TruyenHHH.com

Bjyx Tieu Nuong Tu Toi Day Hoan

Lần lữa mãi Vương Nhất Bác cũng dọn dẹp xong sơn động, mớ rác thải được chôn xuống đất, cái rương được vần xuống bãi cạn, đặt giữa bè, bốn phía được giữ lại bởi các chốt tre. Vương Nhất Bác không cố định chiếc rương xuống bè, để lúc hữu sự chiếc rương như một cái phao, tự nổi, không cần phải tháo ra.

Tiêu Chiến đem gạo nấu hết trong các ống nứa, mấy xâu thịt hoẵng còn lại cũng được nướng chín, gói trong lá chuối, trứng ngỗng sót lại cũng được luộc, cột chung với túm muối đã vùi trong than từ tối qua, mịn như bột. Mớ lương thực này đủ dùng trong ba ngày, hoặc năm ngày nếu ăn dè. Tiêu Chiến nhẩm tính, hắn quấn quanh lưng một đoạn dây rừng được bện chắc, đầu dây còn treo một cái móc câu vuốt từ mắt của ống tre, tuy không bằng loại móc sắt nhưng dùng câu cá cũng khả dĩ. Nếu trường hợp phải đi nhiều ngày hơn dự tính, thứ này cũng phải tính đến.

Dập tắp đống lửa, đóng lại tấm phên bằng tre, Vương Nhất Bác lưu luyến nhìn lại sơn động nhỏ một lần nữa. Nơi này, trong một khoảng thời gian, đã trở thành nhà của hắn, nơi lưu giữ một mảng ký ức êm đềm cùng với người hắn yêu.

Nắm tay Vương gia, giấu đi cảm xúc dâng lên trong ngực, Tiêu Chiến phụng phịu nói giày của ngài to hơn chân của ta, ta đi không quen, cái áo da hoẵng này nữa, trông xấu chết đi được. Vương Nhất Bác dỗ dành nói bảo bối, ngươi chịu khó một chút, đôi hài bện bằng lạt này đế rất mỏng, đi không quen sẽ đau chân, với lại Tiêu khách khanh không lúc nào xấu hết, lúc nào cũng đẹp nghịch thiên.

Tiêu Chiến cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Ngày mai đây mình sẽ trở về với lễ giáo, quy cũ, trở về trong sự cô đơn với một mối tình ghim vào đáy tim thì rơi nước mắt. Hắn sẽ không còn có thể cầm tay Vương gia như thế này, cũng không thể tuỳ tiện dựa vào ngực ngài mà nũng nịu. Đau khổ làm hai mắt mờ hơi nước, Tiêu Chiến nhợm bước đi lên phía trước.

———

Sắp xếp đồ đạc gọn gàng ổn thỏa, Vương Nhất Bác dùng sào tre đẩy cái bè ra, Tiêu Chiến ở phía sau lưu luyến vẫy vẫy tay, chào nhé, đảo nhỏ yêu dấu. Hắn lười biếng ngồi xuống lớp rơm mềm, bên trên là mái hiên được đan bằng tre, lợp bằng tranh, gác lên một bên vách là cái rương đựng gạo, hai cột tre còn lại được đóng xuống mặt bè.

Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác một ống tre đựng nước, bảo chúng ta đang ở xuôi chiều gió, người nghỉ tay đi. Vương Nhất Bác nhìn hướng đàn chim bay, gật đầu, uống nước xong không chờ người đồng ý, nằm luôn lên đùi Tiêu Chiến, nói y muốn ngủ một lát.

Người kia nói được.

Lênh đênh một ngày, thì trời mưa. Tiêu Chiến muốn ngồi ở ngoài mái hiên nhưng Vương Nhất Bác không đồng ý, y nói mưa trên sông cũng không đơn giản, gió mạnh một chút rất dễ lật bè, sợ không kịp trở tay, nên cuối cùng Tiêu Chiến phải nghe lời, chui vào trong rương ngồi.

Nửa đêm giông nổi lên, cái bè lắc lư, lại trồi lên sụt xuống, chao đảo đến đáng sợ. Tiêu Chiến nói hắn không biết bơi, thân thể từ nhỏ yếu ớt nên không được xuống nước. Vương Nhất Bác nói đừng sợ, có y ở đây rồi. Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác chặt cứng, hỏi cái lần hắn mê man, sóng có lớn thế này không? Y nói có, cũng lớn thế này. Hắn lại hỏi lúc đó người có sợ không? Vương Nhất Bác nghĩ một hồi, nói có sợ, nhưng lúc đó hắn sốt cao, y lo lắng nhiều hơn.

Sóng nhấp nhô, nhồi cái bè đến xiêu vẹo, hai người ngồi ở bên trong bị lắc tới choáng váng. Tiêu Chiến nói nếu chết ở đây, hắn chắc chắn sẽ bị đày đến địa ngục. Vương Nhất Bác hỏi vì sao? Tiêu Chiến nói vì tội bẻ cong tính hướng của Vương gia. Vương Nhất Bác cười, nói nếu vậy thì ta cũng không tránh khỏi tội trạng ấy, chúng ta sẽ ở bên này cầu Nại Hà, từ chối uống canh Mạnh Bà, cùng nhau trở thành ngọa quỷ, dọa người làm vui. Tiêu Chiến nói thành giao.

Rồi mưa cũng ngớt, bè cũng dần dần bớt lắc lư. Vương Nhất Bác ôm người trong ngực, hỏi đã bớt sợ chưa. Người kia quắp chân ngang hông Vương gia, nói hắn vẫn còn sợ lắm. Vương gia, ngài có thể hôn hôn ta một cái được không?

---

Thêm một ngày một đêm, màu xam xám của đất liền đã hiện ra trước mắt. Tiêu Chiến đứng dựa rương gạo, nhìn về phía trước, vui mừng chỉ cho Vương Nhất Bác thấy. Vương gia dùng cái mái chèo duy nhất còn sót lại, điều hướng cho bè, cũng vui vẻ ừ mấy tiếng. Cái bè trải qua đêm mưa dông, ba cái mái chèo cùng mái hiên lẫn lớp rơm làm đệm ngồi đều bị giật sập, gió cuốn đi mất. May mà bè có ba khúc cây lớn làm trụ, lớp tre già được cột chặt nên tổng thể cũng không hư hại gì nhiều.

Hai canh giờ sau bè cập bờ. Vương Nhất Bác nhảy lên bờ đất, neo bè lại rồi mới đưa tay đỡ Tiêu Chiến lên. Y móc trong túi một ít bạc vụn, kêu vài người nông phu ở trên đường dỡ cái rương cho y. Vương Nhất Bác dự định mang về đặt ở thư phòng làm kỷ niệm, cũng là để răn cho cái tính tin người của mình, sau đó hỏi đường tìm tới huyện phủ.

Buổi chiều hôm ấy, tin tức Tam Vương gia đã trở về được truyền về kinh thành, cấm vệ Tam Vương phủ phi ngựa cấp tốc đến hộ giá ngay trong đêm.

Sáng tinh mơ hôm sau, nhà khách của phủ nha chưa gì đã bị quấy rối. Nhị Vương gia vừa bước vào đã gọi người oang oang từ cửa "Tiêu Chiến đâu rồi, ngươi có làm sao không?"

"Vương huynh, huynh triệt để xem đứa em này như chẳng có?" Vương Nhất Bác quắc mắt, chắn đường.

"Ài, hôm qua ta đã hỏi người đưa tin rất kỹ, đệ đệ bình an, chân tay đầy đủ, ta còn phải hỏi gì nữa. Tiêu Chiến khi ở Hàng Châu đã mang bệnh trong người, nói xem, khách khanh của ta có phải đáng lo lắng hơn đệ không?" Vương Duật gạt Vương Nhất Bác ra một bên, ở phía sau Tiêu Chiến đang cung tay quỳ xuống làm lễ.

Vương Nhất Bác cạn lời, khó chịu nhìn Nhị huynh đỡ người đang quỳ lên, lướt một loạt khắp người hắn như muốn đếm từng miếng thịt xem có đủ không.

"Nô gia được Tam Vương gia cứu mạng, lại tận tình chăm sóc nên đã bình thường, không có gì đáng ngại. Tạ ơn Nhị Vương gia quan tâm, làm người lo lắng, nô gia có tội" Tiêu Chiến tâu lên, còn chưa đứng dậy.

"Ngươi trước tiên đứng lên đã. Thực các người làm ta lo lắng đến điên" Vương Duật than thở, kể gần một tháng qua hắn không nhận được tin tức gì của hai người bọn họ, cả hoàng cung gần như rối loạn, phụ hoàng giận dữ cho truy tìm khắp nơi. Cấm vệ được phái đi tìm, Thái tử lệnh truy hỏi Ôn Mão xem người ở Hàng Châu tại sao tự nhiên biến mất.

"Rồi gã trả lời thế nào?"

"Nói phó tướng của gã có gặp đệ ở ranh giới Hàng Châu, nhưng việc quân khẩn cấp nên không hộ tống Vương gia các người, sau đó ngươi rời Hàng Châu, người của gã cũng không nắm được lộ trình tiếp theo".

Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, nói hay lắm.

---

Nghỉ ngơi hai ngày, Vương Nhất Bác trở lại kinh thành. Vương Duật cũng đưa Tiêu Chiến cùng đi. Ôn Mão nghe tin Tam Vương gia bình yên trở về, chém đầu phó tướng, cột bên yên ngựa. Gã thúc ngựa chạy ngày chạy đêm về kinh thành, dập đầu trước sân rồng, tâu lên gã bị kẻ dưới lường gạt, nay chém tướng quỳ chịu tội.

Vương Nhất Bác khá khen cho Ôn Mão bản lĩnh dám làm không dám nhận, còn dám giết người diệt khẩu, một đường tâu rõ với phụ Hoàng.

Hoàng thượng thâm trường, để người quỳ một ngày một đêm. Vì Ôn Mão ranh ma xoá hết dấu vết, hắn để cho phó tướng một mình thực hiện nên cũng không thể nhất quyết định tội chết.

Hoàng thượng sau đó ban chiếu vì hộ giá bất cẩn thu hồi tước Hầu, lại lấy lý do biên cương có loạn sơn tặc, bọn Sơn nhân quấy quả mấy năm, xét Ôn Mão tướng quân tài vượt tuổi, lần này thử thách, truyền mang đại quân của ngươi đi dẹp loạn, chừng nào yên ổn sẽ xét phong Đại tướng, triều đình treo thưởng hậu hĩnh.

Lệnh xuống thi hành không chậm trễ.

Ôn Mão giữ được cái đầu trên cổ, ngậm ngùi quay về. Quân lính của hắn vì hành động chém phó tướng kia mà sinh lòng oán thán, lòng quân không yên, nay lại nghe bị đưa đến biên cương dẹp phỉ loạn thì đào ngũ không ít.

Chỉ vì chút ghen tức nhỏ nhen, Ôn Mão cả đời sau lụn bại, lang thang ở biên cương không có ngày quay về.

---

Kế hoạch "Đại vũ trị thủy" của Vương Nhất Bác càng làm càng tốt, muôn dân ca tụng ơn đức của Hoàng đế. Cả nước trải qua một năm được mùa, đê điều cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, ngân khố thu đủ thuế, lại không phải mở kho lương cứu trợ. Hoàng thượng trong lòng cực kỳ hài lòng, dặn dò Bộ nội vụ chuẩn bị tấu chương ban thưởng.

Nghe phong thanh các quan hộ đê, hộ điền đều được thăng từ một đến ba cấp phẩm. Tiêu Chiến được bổ làm quan khâm sai, thuộc Bộ Hộ, hàm tứ phẩm. Nhị Vương gia và Tam Vương gia đều được cấp thêm điền mẫu, ban miễn tử kim bài.

Hoàng hậu, cùng Nghiêm hoàng phi trong một lần dự yến, đều tâu lên với Hoàng thượng, cả Vương Duật lẫn Vương Nhất Bác đều có chút thành tựu, tuổi cũng đến lúc lập phi tử, mong Hoàng thượng chú tâm xem xét, sớm cho chúng yên bề gia thất.

Hoàng đế nghe phải, nói giao cho các ái khanh, sau khi lựa ra một loạt các tú nữ thì tổ chức một buổi tuyển chọn.

Được lời như cởi tấm lòng, Hoàng hậu cùng Nghiêm hoàng phi quỳ xuống, lĩnh chỉ tạ ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com