TruyenHHH.com

Bjyx Longfic Giang Son Hoan

Dịch bệnh ở Bạch Hổ quan bùng phát, bá tánh trong thành nhiễm bệnh ngày càng nhiều, đến nha phủ cũng bị dịch bệnh tràn vào. Vương Nhất Bác vì chuyện này mà ngày đêm thức trắng không ngủ, mấy lần suýt ngất xỉu vì kiệt sức.

Tiêu Chiến bị nhiễm dịch bệnh, sốt li bì hai ngày mà vẫn chưa hạ, lại thêm Tiêu Chiến đang mang thai, khiến bệnh nặng hơn. Cả ngày không ăn uống được gì, ăn vào cái gì thì nôn ra cái đó, đến thuốc để trị bệnh dịch y uống vào cũng nôn ra.

Nha hoàn thấy Tiêu Chiến bị bệnh có hai ngày, mà sắc mặt xanh xao tái nhợt, trong lòng thấy xót. Tần Vũ vương phi của nàng là đệ nhất mỹ nhân của Kỳ Lân thành, nhan sắc tựa thần tiên hạ phàm ngày nào, bây giờ không khác gì một đóa hoa héo sắp tàn.

Nha hoàn quỳ bên giường y theo lời dặn của Vương Nhất Bác, cứ cách một khắc thì lau nước nóng cho Tiêu Chiến. Đây là cách duy nhất để giảm cảm giác đau nhứt do những mụn nước trên người y gây ra.

Tiêu Chiến đang sốt mê man, cảm nhận có người chạm vào tay mình, liền mở mắt ra. Thấy một tiểu nha hoàn chừng mười ba tuổi đang lau tay cho mình vội lấy tay chặn lại và nói:

- Tiểu nha đầu. Muội ra ngoài đi, kẻo bị lây bệnh của ta.

Tiểu nha hoàn vừa lau tay cho Tiêu Chiến vừa nói:

- Nương nương đừng lo. Nô tỳ đã khỏi bệnh được bảy ngày rồi. Chính Tần Vũ điện hạ sai nô tì đến chăm sóc cho nương nương.

Tiêu Chiến không nói gì, nằm yên cho tiểu nha hoàn lau nước nóng. Tiểu nha hoàn này miệng lưỡi nhanh nhạy, lại tháo vát cái gì cũng biết, nhưng biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, khiến cho y rất hài lòng.

Tiểu nha hoàn sau khi lau nước nóng cho Tiêu Chiến xong, liền gọi người mang thuốc đến cho y. Nàng biết chủ nhân của mình sợ đắng, nên đã nói với nhà bếp mang thêm một ít hạnh chua khô.

Tiêu Chiến cố gắng ngồi dậy, cầm chén thuốc uống hết, rồi lấy một ít hạnh chua khô bỏ vào miệng. Sau đó, sai tiểu nha hoàn lấy cho mình một quyển sách, rồi tựa lưng vào giường đọc. Vì y sợ mình nằm xuống là sẽ ngủ mê man, không biết trời trăn gì nữa.

Vương Nhất Bác ở dược doanh cùng Tuyên Lộ kiểm tra kho thuốc, thấy thuốc trong thành sắp hết, mà bá tánh bị nhiễm bệnh càng lúc càng nhiều, khiến tình trạng trong thành càng ngày càng nghiêm trọng.

Tuyên Lộ kiểm tra tủ thuốc xong liền quay qua nói với Vương Nhất Bác:

- Thuốc trong thành sắp hết rồi. Tỷ lại không dám để bá tánh ở đây, mà về gặp sư phụ.

Vương Nhất Bác gõ ngón tay lên cột vào cái, nghĩ một lúc rồi nói:

- Sư tỷ! Tỷ đừng lo, mấy hôm nay theo tỷ, đệ đã nhớ các phương thuốc tỷ đã kê cho bá tánh, đệ sẽ thả bồ câu đưa thu về Hạ Viễn quan, xin sư thúc chuyển thuốc đến đây. Tỷ về gặp sư cô nhờ sư cô giúp đỡ.

Tuyên Lộ mừng rỡ nói:

- Được! Vậy tỷ sẽ cố gắng về sớm nhất. Ở đây trông hết vào đệ.

Vương Nhất Bác lập tức trở về nha phủ, viết một bức thư hỏa tốc gửi về Hạ Viễn quan cầu cứu Hoàng Thúc Kháng. Sự việc đến nước này hắn không thể không báo tình hình.

Chiến sự chưa dứt, hôn quân chưa diệt bá tánh sẽ chưa yên.

Còn Tuyên Lộ, sau khi Vương Nhất Bác hồi phủ, cô liền nhờ các lang y trong thành chăm sóc các bá tánh bị bệnh, rồi sử dụng thuật đằng vân của Ngọc Liên đạo sĩ, quay về núi Kim Lân.

Tuyên Lộ vừa về đến núi Kim Lân, nàng liền nhanh chân đi đến động Như Ý tìm gặp Ngọc Liên đạo sĩ, vừa đi nàng vừa hy vọng Ngọc Liên đạo sĩ chưa bế quan. Sư phụ của nàng cứ ba năm sẽ bế quan một lần, những lần như vậy sẽ không gặp ai.

Tuyên Lộ đến trước cửa động, thì gặp sư muội nhỏ nhất của mình đang hái thuốc trước cửa động. Nàng thầm cám ơn trời, sư phụ cô vẫn chưa bế quan. Nếu không xem như bá tánh ở Bạch Hổ quan hết hy vọng rồi.

Tiểu cô nương nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng mặt lên nhìn. Thấy sư tỷ mình quay về, mừng rỡ nói:

- Đại sư tỷ! Sư tỷ về thăm sư phụ sao. Tỷ mau vào trong đi, sư phụ nhớ tỳ lắm.

Ngọc Liên đạo sĩ đang tọa thiền luyện công bên trong động, nghe tiếng bước chân của Tuyên Lộ, liền gọi tiểu cô nương kia vào và nói:

- Hồng Nhi! Con hãy đưa Lộ Nhi đến sau núi. Sư tỷ của con thông minh sẽ hiểu ý của sư phụ.

Tiểu cô nương tên Hồng Nhi vâng lời, đưa Tuyên Lộ ra sau núi. Vừa đến nơi, nàng không giấu được nụ cười, những thảo dược cô cần, ở sau núi Kim Lân mọc rất nhiều.

Tuyên Lộ không do dự, liền hái chỗ thảo dược trước mắt. Hái xong, nàng lấy túi càng khôn, thu số thuốc đó vào trong túi. Từ khi xuống núi đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng dùng tới pháp bảo này.

Tuyên Lộ hái thuốc xong, thấy còn thiếu một loại, liền quay qua Hồng Nhi và nói:

- Đúng rồi! Loại thảo dược sư phụ trồng mấy năm trước đã lớn chưa, tỷ muốn lấy một ít về dùng.

Hồng Nhi vỗ tay cái chát và nói:

- Tỷ muốn nói là Kinh Giới phải không. Bây giờ, nó mọc đầy sau phòng muội, hại muội đêm nào cũng bị muỗi đốt.

Tuyên Lộ mừng rỡ nói:

- Hay quá. Muội đưa tỷ đến phía sau phòng muội đi, có nó rồi bá tánh sẽ mau khỏi hơn.

Hồng Nhi cười xòa nói:

- Tỷ xuống chân núi chờ muội đi. Muội về phòng hái chúng cho tỷ.

Tuyên Lộ nhanh chân đi xuống núi. Còn Hồng Nhi thì đi về phòng hái thêm một ít thuốc mang theo cho nàng. Hồng Nhi vung kiếm chém đứt mấy bụi kinh giới, rồi lấy dây thừng cột chúng lại. Sau đó, mang hết xuống núi cho nàng.

Tuyên Lộ mở túi càng khôn, thu số kinh giới vào trong túi, rồi dùng thuật đằng vân hỏa tốc quay về Bạch Hổ quan.

Tuyên Lộ vừa về đến Bạch Hổ quan liền đến dược doanh, lấy hết số thảo dược trong túi càng khôn ra, rồi gọi bốn binh sĩ đến đưa cho họ vài bó kinh giới và nói:

- Các ngươi mang số thảo dược này đi nấu thành nước, rồi mang đến cho bá tánh. Lấy nước lau lên các mụn nước, mỗi ngày lau ba lần bệnh sẽ khỏi.

Nói xong, Tuyên Lộ mang số thảo dược còn lại vào kho, rồi quay về nha phủ kiểm tra mạch cho Tiêu Chiến.

Bệnh của Tiêu Chiến so với bá tánh còn nặng hơn, tuyệt đối không thể lơ là. Vì y đang mang thai nếu bệnh trở nặng thì phiền to.

Tuyên Lộ cất gối kê tay vào hòm thuốc, lấy một ít lá kinh giới sai nha hoàn nấu thành nước, rồi pha chung với nước ấm đổ vào bồn tắm, để Tiêu Chiến ngâm mình.

Nước thuốc tắm được nấu xong, Tuyên Lộ sai người giúp Tiêu Chiến đến phòng tắm của nha phủ, để y ngâm mình, nhưng nha hoàn vừa dìu y ngồi dậy, thì Vương Nhất Bác từ ngoài đi vào và nói:

- Để bổn vương giúp vương phi tắm. Các ngươi lui ra đi.

Nha hoàn hành lễ với Vương Nhất Bác rồi lui ra. Đợi nha hoàn lui ra, hắn liền bế thốc Tiêu Chiến đi đến phòng tắm. Tuyên Lộ cũng theo đến để giúp y.

Vương Nhất Bác nhanh tay cởi y phục trên người Tiêu Chiến, rồi nhẹ nhàng để y vào bồn tắm.

Tuyên Lộ đứng bên cạnh chuẩn bị khăn mềm, mà không khỏi phì cười. Hắn quả thật không cho ai chạm vào y trừ nàng.

Thấy mình ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại làm cản tay cản chân Vương Nhất Bác. Vội treo y phục lên giá, rồi mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi, Tuyên Lộ không quên đóng cửa phòng và dặn nha hoàn và gia đinh không ai được làm phiền.

Vương Nhất Bác lấy khăn mềm, nhún nước rồi nhẹ nhàng lau lên từng mụn nước trên người Tiêu Chiến. Hắn cố gắng lau thật nhẹ, tránh làm vỡ những mụn nước, không làm y bị đau rát.

Vương Nhất Bác tắm cho Tiêu Chiến xong, liền bế y ra khỏi bồn tắm, rồi đến giá treo lấy y phục giúp y mặc vào. Sau đó, lại bế y trở về phòng.

Trên đường trở về phòng, Tiêu Chiến ngã đầu lên vai Vương Nhất bác và hỏi:

- Đệ có nặng không? Nếu nặng thì thả đệ xuống đi, đệ tự về phòng được mà.

Vương Nhất Bác vẫn ung dung vừa đi vừa nói:

- Không nặng. Hơn nữa đệ đang bệnh, còn yếu lắm. Để huynh đưa đệ về phòng.

Tiêu Chiến im lặng không nói thêm lời nào, ngoan ngoãn ngã đầu lên vai Vương Nhất Bác nhắm mắt ngủ. Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

Vương Nhất Bác dùng chân mở cửa phòng, đặt Tiêu Chiến nằm lên giường rồi đóng cửa phòng lại. Sau đó, đến ngồi bên cạnh lấy một cái gối khác kê bụng cho y dễ nằm.

Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến ngủ say rồi, liền đến đại sảnh gặp các võ tướng trấn thủ Bạch Hổ quan.

Thấy Vương Nhất Bác, Trương Phùng liền đứng lên chắp tay hành lễ nói:

- Điện hạ! Đại vương đã thả bồ câu đưa thư đến, nói là thuốc đang được Quách tướng quân áp tải đến đây, ba ngày sau sẽ đến. Xin điện hạ yên tâm.

Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi và nói:

- Bổn vương biết rồi. Khoảng thời gian này các lão tướng quân đã vất vả rồi, các vị lui về nghỉ ngơi đi.

Các võ tướng đứng lên chắp tay nói:

- Mạt tướng xin phép cáo lui.

Vương Nhất Bác phất tay cho các võ tướng lui ra, rồi ra ngoài sân hóng gió. Hắn ngước mặt nhìn lên trời, thấy trăng lên mới biết là trời đã tối từ bao giờ rồi.

Thở dài trở về đi về phòng, Vương Nhất Bác mở bản đồ ở kinh thành ra xem. Kinh thành đang có dịch bệnh, muốn tấn công về kinh thành phải chữa trị cho bá tánh trong kinh thành khỏi bệnh. Sau đó, di tản bá tánh đến một nơi an toàn, đến không còn ai trong thành mới có thể tấn công được.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một lúc rồi, sai người đến Trương phủ gọi Trương Phùng đến nha phủ một lần nữa. Việc này chỉ có Trương Phùng mới giúp được đại quân hoàn thành đại cục.

Trương Phùng đang đọc sách cho cháu nội nghe, thấy gia đinh vào báo.

- Lão gia! Tần Vũ điện hạ mời lão gia đến nha phủ một chuyến nữa, vì có quân vụ cấp bách cần thương lượng.

Trương Phùng không chần chừ, liền thay quan phục đến nha phủ gặp Vương Nhất Bác. Ông biết hắn là người thế nào, nếu không vì việc gấp nhất định không mời ông đến nha phủ ngay trong đêm.

Trương Phùng vừa đến nha phủ, liền thấy gia đinh chờ sẵn. Người gia đinh thấy ông đến, vội đưa ông đi ra sau hậu viện gặp Vương Nhất Bác.

Trương Phùng đến trước mặt Vương Nhất Bác quỳ xuống chắp tay hành lễ nói:

- Tham kiến điện hạ! Không biết điện hạ cho gọi thần có gì căn dặn?

Vương Nhất Bác phất tay cho Trương Phùng đứng lên và nói:

- Trương tướng quân ngồi đi. Bổn vương có việc cần nhờ tướng quân.

Trương Phùng cung kính nói:

- Xin điện hạ cứ nói. Thần nhất định sẽ dốc lòng vì đại vương.

Vương Nhất Bác gật đầu nói:

- Vậy bổn vương cũng không khách sáo nữa. Bổn vương muốn mượn thế lực của Trương gia tại kinh thành để di dời bá tánh rời thành, sau đó đưa họ đến nơi an toàn để tránh làm hại đến bá tánh vô tội. Các lão thần cũng vậy, họ cũng phải an toàn rời thành.

Trương Phùng kinh ngạc nói:

- Điện hạ cần gì như vậy, trực tiếp công thành là được mà.

Vương Nhất Bác nhếch môi cười nói:

- Kẻ thiên hạ muốn giết là hôn quân, không phải bá tánh. Bá tánh chỉ là những ngươi dân vô tội trong tay không một tấc sắt, trực tiếp công thành đối với đại quân mà nói, là chuyện đơn giản. Nhưng nếu làm vậy mà bá tánh tử thương, vậy khác nào tên hôn quân kia, xem mạng sống của họ như cỏ rác. Còn các lão thần, họ là trung thần triều đình không có họ, nhất định không vững.

Trương Phùng nghe xong liền quỳ xuống và nói:

- Thần không biết điện hạ suy tính sâu xa như vậy. Hổ thẹn, hổ thẹn. Thần sẽ dốc lòng vì đại quân. Thần không phiền điện hạ nghỉ ngơi, thần xin phép cáo lui.

Vương Nhất Bác dìu Trương Phùng đứng lên rồi sai gia đinh đưa ông hồi phủ. Có sự giúp sức của Trương Phùng, mọi việc sẽ dễ dàng hơn, bá tánh cũng sẽ tránh một trận mưa máu gió tanh, khi đại quân công thành.

Trương gia có thế lực ở kinh thành vững chắc không thua gì Vương gia. Chỉ có nhờ ông, đại nghiệp thảo phạt hôn quân, nhất định thuận lợi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com