TruyenHHH.com

Bjyx Longfic Giang Son Hoan

Hàn Ngọc Long bị cướp mất thủy lệnh, hơn bốn trăm chiếc thuyền bỗng nhiên bị đoạt mất trong vòng một buổi tối, khiến hắn ôm cục tức trở về phủ.

Vì không đuổi theo kịp, Hàn Ngọc Long lo lắng khi đại quân của Nam Châu cập bến, sẽ tổng tấn công Hàn phủ, đánh trực diện về kinh thành, nên hắn đã bố trí một ma trận để đối phó.

Hàn Ngọc Long vốn không ưa gì Vương Thành, nay thủy lệnh lại bị mất trong tay võ tướng Nam Châu, khiến hắn càng hận Vương gia quân hơn. Vì cùng là ở tước vương, nhưng địa vị và thế lực của Vương gia lại mạnh hơn hẳn.

Vương Thành ngồi trong khoang thuyền suy nghĩ cách đối phó với Hàn Ngọc Long. Ông hiểu rõ hắn so với Trương Phùng hiểu rõ hắn, thì chỉ có hơn chứ không kém.

Hai nhà Hàn – Vương vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng vì một số chuyện mà dẫn đến đấu đá như nước với lửa.

Hoàng Thúc Kháng biết Vương Thành lo lắng việc khi thuyền bắt đầu cập vào bờ, sẽ có một trận đại chiến với Hàn Ngọc Long, nhưng ông không tiện xen vào. Vì đây là việc riêng của Vương gia và Hàn gia, ông là người ngoài, nội tình chỉ người trong cuộc biết.

Vương Thiên Khoan cùng Vương Nhất Bác đứng trên mạn thuyền, quan sát xung quanh đề phòng Hàn Ngọc Long. Nếu hắn có bày trận mai phục, thì đại quân vẫn có thể phản công.

Vương Nhất Bác thấy Vương Thiên Khoan cứ thở dài không ngừng liền hỏi:

- Huynh trưởng! Có tâm sự sao?

Vương Thiên Khoan để tay lên vách thuyền, thở dài và nói:

- Hàn Ngọc Long và phụ thân sắp có một trận sống chết. Ân oán hai nhà sắp đến lúc kết thúc rồi.

Vương Nhất Bác chưa kịp hỏi Vương Thiên Khoan, thì có một binh sĩ đi đến trước mắt bẩm báo:

- Khởi bẩm Tần Vũ điện hạ! Hàn Ngọc Long lập một trận pháp cách bờ sông hai mươi dặm. Xin điện hạ ra lệnh.

Vương Nhất Bác phất tay nói:

- Truyền lệnh của bổn vương! Sau khi thuyền cập bến, các võ tướng đến lều thừa tướng gặp bổn vương.

Binh sĩ nhận lệnh lui xuống thông báo cho các võ tướng biết. Một canh giờ sau, hơn bốn trăm chiếc thuyền cập vào bến, Vương Thiên Khoan truyền lệnh hạ trại cách bờ sông năm dặm.

Hàn Ngọc Long ngồi ở trong phủ bực tức chắp tay sau lưng đi qua đi lại, thì có thám mã vào báo cáo quân tình. Hắn phất tay cho thám mã lui ra, hai mắt hắn long lên sòng sọc, răng nghiến ken két. Hắn chờ ngày báo thù Vương gia đã lâu, nay cơ hội đã đến, hắn không thể bỏ qua.

Hàn Ngọc Long đi đến bàn, lấy bút viết một chiến thư, sai người mang đến doanh trại của Nam Châu. Hắn không tin các võ tướng của Nam Châu có thể phá được quái thú trận của hắn.

Hoàng Thúc Kháng ngồi trong lều thừa tướng, cùng các võ tướng nhìn bản đồ. Thấy cách kinh thành khoảng một trăm ba mươi dặm có một trạm gác nhỏ, đây chính là nơi Hàn Ngọc Long trấn thủ.

Hoàng Thúc Kháng đang suy nghĩ kế sách thì có quân sĩ vào bẩm báo:

- Bẩm báo thừa tướng! Bốn trăm lộ chư hầu đã đến đông đủ. Xin thừa tướng định đoạt.

Hoàng Thúc Kháng hài lòng nói:

- Chuyển lời của ta đến các chư hầu. Đợi sau khi, hạ được Hàn Ngọc Long sẽ bắt đầu tổng tấn công vào thành.

Người binh sĩ vừa nhận lệnh lui ra đi truyền tin, thì có một binh sĩ khác đi vào bẩm báo:

- Bẩm thừa tướng! Hàn tổng binh gửi chiến thư.

Nói xong, người binh sĩ dâng thư lên cho Hoàng Thúc Kháng. Ông mở chiến thư ra đọc.

Bên trong thư là lời khích tướng của Hàn Ngọc Long, thách thức đại quân phá được quái thú trận. Nếu phá được hắn sẽ để đại quân tấn công kinh thành, không thì phải đầu hàng chịu chết.

Hoàng Thúc Kháng để chiến thư lên bàn nhếch môi cười và nói:

- Hàn Ngọc Long bày quái thú trận. Và muốn chúng ta phá trận.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nghe đến Quái Thú trận, không hẹn mà cùng nhếch môi cười. Trận đồ trẻ con như vậy cũng bày trận, đừng nói là Hoàng Thúc Kháng, ngay cả bọn họ vẫn có thể phá được trận.

So với 'Quái Thú thập sát' trận mà năm mười lăm tuổi họ đã phá, 'Quái Thú' trận chỉ là chuyện nhỏ.

'Quái Thú Thập Sát' trận là trận pháp do đạo sĩ một mắt nghĩ ra. Tại đại hội chư tiên mười năm trước, Bạch Long thượng tiên không cho hắn gia nhập vào tiên môn, nên sau khi bị trục xuất. Hắn đã ôm hận trong lòng, tự lập một môn phái, thu nhận đệ tử.

Vì để trả thù Bạch Long thượng tiên và các vị tiên nhân, tên đạo sĩ một mắt này đã lập ra một trận pháp được gọi là 'Quái Thú Thập Sát' trận.

Các vị tiên nhân biết trước được đây là đại kiếp của tiên môn, nên nhận lời phá trận. 'Quái Thú Thập Sát' có tổng cộng mười cửa, cửa sinh, cửa tử, cửa Đông, cửa Tây, cửa Nam, cửa Bắc, cửa giữa, cửa thú, và hai cửa âm dương. Mỗi một cửa đều có hai bên vách núi bao phủ, sương mù dày đặc hơn nữa binh lực trấn thủ ở mỗi cửa cũng khác nhau. Một cửa không công phá được, thì cả trận cũng sẽ không phá được.

Cả mười cửa của 'Quái Thú Thập Sát' trận, mỗi cửa đều có vòng bao vây, bên trong mỗi vòng vây đều có rất nhiều cơ quan ám khí. Chỉ cần rơi vào cơ quan ám khí, dù bản lĩnh đến đâu, không chết trong trận, thì cũng không thể nào phá được trận. Nhưng cửa khó công phá nhất vẫn là cửa thú.

Cửa thú nắm hầu hết tất cả các cơ quan ám khí của cả trận. Mười cửa của 'Quái Thú Thập Sát' trận, do mười đạo sĩ đeo mặt nạ thú trấn giữ, chuyên dùng sáo để tạo ra những âm luật dị thường vây chặt lấy đối thủ. Dựa vào những âm thanh kì lạ, tạo ra khói độc giết chết đối phương.

Chỉ cần nhớ lại 'Quái Thú Thập Sát' trận, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không khỏi rùng mình. Sau trận đại kiếp ấy, đệ tử tiên môn vong mạng vô số, chỉ còn lại không đến ba mươi người. Trong số những đệ tử tham gia trong trận chiến lúc đó, hai người bọn họ cũng có mặt, nên đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Đó là trận chiến khốc liệt nhất mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác từng trải quan, so với hiện tại vẫn không là gì.

Vương Thành đang lo lắng khi nghe đến 'Quái Thú' trận, thì thấy nụ cười của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liền hỏi:

- Hai con cười gì thế?

Tiêu Chiến mỉm cười chắp tay hành lễ nói:

- Phụ thân! Thật ra 'Quái Thú' trận của tên Hàn Ngọc Long này vốn dĩ là một trong những trận pháp của Đạo Sĩ Một Mắt lập ra. Trận này đối với 'Quái Thú Thập Sát' trận mà con đã từng chứng kiến, thì không khác gì đang chơi trò trốn tìm.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười tiếp lời Tiêu Chiến:

- Nếu con đoán không lầm, 'Quái Thú' trận có bốn cửa sinh-tử-giữa-Thú. So với 'Quái Thú Thập Sát' trận, tuy có hơn bốn cửa nhưng dễ phá trận hơn nhiều.

Hoàng Thúc Kháng vuốt râu suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Dù sao cũng nên tham trận trước. Trong số các ngươi ai xung phong tham trận.

Lý Bạc Văn bước ra chắp tay hành lễ nói:

- Mạt tướng tình nguyện xung phong phá trận.

Vương Phát và Vương Chính Thần cũng bước ra chắp tay nói:

- Mạt tướng cũng tình nguyện phá trận.

Hoàng Thúc Kháng gật đầu và nói:

- Ba người các ngươi, mỗi người dẫn theo hai vạn binh sĩ vào 'Quái Thú' trận tham trận.

Lý Bạc Văn, Vương Chính Thần và Vương Phát nhận lệnh lui ra, cưỡi ngựa dẫn quân chia ra ba cửa sinh-tử-giữa mà tấn công. Tham trận cũng như phá trận, một khi vào trận rồi không thể nào trở ra, trừ khi phá được trận.

Lý Bạc Văn dẫn hai vạn binh mã tấn công vào cửa sinh. Vừa vào trong trận, Lý Bạc Văn bị hai đạo sĩ chặn lại.

Lý Bạc Văn vung thương nhắm thẳng đầu của đối phương mà chém, tên đạo sĩ đeo mặt nạ rắn xoay người né đường thương của Lý Bạc Văn, rồi đưa sáo lên miệng thổi.

Do được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nói sơ về 'Quái Thú' trận, nên Lý Bạc Văn biết tên đạo sĩ này sắp sử dụng âm luật để đánh lừa đối thủ.

Khói trắng từ hai bên khe núi bay ra, sau đó là một nhóm người đeo mặt nạ quỷ bao vây Lý Bạc Văn.

Hai tên đạo sĩ đội mũ rắn bắt đầu tăng nhanh tiết tấu của tiếng sao, bọn người đeo mặt nạ quỷ nghe hiệu lệnh, liền chạy vòng quanh Lý Bạc Văn, bọn chúng vừa chạy vừa tạo ra vô vàng âm thanh quỷ dị.

Lý Bạc Văn biết đây là trò ma của hai tên đạo sĩ này, vội nhắm mặt lại và nín thở, cố gắng không để đầu óc rối loạn. Nếu không nhắm mắt nhất định sẽ bị bọn chúng làm choáng váng. Và nếu như không nín thở nhất định sẽ hít phải khói độc. Những ai hít phải khói độc này sẽ mê man bất tỉnh.

Lý Bạc Văn vẫn kiên trì nhắm mắt, sau đó vung thương chém một nhát vào vách đá che lấp khe núi để khói độc không bay ra nữa. Nhưng trong lúc sơ suất, Lý Bạc Văn bị trúng một ám tiễn của một tên lâu la và ngã xuống khỏi ngựa bất tỉnh nhân sự.

Hai tên đạo sĩ đeo mặt nạ rắn, sai người lấy dây trói Lý Bạc Văn mang về giam lại. Một tên cười lớn nói:

- Đại tướng Nam Châu được người người ca tụng, hóa ra cũng có ngày này. Sư huynh, Hàn tổng binh lập đại công rồi.

Vương Phát dẫn hai vạn đại quân tấn công cửa tử, thấy pháo hiệu của Lý Bác Văn bắn lên trời, biết là Lý Bạc Văn công phá cửa sinh thất bại, liền cưỡi ngựa xông vào trong trận để phá trận cứu Lý Bạc Văn.

Trong cửa tử này toàn là bùn lầy, vũng nào cũng bốc khói sôi sùng sục, chỉ cần rơi xuống một trong những vũng lầy này, dù thân thủ nhanh nhẹn thế nào cũng khó thoát.

Cửa này đúng là cửa tử, bốn bề xung quanh đều là cạm bẫy.

Vương Phát thi triển khinh công, đạp lên lưng ngựa phóng đến một mũi đất cao, rồi truyền nội lực vào kiếm chém một nhát xuống mấy vũng bùn.

Từ dưới vũng bùn, có hơn mười mấy tên đeo mặt nạ quỷ phóng lên. Bọn chúng vừa lên khỏi mấy vũng bùn, liền giương cung bắn cung liên tục vào Vương Phát.

Vương Phát nhếch nhẹ môi thi triển khinh công xoay người trên không, vung kiếm trả mấy chục mũi tên ấy quay trở về ghim chặt vào ngực bọn chúng. Bọn người đeo mặt nạ quỷ, trong chớp mắt trở thành xác chết.

Vương Phát toang dẫn quân xông vào trong để cứu Lý Bạc Văn, thì bị hai tên đạo sĩ đội mũ sói chặn lại. Vương Phát thấy bọn chúng tay phải cầm sáo, tay trái cầm đao, liền biết đây chính là hai kẻ trấn cửa tử.

Vương Phát không chậm trễ vung kiếm nhắm thẳng yết hầu của một tên đâm tới. Bọn chúng xoay người né đường kiếm của Vương Phát, khiến Vương Phát bị bọn chúng vây ở giữa.

Bọn chúng đưa sáo lên miệng chuẩn bị dùng âm luật đánh lừa Vương Phát, thì Vương Phát nhếch môi cười nói:

- Tay chân của hai ngươi đã bị ta giết hết rồi. Chỉ còn lại hai ngươi thôi. Chịu chết đi.

Nói xong, Vương Phát liền vung kiếm nhắm thẳng vào tên bên phải mà chém. Bọn chúng có đến hai người, nhưng Vương Phát thân thủ nhanh nhẹn lại giỏi đánh nhau ở địa thế đầm lầy, nên hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Khiến bọn chúng không tài nào, phản công được.

Bọn chúng thấy mình không phải là đối thủ của Vương Phát, một tên thi triển khinh công phóng lên một gò đất cao, dùng sáo làm loạn thần trí của Vương Phát.

Vương Phát nghe tiếng sáo kì dị, vội vận công hét gầm một tiếng, át tiếng sáo của bọn chúng. Bỗng nhiên, Vương Phát thấy hai mắt tối sầm, hai chân như không còn sức lực, nhanh chóng ngã gục xuống đất. Trước khi bất tỉnh, Vương Phát đã kịp phát pháo hiệu cho Vương Chính Thần đang tấn công cửa giữa.

Vương Chính Thần dẫn hai vạn đại quân tấn công cửa giữa, vì tránh tổn thất binh lính. Vương Chính Thần hạ lệnh cho quân sĩ ở ngoài trận chờ lệnh, còn mình thì cưỡi ngựa tiến vào trong trận.

Vừa tiến vào trong trận, Vương Chính Thần thấy xung quanh bốn bề đều là đá và đá. Vương Chính Thần vung kiếm chém một đường xuống đất, rồi thi triển khinh công đi dọc theo vách núi né những ám tiễn đang được phóng ra.

Vương Chính Thần thấy từ trong vách núi xuất hiện hai tên đạo sĩ đeo mặt nạ dơi, vội vung kiếm nhắm thẳng tay cầm sáo của bọn chúng mà chém. Bọn chúng như chuẫn bị trước, vội ném cây sáo lên không trung, rồi rút đao giao chiến với Vương Chính Thần.

Vương Chính Thần tả xung hữu đột, vừa chém giết đám lâu la đeo mặt nạ quỷ, vừa vung kiếm tiếp chiêu của hai tên đạo sĩ đeo mặt nạ.

Kiếm pháp của Vương Chính Thần so với các ca ca của mình thì kiếp pháp yếu nhất, nhưng so với người khác thì chỉ có hơn chứ không kém. Lại thêm, Vương Chính Thần giỏi nhất là giao chiến ở địa thế gồ ghề, nên cũng nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

Vương Chính Thần xoay chui kiếm kéo ra hai bên, thanh kiếm nhanh chóng trở thành một cây trường thương. Vương Chính Thần cúi người né đường đao của hai tên đạo sĩ, đồng thời xoay thương chém vào chân của tên đạo sĩ bên phải. Khiến hắn bị mất một chân.

Tên đạo sĩ còn lại, thấy đồng đạo của mình bị Vương Chính Thần chém đứt một chân, hắn tức giận lấy trong túi áo một sợi dây ngũ sắc.

Vương Chính Thần thất kinh nói:

- Dây trói tiên. Đạo sĩ thối! Ngươi là đệ tử tiên môn, không chịu hành hiệp trượng nghĩa giúp bá tánh, mà lại giúp Hàn Ngọc Long lập ra ma trận. Ta thật thấy hổ thẹn thay các vị tiên nhân đấy.

Tên đạo sĩ tức giận nói:

- Tiểu tử! Xem ta bắt ngươi bằng cách nào.

Nói xong, tên đạo sĩ liền ném một đầu sợi dây về phía Vương Chính Thần. Vương Chính Thần vận nội công lui về sau một khoảng, rồi xoay chui thương cho mũi nhọn trên đầu thương phóng ra ghim thẳng vào đầu tên đạo sĩ một chân, khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Vương Chính Thần xoay chui thương một lần nữa, sợi dây xích kéo cuốn lại kéo theo mũi nhọn quay trở lại đầu thương.

Ngay lúc Vương Chính Thần định vung thương chém một nhát vào mắt của tên đạo sĩ còn lại, thì bị hắn ném dây trói tiên bắt lại. Vương Chính Thần không kịp né sợi dây trói tiên, chỉ kịp phát pháo hiệu báo cho Hoàng Thúc Kháng là cả ba đều thất bại.

Hoàng Thúc Kháng đang ngồi trong lều cùng các võ tướng nghĩ cách công phá kinh thành một cách nhanh nhất, thì Hạ Bằng từ ngoài đi vào bẩm báo:

- Bẩm sư phụ! Lý tướng quân, và hai vị điện hạ công phá 'Quái Thú' trận thất bại, hiện đang bị quân địch bắt giữ. Xin sư phụ định đoạt.

Hoàng Thúc Kháng vuốt râu suy nghĩ một lúc và nói:

- Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến! Ta nhớ không lầm trận chiến bảy năm trước hai con cũng có tham gia đúng không?

Vương Nhất Bác gật đầu và nói:

- Quả thật là có cách phá trận?

Hoàng Thúc Kháng nhếch môi cười và nói:

- 'Quái Thú' trận cũng như 'Quái Thú Thập Sát' trận, đều dùng âm luật để điều khiển trận pháp. Vương Nhất Bác! Con giỏi âm luật, lại từng phá trận này. Con mau đem cách phá giải trận pháp dạy cho các võ tướng. Trận này ta giao cho con.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com