TruyenHHH.com

Bjyx Thao Fan Khong Dai Minh Tinh

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy đã quên luôn việc hôm qua ngủ gật trên bàn vì chạy deadline, còn tưởng rằng mình mơ màng tự về giường ngủ.

Vương Nhất Bác từ ngoài phòng bệnh đi vào, cậu đã thay quần áo bệnh nhân đổi về quần áo thường ngày, lại ngắm nhìn bốn phía, đồ dùng sinh hoạt hai người mang đến đã dọn xong.

Tiêu Chiến hỏi:

- Gì đây?

Vương Nhất Bác quơ quơ giấy xuất viện trên tay nói:

- Bác sĩ nói em có thể ra viện rồi, chúng ta đi làm thủ tục đi!

- À? Có thể ra viện rồi hả? Sao bác sĩ không nói với anh?

Vương Nhất Bác nói:

- Ai kêu anh ngủ nướng! Em vừa đi hỏi bác sĩ, là ông ấy nói với em đó.

Tiêu Chiến nửa tin nửa ngờ:

- Chắc chắn là ra được rồi chứ? Để anh đi hỏi lại xem có nên ở lại quan sát thêm vài ngày nữa không?

Vương Nhất Bác vội vàng đè anh ngồi lại trên giường:

- Thật đó, thật hơn chữ thật, em lừa anh làm gì? Bác sĩ không đồng ý cho em xuất viện thì ông ấy đưa em tờ giấy này làm gì? Ông ấy không nói với anh thế hả?

Tiêu Chiến ngẫm lại:

- Nói cũng đúng.

- Vậy đi thôi, chúng ta xuống lầu làm xong thủ tục là có thể về nhà.

Tiêu Chiến nghe vậy cười nhẹ, anh rất thích cái từ này:

- Ừ, về nhà.

Sau hơn 10 ngày ở viện thì cuối cùng hai người cũng không phải ngửi mùi thuốc khử trùng rồi, tinh thần khoan khoái hơn hẳn.

- Nhất Bác,  em ăn món dinh dưỡng nửa tháng chắc cũng ngán lắm rồi, chúng ta đi ăn món gì ngon ngon đi em, muốn ăn gì nào?

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nghĩ:

- Muốn ăn... mì Trùng Khánh!

Tiêu Chiến kinh ngạc:

- Mì Trùng Khánh? Hay là đi ăn bữa tiệc lớn đi, như lẩu hay gì đó...

Vương Nhất Bác nói:

- Không, tự dưng em lại rất nhớ vị mì Trùng Khánh!

Tiêu Chiến chọc chọc má sữa gầy đến sắp biến mất của câu:

- Em ăn nửa tháng canh suông cháo trắng miệng không nhạt à?

Vương Nhất Bác nói:

- Vậy nên mì của em phải cho nhiều dấm chua vào! Rất nhiều rất nhiều dấm chua!

- Ha ha... chua chết người à!

- Ai cần anh lo!

Cửa hàng này là người Trùng Khánh mở, hương vị rất chính tông, Tiêu Chiến rất thích ăn.

Lúc hai bát mì được bưng lên Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác chén ít cay hơn.

Vương Nhất Bác ăn cái gì cũng ăn từng miếng to trông rất ngon, quai hàm phình phình đáng yêu cực kì. Cậu gắp hai miếng mì to, cảm thấy thỏa mãn nhai nhai, kẹp lên trứng chiên đang chuẩn bị một miếng nuốt gọn, lại trông thấy Tiêu Chiến đang nhã nhặn ăn rau xanh.

Bát mì của Vương Nhất Bác có trứng chiên, thêm thịt bò với lòng nướng, bát của Tiêu Chiến ngoài mì ra cũng chỉ có mấy cọng rau.

Vương Nhất Bác gặp trứng chiên qua bát của Tiêu Chiến phàn nàn nói:

- Trứng này chiên kỹ quá, vừa nhìn là biết không ngon rồi.

Tiêu Chiến cười nói:

- Em mắc bệnh kén ăn từ lúc nào thế hả?

Vương Nhất Bác kẹp lòng nướng cùng thịt bò sang bát Tiêu Chiến nói:

- Người già rồi răng không tốt, không nhai được.

Tiêu Chiến vội vàng cầm đũa ngăn lại:

- Em làm gì thế! Thanh niên trai tráng răng không tốt chỗ nào!

Tay Vương Nhất Bác liến thoắng gắp hơn nửa thịt bò sang:

- Canh suông cháo trắng uống nhiều quá, hàm răng thoái hóa rồi!

Tiêu Chiến không cam lòng yếu thế dùng chiếc đũa tiếp tục ngăn cản, thường xuyên kẹp qua kẹp lại, hai người liền dùng chiếc đũa đánh nhau.

- Vương Nhất Bác em ấu trĩ thế!

- Là anh bắt đầu trước đấy!

- Em có biết trên bàn ăn không được dùng đũa đánh nhau không, mẹ bảo chỉ có ăn mày mới làm vậy!

- Hờ! Ăn mày thì ăn mày! Em là tiểu ăn mày, anh là lão ăn mày!

- Em thiếu đòn à Vương Nhất Bác! Có phải vừa ra viện lại ngứa da rồi đúng không?

- Thì vốn là thế mà! Lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó, gả cho ăn mày theo tên ăn mày!

- Cút! Em mới gả cho ăn mày!

Hai người ăn bát mì cũng không yên, chít chít meo meo ăn xong bát mì, Tiêu Chiến đi tính tiền, không đắt, mới 50 tệ.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi.

Trước khi cậu nhập viện liền đưa hết tiền cho Tiêu Chiến, lúc vừa ra viện thấy số dư trên điện thoại Tiêu Chiến còn lại chỉ có 200 tệ.

200 tệ, đây là tất cả tài sản mà hai người có.

Do vậy mà Vương Nhất Bác mới chọn ăn mì, cũng do thế nên ngay cả thêm một phần trứng chiên Tiêu Chiến cũng không nỡ.

Nhưng may mắn Vương Nhất Bác đã khỏe lại, Tiêu Chiến cũng lấy được nhân vật nam chính, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt lên.



Bộ phim Trần đạo chuẩn bị 5 năm, giờ diễn viên đã chọn đủ, có thể bắt đầu quay rồi. Trước khi vào đoàn quay chính tất cả mọi người phải huấn luyện nửa năm, bao gồm huấn luyện biểu diễn, huấn luyện lời kịch, huấn luyện thể hình, đọc thoại... Để cho tiện nên địa điểm huấn luyện tạm định ở Bắc Kinh.

Vương Nhất Bác lại tiếp tục trở về làm vũ đạo sư với huấn luyện viên motor, không có việc gì thì đi đoàn phim làm chân chạy vặt, làm phục vụ với khuân vác, vui vẻ vô cùng.

Trên tin tức giải trí không còn có tên Tiêu Chiến nữa. Người này đã từng là đỉnh lưu cực hot, sau scandal "đồng tính luyến ái" dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn bóng dáng.

Mới đầu fan còn có chút chờ mong, về sau cũng đều dần dần thôi, biết rằng anh vẫn ổn là được, cũng không trông cậy idol nhà mình quay trở lại rồi, ngay cả tư sinh cùng hoàng ngưu cũng không muốn tiếp tục theo dõi anh, vì anh gần như đã không còn giá trị gì nữa.

Theo như hợp đồng Tiêu Chiến chỉ được chia hoa hồng vé bán, không có thù lao phim, trước khi chiếu phim không có bất kỳ thu nhập gì, như trước chỉ có thể sống dựa vào ít tiền thiết kế. Hai người vì tiết kiệm chút tiền trả nợ nên đã chuyển từ phòng lớn Tiêu Chiến thuê trước kia đến một căn phòng đơn sơ, kín đáo hơn.

Lúc Vương Nhất Bác ở Hàn Quốc, tầng hầm, tầng gác, lối đi đều đã ở qua, cậu không quan tâm nhưng Tiêu Chiến không giống vậy. Gia đình Tiêu Chiến không nói đại phú đại quý nhưng cũng là trung lưu, từ nhỏ anh đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, muốn sao được trăng, thẳng đến lúc xuất đạo mới rời quê một mình đến Bắc Kinh, lớn như vậy chưa từng chịu qua khổ. Cái phòng cũ hai người mới tìm mặt tường nham nhở, đồ dùng hỏng hóc, góc tường mốc meo, bốn phía tản ra mùi vị buồn nôn, diên tích cũng rất nhỏ, ngoại trừ giao thông tiện lợi với kín đáo thì chả được cái gì. Vương Nhất Bác rất sợ Tiêu Chiến không quen ở nơi đơn sơ này.

Thật không nghĩ đến Tiêu Chiến lại vô cùng hưng phấn nghiên cứu nhà mới của bọn họ, mỗi ngày từ đoàn phim trở về là bắt tay vào tự mình trát sơn, vẽ tranh trang trí, cải tạo đổi mới, loay hoay bận rộn. Vương Nhất Bác thì phụ trách nghe nhà thiết kế Tiêu chỉ huy, ở đây treo một bức tranh, chỗ đó bày một chậu hoa, ở đó làm cái rèm, chỗ kia lót thảm lông, nghỉ ngơi hít thở không khí trong lành , rất nhanh căn phòng cũ kĩ đã rực rỡ hẳn lên, nhìn vô cùng nghệ thuật, mới mẻ.

Tiêu Chiến nhào lên giường, quơ quơ chân vẻ mặt hướng tới:

- Sau này em vừa vào nhà là lập tức thấy anh rồi!

Vương Nhất Bác nói:

- Ừm sau này em ngẩng đầu lên là đã có thể thấy anh vẽ tranh.

- Sau này anh chỉ nằm trên giường cũng có thể thấy em ở phòng bếp mất mặt.

- À há, em ở ngay phòng bếp cũng có thể nghe được tiếng ngáy của anh.

Tiêu Chiến nhe răng thỏ:

- Em nói ai ngáy ngủ đấy!

Vương Nhất Bác thong dong :

- Ai sốt ruột thì là người đó!

Tiêu Chiến tức giận đè cậu lại cắn lên miệng, cắn qua cắn lại liền hòa thành một thể.

Thời gian nửa năm trôi qua rất nhanh, Tiêu Chiến chính thức nhập đoàn, địa điểm được chọn để quay phim là dãy núi Tanggula, phù hợp với thôn nhỏ dưới núi  miêu tả trong bối cảnh câu chuyện.

Tây Tạng cách Bắc Kinh thật sự rất xa, Vương Nhất Bác tham ban cũng khó, bởi vậy cậu luôn nghĩ cách tăng ca làm xong việc trong một thời gian ngắn, sau đó đi Tây Tạng ở cùng Tiêu Chiến mười ngày nửa tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com