Bjyx Lay Dong Nhe Nhang
Khu vực nhà ăn.Bàn ghế được bố trí theo phong cách phương Tây, quầy buffet với các món tự chọn phong phú, cửa làm bằng kính trong suốt có thể nhìn thẳng ra biển đêm.
.
.
.
"128... 128... Sao 105 mà cách 128 xa dữ vậy nè..." Sau khi tách ra, Tiêu Chiến lang thang đi tìm phòng. Con đường tìm phòng của người mù phương hướng như Tiêu Chiến anh đây quả thực chẳng dễ dàng. "Có thể rẻ hơn một chút nữa không?" Đang xác định số phòng. Trên hành lang yên ắng. Giọng nói của một người con gái đánh tan sự tĩnh lặng, lọt vào tai thành công khơi dậy sự tò mò của Tiêu A Chiến. Bước chân đổi hướng, nhẹ nhàng tiến đến gần nơi phát ra tiếng nói. "Đó chẳng phải Kiều Oanh sao!?""Tình hình hiện tại thì tôi nghĩ sẽ khó để mà họ cùng theo tôi. Best friend à, cậu cũng biết tình hình của nhà tôi rồi đấy... có thể rẻ hơn chút nữa không?!"[...]"Nếu rủ thêm được 2 người nữa thì cậu sẽ giảm giá cho tôi chứ?"[...]"Tuyệt! Vậy chúng ta chốt như vậy nhé!" ..."Không phải nói chứ, lần này là lần thứ hai trong ngày anh đi rình mò nghe lén người ta rồi đấy. Lúc sáng bị kéo theo cũng thôi đi, bây giờ thì không biện minh được rồi Chiến ơi là Chiến. Không những vậy, hai lần điều cùng một đối tượng, xem có chết không chứ! Ai ai cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào anh, mới đây còn đứng ra đòi đổi phòng qua ở cùng cô nàng. Bây giờ xem xem, anh có khác gì một kẻ biến thái chuyên đi rình mò con gái nhà lành không chứ!? Bị bắt gặp thì chỉ có một chữ TOANG để hình dung thôi chứ chẳng đùa. Chuồn lẹ chắc còn kịp!!! Đúng rồi, chuồn thôi." Tiêu Chiến rón rén, chân nhón lên bước từng bước tiến về phía trước, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Kiều Oanh để đề phòng, tâm hồn lơ đãng. "Mà nãy giờ nghe cô nàng nói mình chả hiểu mô tê gì sất. Chốt cái gì thế nhỉ? Với cả... sao mình lại phải lén lén lút lút..." *bịch*Trong sự đề phòng cao độ phía sau, nhưng lại quên đi tầm quan trọng của phía trước. Tiêu Chiến đã phải đối mặt với chữ TOANG ngay sau đó. _____end chương 14_____Q&AQ: Vị trí ngồi của mấy bạn trẻ?A: Bàn 4 người. Kiều Oanh đối diện với Vương Nhất Bác, Dương Kỳ Kỳ đối diện với Tiêu Chiến => Kiều Oanh, Tiêu Chiến ngồi cạnh nhau. Vương Nhất Bác ngồi cạnh Dương Kỳ Kỳ. Tiểu Nguyên muốn dùng bữa chung nên kéo ghế qua ngồi đầu bàn.Q: Kiều Oanh chấp nhận cho Tiêu Chiến đổi phòng không sợ bị dị nghị sao? Tính cách của Kiều Oanh như thế nào? A: Kiều Oanh là một cô gái có suy nghĩ thoáng. Cô tự lập sớm nên chọn không quan tâm. Từ cách ăn mặc, cho tới hành động điều toát ra là một cô gái ăn chơi. Nhưng sự thật, cô chỉ sống đúng với bản tính, không sợ lời dị nghị. Một cô gái mạnh mẽ về bề ngoài.Q: *bịch* này ám chỉ điều gì?A: Tiếng va chạm của hai vật thể bằng thịt=))
Ngoài ban công. Nhị vị phụ huynh của hai nhà Vương - Tiêu đang ngồi cùng bàn ăn dùng bữa, bầu không khí hết sức hài hoà, vui vẻ.
... "Nhìn kìa!" Mẹ Tiêu bỗng dưng thản thốt kiêu lên. Ba Tiêu đang uống nước cũng vì thế mà không tránh khỏi bị sặc ho khụ khụ liên tục.Theo hướng chỉ của mẹ Tiêu, xuyên qua tấm kính trong suốt, tại quầy buffet có bóng dáng của một nam một nữa. Mà người nam đó không ai khác chính là Vương Nhất Bác, người nữ còn lại chính là Kiều Oanh. Hai người vừa nói vừa chọn món trông y như một cặp đôi. Bốn vị phụ huynh không khỏi hoang mang."Sao hai đứa nó lại..." Mẹ Tiêu hạ giọng, gương mặt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn mẹ Vương...."Anh sẽ đi tour khinh khí cầu phải không?" Kiều Oanh gắp vài ba miếng rau, thuận tiện hỏi dò Vương Nhất Bác. "Đúng vậy.""Anh có biết chi phí đó là bao gồm cả hoa hồng của hướng dẫn viên không?""Đương nhiên là Li cũng sẽ có hoa hồng rồi. Không phải thu nhập của họ chủ yếu là từ đấy à?!" "Thế, anh có biết là ông ta có thể chiếm bao nhiêu chỉ từ suất vé của anh không?""Bao nhiêu?""Chừng này!" Kiều Oanh xoè cả bàn tay ra trước mặt như trả lời, cũng như cho Vương Nhất Bác đoán."50?""Đúng là 50. Nhưng hàng đơn vị là Đô la ah~"Đặt đĩa bò bít tết xuống bàn, Vương Nhất Bác không khỏi ngạc nhiên. "Nhiều như vậy?""Có khi còn hơn thế ấy chứ. Tôi đã lên mạng tra qua, mua vé online rẻ hơn đến 20% lận đấy!""Vì vậy, cô định đặc vé online mà không thông qua ông ta?" Lông mày khẽ nhếch lên, Vương Nhất Bác đưa miếng thịt đã được cắt nhỏ vào miệng chờ cô nàng nói tiếp.Kiều Oanh cười híp mắt, tay chống cằm, nói ra ý định của mình. "À thì tôi có hỏi rồi. Nếu tôi rủ thêm được 10 người nữa đặc cùng thì được giảm tiếp thêm 20% nữa. Vậy nên..." "Vậy nên cô muốn dụ tôi theo phải không?" Vương Nhất Bác rắc thêm ít tiêu lên miếng bít tết, nhàn nhạt đưa ra câu hỏi đã có sẵn câu trả lời. "Ây dô~ anh đừng nói vậy chứ~ tôi đi du lịch cùng gia đình vậy nên không muốn bị ăn chặn nhiều tiền vô ít như thế. Làm ơn đi mà~" Như bị nói trúng tim đen, Kiều Oanh thay đổi giọng điệu mang theo chút lấy lòng, hay tay tạo thành kiểu van nài, đôi mắt cố làm ra vẻ long lanh hết cỡ. "Nhưng sao lại là tôi?" "Thì bởi vì tôi nghĩ anh là một người tốt bụng... anh sẽ đồng ý mà phải không~" Kiều Oanh nháy mắt với Vương Nhất Bác một cái."Đúng là Li không nên đối xử với chúng ta như vậy, nhưng đoàn chúng ta còn phải đi cùng ông ta thêm vài ngày nữa... Tôi nghĩ sẽ xảy ra rắc rối không cần thiết nếu như chúng ta chống đối ông ta... "*cạch* Dương Kỳ Kỳ cùng Tiêu Chiến xuất hiện đột ngột. Như cố tình tạo ra tiếng động gây chú ý, chiếc đĩa của cô nàng đặt xuống bàn không nhẹ một chút nào. Tiếng va chạm của chiếc đĩa với mặt bàn vang lên nghe ra được sự khó chịu.Dương Kỳ Kỳ đặc đĩa cơm xuống, lên tiếng mang theo sự châm chọc."Chị gái này như vậy là không tốt đâu nha. Chúng ta đi cùng đoàn vậy mà chị lại rủ Nhất Bác ca ca đi ăn mà không rủ em..."Kiều Oanh nhìn Dương Kỳ Kỳ im lặng vài giây, nở nụ cười nhạt. "Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với anh ấy thôi ấy mà..."Dương Kỳ Kỳ rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Vương Nhất Bác, tay chống cằm, tay cầm nĩa chọt chọt đĩa thịt, ánh mắt mang giễu cợt nhìn Kiều Oanh."Hay thật. Mẹ tôi cùng mẹ anh ấy là bạn bè thân thiết, vậy nên chúng ta cũng có thể cùng nói chuyện thêm với nhau! Hay người đang nói về chuyện gì? Cho tôi cùng tham gia với.""Mình khá tự tin với nhan sắc của mình" Dương Kỳ Kỳ tự tin nghĩ thầm. Thấy Kiều Oanh không trả lời. Giống như người bạn gái bắt gặp bạn trai mình đi ăn cùng cô gái khác, Dương Kỳ Kỳ hùng hổ hỏi cung liên tục."Hai người đang nói về chuyện gì thế? Nói ra để mọi người cùng tham gia cho vui~" Từ xa, Tiểu Nguyên cầm đĩa cơm đi đến. Chưa thấy người đã thấy tiếng. "Mọi người có hài lòng với đồ ăn ở đây không?""Nguyên, khách sạn này thật sự rất tốt." Vương Nhất Bác trả lời làm cho Tiểu Nguyên cảm thấy thật vui vẻ cười tít cả mắt. "Thế à?! He he." "Tốt hơn nhiều so với mong đợi của tôi đấy!" Mặc kệ việc đang đối mắt với Dương Kỳ Kỳ, Kiều Oanh quay qua cười bồi thêm một câu khen ngợi."Thật vui vì mọi người điều hài lòng. Tôi có thể ngồi cùng được chứ?" Tiểu Nguyên gương mặt tràn ngập niềm vui, muốn ngồi lại để thuận tiện cùng trò chuyện."Đương nhiên rồi." Kiều Oanh ngoài mặt trả lời Tiểu Nguyên một cách khẳng khái, trong lòng lại gấp gáp. Nhanh tay lấy khăng giấy giả vờ lau miệng hướng Vương Nhất Bác thì thầm. "Bây giờ không phải lúc, nói chuyện sau nhé." "Tôi có chút việc phải đi rồi. Vậy nên mọi người thứ lỗi nhé~ chúc ngon miệng." Kiều Oanh toan bước đi thì cánh tay bị giữ lại. "Thẳng thắn nói chuyện với chúng tôi trước khi cô rời đi!" Dương Kỳ Kỳ bật dậy khỏi ghế, chồm người bắt lấy cánh tay của Kiều Oanh. Nhất quyết không bỏ qua. "Có gì mà gấp đến nỗi cô chờ không được vậy? Có gì mà không thể nói trước mặt mọi người chứ hả?" Dương Kỳ Kỳ mắt mở to trừng mắt với Kiều Oanh, thầm chất vấn, vẻ mặt kiên quyết, lực tay càng thêm siết chặt. Hai bên như nổi lửa đối đầu không khoan nhượng. Kiều Oanh cũng không vừa, vẻ mặt bình tỉnh, miệng cười nhẹ, lông mày nhếch lên, hỏi. "Nói cái gì?""Chuyện mà cô đã nói với Nhất Bác ca ca ấy!""Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi. Buông tay tôi ra!""Không! Thấy tôi cô liền vội vàng đi ngay. Cô thấy chột dạ chứ gì?""Tôi thấy người chột dạ là cô mới đúng! Cô là kiểu người bản thân thì không dám nói rõ ràng ra. Nhưng lại lo lắng sẽ có người khác đến cướp anh ta đi nhỉ?!" Kiều Oanh nhếch môi, nhìn Dương Kỳ Kỳ châm chọc. "Aaaaa!!!! Cô ta nói cái quái gì vậy chứ! Đúng là vô nghĩa mà!!" Bị nói trúng tim đen, Dương Kỳ Kỳ rút tay lại, gương mặt đỏ bừng bắt đầu lúng túng."Cô nghĩ người khác không thể nhìn ra được à?" Kiều Oanh chọt thêm một câu khẳng định cô đã nhìn thấu hồng trần, thành công làm cho Dương Kỳ Kỳ mếu máo, nước mắt cùng nước mũi thi nhau chảy ra nhưng vẫn gắng gượng lắp bắp phủ định."Cô... cô nói láo... Đừng có mà nói mấy thứ vớ vẩn như thế..."Thấy tình hình có vẻ không ổn, Tiêu Chiến từ đầu đến cuối im lặng bấy giờ mang dáng vẻ của người anh trai đứng ra khuyên giải."Thôi nào, Kiều Oanh.""Anh..." Dương Kỳ Kỳ đi đến kéo góc áo, đứng nép sau Tiêu Chiến bày ra dáng vẻ đáng thương. "Kỳ Kỳ còn nhỏ nên dễ tự ái. Em không cần phải đi quá xa như thế để trêu con bé." "Không phải là cô đang có việc bận sau, Kiều Oanh? Đi lo việc của cô trước đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau." Vương Nhất Bác cũng lên tiếng nhắc nhở. Cậu không muốn ầm ỉ kéo theo phiền phức. Nhất là cô nàng Dương Kỳ Kỳ kia, lúc nào cũng ồn ào. Kiều Oanh liếc mắt, miệng cười nhẹ, tay cố tình đưa lên hướng Vương Nhất Bác thả tim. "Okay, vậy tôi sẽ chờ câu trả lời của anh. Tới mang tình yêu của cô về đi kìa, sư tử Hà Đông!" Trước khi đi bồi thêm câu chăm chọc, làm cho Dương Kỳ Kỳ khóc thét. Ôm lấy cánh tay của Tiêu Chiến gào lên."Aaaaaa!!!! Có chết em cũng không ở chung phòng với cô ta đâu!!!" "Có chuyện gì vậy?" Tiểu Nguyên thật không hiểu nổi với tình cảnh trước mắt mình. "A Nguyên này, tôi có thể đổi phòng với Kỳ Kỳ không?" Tiêu Chiến bây giờ thật sự xem Dương Kỳ Kỳ như em gái mà đối xử, thấy cô mèo nheo như vậy anh cũng không còn cách nào đành gánh lấy trọng trách thôi. "A! Đổi phòng thì được thôi, dù sao cũng là giường đơn. Với lại vì là cậu nên tôi cũng an tâm. Mà, đã có chuyện gì xảy ra à?" "Không có gì đâu, chỉ là tôi muốn đổi thôi.""Ồ, okay! Nếu cần gì thì cậu cứ liên lạc với tôi nhé.""Tôi bảo rồi, không có chuyện gì đâu.""Anh, em muốn ở cùng phòng với anh." Dương Kỳ Kỳ thật sự cũng xem anh như anh trai, rất tự nhiên mà nhõng nhẽo lay lay cánh tay Tiêu Chiến. "Kỳ Kỳ, nghe anh nói này. Cố gắng đừng làm phiền giáo sư Trịnh nhé.""Vâng ạ." Tiêu Chiến đưa tay xoa xoa máy tóc Dương Kỳ Kỳ, khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò. "Vậy em qua phòng anh rồi nghĩ ngơi một chút đi. Anh sẽ giúp dọn đồ rồi mang sang phòng mới cho em sau." "A! Cảm ơn anh!".
.
.
"128... 128... Sao 105 mà cách 128 xa dữ vậy nè..." Sau khi tách ra, Tiêu Chiến lang thang đi tìm phòng. Con đường tìm phòng của người mù phương hướng như Tiêu Chiến anh đây quả thực chẳng dễ dàng. "Có thể rẻ hơn một chút nữa không?" Đang xác định số phòng. Trên hành lang yên ắng. Giọng nói của một người con gái đánh tan sự tĩnh lặng, lọt vào tai thành công khơi dậy sự tò mò của Tiêu A Chiến. Bước chân đổi hướng, nhẹ nhàng tiến đến gần nơi phát ra tiếng nói. "Đó chẳng phải Kiều Oanh sao!?""Tình hình hiện tại thì tôi nghĩ sẽ khó để mà họ cùng theo tôi. Best friend à, cậu cũng biết tình hình của nhà tôi rồi đấy... có thể rẻ hơn chút nữa không?!"[...]"Nếu rủ thêm được 2 người nữa thì cậu sẽ giảm giá cho tôi chứ?"[...]"Tuyệt! Vậy chúng ta chốt như vậy nhé!" ..."Không phải nói chứ, lần này là lần thứ hai trong ngày anh đi rình mò nghe lén người ta rồi đấy. Lúc sáng bị kéo theo cũng thôi đi, bây giờ thì không biện minh được rồi Chiến ơi là Chiến. Không những vậy, hai lần điều cùng một đối tượng, xem có chết không chứ! Ai ai cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào anh, mới đây còn đứng ra đòi đổi phòng qua ở cùng cô nàng. Bây giờ xem xem, anh có khác gì một kẻ biến thái chuyên đi rình mò con gái nhà lành không chứ!? Bị bắt gặp thì chỉ có một chữ TOANG để hình dung thôi chứ chẳng đùa. Chuồn lẹ chắc còn kịp!!! Đúng rồi, chuồn thôi." Tiêu Chiến rón rén, chân nhón lên bước từng bước tiến về phía trước, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Kiều Oanh để đề phòng, tâm hồn lơ đãng. "Mà nãy giờ nghe cô nàng nói mình chả hiểu mô tê gì sất. Chốt cái gì thế nhỉ? Với cả... sao mình lại phải lén lén lút lút..." *bịch*Trong sự đề phòng cao độ phía sau, nhưng lại quên đi tầm quan trọng của phía trước. Tiêu Chiến đã phải đối mặt với chữ TOANG ngay sau đó. _____end chương 14_____Q&AQ: Vị trí ngồi của mấy bạn trẻ?A: Bàn 4 người. Kiều Oanh đối diện với Vương Nhất Bác, Dương Kỳ Kỳ đối diện với Tiêu Chiến => Kiều Oanh, Tiêu Chiến ngồi cạnh nhau. Vương Nhất Bác ngồi cạnh Dương Kỳ Kỳ. Tiểu Nguyên muốn dùng bữa chung nên kéo ghế qua ngồi đầu bàn.Q: Kiều Oanh chấp nhận cho Tiêu Chiến đổi phòng không sợ bị dị nghị sao? Tính cách của Kiều Oanh như thế nào? A: Kiều Oanh là một cô gái có suy nghĩ thoáng. Cô tự lập sớm nên chọn không quan tâm. Từ cách ăn mặc, cho tới hành động điều toát ra là một cô gái ăn chơi. Nhưng sự thật, cô chỉ sống đúng với bản tính, không sợ lời dị nghị. Một cô gái mạnh mẽ về bề ngoài.Q: *bịch* này ám chỉ điều gì?A: Tiếng va chạm của hai vật thể bằng thịt=))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com