Bjyx Tieu Nuong Tu Toi Day Hoan
Cả một ngày sau đó, có người nằm mê mệt ở trên giường. Tam Vương gia thay vì phải ra ngoài đốn tre nứa để kết bè phải bỏ dở kế hoạch, từ sáng tới chiều xoa tay bóp chân, lại nấu một chút cháo loãng bồi người ta ăn.Tiêu Chiến cuộn tròn người ở trong ngực người kia, tìm một chỗ ấm áp ngủ đến chiều, bàn tay nắm chặt tay người kia vào ngực, không buông. Vương Nhất Bác nửa nằm, nửa chống tay đỡ lấy đầu, nhìn thỏ con ngủ say lại trộm ăn đậu hủ của người ta, lén hôn má lại hôn môi, ăn đến nghiện. Một ngày đầy lười biếng và trễ nải đã trôi qua như thế. Hoang đảo trải qua một đêm bình yên, chỉ có tiếng củi tí tách kêu trong đống lửa, những đôi mắt thú sáng quắc lượn qua lượn lại sơn động, tò mò nhìn vào hai bóng người đang dựa đầu vào nhau ngủ, yên bình như không cần nghĩ tới ngày mai.---Tiêu Chiến vặn mình tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã đi ra ngoài từ sớm, ống nứa cơm dành cho hắn dựng bên bếp lửa, vẫn còn nóng, xâu thịt hoẵng sấy khô để ở bên cạnh.Tiêu Chiến chui vào rương, chỉ còn một ít lương khô và chừng ba đấu gạo mà Vương gia lại hoang phí mang đi nấu cơm, thật muốn chỉnh chết ngài mà. Hắn không biết sáng nay Vương gia chỉ nấu đủ phần cơm cho hắn, còn ngài chỉ ăn sáng bằng một nụ hôn lên trán người yêu và ba quả chuối rừng.Cả người đều được thần ái tình bơm thuốc tăng lực, Vương gia hào hứng chọn một bụi tre già, bảo kiếm trên tay xả xuống vùn vụt, tuốt hết phần ngọn, Vương gia bó thành từng bó, lôi xuống triền bờ hòn đảo, để ở bãi cạn.Làm chừng đến trưa, Vương Nhất Bác ngồi xuống tảng đá lớn, vừa vui vẻ nhìn thành quả của mình vừa rút ống nước chiêu một ngụm lớn. Có tiếng cành cây gãy, Vương gia tuốt kiếm quay lại, thấy ái nhân đứng ở phía sau nhìn mình mỉm cười.Vương Nhất Bác đưa tay đỡ người, lại hỏi ngươi đã đỡ chưa, sao lại ra tận đây, tìm ta có khó không, đã ăn trưa chưa, sao không ở trong sơn động cho mát? Tiêu Chiến híp mắt, nói người muốn ta trả lời câu hỏi nào trước? Hắn nhìn nhìn, nói biết ngay Vương gia người không mang đồ ăn trưa theo, rồi dúi vào trong ngực y một ống cơm và một xâu thịt nướng. "Đây chẳng phải là phần cơm ta để cho ngươi ăn sáng sao?""Không phải, ... ta mới nấu cho người" Tiêu Chiến chối bay chối biến, nói cơm sáng hắn đã ăn hết rồi, cũng đã ăn trưa xong mới đem cơm ra cho ngài. Chúng ta không ở đây mấy nữa, cũng không cần phải tích trữ lương thực, Vương gia ngài thấy ta nói có đúng không?Nhìn người ta vui vui vẻ vẻ, Vương gia cũng không tranh luận, gật đầu bảo Chiến Chiến nói gì cũng đúng hết, rồi mở ô cơm ra ăn.Tiêu Chiến cũng không ngồi lại, mượn đoản kiếm của Vương gia đi thu thập một mớ dây gai, dây leo dùng để chằng buộc cái bè hai người định làm.Vương Nhất Bác ăn trưa xong, hai người cùng nhau lăn mấy khúc cây to mà y đã chặt đổ từ mấy hôm trước ra bãi cạn, ngày mai họ có thể bắt tay vào kết bè, tìm đường rời đảo hoang.Buổi chiều trên đường về, ở bãi cạn Tiêu Chiến tìm được một ổ trứng ngỗng, Vương Nhất Bác bắt được hai con cá. Bữa tối của hai người xem như khá thịnh soạn, duy có điều khi nhìn đến phần lương thực còn lại trong rương thì Vương gia làm mặt giận."Ngươi dám nói dối ta""Ngài lao động vất vả, mới cần ăn cơm, ta ngồi không ăn nhiều vô ích""Vậy nghĩa là ... ngươi vận động chưa đủ?" Vương Nhất Bác híp mắt, vẻ mặt rất nguy hiểm."Đúng rồi ... à không không ... riêng chuyện đó thì không đúng" Tiêu Chiến mắc bẫy, gật đầu, rồi như sực nhớ ra liền giãy nãy kêu không đúng.Nhưng đến cùng thì Vương gia vẫn giận, ăn tối xong không nói không rằng ngồi trầm tư một chỗ, mặc cho Tiêu Chiến rủ rỉ cái gì, vẫn bảo trì lạnh nhạt. Y nói Tiêu khách khanh không nghe lời, ngày mai không được đi ra bãi làm bè nữa. Cho đến khi người kia chịu không nổi, lăn vào trong lòng y, vươn tay nhỏ luồn vào trong áo sờ loạn mấy múi bụng săn chắc, lại vít đầu y xuống mà áp đôi môi mềm mại, ấm nóng lên thì y mới nguôi giận.Hư, phải phạt.Đám nai nhỏ thơ thẩn ở cửa hang, lại bị những tiếng động trong hang dọa sợ, chạy đi. Nhưng thương hoa tiếc ngọc, Vương gia được đút ăn no chừng hai lần liền tha cho người dưới thân. Y hôn hôn lên trán hắn, bảo sau này còn tái phạm, mỗi ngày là mỗi ngày.Tiêu khách khanh ôm cái eo đau nhức, lần đầu không nể mặt Vương gia, mắng ngài không có tình người.---Cái bè gỗ hai người tận lực làm trong một ngày rưỡi thì xong. Ba thân cây to đặt song song làm trụ, những cây tre già dùng dây rừng đan chặt với nhau thành một tấm phên được cột chắc lên trên. Vương Nhất Bác còn dùng những mắt tre cứng, đóng xuống làm chốt, để lỡ có sóng lớn bè cũng không bị xé nát.Cuối cùng để cho an toàn, Vương Nhất Bác vẫn quyết định mang theo cái rương gỗ, vừa để đựng lương thực, vừa để tránh mưa, vừa là phương án dự phòng, lỡ sóng to gió lớn thì đây là cái phao cuối cùng của hai người. Tiêu Chiến chọn lấy bốn cây tre làm thành hai cái mái chèo, bện thật cẩn thận. Vương gia liếc qua, khen hắn khéo tay, lại hỏi làm sao biết? Tiêu Chiến nói lúc trước có đọc sách, chỉ là nắm lý thuyết, đây là lần đầu hắn thực hành, Vương gia ngài có thể đừng nói những lời khoa ngôn xảo ngữ đó được hay không? Mọi công việc chuẩn bị gần như đã hoàn thành. Bè được neo trên bãi cạn. Hai người cùng trở về sơn động. Đêm nay là đêm cuối cùng họ ở đây, bên nhau.Vương gia ôm về hang một mớ cỏ tranh mới, trải trên đệm, mùi cỏ thơm mềm và cảm giác sắp dấn thân vào một chuyến phiêu lưu mới khiến hai người không thể ngủ được. Trằn trọc một hồi, lại quay mặt nhìn nhau.Vương gia duỗi tay, kéo người vào trong ngực, nói tự dưng y không muốn rời khỏi đây. "Giá như có thể ở đây bên cạnh ngươi, Tiêu Chiến, ta có thể sống cả đời như vậy. An nhiên tự tại, vô lo vô nghĩ""Ngài đã mất tích cả nửa tuần trăng, mọi người chắc chắn rất lo lắng cho ngài. Trở về là việc phải làm""Trở về rồi, ngươi sẽ ở bên cạnh ta chứ?" Vương gia thì thầm.Tiêu Chiến không trả lời, tiếng thở dài nén ở trong ngực. Mạng của hắn, đầu tiên là do Nhị Vương gia cứu về, đã sớm không còn thuộc về hắn nữa. Chỉ có trái tim này ...Vương Nhất Bác siết chặt vòng tay, y hiểu. Y nhìn thấy sự trân trọng của Nhị huynh dành cho Tiêu Chiến, lờ mờ cảm nhận tâm ý của Nhị Vương gia - Vương Duật. Nhưng y thực sự yêu vị Tiêu khách khanh này, yêu thư đồng của y, yêu người đương dụi đầu vào ngực y đây. Y muốn đem người này về dấu đi, làm của riêng một đời.Tiêu Chiến cảm thấy buồn, hắn muốn hỏi Vương gia, chúng ta có thể trốn đi không? Người có thể từ bỏ quyền uy và danh lợi, cùng ta sống một đời đạm bạc hay không? Tự hỏi rồi cũng tự trả lời. Sẽ không. Vương gia - người mà hắn biết có thể không cần vinh hoa phú quý, nhưng trách nhiệm trên vai sẽ không thể nào buông bỏ. Ngài còn một "Đại vũ trị thủy" cần hoàn thành, còn lương dân bá tánh cần hỗ trợ.Trở về, Tiêu Chiến hắn sẽ lại là một khách khanh của phủ Nhị Vương gia. Tam Vương gia một ngày nào đó sẽ phải thành thân, lập Vương phi, sinh con cháu để nối dõi dòng giống hoàng tộc. Mối tình này sẽ chỉ như một giấc mộng đẹp, chóng hợp lại sớm tàn.Những giọt nước mắt không dưng tự nhiên rơi xuống, ướt đầm một bên má. Tiêu Chiến muốn lăn người ra, trốn tránh. "Tại sao lại khóc rồi?" Vương gia vỗ vỗ lưng gầy, thầm thì hỏi nhỏ."Ta ... không có khóc""Thế tại sao má lại ướt, mắt lại đỏ thế này?" Vương gia lật người chống cùi chỏ nhổm dậy, nâng cằm người dưới thân, giọng vẫn rất nhẹ nhàng."Chỉ là ... ngày mai có thể trở về ..." Tiêu Chiến lúng búng không thành câu."Nên ngươi mừng quá hở? Hay vì sợ không còn được ở cạnh ta nữa?" Vương gia nheo mắt, có ý đùa, giấu tâm sự bên trong.Tiêu Chiến im lặng, không trả lời, đầu hắn bừng lên suy nghĩ, nếu chỉ còn đêm nay ở cạnh Vương gia, giữa nơi trời đất bao la này mà tự do yêu người, thì hắn muốn thêm một lần phóng túng. Hắn muốn hiến dâng một lần nữa, cuồng nhiệt và say đắm, để nửa đời sau dù có phải thấy người ở bên cạnh ai cũng không còn hối hận.Tiêu Chiến vít đầu Vương gia xuống, chủ động tách mở môi người mà hôn lấy. Hai tay hắn cuống quýt, run rẩy ôm chặt người bên trên. Hắn muốn cả thân thể này chìm vào trong hoan lạc, muốn được gắn kết, hòa nhập lại làm một với người hắn yêu. Khi Vương gia qua cơn sửng sốt trước hành động táo bạo này, bắt đầu chủ động dẫn nhập, Tiêu Chiến đã thèm khát đến điên.Cơ thể từng bước cảm nhận được sự xâm chiếm của ái nhân. Trong sự thỏa mãn của dục vọng, Tiêu Chiến cảm thấy bản thân được sở hữu và được thuộc về. Ngay lúc này đây, Vương gia là của hắn, chỉ thuộc về một mình hắn. Tiêu Chiến nức nở, rên xiết, bao nhiêu mị hoặc cùng thèm muốn đều theo những khát vọng mà phát tiết ra ngoài."Vương gia, ta yêu ngài ... muốn ngài ..."Tiêu Chiến nức nở khóc "Chỗ đó ... đúng rồi ... có thể ... mạnh nữa không?""Vương gia ... cho ta đi ... chết mất ... sướng ... a ... ư"Vương gia ở bên trên càng cường bạo bao nhiêu, Tiêu Chiến càng cảm thấy hạnh phúc bấy nhiêu. Xin ngài, một lần ân ái này là kỷ niệm của cả đời. Có thể mạnh nữa không? Thao chết ta đi.Vương Nhất Bác không hiểu những suy nghĩ kia của Tiêu Chiến, chỉ thấy người bên dưới lần đầu tiên trở nên nóng bỏng, cuồng loạn thì cảm thấy có chút sững sờ, lại có chút hưởng thụ. Y cũng nhảy vào bể tình, đem hết dục vọng của mình vào cuộc cuồng hoan. Thảm cỏ tranh tan hoang, xơ xác bởi bên trên có hai người đang điên cuồng trừu sáp. Không gian tràn ngập sắc tình, tiếng khóc nức nở, tiếng dỗ dành, van xin rồi va chạm cứ cuốn lấy nhau, vọng vào vách đá, ngân vang.Cho đến khi Tiêu Chiến toàn thân rã rời, ham muốn được thỏa mãn, dục vọng bị đánh cho tan tác, gục xuống ngất xỉu. Vương Nhất Bác mới thở mạnh một hơi, nằm xuống bên cạnh.Người này làm cho y yêu đến chết đi sống lại, y phải làm sao đây để chiếm trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com