TruyenHHH.com

Bjyx Luoc Thuat Chi Ai

Tiêu Chiến thức dậy với một kế hoạch mới trong đầu. Dù Vương Nhất Bác đã bắt đầu chú ý đến anh, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Anh cần tiến sâu hơn, phá bỏ bức tường vô hình đang ngăn cách họ. Và điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là... Thẩm Nhược Giai.

Trong giờ học, Tiêu Chiến nhận ra rằng Thẩm Nhược Giai thường hay đến phòng nhạc để tập đàn piano sau giờ học. Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn có tài năng khiến nhiều người ngưỡng mộ. Chính vì vậy, cô và Nhất Bác trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Nhưng Tiêu Chiến biết rõ, mọi mối quan hệ đều có điểm yếu.

Khi tan học, Tiêu Chiến cố tình đi ngang qua phòng nhạc. Qua khung cửa kính, anh thấy Nhược Giai đang ngồi trước cây đàn piano, đôi tay lướt trên phím đàn một cách điêu luyện.

Anh bước vào, cố ý tạo tiếng động nhẹ để thu hút sự chú ý của cô.

"Ồ, Tiêu Chiến?" Nhược Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy anh. "Anh đến đây làm gì?"

Tiêu Chiến mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. "Tôi vô tình nghe được tiếng đàn. Rất hay."

Nhược Giai nở nụ cười rạng rỡ. "Cảm ơn anh. Nhưng tôi không nghĩ anh có hứng thú với âm nhạc."

"Thật ra tôi không biết nhiều về âm nhạc, nhưng tôi luôn ngưỡng mộ những người có tài năng." Tiêu Chiến ngồi xuống ghế gần đó, ánh mắt chân thành khiến Nhược Giai hơi bất ngờ.

"Anh quá khen rồi. Nhưng mà..." Cô ngập ngừng, đôi mắt thoáng chút bối rối. "Tôi nghe nói anh khá thân với Nhất Bác gần đây. Anh... có gì muốn nói không?"

Tiêu Chiến thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Cô đang lo lắng điều gì? Tôi chỉ thấy cậu ấy thú vị muốn làm bạn thôi."

"Thật sao?" Nhược Giai nhìn anh chằm chằm, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt anh.

"Thật mà." Tiêu Chiến cười, nhưng trong lòng lại nảy ra một ý tưởng. “Có lẽ đây chính là điểm yếu của họ.”

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cố tình ngồi gần Nhất Bác trong giờ học. Lần này, anh không chủ động nói chuyện, nhưng những hành động nhỏ như giúp Nhất Bác lấy sách, mượn dụng cụ học tập, hay đơn giản là đưa ra những lời nhận xét ngắn gọn cũng đủ để tạo ra không khí giữa họ.

"Tiêu Chiến, anh đang cố làm gì vậy?" Nhất Bác đột ngột hỏi trong giờ ra chơi, khi Tiêu Chiến đưa cho anh cây bút chì mà anh để quên.

"Làm gì là sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ.

"Anh không thấy anh quan tâm tôi có hơi quá mức sao?"

Tiêu Chiến bật cười. "Cậu nghĩ nhiều rồi. Chỉ là tôi thấy cậu không mang đủ đồ dùng nên giúp thôi. Nếu cậu cảm thấy phiền, tôi sẽ không làm nữa."

Nhất Bác không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu lại phức tạp hơn trước.

Tiêu Chiến lặng lẽ quan sát Nhất Bác và Nhược Giai. Trong khuôn viên trường, hai người đang đứng nói chuyện dưới tán cây lớn. Dù từ xa, nhưng Tiêu Chiến có thể nhận ra sự bất thường. Nhược Giai dường như đang trách móc điều gì đó, còn Nhất Bác chỉ im lặng lắng nghe, đôi tay đút vào túi quần, dáng vẻ không mấy quan tâm.

"Cơ hội đây rồi," Tiêu Chiến nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tiêu Chiến một lần nữa tiếp cận Nhược Giai. Lần này, anh chọn một cách gián tiếp hơn.

"Cậu và Nhất Bác... vẫn ổn chứ?" Anh hỏi khi tình cờ gặp cô ở thư viện.

Nhược Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Sao anh lại hỏi thế?"

"Không có gì. Chỉ là dạo gần đây tôi thấy cô hơi buồn, còn Nhất Bác thì có vẻ không chú ý lắm. Nếu tôi nói gì không đúng, thì coi như tôi chưa nói."

Nhược Giai im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Thật ra... tôi cũng không biết nữa. Cậu ấy luôn như thế, lạnh lùng và khó gần. Đôi khi tôi cảm thấy chúng tôi không thật sự hiểu nhau."

Tiêu Chiến giả vờ ngạc nhiên. "Cô nói vậy làm tôi thấy tiếc cho cô. Nhưng có lẽ... Cô nên nói rõ với Nhất Bác. Đừng để sự im lặng khiến mọi thứ tệ hơn."

Nhược Giai gật đầu, nhưng trong ánh mắt cô đã có một chút dao động.

Những ngày tiếp theo, Tiêu Chiến tiếp tục "vô tình" để Nhược Giai thấy mình và Nhất Bác trò chuyện. Anh luôn chọn những khoảnh khắc khi Nhược Giai xuất hiện gần đó, và cố ý tạo ra những tình huống thân thiết. Một lần, anh cố tình đưa sách cho Nhất Bác, tay họ chạm vào nhau đúng lúc Nhược Giai nhìn thấy.

Cô gái ấy bắt đầu nghi ngờ. Tiêu Chiến có thể cảm nhận được điều đó từ ánh mắt và cách cô cố gắng nói chuyện với Nhất Bác.

Nhất Bác, tuy không nhận ra những điều này, nhưng dường như cậu cũng bắt đầu chú ý đến Tiêu Chiến nhiều hơn.

Buổi tối, khi nhìn vào gương, Tiêu Chiến mỉm cười. Kế hoạch của anh đang diễn ra đúng như dự định.

"Bước tiếp theo, rạn nứt."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com