TruyenHHH.com

Bjyx Mirage

*Đây là lời nhắn của mình- người trans và edit fic này- không phải của tác giả: Mình recommended mọi người một bài nhạc có thể nghe trong lúc đọc fic này. Là bản "Can we kiss forever?". Bản nhạc này có phiên bản ca sĩ hát, lẫn phiên bản không lời. Mình chọn bản không lời cover bằng piano. Để tại đây cho mọi người nha. Cảm ơn vì đã đọc

Sáng sớm ngày 15 tháng 8, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ của Bệnh viện Trung ương Bắc Kinh, Vương Nhất Bác tỉnh dậy trên giường bệnh, đêm qua cậu lại mơ giấc mơ đó. Không giống như những lần trước, cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trong mơ thật rõ ràng.

Cho nên, lúc này, nhìn thấy người trong mộng đang yên lặng đứng bên cạnh giường mình, Nhất Bác có chút kinh ngạc.

Vương Nhất Bác sững sờ nhìn người trước mặt, người đó nhìn cậu, mỉm cười. Đầu óc Vương Nhất Bác gần như trống rỗng, nhưng trong tiềm thức của cậu, dường như cảnh tượng này đã xảy ra vô số lần. Gương mặt của người này, và nụ cười kia, Vương Nhất Bác yêu say đắm trong tiềm thức.

"Xin chào, chúng ta có biết nhau không?"

Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh ấy không biết cậu, bởi vì cậu không nhớ mình đã từng nhìn thấy người này trong đời thực. Nhưng anh ấy đã luôn xuất hiện trong giấc mơ của cậu, một cách vô cùng thân thuộc.

Người đứng bên giường chỉ nhìn cậu cười hiền lành mà không đáp lời.

"Anh biết tôi sao?"

Tuy rằng người kia không trả lời cậu, nhưng Vương Nhất Bác cũng không tức giận, chỉ hỏi lại.

"Anh là Tiêu Chiến."

Người con trai này trông thực sự rực rỡ khi anh cười. Hai chiếc răng thỏ dễ thương đâm vào tim Nhất Bác, và cậu nghe tiếng tim mình đập mạnh mẽ, rạo rực.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến…" Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm tên anh hai lần, và cái tên đã biến thành "nốt chu sa", khắc sâu vào tim cậu.

Rõ ràng là hôm nay mới gặp anh ở đời thực, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy bọn họ đã quen nhau rất lâu, rất lâu. Có lẽ, kiếp trước, cậu và anh đã từng quen biết.

Vương Nhất Bác mỗi ngày đều đi dạo trên con đường lát đá trong khu vườn ở tầng dưới của bệnh viện, và Tiêu Chiến đi bên cạnh cậu.

Vương Nhất Bác rất nghịch ngợm, sẽ luôn trêu chọc Tiêu Chiến khi anh không ngờ tới. Vì vậy, ngoài việc luôn mỉm cười với cậu, thỉnh thoảng Vương Nhất Bác còn bị Tiêu Chiến nhe răng thỏ cảnh cáo.

Hai người ngồi trên băng ghế dài. Ánh hoàng hôn màu cam ấm áp phủ hết một buổi chiều tà, mặt trời cũng từ từ khuất bóng. Tiêu Chiến chăm chú ngắm hoàng hôn.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cậu không biết tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên xuất hiện. Cậu từng hỏi, nhưng anh không trả lời, chỉ mỉm cười xoa xoa tóc cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không quan tâm đáp án. Trong tiềm thức của cậu, chỉ cần có Tiêu Chiến ở đó, cậu liền thấy an yên.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác được kiểm tra tổng quát lại lần cuối và bác sĩ nói với cậu rằng, không còn gì đáng lo nữa, cậu có thể xuất viện được rồi. Tiêu Chiến nghe vậy liền cười lộ cả răng thỏ, anh còn ở lại hỏi thêm bác sĩ một vài vấn đề khác nên Vương Nhất Bác tự mình ra ngoài.

Ra khỏi phòng khám, ba mẹ Vương Nhất Bác đã đứng đợi sẵn. Hai người tỏ ra rất lo lắng cho cậu, hỏi đi hỏi lại, lấy đơn thuốc rồi kiểm tra cẩn thận mới đặt lại vào tay cậu. Mẹ cậu khẩn khoản:

"Nhất Bác, hay là con về nhà sống với bố mẹ. Bố mẹ sẽ chăm sóc con. Con sống một mình ở ngoài như thế này, bố mẹ không cách nào an tâm…"

"Con không phải là trẻ con nữa đâu. Chỉ là một vết thương nhỏ, bố mẹ không cần phải căng thẳng như vậy."

Vương Nhất Bác từ chối đề nghị của bố mẹ, song mẹ cậu vẫn chưa từ bỏ, "Vậy để mẹ đến nhà con, chăm sóc con một thời gian."

"Mẹ, đừng xem con như con nít nữa. Mẹ đừng lo, con tự lo được." Bố mẹ Vương Nhất Bác không thuyết phục được cậu. Cuối cùng, Vương Nhất Bác tự mình quay về nhà, cùng với sự giúp đỡ của Tiêu Chiến. Anh kiểm tra lại đồ đạc của cậu cẩn thận, gật đầu rồi mới cùng cậu rời đi.

Trước khi xuất viện, Vương Nhất Bác đã hỏi Tiêu Chiến, rằng anh có muốn cùng về nhà với mình không. Tiêu Chiến vậy mà bình thản đồng ý, cứ như thể anh luôn chờ đợi câu hỏi này của cậu. Mọi chuyện quá gấp gáp, Vương Nhất Bác muốn đợi ổn định rồi mới nói với bố mẹ.

Nhà của Vương Nhất Bác có một chiếc cửa sổ lớn kiểu Pháp, mặt gương trong suốt, trải rộng từ trần đến sàn phòng khách, vừa đủ hoàn hảo để ngắm hoàng hôn.

Anh ấy thật đẹp. Tiêu Chiến là đẹp nhất. Chiến ca không có lúc nào xấu cả. Vương Nhất Bác đã nhìn thấy Tiêu Chiến ngay khi cậu vừa mở mắt thức giấc. Tiêu Chiến không còn ở trong giấc mơ của mình nữa, anh ấy bước ra từ giấc mơ của mình để ở bên mình.

Có lúc tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đột nhiên sợ hãi rằng cậu chỉ đang mơ một giấc mơ khác, nhưng thật may, Tiêu Chiến vẫn còn ở đó. Bất kỳ khoảnh khắc nào trong tim Vương Nhất Bác, cậu cũng chờ đợi thời khắc thức giấc này, nhìn thấy Tiêu Chiến bên cạnh, hôm nay và nhiều ngày sau nữa.

Hôm nay, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác rằng, chúng ta đã quen biết nhau từ nhiều năm trước đây rồi, Nhất Bác à. Vương Nhất Bác đã cố gắng hết sức để nhớ lại quá khứ mà anh nói, nhưng cậu không thể nhớ bất kỳ điều gì ngoại trừ đầu cậu đau như muốn vỡ tung.

"Không sao cả, em nhất định sẽ tìm lại được ký ức đó." Dù không biết vì sao, bản thân lại không nhớ được gì, nhưng Vương Nhất Bác vẫn nói với Tiêu Chiến rằng cậu sẽ nỗ lực tìm lại ký ức chung của hai người vì không muốn đánh mất chúng.

Buổi chiều, trước khung cửa sổ kiểu Pháp trắng tinh, Vương Nhất Bác ngả người dựa vào Tiêu Chiến, cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, vết thương trên bàn tay Vương Nhất Bác gần như đã lành hẳn.

Thời gian trước thường xuyên ăn thức ăn nhanh hoặc đồ ăn do bố mẹ mang đến, Vương Nhất Bác chỉ ăn qua loa cho xong bữa. Đột nhiên, hôm nay, cậu muốn tự tay nấu ăn, không ăn thức ăn sẵn nữa. 

Vương Nhất Bác không biết nấu ăn, trong lòng hơi luống cuống, may mà có Tiêu Chiến ở bên cạnh.

"Vương Nhất Bác, đó là bột ngọt, không phải muối!"

"Vương Nhất Bác, bỏ cái đó xuống đã!"

"Vương Nhất Bác… anh thua em…"

"Vương Nhất Bác, cầm dao cẩn thận vào."

"Vương Nhất Bác, làm chín cà chua trước đã."

Tiêu Chiến lo lắng đứng bên cạnh, vì sợ Vương Nhất Bác sẽ làm hỏng luôn nhà bếp. Sau cuộc vật lộn với nhà bếp, cuối cùng Vương Nhất Bác bê hai món ăn và một món canh đặt lên bàn.
Một bát salad dưa chuột, một bát cánh gà cola, một bát canh cà chua trứng.

Vương Nhất Bác tâm tình vui vẻ, nhìn thấy Tiêu Chiến giơ ngón cái khen ngợi, liền ăn luôn hai bát cơm lớn.

Khuất trong góc, thùng rác nhà bếp chất đầy cánh gà cháy đen.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com