Bjyx Longfic Giang Son Hoan
Tiêu Chiến vừa nói xong, tất cả những người có mặt soái đường đồng loạt đưa mắt nhìn Dương Lâm. Quan thứ sử là người yêu dân như con, lúc nào cũng đốc thúc bá tánh cần mẫn đồng án, chăm lo cho dân từng chút một. Làm sao có thể là nội gián được.Bị Tiêu Chiến chỉ đích danh, trong lòng Dương Lâm bỗng nhiên giật thót. Nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vì tất cả chỉ là suy đoán. Hoàn toàn không có chứng cứ xác thực. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác muốn vạch trần Dương Lâm, e là còn khó hơn lên trời.Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Dương Lâm, khẽ nhếch môi cười. Hắn làm sao không biết tên gian tặc này nghĩ gì. Thật ra, khổ nhục kế của Dương Lâm, hắn đã phát hiện ra rồi. Chỉ là không có chứng cứ xác thực. Bây giờ, đã đến lúc Vương Nhất Bác vạch trần nội gián, trả lại bình yên cho Hoàng Kỳ.Vương Nhất Bác nghe tiếng nổ và tiếng đánh nhau vang vọng từ bên ngoài vào, vẫn ung dung như không có gì xảy ra, một chút hoang mang không hiện lên mặt. Hắn đã tính toán trước cả rồi, bọn gian tặc này có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi thiên la địa võng do hắn giăng ra. Vương Hiếu Kiệt nghe tiếng đạn lửa nổ vang rền, trong lòng lo lắng không yên bèn nói:- Tần Vũ! Ta ra ngoài xem thử...Tiêu Chiến nghiêng đầu đưa mắt nhìn Vương Hiếu Kiệt và nói:- Điện hạ đã nói rồi, được nội gián mở cổng. Nên thuận lợi tiến vào.Vương Nhất Bác nhếch môi cười và nói:- Thật ra, trong vở kịch này. Dương Lâm là người ẩn thân giỏi nhất, đến bổn vương cũng suýt bị lừa. Khi hắn nói, Trịnh Long mang quân dụng của đại quân chuyển cho bọn hắc y nhân. Ngày hôm sau, bổn vương liền đi đến khe núi mà ngươi nói để kiểm tra. Ngay lúc đó bổn vương đã phát hiện ra sơ hở đầu tiên của ngươi. Là ngươi đã đánh rơi một chiếc giày, bên trong thêu Kỳ Sơn thứ sử. Sau đó, bổn vương quan sát xung quanh và phát hiện ra sơ hở thứ hai của ngươi. Ngươi nói thám mã nấp ở một góc khuất, thấy Trịnh Long vận chuyển quân dụng cho hắc y nhân. Nhưng bốn bề đều là vách núi không có lấy một bụi rậm. Đừng nói là ban ngày, ngay cả buổi tối trời một con thỏ cũng không có chỗ nấp, thì làm sao có chỗ cho một nam nhân cao to ẩn nấp. Dương Lâm tái xanh mặt mũi lật đật nói:- Nhưng không thể dựa vào điểm này mà điện hạ nói bỉ chức là nội gián được. Bỉ chức không phục.Vương Nhất Bác không nói lời nào, vỗ tay báo hiệu cho người nào đó. Từ trong góc khuất, Trịnh Long mặc giáp nâu bước ra, tay cầm chùy gai đi đến trước mặt Vương Nhất Bác hành lễ thỉnh an. Đợi hắn cho đứng lên, Trịnh tướng quân trừng mắt nhìn Dương Lâm. Hôm nay, thù mới hận cũ sẽ tính chung một lần.Vương Hiếu Kiệt thấy Trịnh Long đứng trước mặt, hoàn toàn bằng xương bằng thịt, vội bước đến vỗ vai, rồi ôm chầm lấy huynh đệ sinh tử cùng với mình, mừng rỡ khóc cười đều có. Tình cảnh này, thật khiến người khác cảm động. Và cũng tức giận tên gian tặc Dương Lâm.Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Dương Lâm, thấy mặt mũi tên phản thần này tái xanh không còn một giọt máu, liền ung dung nói tiếp:- Dương Lâm cấu kết với Lương quốc biết sớm muộn gì cũng bị bổn vương phát hiện. Nên hắn đã nhanh chóng chuẩn bị một hình nhân thế mạng cho mình. Và người đó không ai khác chính là Trịnh Long. Trịnh Long vốn là người lòng dạ ngay thẳng, tin ngươi sẽ chuyển quân dụng nên không nghĩ gì nhiều. Nhưng đến khi đợi mãi chẳng thấy quân dụng được chuyển đến tiền phương, mới đến tìm ngươi để nhận trực tiếp. Và hiển nhiên Trịnh Long đã lọt vào bẫy của ngươi. Khi hai chuyến quân dụng đến nơi an toàn, ngươi ngõ ý giúp đỡ, sau đó đã gắn nam châm vào xe la bàn. Thành công dẫn đại quân vào ổ phục kích của quân Lương. Trịnh Long thoát chết, biết trong thành có nội gián, định quay về báo cho Vương tướng quân, ai ngờ bị ngươi truy sát. May mắn là, Trịnh tướng quân được vương phi tìm thấy và đưa về giấu ở Tây sương phòng. Mới thuận lợi giúp bổn vương vạch trần ngươi.Dương Lâm bị vạch trần tội trạng không còn lời nào để biện giải. 'Chó cùng rứt giậu' hắn liền rút lấy đoản đao, rồi kề vào cổ Tiêu Chiến uy hiếp Vương Nhất Bác:- Tần Vũ vương! Kế hoạch của ta hoàn hảo như vậy mà vẫn bị ngươi phát hiện. Nhưng ngươi mở to mắt nhìn cho kĩ đi, nương tử của ngươi đang trong tay ta. Người cũng nên biết điều ngoan ngoãn mà giao soái ấn ra đây, nếu không đừng trách tại sao ta độc ác.Vương Nhất Bác ung dung nói:- Đừng tưởng rằng bản thân mình thông minh. Sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn nghĩ mình sẽ thắng.Vương Nhất Bác vừa nói dứt câu, Tiêu Chiến liền nắm tay Dương Lâm rồi dùng khinh công nhảy ngược ra sau lưng tên nội gián, tự giải thoát cho mình. Những người có mặt tại soái đường, chỉ biết mở to mắt mà mình. Tần Vũ vương phi quả thật là danh bất hư truyền, nhan sắc không chỉ khuynh quốc khuynh thành. Võ công cũng thuộc hàng thượng thừa, đi cùng Tần Vũ vương đúng là xứng đôi.Dương Lâm bị Tiêu Chiến khống chế, hắn trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác và nói:- Bỉ chức là quan thứ sử đích thân hoàng thượng phong, người không có quyền xử tội bỉ chức.Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Dương Lâm, hàn khí bức người dõng dạc nói:- Bổn vương là hoàng tử do đích thân thiên tử hạ chỉ sắc phong. Soái ấn bổn vương nắm trong tay, đừng nói là áp giải ngươi về kinh. Ngay cả xử trảm ngươi tại đây, bổn vương vẫn có thể làm được.Dương Lâm bị hàn khí của Vương Nhất Bác làm cho sợ, miệng trở nên cứng đờ không nói được gì. Tần Vũ vương là người thế nào cả Hoàng Kỳ ai cũng biết, thưởng phạt phân minh, cho dù là ai cũng không niệm tình bỏ qua. Tiêu Chương nhận lệnh của Vương Nhất Bác dẫn quân chủ lực rời thành. Tiêu tướng quân truyền lệnh cho binh sĩ áp sát hai bên sướn núi mai phục chờ sẵn. Chỉ cần kẻ địch xuất hiện, lập tức kết hợp với Trịnh Long tiêu diệt kẻ địch.Vương Nhất Bác khôi phục lại nguyên chức cho Trịnh Long, rồi hạ lệnh cho Vương Hiếu Kiệt và Trịnh phó tướng chẩn bị đón bọn phản thần. Muốn diệt cỏ phải diệt cho tận gốc, có vậy mới không phải lo lắng ngày đêm.Trịnh Long và Vương Hiếu Kiệt nhận lệnh lui ra chuẩn bị binh mã. Vương Nhất Bác hạ lệnh giam Dương Lâm vào đại lao, rồi cùng giao việc trông chừng Dương Lâm cho Tiêu Chiến. Sau đó, dẫn binh đến sào huyệt của Xà đảng. Nếu như Vương Nhất Bác đoán không lầm, Vương Hạo Hiên đã cho mai phục xung quanh các đường hầm, tránh bọn chúng trốn thoát.Ở trong thành Kỳ Sơn quân chủ lực của Hoàng Kỳ hợp sức cùng Lang sư của Phan Lang cải tranh thành quân chủ lực của Lương quốc. Sử dụng kế sách 'nội công ngoại kích', trong ngoài cùng đánh tiêu diệt toàn bộ nghịch đảng của tiền triều. Một tên cũng không chừa. Diệt cỏ là phải diệt cho tận gốc.Vương Nhất Bác thống lĩnh Vương gia quân, biến toàn bộ xào huyệt của Xà Lục trở thành một biển máu. Tên gian thần tiền triều Tô Quỳnh, định dùng cách cũ để thoát thân. Nhưng Tần Vũ vương phát hiện được, triệu hồi Vô Ảnh kiếm rời vỏ, cắt lấy thủ cấp của lão tắc tiền triều.Vương Nhất Bác giơ thủ cấp của Tô Quỳnh lên cao và nói:- Tên gian tặc Tô Quỳnh đã chết rồi. Các ngươi còn không đầu hàng.Bọn lâu la thấy đầu của Tô Quỳnh bị Vương Nhất Bác ném xuống gạch, biết trước sau gì mình cũng chết, bèn cùng nhau xông lên. Hắn nhếch môi cười, phất tay cho tả hữu xông lên, đem cả sào huyệt của tên gian tặc họ Tô thành nơi xóa sổ tàn dư tiền triều.Tên gian thần Tô Quỳnh đã bị chém đầu, Vương Nhất Bác biết không còn đe dọa gì đến Vương Thành, liền truyền lệnh cho tả hữu thu dọn tàn cuộc. Sau đó, thu quân quay trở về thành Kỳ Sơn. Vụ án kết thúc, Vương Nhất Bác có thể bẩm báo với hoàng đế rồi.Vương Nhất Bác trở về, liền hạ lệnh cho Trịnh Long áp giải Dương Lâm về kinh thành trước. Còn hắn và Tiêu Chiến sẽ hồi kinh sau, vì hắn còn phải đến Kỳ Lân thành diện kiến Tiêu vương phi, cũng tức là mẹ ruột của Tiêu Chiến. Xà đảng đã dẹp xong rồi, sắp tới là việc của riêng Vương Nhất Bác.Tiêu Chương đang chỉ huy cho binh sĩ dọn dẹp tàn cuộc, thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tay trong tay đưa các võ tướng của Phan Lang rời thành. Trong lòng Tiêu tướng quân vẫn cảm thấy nhói đau. Cứ nghĩ suốt một năm trời không gặp lại người trong lòng, đoạn tình cảm đơn phương năm nào sẽ bị lãng quên. Nhưng mà, đến cuối cùng vẫn không thể quên được.Tiêu Chương đưa mắt nhìn Tiêu Chiến đang cười nói vui vẻ cùng Vương Nhất Bác. Trong lòng vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy ganh tị, vui vì Tiêu Chiến vẫn luôn cười tươi như thế. Còn ganh tị là vì, người được sở hữu nụ cười khuynh thành ấy, rất tiếc không phải là hắn, mà là Tần Vũ vương.Tiêu Chương đợi Lang Sư của Phan Lang rời thành, mới đi đến trước mặt Vương Nhất Bác chắp tay hành lễ và nói:- Tần Vũ điện hạ! Tàn dư của tiền triều đã diệt trừ. Thần xin phép cáo từ.Vương Nhất Bác gật đầu và nói:- Tướng quân đi đường cẩn thận.Tiêu Chương đưa mắt sang nhìn Tiêu Chiến một lúc, rồi quay qua nói với Vương Nhất Bác:- Vẫn xin điện hạ đừng quên giao ước của chúng ta.Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn sang Tiêu Chiến đang bị mấy đứa nhỏ trong thành vây quanh, khóe môi của hắn bất giác kéo lên thành một nụ cười. Sau đó, quay sang nói với Tiêu Chương:- Bổn vương không bao giờ quên.Tiêu Chiến đang bị mấy đứa nhỏ vây xung quanh, dù là tụi nó xôn xao ầm ĩ. Nhưng y vẫn nghe được những lời mà Vương Nhất Bác và Tiêu Chương nói với nhau. Hắn và Tiêu tướng quân hứa cái gì vậy, có bí mật gì không cho y biết sao. Nam nhân thật là khó hiểu.Tiêu Chiến bảo bọn nhỏ trở về nhà với cha mẹ, rồi đi đến gần Vương Nhất Bác. Y vòng tay, ôm lấy cánh tay của hắn và hỏi:- Vương lang! Huynh hứa gì với sư ca vậy?Vương Nhất Bác cong ngón trỏ gõ nhẹ lên mũi Tiêu Chiến và nói:- Bí mật của nam nhân. Đệ không nên biết đâu.Tiêu Chiến chu môi, phồng má nói bâng quơ:- Nam nhân các huynh thật khó hiểu.Tiêu Chương nhìn thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác phu thê ân ái. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, vội thỉnh an Tần Vũ vương, rồi leo lên ngựa hỏa tốc trở về Kỳ Lân thành. Ở đây không có việc của Tiêu tướng quân, cần gì ở lại làm người khác vướng mắt. Vương Nhất Bác viết một tấu chương gửi nhờ Trịnh Long dâng lên cho Vương Thành. Sau đó, cùng Tiêu Chiến đến Kỳ Lân thành ra mắt Tiêu vương phi và Tiêu thái phi. Đây là gia huấn nhiều đời của Tiêu gia, sau ngày thành thân tân lang và tân nương phải về nhà mẹ vợ chịu thử thách.Vương Nhất Bác trở về soái đường, chọn một người khác làm quan thứ sử Kỳ Sơn. Rồi trở về Đông viện chuẩn bị hành lí, để cùng Tiêu Chiến đến Kỳ Lân thành.Vừa giúp Vương Nhất Bác sắp xếp, Tiêu Chiến vừa âm thầm thở dài. Phu quân của y sắp bị Tiêu Nhuận Phi thử thách những ải khó nhằn rồi. Vương Nhất Bác đang ngồi lau kiếm, nghe tiếng thở dài của Tiêu Chiến liền hỏi:- Đang suy nghĩ gì vậy?Tiêu Chiến đi đến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, hai tay để lên bàn chống cằm thở dài lần nữa rồi nói:- Huynh không biết Tiêu gia đáng sợ thế nào đâu? Hơn nữa trong khoảng thời gian huynh nhận thử thách, đệ sẽ bị cấm túc ba tháng. Vương Nhất Bác phì cười rồi nói:- Chỉ là thử thách thôi mà. Đánh giặc huynh còn không sợ, thử thách của nhà vợ huynh sợ sao.Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Nhất Bác rồi nói:- Mẫu phi của đệ mà thử thách huynh, nếu huynh không vượt qua được. Thì mẫu phi sẽ bắt huynh viết hưu thư đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com