TruyenHHH.com

Bjyx Our Youthful Years Hoan

"cậu tốt nhất đừng để tôi phải nổi giận." Vương Nhất Bác lắc lắc cổ tay có chút tê của mình, chán ghét nhìn hắn "tôi tôn trọng cậu là đối thủ thực thụ trên sân, là bạn bè bên ngoài, không có nghĩa cậu có thể được nước lấn tới."

Diệp Tử An lau đi vệt máu nhỏ rỉ ra từ khoé miệng của mình, chống tay đứng dậy, vẫn không biết sống chết mà tiến đến gần cậu.

"càng hung dữ tôi càng thích."

Nói rồi lại vô sỉ nắm lấy tay cậu, lần nữa khoá trên đỉnh đầu, hướng đôi môi ấy mà hung hăng hôn lên.

Lần này hắn không cho Vương Nhất Bác cơ hội giãy giụa nữa, hoàn toàn bức cậu vào ngõ cụt, vô lực chống đỡ.

Vương Nhất Bác hết quay bên này lại ngoái bên kia, dùng mọi cách để tránh đi cái hôn kinh tởm của hắn.

Con mẹ nó! Đồ điên!

Dường như toàn bộ sức lực cậu đã dồn hết vào cú đấm vừa rồi, hiện tại cảm giác bất lực xâm chiếm lấy đại não, tức giận đến muốn khóc.

"Nhất Bác? Em có ở trong đó không?"

Bỗng nhiên cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài cửa, hai mắt lập tức sáng lên, dùng chút sức còn lại muốn hét cho người nọ biết mình đang ở trong này. Thế nhưng Diệp Tử An đã nhanh tay hơn, cậu còn chưa kịp lấy hơi đã bị hắn bịt miệng lại, không ư a gì được cả.

Má nó tên đê tiện này, lão tử mà thoát được nhất định cho mày biết tay!

Tiêu Chiến áp tay vào cửa nghe thử động tĩnh bên trong, hoàn toàn yên ắng. Anh thử vặn chốt cửa cũng không mở được.

"khoá trái? Giờ này ai lại đi khoá trái cửa làm gì nhỉ?" anh lầm bầm khó hiểu.

Nghĩ nghĩ lại lôi điện thoại ra gọi cho cậu lần nữa, tín hiệu rất tốt, đang đổ chuông, nhưng lại không có ai bắt máy, mà bên trong phòng thay đồ cũng không có động tĩnh gì.

Vương Nhất Bác bắt đầu hối hận vì đã tắt âm điện thoại, cậu ước gì vật trong túi quần mình kêu lên ồn ào inh ỏi chứ không phải lẳng lặng mà rung đến phát nhột như này...

Tiêu Chiến cau mày tắt điện thoại, âm thầm áp tai lên cửa nghe lại lần nữa.

'rầm! cộc, cộc... cộc, cộc, cộc'

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn người đang bịt miệng mình, vung chân đá vào cái bàn bên cạnh khiến quả bóng rổ lăn nhẹ, cuối cùng rơi xuống đất gây ra tiếng động. Tiếng hơi nhỏ, chỉ hy vọng Tiêu Chiến thính tai có thể nghe được.

Diệp Tử An cũng bị động tác này của Vương Nhất Bác làm cho giật mình, thế nhưng lại không hề sợ hãi mà ngược lại càng phấn khích hơn, nghiêng đầu liếm nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của cậu. Vương Nhất Bác cả người rung lên từng đợt vì quá ghê tởm.

Mắt thấy người nọ không thể phản kháng được, Diệp Tử An liền mút nhẹ một cái, để lại dấu hôn nhàn nhạt trên cổ cậu. Sau đó lại tự bi tự diễn, rên nhẹ một tiếng đủ để người ngoài cửa nghe thấy "nhẹ, nhẹ một chút, ưm~"

Từng câu từng chữ lọt vào tai của Tiêu Chiến, da gà ngay lập tức nổi lên tầng tầng. Anh đứng thẳng người dậy, hai má đỏ ửng chắp tay lạy trời "nam mô a di đà phật."

Mẹ nó hết chỗ làm tình rồi hả? Phòng thay đồ play kích thích lắm hay sao mà vào tận đây để làm?

Lạy xong họ Tiêu nào đó liền quay lưng chạy mất...

Diệp Tử An liếc nhìn qua khe cửa, bóng đen dưới đất đã biến mất.

"anh người yêu này của cậu dễ doạ ghê nhỉ? Mới thử một câu thôi đã chạy mất bóng rồi này." hắn cười châm chọc.

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, dữ tợn nhìn hắn. Cậu cũng biết Tiêu Chiến rất dễ xấu hổ, chỉ cần trêu một chút liền đỏ mặt bừng bừng rồi, huống chi lần này Diệp Tử An lại khốn nạn như vậy, rên hẳn một câu quá dâm.

Kỳ này toi rồi...

"không ngờ cậu lại đê tiện đến vậy."

"còn rất nhiều thứ khác mà cậu không ngờ đến, tỉ như tôi thích cậu này, lại tỉ như..." nói đến đây, Diệp Tử An hạ giọng rót vào tai cậu "hôm nay Vương Nhất Bác cậu đây, phải khuất phục dưới thân tôi."

Lời đã nói xong, Diệp Tử An lười nghe cậu mắng chửi, trực tiếp đem người đẩy xuống sàn, nhanh chóng đè lên chế ngự.

"tới nào."

Diệp Tử An không giở trò mèo vờn chuột như vừa rồi nữa mà thật sự cưỡng hôn người dưới thân. Vừa hôn vừa xé áo cậu. Từng mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn điện mờ nhạt trong phòng thay đồ, lần này Vương Nhất Bác sợ thật. Cậu hoảng loạn co chân muốn thúc vào hạ bộ của hắn, nhưng ý đồ bị nhìn thấu, không những không đá trúng còn bị hắn giữ chân lại, sờ soạn lung tung.

"mẹ nó Diệp Tử An, buông ra!!!" Vương Nhất Bác tức giận rống lên.

Diệp Tử An không đáp, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn cậu, khoé môi lần nữa nhếch lên trông cực kì biến thái. Hai tay bị khoá chặt, chân cũng không đá nổi, cậu nuốt nước bọt sợ hãi nhìn hắn đang lần mò đến khoá quần của mình, rẹt rẹt kéo xuống.

Chưa bao giờ Vương Nhất Bác cảm thấy tuyệt vọng như thế này. Nếu buổi chiều nghe lời Tiêu Chiến ra sân nghỉ ngơi sớm hơn chắc bây giờ đã không phải bất lực thế này.

Sau ba hiệp đấu đầy căng thẳng, thật sự cả người cậu gần như tê cứng cả rồi, cùng Tiêu Chiến tiếp tục tản bộ thì không sao, nhưng cùng với Diệp Tử An trâu bò như này đánh nhau quả thật là không thể.

'rầm', cửa sổ bên hông phòng thay đồ bất chợt mở toang, một thân ảnh cao lớn nhanh như chớp đã nhảy vào, hừng hực lửa giận đi đến túm lấy cổ áo Diệp Tử An lôi ra khỏi người Vương Nhất Bác.

"cậu Diệp đây là cố ý hay giả vờ không biết đàn anh Vương Nhất Bác kia là người đã thuộc về tôi rồi?" gương mặt Tiêu Chiến lạnh đến cực điểm, ngoài mặt ra vẻ điềm tĩnh nói chuyện với hắn, thực chất núi lửa trong lòng đã phun trào rồi.

Diệp Tử An vừa rồi bị giật mình mới thất thế để người nọ túm lấy như vậy, hiện tại đã bĩnh tĩnh trở lại, vung tay một cái đã vùng khỏi sự khống chế của Tiêu Chiến, điềm nhiên chỉnh lại cổ áo sơ mi trắng muốt của mình "chỗ nào trên người Vương Nhất Bác là của cậu? Sao tôi không thấy vậy? Cậu đóng mộc hay ký tên?"

"kẻ không biết điều như cậu, nói lý lẽ cũng vô ích." Tiêu Chiến lười tranh cãi cùng người này vô cùng, nói xong liền nhấc chân đi đến muốn đỡ Vương Nhất Bác dậy.

"không nói lý lẽ vậy là muốn dùng nắm đấm rồi? Cậu đủ sức sao?" Diệp Tử An cười khẩy, một bước chắn trước mặt anh không cho hai người họ gần nhau.

"tránh ra." Tiêu Chiến nâng mắt nhìn hắn, nghiến răng.

"tôi cứ không tránh đấy, cậu sẽ làm gì tôi? Một tên thư sinh suốt ngày chỉ biết cầm cọ vẽ vời như cậu mà tôi lại sợ sao? Nực cười!" Diệp Tử An cười lớn chế giễu.

"là tự cậu chọn lấy."

Anh vừa dứt lời, một bóng đen từ phía sau Diệp Tử An vung gậy đánh tới. Lưng đột nhiên bị chấn động mạnh, hắn mất thăng bằng lảo đảo về phía trước. Tiêu Chiến liền chớp lấy cơ hội đấm hắn một cái. Nắm tay hướng từ dưới cằm hắn tung lên cao, chẳng biết lực đạo thế nào, chỉ thấy người nọ ngã lăn ra đất, ôm mồm đang chảy đầy máu tươi.

Vương Nhất Bác từ lúc thấy Tiêu Chiến vào như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhân lúc Diệp Tử An chỉ lo ra oai với anh mà chống tay đứng dậy, chộp lấy cây gậy gần đó đập hắn một phát. Mẹ kiếp ông nhịn mày lâu lắm rồi!

Đáy mắt Tiêu Chiến bùng lên lửa giận, anh bước đến trước mặt hắn, hạ người dùng hai đầu gối kẹp người hắn lại, tông giọng trầm hơn thường ngày.

"thế nào?"

"thư sinh như tôi làm sao đủ sức đánh lại cậu đúng không?"

"nghe cho kĩ! Vương Nhất Bác là người của tôi."

"không ai được chạm vào người em ấy."

"nghe rõ không?"

"có nghe rõ không?!?!"

Sau mỗi một câu nói, Tiêu Chiến sẽ giáng lên mặt Diệp Tử An một đấm, câu cuối cùng giống như chứa đựng toàn bộ phẫn nộ của anh, tay ra lực cũng nhiều hơn, trực tiếp đấm hắn bất tỉnh. Cả gương mặt toàn là máu me đỏ lòm, kinh tởm muốn chết.

Vương Nhất Bác nhìn anh phát tiết cũng khẽ rùng mình một cái, cảm thấy tương lai vẫn là không nên chọc giận anh.

Gãy răng như chơi.

"được rồi anh đừng đánh nữa!" Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến dậy, thở hổn hển "còn đánh nữa sẽ... sẽ chết người đó!"

"yên tâm, anh có chừng mực, hắn không chết được đâu." Tiêu Chiến lạnh lùng nói, sau đó đi đến tủ đồ của cậu, lấy ra một cái áo khoác bọc người cậu lại "không sao chứ?"

"tý nữa thì lão công của anh bị cưỡng hiếp rồi..." Vương Nhất Bác hít hít mũi, nửa đùa nửa thật nói "may mắn lúc nãy anh không rời khỏi."

"rời khỏi đây trước, về nhà tính sổ em sau." Tiêu Chiến trừng mắt với cậu, sau đó lôi người đi.

Lúc ra về tiện thể ghé vào phòng bảo vệ thông báo một tiếng "bác bảo vệ, trong phòng thay đồ vừa rồi hình như xảy ra ẩu đả, bác đến đó xem sao."

Nói xong liền đi mất.

Còn gọi người đến cứu gã biến thái đó đã là nhân từ lắm rồi.

Về đến trước cửa nhà của Cao Nhuận Phong, Tiêu Chiến xoay người kéo cao cổ áo của Vương Nhất Bác lên, vuốt lại mái đầu lộn xộn của cậu "lát nữa ăn cho hết, không được bỏ sót dù chỉ một giọt nước lèo."

Vương Nhất Bác "..."

Khí thế này... Ai mà dám cãi?

Dưới sự giám sát âm thầm của anh người yêu, Vương Nhất Bác đã ăn hết hai tô mỳ to đùng mà ba nuôi đã chuẩn bị, tô nào cũng sạch bóng, ngay cả một giọt nước cũng không còn.

Hôm trước là mỳ giò heo, hôm nay là mỳ vằn thắn, cậu nhớ mình đâu có theo đạo mỳ...

Ba người ngồi tán gẫu thêm một lúc liền đứng dậy xin phép ba nuôi, quay về nhà của Tiêu Chiến.

Phòng ngủ.

"đã xảy ra chuyện gì? Sao lại để Diệp Tử An làm càn như vậy?" Tiêu Chiến thật sự muốn đem cái gối trong tay ấn cho người trước mặt nghẹt thở cho rồi.

"vốn dĩ em đã thay đồ xong rồi, định ra ngoài tìm anh, nào ngờ Diệp Tử An lại đi vào khoá trái cửa, tự nhiên nổi điên với em." Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt, chuyện này nếu để người khác biết thì có mười cái quần cũng không đội đủ!

"có thấy cái tật hay tắt âm điện thoại của em mang đầy tai hoạ chưa?" Tiêu Chiến nhíu mày.

"... thấy rồi, suýt mất trinh luôn..." Vương Nhất Bác tự biết đuối lý, cúi gầm mặt nhỏ giọng, hai cái má mochi phồng phồng chuyển động.

"anh thấy sau này nên đổi lại đi, thuyền Bác Quân Nhất Tiêu gì đó không ổn rồi." Tiêu Chiến vừa lướt điện thoại vừa nhàn hạ nói "đổi sang Chiến Sơn Vi Vương đi, quá mất mặt!"

Vương Nhất Bác vừa nghe xong liền nhảy dựng "Chiến Sơn Vi Vương cái gì? Buổi chiều là bởi vì em vừa đấu xong nên đuối sức thôi!"

"Diệp Tử An không đấu ba hiệp chắc?" Tiêu Chiến nhướng mày hỏi.

"..." Vương Nhất Bác câm nín, nhưng vẫn là không đồng ý lật thuyền "tóm lại không được đổi thuyền!"

Nói xong liền nhảy lên người Tiêu Chiến, không một chút do dự mà hôn xuống đôi môi mềm mại kia. Hai tay cũng không rảnh rỗi mà nắm chặt cổ tay của anh, không cho anh cựa quậy.

BJYXSZD!!!!

#28.7.2021

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com