Bjyx Tieu Nuong Tu Toi Day Hoan
"Gả Uyển Uyển?" Tiêu Chiến nhắc lại, tự động bật người ngồi dậy."Ừm""Cho ai? Vì sao phải vội như vậy?" Tiêu Chiến nghi hoặc. Thông thường, hết một năm, Vương phủ sẽ lập danh sách các a hoàn, cận vệ đến tuổi, hỏi ý nguyện của họ. Những người muốn tiếp tục ở Vương phủ có thể được ở lại, sau này già được chăm lo chu đáo, những người không muốn sẽ được trả một món tiền lớn, cho họ ra ngoài thành gia lập thất, sống đời tự do. Chuyện này đều do Vương phi lo liệu.Một vài a hoàn, thị tì thân cận, có mối mai, hôn sự tốt sẽ được Vương phủ chủ hôn gả đi, tặng hồng bao lớn làm của hồi môn. Nhưng chuyện này cũng đều do Vương phi lo liệu, không phải chuyện Vương gia cần phải bận tâm.Nên mới nói đề nghị của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến có chút lo lắng.Vương Nhất Bác ho khẽ, hắng giọng nói ở trong cung có một cấm vệ của hoàng thượng, lúc trước tình cờ thấy A Uyển cùng ngươi vào cung thì sinh lòng cảm mến. Hôm trước hắn quỳ trước kiệu của ta, xin ta thành toàn cho ý nguyện của hắn. Ta điều tra qua, thấy gia cảnh tên này cũng tốt, điều kiện thuận lợi, nên mới đưa ra hỏi ý nương tử ngươi.Tiêu Chiến biết cấm vệ của hoàng thượng để đảm bảo an toàn thì toàn là con cháu thế gia, thuộc dòng dõi hoàng tộc. Uyển Uyển được gả vào chỗ này cũng tốt, việc cho nàng ta thành gia lập thất vừa giải quyết mối lo của Vương gia, vừa tránh cho Uyển Uyển ở bên cạnh Vương Nhất Bác mà tiếp tục tơ tưởng, sinh rắc rối về sau.Thấy Tiêu Chiến cứ lưỡng lự, Vương Nhất Bác nói "Tên này cao lớn, khỏe mạnh, cũng rất khôi ngô tuấn tú, ngươi không phải lo Uyển Uyển chịu thiệt đâu mà"Tiêu Chiến nói, "Cũng phải hỏi ý A Uyển, ta không muốn bắt ép nó, nó là thị tì nhưng tình như ruột thịt với ta""Ừm, nên ta mới nói với Chiến nhi, để ngươi khuyên can nó vậy"Câu chuyện kết thúc trong lặng lẽ. Tiêu Chiến xoay người hướng mặt vào tường, tự hỏi không biết Vương Nhất Bác có biết Uyển Uyển thương thầm y không? Vương Nhất Bác nói Uyển nhi có can dự trong chuyện Tiêu Chiến bị hạ độc, có phải y dùng cách này để đem Uyển Uyển cách xa hắn, nhằm đảm bảo an toàn cho hắn không?Vương Nhất Bác gối tay dưới đầu, nhìn lên trần nhà, nén trong ngực một tiếng thở dài. Y biết Tiêu Chiến đối với Uyển Nhi đều là nhường nhịn và chăm sóc. Hắn thà tự chịu thiệt chứ không muốn làm tổn thương đến thị tì này. Chuyện cấm vệ kia nhìn trúng A Uyển là thật, Vương gia chỉ thuận nước đẩy thuyền, sớm sớm ly khai người a hoàn nguy hiểm kia ra khỏi Tiêu Vương phi mà thôi. Vương Nhất Bác biết uy lực của ngạch nương hắn, người một khi đã bị bà mua chuộc sẽ không dễ mà quay về nẻo chính, tốt nhất nếu không trừ khử được thì nên cách xa một chút.---Mấy ngày sau, Tiêu Chiến cùng Uyển Uyển rời Vương phủ đi dạo chợ phiên. Tiêu Vương phi bình thường cần kiệm, hôm nay phiền mấy cận vệ đi cùng ôm hết súc vải nọ đến hộp nữ trang kia. Mấy món đồ tốt lọt vào mắt đều mua hết.Ở Nguyệt Hàn trà viện, Tiêu Vương phi chọn một căn gác riêng, có cửa sổ ngồi hóng mát, kéo tay Uyển Uyển ngồi xuống."A Uyển, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Chiến bấm đốt ngón tay, vờ hỏi."Đến mùa Đông năm nay sẽ tròn 22 tuổi, người quên tuổi của nô tì luôn rồi?""Nhanh nhỉ" Tiêu Chiến cảm khái "Em theo ta cũng 17 năm rồi đấy, sắp hết thì con gái rồi"Uyển Uyển trợn mắt, không giấu vẻ tức giận "25 tuổi mới đến tuổi xuất môn. Vương phi muốn đuổi Uyển Uyển đi rồi?""Không, ta nào có?" Tiêu Chiến vuốt xuống, cười cười "Ta nhập Vương phủ năm 26 tuổi, thân thể tự thấy có chút già cỗi, ... không muốn ép em đến tận 25 tuổi mới được lấy chồng, bỏ phí thanh xuân ...""Người muốn gì ... thì nói thẳng ra ..." Uyển Uyển đuôi mắt đỏ lên, gắt gỏng."À ...ừm ... chuyện là có một cấm vệ họ Quân, lần trước em cùng ta vào cung, hắn nhìn trúng em, tha thiết cầu xin Vương gia được lấy em làm chính thê" Tiêu Chiến rụt rè mở lời, mắt nhìn chằm chằm xem biểu tình của thị tì nhà mình."Rồi sao?""Vương gia cũng không dám quyết, chỉ âm thầm điều gia gia thế, em biết đó, cấm vệ thực ra đều thuộc hoàng tộc, căn bản đều tốt, hắn lại là người anh tuấn, khỏe mạnh, ta thấy ...""Người thấy sớm nên đem ta gả đi ... cho khuất mắt người ... có phải không?" A Uyển gắt lên, tay nắm thành quyền, nói xong liền bộc phát đứng dậy.Tiêu Chiến hoảng hốt, xua tay "Không không, ta chỉ thuận tiện hỏi ý kiến em, thử nếu em thấy thuận ý thì xem mắt người ta ... một chút ..."Tiêu Chiến nói còn chưa dứt câu, Uyển Uyển hừ một tiếng, quay người bỏ chạy xuống thang gác, hất đổ cả mâm trà tiểu nhị đang bưng lên. Tiếng đổ vỡ rơi loảng xoảng. Tiêu Chiến lập cập bỏ nén bạc lên bàn, chạy theo. Suốt đường trở về Vương phủ, Uyển Uyển đều trưng ra một vẻ mặt lạnh nhạt, khó gần, cũng không nói với Tiêu Chiến một tiếng nào.Tối hôm đó nhìn biểu tình của Uyển Uyển, Vương Nhất Bác đưa mắt sang Tiêu Chiến ý hỏi, nhận lại chỉ một cái lắc đầu khe khẽ. Cả hai người không nén nổi một tiếng thở dài.Trên giường ngủ."Cô nương ta nhất định không chịu?"Gật đầu."Còn muốn lấy ai nữa mới chịu đây?""Vương gia, nàng ấy không muốn xa rời chúng ta""Có phải không? Sao ta thấy lý do này thật buồn cười. Cô ta muốn ăn cơm chó dài hạn à?""Ta là đang buồn đó. Người đừng chọc ta như vậy được không?""Hừ, ta mặc kệ cô ta, đến 25 tuổi thì không giữ người nữa. Từ đây đến đó, Vương phi phải ăn chung, ngủ chung, ở chung với ta, không được dùng cái gì riêng hết""Rồi có phải tắm cũng phải tắm chung với ngài, ngủ chỉ được mơ thấy ngài, không được nghĩ xấu về ngài, trong tim chỉ được chứa một mình Vương gia ngài thôi?""Ta chính là muốn như vậy?" Vương Nhất Bác cười đắc ý.Tiêu Chiến xì mũi, bĩu môi quay đi, mắt rũ xuống giấu mối lo trong lòng. Mối hôn sự tốt như vậy mà Uyển Uyển vẫn không chịu, xem chừng cô nương ta yêu đậm sâu Vương gia thật rồi, hắn biết làm sao đây?---Từ ngày Vương Nhất Bác bẩm báo việc Vương phi nhà hắn nhờ ơn đức tổ tông mà bình phục, Hoàng hậu lệnh cho Tiêu Vương phi hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt, khi nào khỏe hẳn mới phải vào cung vấn an, không cần thủ lễ như trước.Tiêu Chiến mấy lần định vào cung bị Vương Nhất Bác cản lại, nhưng nghĩ đến thân phận, liền soạn sửa chút lễ vật, dự định vào vấn an.Tiêu Chiến lựa ra một vài súc vải thổ cẩm tốt cho Nghiêm Hoàng phi, một cuốn thư văn cổ cho Hoàng hậu. Mấy đồ nữ trang bên ngoài làm không thể tinh xảo bằng thợ bạc Hoàng gia, Tiêu Chiến không dâng tặng, hắn mua là để dành cho Uyển Uyển, lại để cả cho nàng ta một đôi bạch ngọc Hoàng đế ban, một rương nhỏ vàng thỏi là tích cóp từ lương quan tứ phẩm của hắn.Hoàng hậu nghe tin Tam Vương phi vào vấn an thì trông đứng trông ngồi. Thấy bóng người ở tiền viện đã gọi Công công tổng quản chạy ra đón vào. Hôm nay bà cho các cung tần tan lễ sớm, không muốn Tiêu Chiến giáp mặt bọn họ, sợ hắn lại bị bọn họ đàm tiếu nghị luận sau lưng."Ngươi khỏe hẳn rồi này, Chiến nhi" Hoàng hậu không giấu vẻ mừng rỡ, kêu hắn lại ngồi gần bà."Nhờ ơn Mẫu hậu cứu mạng" Tiêu Chiến quỳ xuống, nghĩ nếu ngày đó Hoàng hậu không xuất xung thăm nom, hắn nay đã "mồ yên mả đẹp" rồi."Tên nhóc này, ta đã nói không cần đa lễ mà. Mau qua đây"Hoàng hậu ngồi tự tay bắt mạch, xem cho Tiêu Chiến, gật đầu hài lòng nói tâm mạch bình ổn, sắc diện cũng khá hơn nhiều rồi. Hoàng hậu nói hắn vắng mặt lâu quá, mấy câu chuyện đồng nhân văn hắn kể bà quên hết rồi, kể lại cho bà nghe đi. Lại nói ở nhân gian hiện nay có nhiều thi sĩ mới, tác phong rất khoáng hoạt, bà có đọc một vài bài thơ nhưng ý tứ sâu xa vẫn chưa rõ lắm."Mẫu hậu người ... muốn tranh lợi trước hoàng thượng rồi?" Tiêu Chiến cười mỉm, vạch trần Hoàng hậu đây muốn tranh thủ bình thơ, để sau này trước mặt hoàng thượng lúc nghe văn, thưởng hoa mà chiếm tiện ý, tỏ ra hiểu biết?Hoàng hậu thoáng chút đỏ mặt, vươn tay đập tên nghịch tử trước mặt một cái, ngươi còn không biết giữ cho ta chút thể diện?Tiêu Chiến cười ha hả, nhi tử bồi ngài. Ngài thích bài thơ nào, con sẽ cùng đàm luận.---Trường thanh cung vắng lặng, hạ nhân thấy bóng Vương phi liền chạy ra chào, bẩm Nghiêm hoàng phi hôm nay từ sáng đã đến Quan âm các để dâng hương cho Tiên hoàng và niệm phật, chừng ba hôm nữa mới về.Tiêu Chiến lòng bâng khuâng, dâng lên một rương lễ vật nói Công công thay mặt đưa giúp hắn, xong quay gót trở ra. Tiêu Chiến biết Nghiêm hoàng phi tránh mặt hắn, hắn vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy buồn bã. Mối quan hệ mẹ con bằng mặt không bằng lòng này, biết bao nhiêu thành ý nữa Tiêu Chiến hắn mới xoay chuyển được định kiến của Nghiêm hoàng phi?Lòng ngẩn ngơ, Tiêu Chiến thơ thẩn dạo bước ra phía vườn thượng uyển. Uyển Uyển ở phía sau ra hiệu cho các a hoàn và cận vệ đi theo ra ngoài chuẩn bị kiệu, hôm nay Nghiêm hoàng phi không có nhà, Tiêu Vương phi sẽ hồi phủ sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com