con trẻ ngay từ những ngày đầu và còn thực hiện điều đó dựa trên tư thế hoàn toàn bình đẳng, vốn từ vựng của Tiên Tiên phong phú ngoài mong đợi, bé cũng không hề e ngại việc giao lưu với mọi người. Lúc ba người xuống xe, khi Tiên Tiên đang hớn ha hớn hở tả lại cho hắn nghe về bức tượng ở trong sân trường bé, Vương Nhất Bác còn bắt gặp cách dùng danh từ chỉ đơn vị cực kì chuẩn xác - "một pho tượng".

Hơn nữa Tiên Tiên cũng thường gọi thẳng họ tên Tiêu Chiến. Bé cứ "Tiêu Chiến Tiêu Chiến Tiêu Chiến" luôn mồm, không thấy để miệng xinh ngơi nghỉ một khắc nào.

Vương Nhất Bác cảm thấy bầu không khí giữa hai cậu cháu nhà này rất thú vị, thậm chí hắn bắt đầu nghĩ rằng Tiên Tiên chịu gọi mình là "chú" là đã nể mặt lắm rồi.

Về đến nhà, Tiêu Chiến giải thích rõ ràng trước rằng mình có chuyện cần bàn với Vương Nhất Bác, lôi iPad ra tìm lấy một tập <Survivor Games(*)> rồi đưa cho Tiên Tiên, kêu bé cầm vào phòng ngủ mà xem.

(*Survivor Games là một chương trình truyền hình thực tế chuyên thám hiểm thiên nhiên Châu Á của đài truyền hình Đông Phương, lên sóng vào năm 2015.)





"Điều cần chú ý ở đây là trong quãng thời gian nuôi dưỡng Tiên Tiên, anh có từng gián tiếp gây ra một số thương tổn không đáng có cho bé hay không," Vương Nhất Bác nghiêm túc trình bày vấn đề một cách chi tiết và cụ thể, "Ví như tai nạn xe cộ, hoặc đại loại như kiểu anh có từng lớn tiếng gắt gỏng với trẻ, có hành vi trừng phạt thân thể, tạo thành bóng ma tâm lí trong lòng con trẻ hay không."

Tiêu Chiến chỉ mới nghe có thế đã cảm thấy hãi hùng, anh lập tức lắc đầu: "Không hề."

Anh nhăn mũi cố gắng nhớ lại: "Nhưng mà, hồi thằng bé lên năm, có một lần ngoài trời mưa to như trút nước, nó tranh thủ lúc tôi đang nấu cơm mà lén chuồn ra cửa, chạy xuống nghịch bùn ở công viên dưới nhà. Lần đó thằng bé bị sốt, suýt tí nữa thì thành ra viêm phổi."

Vương Nhất Bác gật gù: "Tiếp đến là thái độ của bố mẹ anh, tức thái độ của ông bà ngoại đối với bé, họ đã bao giờ cho rằng thằng bé là——" Hắn nói tới đây thì có hơi ngập ngừng, cố tình đè thấp giọng mình xuống và đổi sang một tính từ khác mang sắc thái bớt gay gắt hơn: "Gánh nặng của anh?"

"Không hề không hề, tuyệt đối không có chuyện đó." Tiêu Chiến có thể hiểu được lớp nghĩa sâu xa mà Vương Nhất Bác muốn truyền tải, "Đúng là bố mẹ tôi từng bảo họ hy vọng tôi kết hôn sớm một chút, nhưng họ tuyệt nhiên không hề nghĩ đến chuyện kêu tôi vứt bỏ Tiên Tiên."

"Vậy được," Vương Nhất Bác vội vàng xoa dịu cảm xúc có phần hơi kích động của anh, "Miễn sao đừng để cho Lưu Kính Sơn nắm được bất kì điểm yếu vô duyên vô cớ nào là được."

Hắn tiếp tục xem xét mớ tài liệu mình đã sắp xếp sẵn, lúc lướt qua một dòng nào đó, hắn cố gắng kiềm chế mấy lần song vẫn không nhịn được mà nêu ra mối nghi thường trực trong lòng suốt những ngày vừa qua: "Nhưng anh thực sự vì Tiên Tiên mà chưa từng yêu đương hẹn hò?"

"Đúng thế," Tiêu Chiến tức tốc đưa ra lời khẳng định cho điểm cộng này của mình, "Lưu Kính Sơn chắc chắn không thể làm được!"

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt anh hệt như đứa trẻ đang kể công với người lớn, không kìm được mà lắc đầu cười, rồi lại vội vã gật đầu: "Có lẽ vậy."





Giữa lúc hai người đang chuyện trò sôi nổi, Tiên Tiên ló đầu ra từ trong phòng ngủ, nắm tay nhỏ xinh gõ cộc cộc lên cửa tỏ ý thăm dò: "Tiêu Chiến, con đói rồi."

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên xem mới thấy màn hình hiển thị sáu giờ tối, anh cuống quýt vỗ trán rồi đứng bật dậy khỏi sofa, "Nấu liền đây, nấu cơm liền đây."

Tiên Tiên lượn ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào iPad trên tay mình: "Con đã xem lại tập này đến hai lần rồi. Lúc con xem hết lần một đi ra thấy hai người đang ngồi cười ha hả, xem hết một lần rưỡi lại trở ra lần nữa, hai người vẫn đang ngồi cười."

Tiêu Chiến vừa cười trừ vừa đeo tạp dề, "Xin lỗi nhé, cậu xin lỗi con, cậu quên không để ý thời gian. Con muốn ăn gì để cậu nấu cho nào."

Vương Nhất Bác thấy thế cũng rất thức thời quay ra thu dọn tài liệu, cầm áo khoác lên chuẩn bị ra về, "Vậy tôi xin phép về trước."

"Vội gì," Tiêu Chiến mau chóng giữ cậu lại, "Ăn cơm xong rồi hẵng đi."

Tiên Tiên cũng hùa vào góp vui, nhanh nhảu giơ ngón tay cái lên: "Cậu con nấu cơm ngon lắm luôn á."

Vương Nhất Bác dường như cũng không muốn về thật, hai ông tướng cứ cậu một câu, cháu một câu, khuyên vài ba câu là đã giữ được hắn ở lại, mà hắn còn trực tiếp xắn tay vào bếp rửa rau phụ Tiêu Chiến, chẳng hề có tí tự giác của kẻ làm khách chút nào.

Hắn đứng trong bếp phụ giúp Tiêu Chiến một tay, Tiên Tiên bỗng nhiên nhào đến ôm chặt lấy đùi hắn. Vương Nhất Bác giật bắn cả mình, liếc nhìn Tiêu Chiến đứng cách đó chừng hai mét đang dở tay bắc chảo đảo món xào giữa tiếng động ù ù phát ra từ máy hút khói, cúi đầu hỏi han: "Sao thế?"

"Chú ơi, con không biết nên mở lời với chú thế nào cho phải," Tiên Tiên lắc đầu tỏ vẻ thâm sâu khó lường, "Nhưng con có một bí mật giấu kín nhiều năm."

"Hả?" Vương Nhất Bác bị bé chọc cười, "Chẳng lẽ con định tiết lộ cho chú nghe đấy ư?"

Tiên Tiên thở dài: "Con nói thẳng với chú vậy," Cậu nhóc ngoắc ngoắc ngón tay với Vương Nhất Bác, ghé sát vào tai hắn một cách vô cùng bí ẩn: "Thực ra con không thích ăn cà rốt."

"Ồ?" Vương Nhất Bác gật gù ra vẻ nửa hiểu nửa không, "Thế ý con là——"

Đến đây thì Tiên Tiên cũng tự biết ngượng, bé mân mê nghịch gấu áo một cách sượng sùng, "Chú có thể nói với cậu con là——" Nói rồi thậm thụt ngước mắt lên nhìn hắn, "Là chú không thích ăn món đó được không."

Vương Nhất Bác mím môi ráng nhịn để không bật cười thành tiếng, hắn cũng ngoắc ngoắc ngón tay với Tiên Tiên, khẽ giọng bảo: "Thế chú cũng nói thẳng với con vậy, chú không thích ăn cà rốt thật."





Mâm cơm tối đó quả thực không hề có lấy một mẩu cà rốt, Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nhìn Tiên Tiên cứ ngồi đó liếc mắt nhướn mày bắn tín hiệu với mình, lại còn lén lút giơ ngón cái với hắn, suýt chút nữa thì cười phụt cả cơm.

Tiêu Chiến ngờ vực đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, "Có vấn đề gì à?"

"Không có," Vương Nhất Bác lắc đầu, "Anh nấu cơm ngon thật đấy."

Lời hắn nói là lời thật lòng. Tay nghề bếp núc của Tiêu Chiến tốt thật, hắn bươn trải lăn lộn ở cái thành phố này suốt ngần ấy năm trời mà đây mới là lần đầu được nếm lại vị cơm nhà.

Tiêu Chiến nghe xong rõ ràng vui hẳn lên. Bình thường chỉ có mỗi Tiên Tiên ăn cơm anh nấu, bảy năm rồi, đây là lần đầu tiên anh được nghe người khác khen mình nấu ăn ngon. Trong cơn xúc động, anh lại xới thêm cho Vương Nhất Bác một bát cơm đầy ụ.

Tiên Tiên mải ăn đến nỗi miệng bóng loáng dầu mỡ, rồi như vừa chợt nhớ ra điều gì, bé vội vàng chia sẻ với Tiêu Chiến: "Con biết rẽ trên ván trượt rồi đấy, thầy Trương khen con có tiến bộ."

Tiêu Chiến còn chưa kịp sắp xếp xong câu từ để khen ngợi, Vương Nhất Bác đã tỏ ra đầy hứng thú, "Con biết trượt ván à?"

"Vâng!" Tiên Tiên gật đầu lia lịa, "Chú cũng biết à?"

Vương Nhất Bác khiêm tốn trả lời, "Thỉnh thoảng chơi chút chút vậy thôi."

Cơm nước xong xuôi, Tiên Tiên vội vàng ôm ván ra biểu diễn cho Vương Nhất Bác xem cú lướt vô địch của mình. Tiên Tiên trượt ván khá thật, tư thế đúng chuẩn đâu ra đấy, trọng tâm cũng tương đối vững.

Vương Nhất Bác vừa vỗ tay vừa khen ngợi, còn thể hiện ngay một pha Ollie chất lừ bất chấp nguy cơ bị tầng dưới đuổi đánh, đỉnh hết chỗ nói. Phen này Tiên Tiên lại càng sùng bái hắn hơn, cứ thế nhận luôn Vương Nhất Bác là thần tượng của lòng mình.

Tiêu Chiến nở nụ cười đầy khó xử với Vương Nhất Bác, anh có cảm giác khung cảnh vui vẻ hài hòa giữa hắn với Tiên Tiên trông cứ như những người anh em chí cốt vậy.

Gần chín giờ tối, Vương Nhất Bác tự thấy không thể làm phiền người ta thêm được nữa bèn thu dọn đồ đạc tỏ ý lần này mình phải về thật rồi.

"Thần tượng ơi, chú đừng đi mà," Tiên Tiên níu lấy hắn không rời, "Chú ở lại đây hôm nay được không ạ?" Nói xong lại sửa lời ngay tắp lự, "Không không không, chú có thể ở đây mỗi ngày không ạ?"

Luật sư Vương người ta chơi với Tiên Tiên lâu như thế là đã đủ kiên nhẫn lắm rồi, Tiêu Chiến sợ Tiên Tiên cứ tiếp tục làm vậy sẽ làm lỡ dở thời gian của Vương Nhất Bác, anh mau chóng mở cửa cho hắn, "Người ta có nhà của người ta, sao phải ở nhà con?"

"Lần sau có cơ hội lại cùng chơi tiếp nhé." Vương Nhất Bác vẫy tay với Tiên Tiên rồi gật đầu chào Tiêu Chiến, "Thứ năm gặp nhé."

Tiêu Chiến lịch sự mỉm cười, "Được, hẹn gặp lại vào thứ năm."

Anh nhìn theo bóng Vương Nhất Bác xuống lầu rồi vội vàng thúc Tiên Tiên vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng để chuẩn bị lên giường đi ngủ.

Lúc anh đang trò chuyện với Tiên Tiên trước giờ đi ngủ, cậu nhóc bỗng nhiên ngẩng phắt đầu dậy, "Tiêu Chiến, bà ngoại con thường hay giới thiệu các chị xinh đẹp cho cậu lắm đúng không?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, "Sao thế?"

"Cậu đừng đi gặp các chị ấy có được không?" Tiên Tiên đề nghị.

"Thì vốn dĩ cậu cũng đâu có gặp đâu," Tiêu Chiến buồn cười đáp lời bé. Thế rồi anh khẽ nhéo chóp mũi Tiên Tiên, "Tóm lại là con muốn nói gì đây?"

Tiên Tiên bổ nhào vào lòng Tiêu Chiến, cái đầu cứ liên tục dụi dụi mãi không thôi, hệt như một con thú nhỏ, tiếp đến mới để lộ ra một con mắt đầy láu cá, "Cậu cứ yêu luôn chú Nhất Bác được không ạ? Con thích chú ấy quá đi mất."

"Con dám nghĩ ghê nhỉ nhóc con!" Tiêu Chiến bị dọa cho nhảy dựng lên vì pha phát ngôn gây sốc của bé, anh lập tức ấn mặt nhóc xuống giường, ép cậu bé nằm im, "Chỉ biết nói nhăng nói cuội thôi, con ngủ ngay đi!"

Tiên Tiên nằm xuống gối mà miệng vẫn cứ mải xuýt xoa bày tỏ tấm lòng ngưỡng mộ của bản thân: "Thần tượng——"

Tiêu Chiến lắc đầu đưa tay tắt đèn phòng ngủ của Tiên Tiên, khép cửa rồi trốn về phòng mình.

Lúc đánh răng, anh lại thực sự không kìm được mà tưởng tượng ra khung cảnh mái ấm ba người của mình và Vương Nhất Bác:

Vương Nhất Bác trông có vẻ hơi khó gần, nhưng thực ra lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, rất tốt tính, cũng thích ăn cơm anh nấu, hơn nữa hình như Tiên Tiên với cậu ấy rất hợp nhau...

Tiêu Chiến ý thức được mình đang nghĩ gì mà phát hoảng, suýt thì nuốt chửng cả bọt kem đánh răng. Anh ho khù khụ mãi hồi lâu mới nhổ hết được chỗ bọt vừa bị sặc ra khỏi cổ họng, không nhịn được bắt đầu thầm mắng Tiên Tiên trong lòng: Ranh con này nữa, tối ngày chỉ giỏi nói toàn những thứ gây sốc óc, nó nói xong là phủi mông cắp đít đi ngủ, khổ mỗi cậu nó bị quậy cho tinh thần bất ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com