Bjyx Trans Cung Phi Sach
Đầu hạ, trăm hoa rơi lả tả dưới ánh trăng.Thương nhân Đồng Châu theo lệ vào Kinh Đô, mang theo lớp con cháu thế hệ sau, Nghi đế cho phép họ ở lại cảng bắc.Thương nhân không tham gia chính sự, cho họ vào triều đường là thương vụ – chính sự hỗ trợ lẫn nhau. Đồng Châu là con đường giao thông quan trọng giữa Đại Châu và Nam Cương, vùng đất thông thương trọng điểm, quan địa phương có lẽ sẽ có hai lòng, nhưng thương nhân trọng lợi ích, biết cách cân bằng nhất. Họ từ nhỏ đã ở Đồng Châu, nhìn quen các cuộc thương vụ – chính sự biến động, rất rõ Hạ quốc cai quản thuộc quốc thế nào, đương nhiên không giống với những người chỉ đọc Tứ thư ở Kinh Đô, người trung trực chính nghĩa khi làm quan thì chỉ có lợi.Từ lúc tiên đế tại vị đã phê chuẩn con cháu thương nhân Đồng Châu miễn thi vào viện, nhập thẳng vào Quốc Tử Giám làm giám sinh, đợi vượt qua kì thi Hương thì lập tức có thể làm quan. Thương nhân dùng thương lộ cống hiến cho tiền đồ của con cháu dễ dàng, về lâu dài có thể có đặc quyền sinh tài, nghĩ đi nghĩ lại, thương nhân là có lợi nhất, nên tại sao không làm. Vì vậy mà lệ này kéo dài cho đến hôm nay.Vương Nhất Bác vừa sửa lệ cũ ràng buộc giám sinh và học viện, đưa gần trăm con cháu thương nhân vào làm bộ hạ của mấy vị đới lang trong triều, mặc dù không thạo việc, làm tiểu giám sinh chấp bút là được. Những đới lang này mặc dù hiếu trung với thái hậu, nhưng không dễ dàng động vào giám sinh, trong triều vì chuyện này mà nảy ra nhiều tranh luận, nhưng đều không có kết quả...Cây hạnh duy nhất trong đông cung thơm nức.Trong Hiệt Phương điện, Tiêu Chiến ngồi quỳ trên chiếu xanh, cầm bút lông sói luyện chữ, mài mực viết chữ cầu phúc, bút lưu loát như mây khói, vải đỏ tỏa hương thơm.Lam cô ở bên cạnh mài mực, nhìn chằm chằm đĩa mứt mơ gừng xuất thần."Nghĩ gì vậy?"Tiêu Chiến viết rất nhiều chữ phúc, gác bút lại lên khay, thong thả hỏi bà."Thẩm Bảo lâm từ khi có mang đến nay thích ăn chua, trong bụng có lẽ là hoàng tôn."Tiêu Chiến nhàn nhạt ừm một tiếng, mực đỏ trên vải đã khô, y cầm lên tỉ mỉ nhìn. "Được rồi, gửi qua đó đi."Lam cô nhận lấy vải tơ, vốn muốn cùng bưng đĩa mơ đi, Vương Nhất Bác đúng lúc vào điện, bà bèn không nói gì nữa, khom lưng lui ra ngoài.Vương Nhất Bác liếc nhìn trên bàn. "Tây Tương gửi đến?"Tiêu Chiến lười nhác ngồi trên chiếu xanh, giơ tay chống lên bàn nhìn hắn. "Ta gửi chữ phúc, mong mẫu tử nàng bình an."Thái y nói Thẩm Bảo lâm mấy ngày này sắp sinh, nàng có lẽ từ lâu đã biết là bé trai, gửi vật này có ý phù hộ, che chở. Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy khó cho nàng, trước tiên là biểu thị hảo ý với Thần phi, bây giờ hiện tại đến y cũng kinh sợ, nhưng có thể thấy nàng rất xem trọng đứa nhỏ này.Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh y, nghe thấy cũng không nói gì, cầm một quả mơ bỏ vào miệng chầm chậm nhai, một quả thôi đã bị chua nhắm tịt mắt, nhưng ngậm trong miệng không chịu nhả, nhai nhai nuốt xuống, bộ dạng nhăn nhó khá đáng yêu.Tiêu Chiến nhìn thấy bật cười, từ trong cái đĩa hoa trắng khác lấy một quả sơn tra ngào đường, lớp đường dày, sơn tra ngọt thanh, ngon hơn quả mơ nhiều.Vương Nhất Bác nhìn y đút quả sơn tra vào trong miệng hắn, Tiêu Chiến thu tay về, mút sạch nước đường dính trên đầu ngón tay dưới ánh mắt âm u của hắn, sau đó cười nói: "Nghe nói có đới lang bị mấy giám sinh chọc tức cáo bệnh.""Chỉ là mấy tiểu tử đầu ba chỏm tóc vừa ra đời mà thôi, những lão thần đó ăn nói vụng về, bị chỉ ra mấy lỗi sai đã tức đổ bệnh." Vương Nhất Bác kể đến đây cũng thấy buồn cười. "Tiếc là ngàn vạn quan lương Hạ quốc ta lại nuôi ra một lũ ngốc.""Là người điện hạ bồi dưỡng giỏi."Tiêu Chiến khẽ cười, chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa hạnh nở muộn, phấn nhụy hoa giống màu ngọc bích, từng đóa giấu trong lá xanh. Y hôm nay mặc y phục mùa hạ, ống tay áo mềm nhẹ, lúc giơ tay vải xếp lại rườm rà ở khuỷu tay, mỏng manh bay trong gió.Y hỏi: "Đứa bé đó đặt tên gì?""Huynh muốn gọi nó là gì?"Tiêu Chiến liếc hắn. "Con của ngươi, để ta đặt tên?"Vương Nhất Bác lại bóc một quả sơn tra cho vào miệng, trong lớp đường có hương thanh nhẹ của quả chín, nhưng sơn tra hơi chua, không ngọt như quả lúc nãy Tiêu Chiến đút.Hắn đột ngột đè lên người Tiêu Chiến, kéo cổ tay y thu lại trước ngực, một tay còn lại sờ lên chiếc eo thon nhỏ, giam y trong lòng."Huynh nếu đã là thái tử phi, tương lai là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, để huynh đặt tên là phúc khí của nó."Tiêu Chiến tức cười, không vùng vẫy, thân thể mềm mại nằm trên chiếu xanh. "Điện hạ thật sự đành lòng."Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng này của y, thật ra còn chua hơn cả quả mơ lúc nãy, không kiềm được cúi đầu xuống hôn, hôn đến mức hàng mi dài của Tiêu Chiến run run, mơ mơ màng màng, ngạt thở rồi mới giơ tay đẩy hắn."Điện hạ... điện... điện hạ...."Vương Nhất Bác hơi ngẩng đầu lên tha cho y. "Tên gì?"Hai má Tiêu Chiến đỏ ửng, Vương Nhất Bác lúc nãy hôn không hề lưu luyến, gần như là ức hiếp y, nhưng y không dám giận, con ngươi đảo một vòng thấy cảnh sắc tối sầm bên ngoài cửa sổ, mặt trăng mờ, chỉ có ngọn đèn trong phòng là sáng."Tên là Trục Nguyệt."Mắt Vương Nhất Bác dần sáng lên, thấp giọng cười thành tiếng. "Biết đặt tên, không hổ là phi của ta."Đây chỉ là nghỉ một lúc để nói chuyện, Tiêu Chiến lúc nãy hơi mở chân ra, vòng qua hạ thân Vương Nhất Bác, dán lên eo hắn, để tư thế Vương Nhất Bác phủ lên người y thoải mái hơn, đương nhiên là biết tiếp theo muốn làm cái gì, bèn giơ tay kéo vai Vương Nhất Bác, đợi nụ hôn của hắn rơi xuống.Vương Nhất Bác hình như có ý trêu chọc y, hai khuỷu tay chống bên tai y, mỗi một nụ hôn chỉ hôn một chút, cánh môi dán lên liền rời đi, lặp lại nhiều lần.Tiêu Chiến bị hôn mặt đỏ tía tai, nhắm mắt không dám nhìn vào mắt hắn, hắn chỉ qua loa hôn như vậy, đợi người dưới thân mất kiên nhẫn, trách hắn: "Điện hạ."Hắn được như ý nguyện, nói: "Gọi ta phu quân."Ngón tay Tiêu Chiến đặt sau người hắn xoay tròn, cắn môi không lên tiếng, Vương Nhất Bác cúi người ngậm lấy môi y, đầu lưỡi chà xát lên nốt ruồi dưới môi, nụ hôn nóng bỏng trong phút chốc lại rời đi, phủ trên người y, giống như thẩm vấn đợi y lên tiếng.Tiêu Chiến nhăn mặt, đuôi mắt đỏ au gần như chảy máu, nuốt xuống nước bọt trong miệng, khẽ gọi: "Phu quân."Lửa nổi lên rồi.Ký ức những lần giao hợp trở nên mơ hồ trong ôn tình đã qua của Vương Nhất Bác, nay hoàn toàn cuồn cuộn ào lên. Mỗi một lớp y phục trượt xuống đều bị vứt vào trong đêm lạnh như nước, da thịt nóng bừng, tứ chi giao triền trên chiếu xanh, Tiêu Chiến chống nửa thân trên ngẩng đầu lên, phần cổ đỏ ửng, mà lực chú ý của người bên trên đã dời đến hạ thân.Trong điện tình dục trào dâng, hô hấp loạn xạ, Tiêu Chiến thậm chí không có sức lực nhổm người dậy kéo đi dây lụa vướng trên khuỷu tay, cổ chân bị gác lên cao, mặc cho Vương Nhất Bác sắp đặt, ánh mắt y mê li trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp của người đó, có lẽ đã lâu không nổi lên dục niệm, bây giờ vẫn chưa phá thân tiến vào mà y đã bị trêu đến mất hồn.Chìm trong biển tình y nghe thấy ngoài điện có tiếng ồn ào, chỉ mới la lên một câu đã bị ai đó làm cho im bặt, hình như là giọng của Nhân Liễu, Tiêu Chiến mơ màng quay đầu qua nhìn Vương Nhất Bác, hỏi có phải là Thẩm Mạt sắp sinh không.Vương Nhất Bác qua loa ừa một tiếng, căn bản là không để tâm.Tiêu Chiến bỗng tỉnh táo hơn chút. "Vậy ngươi đi thăm nàng đi."Vương Nhất Bác hôn lên người y, nghe thấy lời này cắn một cái. "Nếu ta nói đó không phải là con ruột của ta, huynh có còn muốn ta đi không?"Toàn thân Tiêu Chiến vô lực, đợi khoái cảm tê dại qua đi, giọng nói y mềm mại. "Ý gì?"Vương Nhất Bác ghé sát lên nhìn vào mắt y nói. "Ta nói, đó không phải con ruột của ta."Tay Tiêu Chiến vẫn gác lên vai hắn như cũ, lồng ngực dán sát người hắn, tim đập thình thịch. "Lúc đó... ngươi...""Lúc ở Giang Nam, Nghi đế nghĩ cách muốn đưa nàng lên giường ta, không tương kế tựu kế làm sao được?""Vậy đứa nhỏ...""Không biết, ta cho người làm, có lẽ là con của một ám vệ nào đó."Tiêu Chiến nghe xong trố mắt líu lưỡi, nhưng lại thầm mừng, lòng nghĩ không được suy nghĩ như vậy, là quân tử phải khiêm tốn, Vương Nhất Bác lúc đầu mang Thẩm Mạt hồi cung, y quả thực không để bụng, sau đó cũng không quan tâm gì, nhưng nay thật sự tính toán rồi, cuối cùng thì vẫn là để chuyện này trong lòng.Vương Nhất Bác chung quy vẫn phải có con của hắn, tương lại trở thành đế vương, hậu cung thê thiếp không thể thiếu, họ đều có thể kết quả với tình yêu của hắn, chỉ có y là không thể.Tiêu Chiến nghĩ như vậy bèn không nói nữa, Vương Nhất Bác cúi càng gần hơn hôn môi y. "Ta sau này nếu thành đế vương, bách tính thiên hạ là thần dân cũng là con dân, nếu mỗi một con dân ra đời huynh đều bảo ta đi thăm, thiên hạ lớn như vậy, huynh nói xem ta làm sao thăm hết đây?"Tiêu Chiến ngây ngốc mặc cho hắn hôn, đứa nhỏ này tương lai có thể phong tước vị, trên danh nghĩa nhất định là con ruột, nhưng không biết tại sao lúc này trong lòng y lại ấm áp, có lẽ vì câu Vương Nhất Bác nói đó không phải con ruột của hắn, có kinh ngạc có mừng rỡ, nhưng y vẫn cứng miệng nói: "Đó là con của ngươi.""Cũng là con của huynh."Thái tử phi Đại Châu Hạ quốc, hoàng hậu tương lai, cả đời là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên là phải nhìn con người khác cũng như con mình.Tiêu Chiến không đẩy hắn nữa, nhắm mắt chuyên tâm hôn, kéo Vương Nhất Bác thuận theo cái ôm của hắn ngã xuống chiếu xanh, đêm nồng mùi rượu, dục hỏa thiêu đốt, rút cạn máu huyết toàn thân.Mộng xuân trôi qua, đêm vẫn còn dài.====Tên Trục Nguyệt bắt nguồn từ câu thơ này:此时相望不相闻,愿逐月华流照君
Thử thời tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quânTạm dịch: Giờ đây cùng ngắm trăng nhưng không thể bày tỏ cho nhau biết, chỉ đành gửi tương tư vào ánh trăng, nguyện ánh sáng chiếu được đến bên ngườiNgoài ra còn có một câu:愿我如星君如月,夜夜流光相皎洁
Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiếtTạm dịch: Nguyện ta là sao người là trăng, đêm đêm lấp lánh tỏa cùng đôi====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Thử thời tương vọng bất tương văn, nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quânTạm dịch: Giờ đây cùng ngắm trăng nhưng không thể bày tỏ cho nhau biết, chỉ đành gửi tương tư vào ánh trăng, nguyện ánh sáng chiếu được đến bên ngườiNgoài ra còn có một câu:愿我如星君如月,夜夜流光相皎洁
Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt, dạ dạ lưu quang tương kiểu khiếtTạm dịch: Nguyện ta là sao người là trăng, đêm đêm lấp lánh tỏa cùng đôi====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com