Bjyx Longfic Giang Son Hoan
Theo thông lệ của hoàng thất, trước ngày đăng cơ một tháng hoàng đế sẽ mở một cuộc tuyển chọn tú nữ vào hậu cung cho thái tử. Tú nữ hay song nhi được chọn sẽ được ban một thẻ bài, còn những ai không được chọn, thì sẽ được ban một túi thơm, hoặc chỉ hôn cho một vị hoàng tử nào đó chưa thành thân. Hoặc là cho các hoàng tử khác chọn ra tú nữ mình vừa ý.Vương Nhất Bác đứng yên cho Tiêu Chiến giúp mình thay triều phục. Hôm nay là ngày hội tuyển tú nữ của thái tử Vương Thiên Khoan, hắn không muốn tham gia chuyện này chút nào. Nhưng vì là hoàng thất, Vương Nhất Bác không thể không vào cung, nhỡ đâu bị một tiểu thư nào nhìn trúng, thì hắn không biết an ủi thê tử của mình thế nào. Vì không ai muốn phu quân mình, chung chăn gối với người khác.Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác vấn tóc, đội kim quan. Thấy hắn thở dài, y cũng không biết nên nói thế nào mới đúng. Nam nhân của Vương gia nhiều đời nhất kiến chung tình với người trong tim đã chọn, nhưng Tiêu Chiến cũng biết một điều không thể nào chối cãi. Là phu quân của y là hoàng tử, có những chuyện hắn không thể tự quyết định. Mà phải nghe theo ý trời.Biết Tiêu Chiến có tâm sự đang giấu trong lòng, nhưng Vương Nhất Bác cũng biết y là người thế nào. Những gì không muốn nói, thì có hỏi thế nào cũng không nói. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Vương Nhất Bác may mắn, vì có một vương phi hiểu chuyện. Nhưng cũng chính vì sự hiểu chuyện đó, đã khiến hắn áy náy suốt mấy tháng qua. Việc Tiêu Chiến trằn trọc nhiều đêm không ngủ Vương Nhất Bác biết rất rõ. Càng biết rõ những lo sợ trong lòng của y, nhưng hắn lại không có cách nào để nói ra những tâm sự trong lòng. Có lẽ cuộc sống hoàng thất đã ép Tiêu Chiến phải hiểu chuyện, hắn ước gì ngay bây giờ Tiêu Chiến nói với hắn đừng vào cung thượng triều, mà hãy cùng y đi ra ngoại thành đi dạo. Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào cung. Y nhìn thấy những người được vào cung tham gia tuyển tú, ai ai cũng sắc nước hương trời, nhất định sẽ được một mối nhân duyên tốt. Nhưng nhân duyên có tốt hay không, cũng đều phụ thuộc vào thái tử Vương Thiên Khoan. Thái tử chọn thì là một bước thành phượng hoàng, không chọn thì là ăn cả ngã về không.Thấy Tiêu Chiến im lặng suốt bốn tháng nay, rồi lại nhiều lần trốn ở một góc khóc một mình, trong lòng của Vương Nhất Bác đau như cắt.Tiêu Chiến càng hiểu chuyện, thì Vương Nhất Bác càng đau lòng. Sao y không giống những người khác, không làm loạn lên không cho hắn nạp trắc phi. Hắn đã không được thấy y cười suốt bốn tháng rồi, hắn phải làm sao đây.Vương Nhất Bác không tài nào chịu được cảnh nhìn thấy Tiêu Chiến lặng lẽ lau nước mắt nữa, bèn nắm tay y kéo qua một góc không ai nhìn thấy, ép y sát vào tường tức giận nói:- Tại sao đệ không nói gì? Tiêu Chiến! Rốt cuộc đệ xem huynh là gì hả? Đệ im lặng như vậy, huynh rất khó chịu đệ biết không hả?Nghe ngữ khí tức giận của Vương Nhất Bác, ngay lập tức Tiêu Chiến liền ôm chầm lấy hắn khóc lớn, y đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc trong phủ có thêm một trắc phi, ngày ngày đi qua đi lại trước mặt là Tiêu Chiến đã chịu không nổi cảm giác đau thắt ở tim. Y thật sự rất muốn, rất muốn khuyên hắn đừng chọn ai. Nhưng lý trí hoàn toàn không cho phép y làm Thấy Tiêu Chiến gục đầu lên vai mình khóc nức nở, Vương Nhất Bác chỉ biết nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi. Hắn cũng biết y đã chịu đựng rất lâu, nhưng vì mang trên vai hai chữ 'vương phi', mà trong lòng muốn gì, nghĩ gì cũng không được nói. Chỉ có thể ép bản thân chấp nhận, nhìn thê tử của mình như vậy. Hắn cảm thấy rất đau lòng, càng cảm thấy bản thân mình vô dụng.Tiêu Chiến siết chặt vòng tay, khẩn thiết nói với Vương Nhất Bác:- Xin huynh! Xin huynh đừng chọn bất cứ ai. Đệ thật sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy huynh bước vào phòng của người khác. Đệ không cao thượng như nữ nhân, đệ rất ích kỉ. Những gì của đệ, thì không ai được giành. Cả huynh cũng vậy, huynh là của đệ. Mãi mãi chỉ được là của một mình đệ mà thôi. Được không, tướng công.Vương Nhất Bác lấy ngón tay cái lau giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt trắng như sứ, hôn lên nốt ruồi son giữa trán của Tiêu Chiến, rồi nói:- Đồ ngốc này. Tại sao không chịu nói ra sớm hơn, giấu hết trong lòng làm gì? Tiêu Chiến lại gục lên vai Vương Nhất Bác, vòng tay ôm lấy eo của hắn và nói:- Vì đệ không muốn huynh chán ghét đệ. Chẳng có nam nhân nào thích có một người thê tử ích kỉ, hoàng thất lại càng không. Vương Nhất Bác theo thói quen gõ nhẹ mũi Tiêu Chiến một cái, rồi cầm tay của y để lên ngực trái của mình và nói:- Trước mặt bá quan, các võ tướng, thiên hạ thì huynh là hoàng tử. Nhưng trước mặt đệ, thì huynh vẫn là Vương Nhất Bác, vẫn là phu quân của đệ. Trong tim huynh, vĩnh viễn chỉ có mỗi mình đệ. Vì vậy đừng sợ huynh sẽ chán ghét đệ.Tiêu Chiến vùi đầu vào trong hõm cổ của Vương Nhất Bác và nói:- Vương lang! Cám ơn huynh. Vương Nhất Bác gỡ tay Tiêu Chiến rồi nắm tay y đi đến Long Đức điện. Hắn muốn cho mọi người thấy, trong phủ của hắn ngoại trừ Tần Vũ vương phi, thì không có trắc phi nào cả. Cả đời này của Vương Nhất Bác, chỉ có một thê tử duy nhất mà thôi. Vì vậy, đừng ai mơ mộng sẽ bước chân vào cửa phủ của hắn dù là nửa bước. Có nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện hắn sẽ nạp thiếp.Các tú nữ, song nhi đến tham gia tuyển tú, đứng bên ngoài cửa Long Đức điện. Thấy Vương Nhất Bác một thân bạch y, đi cùng Tiêu Chiến một thân hồng y diễm lệ. Chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo đến khuất bóng. Bọn họ vốn biết Tần Vũ vương tài mạo song toàn, nhưng không ai ngờ rằng khi tận mắt nhìn thấy hắn, thì càng thấy hắn giống thần tiên hạ phàm.Một tú nữ họ Triệu tham gia buổi tuyển tú, thấy Tiêu Chiến đi bên cạnh Vương Nhất Bác, nhưng lại đeo khăn che mặt. Nàng nhìn theo bóng lưng của y, mà đắc ý nghĩ rằng Tần Vũ vương phi không hề xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn như mọi người đồn đại. Cùng lắm chỉ là một song nhi có nhan sắc bình thường như bao người. Nếu là đệ nhất mỹ nhân của Hoàng Kỳ quốc, thì tại sao phải che mặt mình lại.Ngay lúc tú nữ họ Triệu đang đắc ý hy vọng sẽ được Tần Vũ vương nhìn trúng, thì nàng nghe thấy tiếng bàn tán của một tú nữ sau lưng mình:- Song nhi đi bên cạnh Tần Vũ vương có phải là Tần Vũ vương phi không vậy? Một tú nữ khác gật đầu tiếp lời:- Nghe nói, Tần Vũ vương phi xinh đẹp tuyệt trần, chỉ cần chớp mắt một cái, là có thể câu hồn đoạt phách nam nhân. Khi nở nụ cười thì đến thược dược cũng phải kiêng dè vài phần. Tú nữ họ Triệu nghe những lời của tú nữ sau lưng mình xong, liền quay qua nói:- Nếu đã xinh đẹp đến như vậy, thì tại sao phải che mặt? Ngữ khí chua ngoa của tú nữ họ Triệu, làm một song nhi đứng gần đó tức giận nói:- Triệu tiểu thư! Những lời tiểu thư vừa nói, tốt nhất đừng để Tần Vũ vương nghe được. Nếu không Triệu gia của tiểu thư sẽ gặp rắc rối đấy.Tú nữ họ Triệu không ngừng buông lời nói xấu Tiêu Chiến, làm cho những người có mặt ở sảnh bất mãn. Nàng nghĩ mình có thể chen chân vào cửa Tần Vũ phủ sao, bọn họ có nằm mơ cũng không dám mơ đến ngôi vị trắc phi của Tần Vũ vương. Họ mong rằng nữ tử này không được chọn vào hậu cung, người thích gây thị phi như vậy, chọn vào cung khác nào làm trong cung gà chó không yên.Những lời của tú nữ họ Triệu này, nhanh chóng lọt vào tai của một thái giám bên cạnh Vương Thiên Khoan. Phúc công công nghe những lời bất kính đó, mà chỉ biết thở dài. Tú nữ thế này mà thái tử chọn vào hậu cung, nhất định phi tần sẽ không ngày nào được yên. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến Long Đức điện diện kiến Vương Thành. Hoàng đế đợi hắn ngồi yên vị vào ghế, mới bắt đầu ra lệnh cho Trình công công bắt đầu buổi tuyển chọn tú nữ vào cung thái tử. Hy vọng thái tử vừa mắt một, hai người. Không thì tìm bừa ai trong Vương gia quân chỉ hôn cho người đó. Trình công công đọc tên từng tú nữ, song nhi lên sảnh của Long Đức điện cho Vương Thiên Khoan ngắm nhìn dung nhan. Nhưng thái tử không để mắt một ai, chỉ lo chơi đùa cùng Vương Thanh Quang, làm không khí trong điện trở nên ngượng ngùng. Thái tử phi bất đắc dĩ phải lên tiếng nhắc khéo:- Thái tử! Thái tử nhìn thử xem, có vừa ý ai không? Đệ thấy tú nữ Nhã thị và song nhi Thẩm thị cũng không tồi. Phẩm hạnh đoan trang, hiền thục lễ độ dung mạo cũng được xem là tuyệt sắc, huynh thấy thế nào?Vương Thiên Khoan nghe Uông Trác Thành nói xong, thì thở đưa Vương Thanh Quang cho nhũ mẫu. Thái tử vốn định không để mắt đến những người tham gia tuyển tú, nhưng thái tử phi đã lên tiếng rồi thì bất đắc dĩ phải nhìn một cái. Không thích thì không chọn thôi, dù sao Vương Thành cũng không phản đối chuyện tân đế có lập hậu cung hay không.Vương Thiên Khoan đảo mắt nhìn năm người trước mặt một lúc rồi nói:- Bổn vương thấy bọn họ không vừa ý. Tần Vũ, đệ thấy thế nào?Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn một lượt rồi nói:- Đệ không nạp thiếp. Hoàng huynh không cần hỏi đến đệ.Câu nói của Vương Nhất Bác hoàn toàn dập tắt mộng tưởng trở thành trắc phi của Tần Vũ vương. Hắn đã lên tiếng như thế cho dù là hoàng đế chỉ hôn, hắn cũng có thể kháng chỉ từ chối môi hôn sự này. Trong tim hắn chỉ có Tần Vũ vương phi Tiêu Chiến. Những ngời khác hắn hoàn toàn không để tâm.Suốt cả một buổi tuyển tú, thái tử Vương Thiên Khoan không nói một lời, chỉ toàn lắc đầu. Không thì quay sang nhờ thái tử phi lựa chọn thay mình. Thái tử phi vừa mắt ai thì ban cho thẻ bài, còn lại đều ban cho mỗi người một túi thơm. Nhưng đến khi thái tử nhìn đến những người mà Uông Trác Thành đã chọn, thì lại ban túi thơm cho người ta. Một người cũng không giữ lại.Trình công công bất lực thở dài, đọc to nhóm tú nữ cuối cùng vào tuyển tú, trong đó có tú nữ họ Triệu. Đây là nhóm tú nữ được xem như có nhan sắc, dù thái tử không vừa mắt, thì ít nhất cũng lọt vào mắt nhị hoàng tử, và các thế tử. Ông không ngờ rằng nam nhân Vương gia kì lạ như vậy. Biệt phủ không có thiếp thị cũng đúng, đằng này hậu cung cũng không có một ai.Phúc công công đứng bên cạnh thái tử nhìn thấy tú nữ Triệu thị, bèn đi đến nói nhỏ vào tai của Trình công công. Ông hoảng hốt, nhìn nàng rồi đi đến bẩm báo với Uông Trác Thành. Dù sao đây cũng là tú nữ tuyển vào hậu cung của thái tử, nên thái tử phi phải có quyền biết.Uông Trác Thành nghe xong thì hoảng hốt nói:- Cái gì? Tú nữ này dám nói thế sao? Tần Vũ đã biết chưa?Trình công công cung kính trả lới:- Bẩm thái tử phi! Chuyện này là chuyện của lớn, nô tài không dám làm càng. Xin thái tử phi quyết định.Uông Trác Thành nghĩ ngợi một lúc và nói:- Chuyện này của Tần Vũ phủ, để Tần Vũ quyết định.Phúc công công dạ một tiếng, rồi đem mọi chuyện thuật lại cho Vương Nhất Bác nghe. Từng câu từng chữ của Phúc công công làm Tần Vũ vương tức giận đến siết chặt tay thành nắm đấm. Thê tử của hắn thế nào đến lượt tú nữ họ Triệu này nói sao. Nàng ta nghĩ mình là ai mà dám bất kính với hoàng thất, đặc biệt lại là thần tử có công với triều đình. Là tội chồng thêm tội.Vương Nhất Bác phất tay cho Phúc công công lui xuống, rồi quay sang nói với Trình công công:- Trình lão công công! Không cần ban túi thơm cho Triệu thị. Bổn vương muốn hỏi nàng ta vài câu.Tú nữ Triệu thị, nghe đến Vương Nhất Bác nhắc đến mình, thì cảm thấy trong lòng vui vẻ vội chỉnh lại tóc và y phục, rồi quay sang thỉnh an Tần Vũ vương:- Thần nữ Triệu Ngọc Vân, xin tham kiến Tần Vũ điện hạ. Điện hạ vạn an.Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Vân, tay mân mê tách trà. Hắn nhìn nàng một lúc lâu, khiến nàng ngượng ngùng đến đỏ mặt. Năm nay Triệu thị tròn mười sáu, lần đầu vào cung tham gia tuyển tú. Lại được một nam nhân tài mạo song toàn như Tần Vũ vương nhìn trúng, trong lòng nàng khó tránh vui sướng. Trong thiên hạ, ngoài ngôi vị phi tần trong hậu cung, thì có ai mà không muốn trở thành người bên gối của Tần Vũ vương.Vương Nhất Bác nhìn Triệu Ngọc Vân một hồi, thì đập mạnh tay lên bàn và nói:- Tú nữ Triệu thị to gan. Ngay trong hoàng cung mà dám bất kính với vương phi.Triệu thị hốt hoảng hỏi lại:- Điện hạ! Người nói gì thần nữ không hiểu.Vương Nhất Bác nhếch môi cười:- Chẳng phải ngươi nói vương phi chẳng qua là thần tử có công với triều đình thôi sao, và còn nói nếu như vương phi của bổn vương là một đệ nhất mỹ nhân thì tại sao không dám cho người khác nhìn thấy mặt hay sao.Triệu thị tái xanh cả mặt, vội dập đầu liên tục xuống gạch:- Thần nữ vô tri, xin Tần Vũ điện hạ thứ tộiTrình công công chỉ tay vào mặt Triệu Ngọc Vân và nói:- Một tú nữ nhỏ nhoi mà dám phỉ báng vương phi? Người đâu, mang Triệu thị cho vương phi xử lí.Vương Nhất Bác nhìn Triệu Ngọc Vân dập đầu xin tha thứ đến chảy máu đầu. Hắn vẫn ung dung xem như không biết gì, Tiêu Chiến muốn xử lí thế nào thì tùy y vậy. Nói xấu hoàng thất là tội đại bất kính, nữ nhân như vậy đưa vào hậu cung sớm muộn gì cũng gây ra thị phi, gà chó không yên. Tiêu Chiến không biết xử lí chuyện này ra làm sao, mặc dù Triệu Ngọc Vân bất kính với y. Nhưng nàng cũng là tú nữ vào cung để được thái tử chọn làm phi tần, nên nhất thời bảo y xử lý, thì cũng không biết xử thế nào mới phải. Thôi thì để Uông Trác Thành xử tội nàng ta vậy.Nghĩ xong, Tiêu Chiến đứng lên hành lễ với Uông Trác Thành rồi nói:- Bẩm thái tử phi! Tú nữ Triệu thị tuy là đã mạo phạm thần, nhưng dù sao nàng cũng là tú nữ được chọn vào hậu cung. Vì vậy thần xin thái tử phi xử trí. Uông Trác Thành thở dài một cái rồi nói:- Tú nữ Triệu thị, phỉ báng Tần Vũ vương phi, phạm tội đại bất kính. Lôi ra ngoài tát năm mươi cái, vĩnh viễn không cho nữ nhân và song nhi thuộc Triệu thị vào cung.Mặc kệ Triệu Ngọc Vân khóc lóc van xin, nhưng Uông Trác Thành vẫn hạ lệnh cho thái giám lôi Triệu thị ra ngoài giữa sân tát năm mươi cái. Thái tử phi ngồi trên ghế nhìn tú nữ kêu khóc, mà chỉ biết thở dài. Mới chỉ là một thái tử phi, mà đã phải xử lí tú nữ không biết quy tắc rồi. Mai này làm hoàng hậu, còn khó khăn thế nào nữa.Tú nữ và song nhi được chọn không nhiều, hầu hết là con của công thần trong trận chiến tiêu diệt tiền triều. Người được chọn thì đắc ý cười vui, trở về phủ chờ ngày có người đến dạy quy tắc trong cung. Còn người nào không được chọn thì khóc lóc đi về, chờ ba năm sau trở vào cung tham gia tuyển tú.Uông Trác Thành ngồi trong tẩm cung đọc danh sách mà thở dài não nề. Hơn mấy trăm tú nữ và song nhi được đưa vào cung, vậy mà Vương Thiên Khoan chỉ chọn được có mười người. Sau khi đăng cơ rồi, chọn danh vị gì mới phù hợp đây. Đúng là đau đầu quá đi mất.Tiêu Chiến ngồi uống trà bên cạnh cũng chỉ biết cười trừ, biểu đệ của y bắt đầu có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ rồi. Vừa rồi thái tử phi quả thật xử lí rất ổn thỏa, không phạt nặng Triệu Ngọc Vân, mà cũng không khoan dung nàng ta. Nhu cương đều có trong một hình phạt, làm rất tốt. Tiêu Chiến thấy Uông Trác Thành thở dài, nhịn cười không được mà trêu biểu đệ của mình:- Vừa rồi đệ làm rất tốt. Rất có phong thái của một quốc mẫu. Uông Trác Thành gấp quyển danh sách lại, đưa cho Trình công công rồi thở hắt ra một hơi và nói:- Huynh biết không? Phụ hoàng bỏ trống hậu cung, sợ Khoan ca sẽ làm theo. Nên đã gọi đệ đến Thọ Tiên cung bảo đệ khuyên huynh ấy, ít cũng được nhiều cũng được. Không thị tẩm thì xem như tuyển cho có. Đệ và Khoan ca suýt nữa đã cãi nhau vì chuyện này.Tiêu Chiến cầm tách trà lên uống rồi nói:- Khó xử của đệ, ta có thể hiểu. Nhưng ít nhất đệ cũng giống ta có một thứ mà người khác không có được. Là chân tình của nam nhân nhà họ Vương. Trò chuyện với Uông Trác Thành suốt một buổi chiều, Tiêu Chiến nhìn trời mới biết đã tối rồi, vội cùng nha hoàn Mai Hương quay trở về phủ.Vừa rồi mãi mê thưởng trà hoa sen trứ danh của thái tử phi, mà Tiêu Chiến quên mất mình còn một người phu quân đang chờ ở nhà. Y vừa đi vừa nghĩ, thế nào Vương Nhất Bác cũng dỗi cho mà xem. Tiêu Chiến mở cửa bước vào phòng, thấy Vương Nhất Bác ngồi bên thư án luyện chữ. Bèn đi đến vòng tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau nịnh bợ hắn một chút.Vương Nhất Bác hôn môi Tiêu Chiến một cái rồi nói:- Nói chuyện với đại tẩu xong rồi à? Tiêu Chiến vẫn ôm cổ Vương Nhất Bác và nói:- Vẫn là gả cho huynh là tốt nhất. Không cần chia sẻ huynh cho ai. Vương Nhất Bác lấy tờ giấy trên bàn đưa cho Tiêu Chiến đọc. Trên giấy là điều ước của hai người trong hội hoa đăng ở thành Túc Trung:- Không mong bách niên giai lão, chỉ mong bền lâu. Chỉ hồng không đứt, tình không phân ly.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com