Bjyx Thao Fan Khong Dai Minh Tinh
Trần Nghĩa Thịnh thấy hai mắt Tiêu Chiến tràn đầy tơ máu, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngồi bên cạnh anh yên lặng đợi.Phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Chiến lảo đảo xông lên nắm lấy vai bác sĩ hỏi:- Em ấy sao rồi?Bác sĩ tháo xuống khẩu trang, vẻ mặt ngưng trọng nói:- Phẫu thuật thành công rồi, nhưng cái chân này...Ngón tay Tiêu Chiến bất giác nắm chặt:- Chân em ấy làm sao?- Xương đùi với xương ống chân của bệnh nhân đều bị gãy, không dễ phục hồi, chỉ sợ...Bốn chữ này giống như sấm sét giữa trời quang đánh ngay tai Tiêu Chiến, cảnh vật trước mắt anh biến thành màu đen, đầu ong ong.Tiêu Chiến thậm chí không biết đang hỏi mình hay đang hỏi bác sĩ:- Cái chân đó... chân của em ấy làm sao mới có thể hồi phục? Em ấy còn cần nhảy, còn cần lái motor!!Bác sĩ nghiêm túc lắc đầu:- Xem tình hình này có thể đi lại bình thường đã là kỳ tích rồi, loại hoạt động cần dùng nhiều sức chân như nhảy với lái motor như cậu nói nhất định không thể tiếp tục làm nữa.Những lời này tựa như giáng xuống bản án tử, kết quả anh sợ nhất vẫn xuất hiện.Cánh tay nắm lấy bác sĩ của Tiêu Chiến vô lực buông thõng, bờ môi run rẩy, anh tự nhủ:- Không, sẽ không đâu, chắc chắn còn có cách khác, sẽ có cách thôi.Bác sĩ cũng an ủi:- Đúng, các người có thể đến bệnh viện tốt hơn xem xem, nói không chừng sẽ có cách khác đấy?Trần Nghĩa Thịnh vỗ vai Tiêu Chiến nói:- Cậu ấy cũng sắp đi ra rồi, đi thăm cậu ấy đi.Lúc này Tiêu Chiến mới như trong mộng bừng tỉnh, anh mạnh lau mặt, hít sâu một hơi mới bước đến phòng bệnh.Do tác dụng gây tê nên Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh lại, cậu đang nằm trên giường mê mangTiêu Chiến nhìn chân cậu bị băng gạc cuốn chặt, anh muốn đụng một cái, lại không chỗ có thể đặt tay, trong lòng chua xót, nước mắt lã chã rơi xuống. Tiêu Chiến dùng sức cắn chặt tay mình không để phát ra tiếng.Giống như đóng phim là mơ ước cả đời của Tiêu Chiến, nhảy với lái motor sao không phải là mục tiêu trong cuộc đời của Vương Nhất Bác đây? Nếu chân của em ấy đã không thể tiếp tục nhảy nữa, cũng không thể lái xe, em ấy sẽ sụp đổ mất. Em ấy sẽ ra sao chứ? Bọn họ phải làm sao bây giờ?Loại đả kích này không biết Vương Nhất Bá có chịu được không, dù sao Tiêu Chiến cũng không cách nào chấp nhận được.Tiêu Chiến tát mình một bạt tai, sau đó như chưa hết giận mà nện lên đầu mình.Đều tại mình! Đều do mình sai! Lúc trước trực tiếp giải nghệ thì việc này sao có thể xảy ra chứ?! Vì sao lại cứng đầu khăng khăng quay lại? Vì sao lại không chịu đi khỏi cái nơi dơ bẩn này? Tại sao phải chọc vào Paul?! Sao lại hại Vương Nhất Bác đến mức này?!Anh chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ, cũng chưa từng hối hận như bây giờ.Thật lâu sau Tiêu Chiến mới hồi thần, nói với Trần Nghĩa Thịnh vẫn một mực đợi ở một bên:- Trần đạo tôi muốn nói chuyện với ông.Hai người đi gian ngoài, Trần Nghĩa Thịnh châm xì gà, nói:- Cậu nói đi.Tiêu Chiến nói:- Trần đạo, tôi xin lỗi...- Rất cảm ơn sự thưởng thức lúc trước của ngài... nhưng bộ phim này tôi không thể diễn tiếp nữa.Trong nháy mắt nắm tay Trần Nghĩa Thịnh xiết chặt, mắt trừng như muốn lòi hẳn ra ngoài, ông đè lại xúc động muốn đánh người của mình, nghiến răng nghiến lợi nói:- Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem?!Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt ông:- Tôi nói cái bộ phim này tôi không thể diễn tiếp nữa. Không chỉ là bộ phim này, những phim sau này tôi cũng không bao giờ... diễn nữa, tôi thật sự hết hy vọng rồi, chính thức giải nghệ.Trần Nghĩa Thịnh tức đến bật cười:- Từ trước đến nay toàn là ảnh đế, ảnh hậu xếp hàng mặc tội chọn, lão tử chỉ đạo phim vài thập niên lần đầu tiên bị diễn viên trả vé! Đúng là nực cười!Tiêu Chiến cúi người:- Thật sự xinh lỗi Trần đạo. Paul hắn cũng đưa ra yêu cầu phải đổi nam chính, hơn nữa thêm chuyện tối nay nữa, kể cả là chủ quan hay khách quan tôi cũng không cách nào tiếp tục diễn nữa...Trần đạo gạt tàn thuốc hỏi:- Còn gì nữa không?- Còn có... chân của Nhất Bác tôi sẽ không từ bỏ, Tây Tạng không được thì đi Bắc Kinh, Bắc Kinh không còn cách thì ra nước ngoài, chắc chắn sẽ còn cách.- Nên?Tiêu Chiến thẳng thắn:- Nên tôi rất cần tiền, rất nhiều tiền. Nếu như đoàn phim chủ động hủy hợp đồng đổi nhân vật nam chính, vậy tính là đoàn phim vi phạm hợp đồng, tôi có thể lấy được một số tiền bồi thường lớn.- Cậu rất tinh ranh đấy, cũng không hỏi đoàn phim có muốn hủy hợp đồng không! Trần Nghĩa Thịnh tôi từ trước đến giờ chỉ có tôi đá người khác, chưa có người nào dám đạp tôi!Tiêu Chiến có chút nghi hoặc:- Tôi đắc tội Paul chắc chắn anh ta sẽ rút vốn. Đoàn phim tổn thất nghiêm trọng, chẳng lẽ việc này còn có cơ hội chuyển mình sao?Trần Nghĩa Thịnh chỉnh chỉnh cổ áo nói:- Bộ phim này là tuyệt bút để tôi giải nghệ, tôi bỏ ra 5 năm tâm huyết để chuẩn bị, quyết không cho phép nó chết non. Đối với bộ phim này tôi có quyền quyết định cùng quyền làm chủ tuyệt đối, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách uy hiếp! Cho nên vấn đề khách quan cậu đang lo lắng tôi sẽ giải quyết hết toàn bộ.Ông rít một hơi xì gà, lại đưa cho Tiêu Chiến một thứ, sau khi Tiêu Chiến thấy rõ là vật gì lập tức trừng lớn mắt:- Đây là cái gì? Chi phiếu? 5...500 vạn?- Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của cậu kìa, chưa thấy qua tiền à?! 500 vạn này là chi phiếu trích sớm của cậu trước kia, cậu cầm lấy đem trả Paul đi, chuyện còn lại giao cho tôi.Tiêu Chiến cười khổ nói:- Trần đạo, ngài hà tất...- Con mắt của tôi chưa bao giờ sai, lời này từ đầu tôi đã nói với cậu rồi. Tiêu Chiến, đợi bộ phim này chiếu ra cậu sẽ là siêu sao toàn cầu.Tiêu Chiến trả lại chi phiếu, lắc đầu nói:- Tiền tôi sẽ nghĩ cách kiếm, Trần đạo, bây giờ tôi thật sự không còn cách nào tiếp tục đóng phim...Trần đạo khó hiểu:- Tại sao? Cậu còn lo lắng gì nữa?- Tôi không thể để Nhất Bác lại bị thương nữa. Chỉ cần còn ở trong vũng nước đục nà, Nhất Bác vẫn sẽ bị liên lụy vào.Tiêu Chiến nói:- Bây giờ tôi đột nhiên nghĩ ra rất nhiều chuyện. Trước kia tôi cảm thấy diễn phim là mộng tưởng suốt đời của tôi, tôi nhất định phải cầm giải ảnh đế chính thức trở về. Vì thế mà tôi đã trả giá rất nhiều, hy sinh thêm nữa tôi cũng sẵn lòng. Nhưng Nhất Bác là người vô tội, em ấy không nên vì giấc mơ của tôi mà bị hủy hoại, cho tới bây giờ em ấy vẫn luôn ủng mọi quyết định của tôi hết lòng, nắm tay tôi đi qua mọi nẻo đường, tôi đã để em ấy chịu thiệt nhiều. Bây giờ tôi suy nghĩ cẩn thận lại rồi, bình an của Nhất Bác quan trọng hơn tất cả mọi thứ, ước mơ của tôi bây giờ là chữa lành chân của em ấy, sau đó mãi mãi ở cạnh nhau, chúng tôi rời xa những thị phi của giới giải trí, trải qua cuộc sống bình thường vui vẻ.Trần Nghĩa Thịnh nhìn chằm chằm anh:- Cậu đã nghĩ kỹ?- Vâng.- Vậy cậu hãy nghe tôi nói một việc, nghe xong có lẽ cậu sẽ thay đổi quyết định đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com