TruyenHHH.com

Bjyx Thao Fan Khong Dai Minh Tinh

Sau khi Lâm tỷ gửi kịch bản tới Tiêu Chiến liền tập trung cao độ vào kịch bản.

Toàn bộ kịch bản đương nhiên là không thể tiết lộ, gửi tới chỉ là một phần nhỏ liên quan đến nhân vật, cùng lắm là ghi chú một chút nội dung chính tuyến cùng một ít manh mối mà thôi.

Theo cốt truyện, đây là một bộ diễn tả thật về dân quốc chiến loạn thời chủ nghĩa, đại khái nói về nạn đói năm đó, một người thiếu niên rõ ràng là đang bảo vệ toàn bộ người trong thôn nhưng lại bị mọi người hiểu nhầm là Hán gian, cuối cùng ôm hận mà chết. Trong này bộc lộ rõ ràng nhân tính thiện cùng ác. Đề tài có chút mẫn cảm, nhưng mà thật sự là một chủ đề sẽ khắc sâu ấn tượng vào trong tâm trí của người xem.

Nhân vật mà Tiêu Chiến đóng là bạn của nam chính tên "Sơn Nam". Sơn Nam làm người chất phác nhưng lại có một tấm lòng son, quật cường không chịu khuất phục. Khi tất cả mọi người hiểu nhầm nhân vật chính thì chỉ có cậu làm việc nghĩa không chùn bước, tin tưởng tuyệt đối vào thiếu niên kia, cuối cùng vì bảo vệ nhân vật chính mà chết. Phần diễn không nhiều lắm nhưng thật sự là một nhân vật rất quan trọng.

Tiêu Chiến cầm kịch bản, nhiều lần phỏng đoán tính cách cùng suy nghĩ của nhân vật, nghiên cứu rất nhiều phương thức khác nhau, luyện tập lại nhiều lần theo các cách mô phỏng của anh rồi lại xin giáo viên biểu diễn chỉ ra chỗ chưa hợp lý, mất ăn mất ngủ ngày đêm miệt mài, ngay cả nằm mơ cũng là đang đọc lời kịch. Bởi vì không biết đạo diễn sẽ cho thử diễn đoạn nào nên anh cũng chỉ có thể chuẩn bị tốt từng đoạn ngắn một. Vương Nhất Bác cũng không quấy rầy anh, yên lặng làm chuyện của mình, thỉnh thoảng bị Tiêu Chiến tóm đến tập thoại, luyện chỗ sai.

Thời gian thử vai rất nhanh liền tới, ai cũng nhìn ra được Tiêu Chiến đang căng thẳng, đi qua đi lại trong nhà đứng ngồi không yên, ăn cơm còn thiếu chút nữa thì đưa lên mũi.

Vương Nhất Bác cưỡng chế người đang quay mòng mòng kia ngồi xuống, nói với anh:

- Chiến ca, anh đừng vòng vòng nữa, còn chưa thử vai anh đã choáng ngất ra đó luôn rồi đấy.

Tiêu Chiến hỏi:

- Nhất Bác, cao thủ trong ngành nhiều như mây, anh như vậy thật sự có thể đọ với họ chứ?

Vương Nhất Bác an ủi:

- Em tin không có người nào có thể chuẩn bị đầy đủ còn dụng tâm được như anh đâu, anh đã diễn rất khá rồi, tin tưởng chính mình đi, nhé?

Tiêu Chiến nói:

- Ừ...Ừm? Nhưng cũng có khả năng có bên sản xuất nào đó nhét người vào, anh đây...

- Lâm tỷ không phải đã nói rồi sao? Trần đạo nổi danh lục thân không nhận, ông ấy cảm thấy người đó không tốt, bên đầu tư nào đến cũng không làm gì được. Hơn nữa tin tức đã thả ra rồi, vậy khẳng định không có nhân vật có thể luồn đi từ cửa sau.

- Ừ, nhưng mà, nhưng...

- Được rồi được rồi, đừng mà nhưng mà nữa, em biết đây là cơ hội tốt nhất để anh tái xuất, nhưng anh đã cố gắng hết sức rồi, nếu có thể đậu thì là chuyện tốt, nếu như không thành, chúng ta sẽ tìm được cơ hội khác, cũng không phải ăn cả ngã về không, đúng không?

- Ừ...

- Cho nên anh đừng tạo cho mình áp lực tâm lý lớn như vậy, mặc kệ được hay không được, Chiến Chiến nhà chúng ta đều lợi hại nhất!

Vương Nhất Bác vuốt lông mày Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cuối cùng cũng buông lỏng một chút:

- Ừ, cố hết sức là được rồi.

Ngày thử vai Tiêu Chiến không cố ý trang điểm, chỉ chỉn chu chính mình cho sạch sẽ, thoạt nhìn trạng thái ổn định. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đến dưới lầu công ty Trần đạo:

- Đừng khẩn trương, dù thế nào cũng không sao cả, em ở bên ngoài chờ anh.

Tiêu Chiến gật gật đầu, khiêm tốn lên lầu.

Cho dù Trần đạo không công khai tin tức ứng tuyển từng nhân vật, nhưng người biết rõ việc này cũng không ít, bên trong phòng tiếp khách đã có rất nhiều tuấn nam mỹ nữ đã ngồi sẵn ở đó, mỗi người đều trang điểm xinh đẹp, chán trường xếp hàng chờ đợi.

Tiêu Chiến mặc áo phông quần jean bình thường, đội mũ lưỡi trai, từ sau lưng đám người tìm được nhân viên công tác, lễ phép hỏi thăm:

- Chào ngài, xin hỏi một chút thử vai...

Nhân viên công tác không kiên nhẫn ngắt lời:

- Thử vai đúng không? Ra đại sảnh xếp hàng chờ!

- Tôi là Lâm tỷ...

- Mặc kệ là ai đến đều phải chờ ở đấy, đây là quy định của Trần đạo!

Tiêu Chiến nhìn kỹ một chút ngoài đại sảnh, quả nhiên có không ít nghệ sĩ nổi tiếng đều đang ngồi ở chỗ kia, vì vậy đành phải tự mình tìm một góc khuất ngồi chờ.

Liên tục có người đại diện nịnh nọt nhân viên công tác, liên tiếp có nghệ sĩ đi vào, nhưng chỉ qua chốc lát, hoặc phẫn hận hoặc lệ rơi đầy mặt mà đi ra.

Đợi gần một ngày, trời đã tối, thấy trong đại sảnh đã không còn mấy người Tiêu Chiến mới chuẩn bị hỏi lại nhân viên công tác xem lúc nào anh có thể đi vào, không nghĩ tới bởi vì người quá ít, anh vừa đứng lên liền bị phát hiện.

- Ơ đây không phải đỉnh lưu giới giải trí Tiêu Chiến sao, đến thử vai à?

Một giọng nữ chanh chua vang lên.

Tiêu Chiến nhìn qua, cả trai lẫn gái trước mắt đều có chút quen mắt, nhưng không biết là ai, đã gặp ở đâu, chắc là minh tinh mười tám, trước kia có lẽ ở tiết mục hoặc phòng làm việc nào đó gặp qua một hai lần.

Đối phương rõ ràng không có ý tốt, Tiêu Chiến lễ phép cười cười, cũng không có ý định nói tiếp.

Nam nghệ sĩ khác tiếp tục giễu cợt:

- Tôi nghe nói đỉnh lưu là đều người ta đem vai diễn tìm tới cửa cho, nào có ai phải vất vả đi tìm vai diễn đâu, Tiêu đại bài sao lại ngồi chờ trong đại sảnh như chúng tôi thế? Anh không phải nên đi đường Vip, mời Trần đạo cho anh đi cửa sau sao?

Tiêu Chiến bình tĩnh chuẩn bị lách qua bọn hắn đi đến phía trước lại bị mấy người này chặn đường, nam nghệ sĩ tiếp tục nói:

- Nói chuyện với anh đấy, anh thật sự vẫn coi mình là đại đỉnh lưu kia à? Còn tưởng giống trước kia, tất cả tài nguyên đều chen nhau sập cửa, chờ anh chọn trúng sao?

Rốt cục nói đến trọng điểm rồi, nói kháy cả buổi không phải là không quen nhìn miếng bánh ngọt lớn trong tay anh trước kia sao, nhiều đến nỗi cho dù hiện tại anh bị phong sát thì những người này cũng muốn nhổ ra những lời lẽ thối hoắc như này. Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng mở miệng:

- Kể cả là trước kia hay hiện tại, tôi làm việc đều không thẹn với lương tâm, cũng không sợ hãi người khác đánh giá. Nếu ngài có chuyện quan trọng, mời nói nhanh một chút, nếu như không có, kính xin ngài nhường đường.

Những nghệ sĩ khác xông lên, bắt đầu  công tập thể:

- Anh cho rằng anh là ai, dám nói chuyện với chúng tôi như vậy?

- Bây giờ anh chỉ là chuột chạy qua đường mọi người hô đánh mà thôi! Nếu tôi là anh đã sớm trở về nhà trốn đi cả đời này không nhìn mặt người khác rồi, thật không biết anh lấy mặt mũi đâu ra, còn không biết xấu hổ đến đây thử vai!

- Anh cho rằng đây là đâu? Anh cho rằng phim của Trần đạo là phim gì? Anh cho rằng con mèo con chó nào cũng có thể đến thử vai hay sao? Cũng không nhìn lại một chút bộ dạng mặt xám mày tro của mình bây giờ đi! Anh xứng sao?

- Mau cút đi, đừng đi ra làm mất thể diện, người khác buồn nôn.

Những lời này Tiêu Chiến nghe mấy tháng đã hoàn toàn không còn cảm xúc, trong lòng lúc này cũng nổi không lên nửa điểm gợn sóng, anh nhàn nhạt mở miệng:

- Nói xong rồi hả? Nhường đường.

Những người này không thấy được  dáng vẻ Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, không khỏi càng thêm tức giận, đang muốn công kích trầm trọng hơn, chỉ thấy nhân viên công tác đi tới nói:

- Thử vai đến đây kết thúc, tất cả các vị tiên sinh tiểu thư mời trở về.

Cả đoàn người nóng nảy:

- Tất cả nhân vật cũng đã quyết định rồi sao?

Nhân viên công tác nói:

- Đây là cơ mật đoàn phim, tôi không biết, tôi chỉ đến đây truyền đạt ý của Trần đạo đến các vị.

- Vậy ngay mai chúng ta lại tiếp tục thử vai phải không?

- Không. Trần đạo nói tất cả diễn viên thử vai của bộ phim này đến đây mà thôi, các vị có thể về nghỉ ngơi.

- Tại sao có thể như vậy? Trần đạo còn chưa xem chúng tôi diễn đâu? Nhỡ đâu chúng tôi thử diễn tốt hơn so người trước  thì sao?

- Tôi nghĩ ý của Trần đã đã rất rõ ràng rồi, mời mọi người quay về!

Nói xong, nhân viên công tác quay đầu đi thằng, để lại một đám người ở đó mắt to trừng mắt nhỏ phàn nàn:

- Thật là, đây là vận khí gì đây! Cũng không biết là ai đem đến xui xẻo!

Vừa nói vừa ý tứ hàm xúc nghiêng nghiêng mắt nhìn về phía Tiêu Chiến.

- Được rồi được rồi, vốn chúng ta tới thử vai là tham gia náo nhiệt, đi hóng hớt thôi mà!

- Ài! Lãng phí thời gian của tôi, hại tôi đợi hết một ngày.

Cả đám trai lẫn gái kia không thèm thể hiện cử chỉ đoan trang ưu nhã như trên màn ảnh, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tiêu Chiến không nói một lời, yên lặng xiết chặt nắm tay.

Cứ như vậy bị loại bỏ sao? Thậm chí cũng không thấy được mặt của Trần đạo?

Cam tâm sao, một tháng chuẩn bị như sắp tẩu hỏa nhập ma tới nơi? Cơ hội duy nhất có thể chuyển mình này?

Đương nhiên không cam lòng!

Vì vậy, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, trực tiếp sải bước về hướng phòng họp trước mặt, cứ thế đẩy cửa ra.

Trong phòng họp có mấy người, ở giữa ngồi một người đàn ông tầm 50 tuổi, dáng người nhỏ gầy, mũi ưng mắt tam giác, tướng mạo nhìn rất hung ác, đang ngồi trên sofa hút thuốc, đó chắc là Trần đạo rồi.

Đại khái không nghĩ tới có người dám liều lĩnh xông vào địa bàn của Trần đạo, tất cả mọi người vừa sợ lại vừa đưa mắt đánh giá người thanh niên vừa đẩy cửa vào, thuận tiện mặc niệm ba phút cho người này— Trần đạo chưa bao giờ thích cái gọi là" binh hành hiểm chiêu, chu kỳ bất ý"[1], loại minh tinh muốn lấy ầm ĩ khiến người khác chú ý này, một năm không biết bị Trần đạo tự tay đuổi bao nhiêu người.

[1]: trong tình thế nguy cấp nghĩ ra hiểm chiêu, tập đánh bất ngờ.

Không khí trước mắt đọng lại, nhưng lùi lại là một đao, tiến lên cũng là một đao, Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, lớn tiếng nói:

- Xin lỗi đã quấy rầy các vị, tôi là Tiêu Chiến, tới thử vai.

Trần đạo nheo mắt lại nói:

- Tôi nói thử vai đã kết thúc, cậu nghe không hiểu tiếng người?

Tiêu Chiến ưỡn ngực:

- Tôi đến phỏng vấn nhân vật Sơn Nam. Hy vọng Trần đạo có thể cho tôi một cơ hội.

Trần đạo cười lạnh một tiếng:

- Tôi nhổ vào! Cậu cũng không xem xem cậu là thứ gì, cậu có tư cách gì tìm tôi đòi cơ hội?

- Trần đạo, hủy đi quy tắc của ngài tôi thật sự xin lỗi, nhưng mà tôi thật sự  đã nghiên cứu rất kĩ nhân vật này, hy vọng có thể chậm trễ vài phút của Trần đạo, cho tôi biểu diễn một lần. Diễn xong, tôi lại bồi tội với ngài!

Nói xong, Tiêu Chiến liền cúi người 90 độ,  cúi chào thật sâu.

Trần đạo nói:

- Phim thần tượng xem nhiều rồi? Cho rằng tập kích bất ngờ như vậy là có thể thắng? Ở giới phim ảnh tôi cũng đã lăn lộn vài thập niên rồi, xiếc gì chưa thấy qua? Tôi không muốn xem cậu biểu diễn, cút cho tôi.

Tiêu Chiến bất vi sở động, tiếp tục thỉnh cầu:

- Chỉ một lần, một cơ hội là được, xin ngài nhìn một chút, tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng!

Trần đạo không muốn nhiều lời với anh, trực tiếp liếc mắt ra hiệu, hai người vạm vỡ trái phải liền kéo Tiêu Chiến còn muốn tiếp tục kiên trì ra ngoài.

Vương Nhất Bác khẩn trương ngồi cả ngày ở quán cà phê đối diện, tự an ủi bản thân không có tin tức chính là tin tức tốt lớn nhất, trông mòn con mắt, thật vất vả thấy được bóng dáng Tiêu Chiến, vội vàng chạy đến trước mặt anh dè dặt hỏi:

- Sao rồi Chiến ca? Đã qua chưa?

Tiêu Chiến ỉu xìu lắc đầu.

- Là chưa có kết quả sao?

- Không phải, là anh không có cơ hội diễn thử.

- Hả? Như vậy hả... vậy, cái đó... có thể tìm Trần đạo thương lượng lần nữa được không?

Tiêu Chiến ủ rũ nói:

- Anh tự mình đi tìm rồi, bị đuổi ra ngoài...

Vương Nhất Bác gượng cười:

- Vậy, vậy cũng không sao đâu, chúng ta về nhà trước, về nhà rồi lại nói.

Sau khi về đến nhà, Tiêu Chiến vẫn luôn rầu rĩ không vui, khi Lâm tỷ gọi điện tới hiểu được đại khái sự việc, bất đắc dĩ nói:

- Trần đạo chính là như thế, tính tình nổi danh cổ quái, nhân phẩm cũng không ra làm sao, cậu đừng để trong lòng, lần sau có cơ hội khác tôi sẽ nói cho cậu biết!

- Vâng, cám ơn Lâm tỷ.

Tiêu Chiến tắt điện thoại, vùi mặt sâu vào trong chăn.

Vương Nhất Bác từ sau ôm lấy anh nhẹ giọng gọi:

- Chiến ca...

Tiêu Chiến cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói rầu rĩ từ dưới chăn truyền tới:

- Thật ra anh cũng hiểu được.

- Hiểu gì?

- Theo tình huống hiện giờ của anh, loại cơ hội ngàn năm khó gặp, cầu mà không được này, chỗ nào còn có lần nữa?!

-...

- Anh thật không cam lòng, ông ấy ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn...

-...

- Nhất Bác, có phải anh thật sự không thể trở mình được nữa...

Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ Tiêu Chiến nói:

- Rồi sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt lên.


Trần đạo, tên gốc là Trần Nghĩa Thịnh, Vương Nhất Bác nhận ra.

Không phải vì ông là đạo diễn nổi danh thế giới, mà bởi vì ông là người yêu xe motor cuồng nhiệt. Nhưng tiếc là trình độ của ông không vào được vào đội đua, liền tự mình nuôi một đội xe nghiệp dư chơi, có khi đội cậu cũng sẽ  đọ sức với tuyển thủ đua xe chính thức như bọn họ, cho nên Vương Nhất Bác cũng từng có vài lần có duyên gặp mặt  Trần Nghĩa Thịnh.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác thông qua người trong đội xe liên lạc được với Trần Nghĩa Thịnh, theo địa chỉ đến được trường đua tư nhân mà ông mở.

Trần Nghĩa Thịnh đeo kính râm, cũng không ngẩng đầu lên hỏi Vương Nhất Bác:

- Cậu là vì bạn trai nhỏ kia mà đến đây phải không?

Vương Nhất Bác gật đầu:

- Phải.

- Tôi nể mặt đội trưởng của các cậu mới đồng ý gặp cậu. Vậy cậu, có tư cách gì đến ra điều kiện với tôi?

Giọng Vương Nhất Bác lạnh băng nói:

- Điều kiện, ông đưa.

Trần Nghĩa Thịnh nói:

- Tôi chơi ở đây cũng không phải mấy thứ nhàm chán trên trường đua của tuyển thủ chính thức như các cậu, điều kiện của tôi sợ cậu không dám nhận.

- Ông không nói sao biết tôi không dám nhận?

- Được! Tôi rất tán thưởng dũng khí của cậu!

Trần Nghĩa Thịnh ngồi dậy, tháo xuống kính râm, nhìn Vương Nhất Bác, từng chữ nói ra:

- Đua xe cược mệnh, dám không?

------------

Hoa: Tên của Trần đạo không phải tui dịch sai đâu, mà tác giả đổi thật, để tui xem đằng sau có dây mơ rễ má gì không, sau này sẽ quay lại đổi sau (Nếu tui còn nhớ).

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com